Tà Trần

Chương 7




Nguyệt quang ngân hoa như nước, cuốn lụa mỏng, mạc sắc trầm trầm. Ngoài cửa sổ gió khô tạt vào mắt. Đứng lâu ngày, nhìn đêm khuya hạ xuống ngọn đèn leo lắt.

Trong viện nguyệt kiều hoa, nghe tiếng nước chảy róc rách từ xa vọng lại. Không luyến ái mãi luôn là một mình đứng dậy. Có ai hay, đông phong vạn sầu thê lương?

Vuốt ve hai má thiếu niên, bàn tay run rẩy.

Hắn, Phong Lãnh Tà, hành tẩu giang hồ đã hơn 10 năm, luôn nắm chắc thắng lợi trong tay, làm việc gọn gàng sạch sẽ, không ướt át bẩn thỉu dây dưa triền miên. Kiếm của hắn, nhanh, lãnh, ngoan (ngoan độc), vô tình vung lên không chút cảm tình. Người hắn cũng như kiếm, cao ngạo thánh khiết, lãnh tình đến hàn!

Song, dù là như thế, đối mặt với kịch độc trên người Phong Trần Nhi, hắn lại bất lực.

Ánh nến lờ mờ, người trên giường tái nhợt tiều tụy.

Tựa như ngủ đã lâu, Phong Trần Nhi yếu ớt tỉnh giấc, tròn mắt nhìn nam nhân luôn luôn đệ nhất băng hàn.

Thân thể thật suy yếu, cơ hầu cả khí lực nói chuyện cũng không có, nhưng nhìn đến mâu tử thâm trầm như vực thẳm của nam nhân, nó lúc nào cũng sẽ lộ ra một nụ cười nhu hòa.

Nam nhân theo dõi nó cười, ánh mắt thâm thúy tựa như sẽ cắn nuốt kẻ khác, lóe lên một chút nguy hiểm xâm nhập.

Nam nhân chăm chú nhìn khiến nó tâm hoảng mà không biết vì sao, nó né tránh, nhưng lại không muốn, một lần nữa đối mặt lại.

Bị nhìn càng lúc càng sâu, đôi má tái nhợt bỗng ửng đỏ, có sắc huyết.

Nam nhân cúi đầu, nằm trên người nó, hơi thở riêng biệt của nam nhân xông vào mũi, nó hít mấy lượt, tựa như sắp ngạt thở rồi.

Nó quay đầu, cuối cùng vẫn né tránh áp bách bức lai.

Ánh mắt đảo quanh căn phòng xa lạ, nghĩ nghĩ, đây là khách điếm nhỉ. Trên dọc đường đi, nó ngủ nhiều tỉnh ít, thường thường khi mở mắt nhìn thấy cách bài trí xa lạ, lặp lại nhiều lần, liền biết là khách điếm.

Gương mặt của nam nhân, vùi ở cổ nó, nó ngẩn người phát hiện hôm nay phụ thân đặc biệt quái dị.

“Phụ thân…” Nó nhẹ giọng gọi.

Nam nhân không có đáp lại, vẫn như trước vùi mặt vào cổ nó, đôi tay mạnh mẽ gắt gao chế trụ nó, tựa hồ như xác định sự tồn tại của nó.

Bị nam nhân đè nặng, đột nhiên trong tim Phong Trần Nhi khẽ động, đôi mắt cay cay. Từ khi trúng độc tới nay, cũng hơn 1 tháng rồi. Trong một tháng này, phụ thân vẫn thường xuyên bên người chiếu cố nó. Nguyên bản là một kẻ cao ngạo băng hàn lạnh lùng, lại vì độc trên người nó mà quan tâm chu toàn.

Trước kia vẫn có cảm nhận, bản thân mình trong mắt phụ thân có thể có nhưng cũng có thể không. Khi đó mười tuổi, đi ra khỏi tiểu viện lạc kia, cuộc sống đã có nhiều thay đổi. Không hề có bánh mỳ lạnh ngắt, không hề ngủ trên tấm phản cứng ngắc, không hề mặc xiêm y cũ. Cuộc sống cẩm y ngọc thực chung quy làm nó mơ hồ lo được lo mất, mặc dù như vậy, khoảng cách giữa phụ thân với nó chưa từng giống như hiện tại —– thân cận quá.

Cái này… là vi diệu của huyết thống sao?

Tựa hồ thời gian trôi qua đã lâu, nam nhân ngẩng đầu, kề sát vào nó, nhìn nó.

Nó lay động con ngươi như thủy tinh, nhu hòa nhìn lại.

Nam nhân vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của nó, nó tròn mắt nhìn, vô cùng dễ dàng để có thể hít vào hơi thở của phụ thân. Khoảng cách cực ngắn tạo nên một khoảng không gian nhỏ, khí nó hít vào giống như là phụ thân cấp dư. Khí của phụ thân bị nó hít vào trong cơ thể, lan tỏa khắp người, lại phản hồi, khí của hai người dường như luân hồi trong cơ thể…

Xúc cảm ôn nhuyễn, tinh tế lan trên môi, nhẹ nhàng vỗ về đùa giỡn, thoải mái dị thường, một hồi lâu sau nó mới kinh ngạc phát hiện, nhiều lần trước khi mê man đi cảm thấy mềm nhẹ như bông là… đôi môi ấm mềm của nam nhân?

Ngày thường mím thành một đường, thậm chí nhìn lạnh như băng, nhưng… lại mềm mại ấm áp như thế này sao? Giống như mỗi lần nó uống dược, phụ thân lại nhét vào trong miệng nó một viên đường ngọt ngào?

Đôi môi của nam nhân, nhẹ nhàng có, ôn nhu có, tỉ mỉ lướt trên môi nó. Tay nó lén lút vươn ra khỏi chăn, khẽ níu lấy góc áo nam nhân.

Hai đôi môi tiếp lại với nhau vô cùng thân thiết, nó cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhắm mắt hưởng thụ. Theo khe mắt, nó nhìn thấy gương mặt lạnh băng của nam nhân mềm hóa thành ôn nhu bất khả tư nghị, vô cùng xa lạ nha!

Nó giật giật đôi môi, hé mở. Khí của nam nhân theo khe hở tiến vào, còn chưa kịp ngẫm nghĩ gì nhiều, chiếc lưỡi cường ngạnh ấm nóng của nam nhân đã trốn vào. Nó “A” lên một tiếng, chiếc lưỡi xông vào trong miệng kia lại làm càn xâm lược.

Hô hấp bắt đầu dồn dập, thậm chí đã quên nên dùng mũi để thở.

Nó không biết phải phản ứng như thế nào, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh mở lớn, mở miệng, mặc cho lưỡi của nam nhân muốn làm gì thì làm.

Lưỡi nam nhân xông vào trong miệng cũng không có mãnh liệt thương tổn nó, không cường ngạnh mà ôn nhu mơn trớn từng góc trong miệng nó. Khi câu dẫn lưỡi nó, nó “Ngô” một tiếng, sợ hãi đáp lại.

Nam nhân tựa hồ khẽ thở dài một tiếng, rời khỏi nó, lưỡi mang theo một sợi chỉ bạc từ trong miệng nó hút ra. Thở hổn hển, Phong Trần Nhi không muốn nhìn chằm chằm vào miệng nam nhân. Khi nam nhân thu lưỡi về, nó không biết lấy sức lực ở nơi nào, ngẩng đầu lên, mở miệng ngậm lấy lưỡi của nam nhân, tham lam mút vào.

Nam nhân hơi chấn động, lực đạo ôm nó càng trọng, dùng chút sức lực, liền ôm lấy nó đang nằm trên giường tiến vào trong lòng ngực, bàn tay chế trụ gáy nó làm hai đôi môi ngày càng gần sát.

Khao khát gần gũi kịch liệt, mút lấy, khẽ cắn, hai lưỡi ở trong miệng lẫn nhau, cùng quấn lấy nhau, đùa giỡn lẫn nhau. Ánh nến lúc sáng lúc tối, trong phòng vang lên tiếng rên rất nhỏ, không ảnh hưởng đến hai người đang ôm nhau thân thiết.

Giữa hai đôi môi trào ra thứ dịch trong suốt, miệng hé ra rồi khép lại, khép lại rồi hé ra, tựa như vĩnh viễn cùng không đủ. Đầu lưỡi chạm vào nhau, tê dại. Đôi mắt Phong Trần Nhi ươn ướt, hô hấp gấp gáp nhưng vẫn đắm chìm trong khoảnh khắc hai đầu lưỡi đùa giỡn nhau, không thể kiềm chế được.

Nam nhân nhìn theo đôi môi sưng đỏ của nó, một chút không đành lòng dùng đôi môi của mình cọ cọ lên, nhân nhi trong lòng chợt thốt lên một tiếng thở dài thỏa mãn.

Nhẹ nhàng hôn lên mắt thiếu niên rồi mi tâm, mũi, má và môi, cuối cùng nam nhân cũng tỉnh táo lại sau hồi thân mật.

Vừa ngẩng đầu, liếc tới bốn người đang đứng như đóng băng ở cửa, có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh hắn thu lại thần sắc, ôm nhân nhi trong lòng, vuốt ve mái tóc nó, lãnh đạm như nước.

Phong, Lôi, Hỏa, Điện đứng ở cửa, ánh mắt đăm đăm, kinh ngạc nhìn… đôi phụ tử… ôm nhau trên giường…

Cảm thấy thân thể phụ thân hơi cứng ngắc, Phong Trần Nhi tò mò hé mặt ra khỏi ngực hắn, lơ đãng nhìn bốn người đứng ở cửa, sợ hãi núp trở lại, càng rúc sâu vào trong lòng phụ thân.

Nó cũng không hiểu vì sao mình phải đỏ mặt đến tận mang tai, nhưng tim cứ bối rối khó hiểu, hình như có một chút hiểu được phụ thân vì sao cứng ngắc.

Ánh mắt lãnh khốc của Phong Lãnh Tà dần dần băng hàn hơn, khiến bốn người ở cửa chậm rãi hạ tầm nhìn, không dám tiếp tục tham cứu.

Không biết ai động cước trước, bốn người vô thanh vô tức rảo bước tiến vào trong phòng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hoa văn trên sàn nhà.

Tĩnh lặng hồi lâu, Phong một thân thanh y phá tan sự trầm mặc: “Thuộc hạ… đã tra được hung thủ độc hại Thiếu chủ!”

Bàn tay Phong Lãnh Tà đang vuốt ve mái tóc của Phong Trần Nhi dừng lại một chút.

Điện một thân lam y tiếp lời: “Kẻ hạ độc với kẻ phái thích khách là cùng một người! Cung chủ Lạc Hoa cung – Thủy Vô Doanh!

Ánh mắt Phong Lãnh Tà sắc bén như hàn kiếm.

Thủy Vô Doanh, giang hồ đệ nhất mỹ nhân, lúc trước ở đại hội ‘Phiêu vũ luận kiếm’, nàng cũng là phần thưởng. Ai đoạt quán quân ở ‘Phiêu vũ luận kiếm’, không chỉ có được ‘Phiêu Vũ kiếm’ mà còn có thể lấy được giang hồ đệ nhất mỹ nhân Thủy Vô Doanh. Nhưng hắn, Phong Lãnh Tà, chỉ lấy kiếm vứt bỏ mỹ nhân! Việc này dẫn tới người trong giang hồ không ngừng ghé mắt, Thủy Vô Doanh vô cùng bực bội, mang theo thị nữ lên đường đuổi tới ‘Ngự phong sơn trang’ nhưng Phong Lãnh Tà vô tình như kiếm lại cự tuyệt nàng ngoài cửa. Đệ nhất thị nữ của Thủy Vô Doanh tức giận, lớn tiếng nhục mạ, dẫn tới sát tâm của Phong Lãnh Tà — khi đó, Phong Trần Nhi cưỡi bạch hổ phóng tới, cứu các nàng một mạng!

Nhưng lòng dạ đàn bà thâm sâu khó lường. Kẻ giang hồ giễu cợt, Phong Lãnh Tà vô tình, cửa ‘Ngự phong sơn trang’ vũ nhục, nữ nhân có đẹp cùng không chịu đựng nổi sự tàn phá của lòng tự trọng.

Thủy Vô Doanh, nàng tuy là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, nhưng lòng của nàng cũng giống nữ nhân khác trên đời, kiêu ngạo không xem thường được.

Đặc biệt… khi nàng nhìn thấy Phong Trần Nhi tinh thuần tựa như tiên đồng phóng tới, trong mắt Phong Lãnh Tà không chứa bất kì kẻ nào khác, thậm chí, hu tôn hàng quý (kẻ có địa vị cao lại nhượng bộ người có địa vị thấp) quỳ gối giúp Phong Trần Nhi đi hài.

Hỏa một thân hồng y nói chi tiết: “Thủy Vô Doanh sau khi kết thúc ‘Phiêu Vũ luận kiếm’ trang chủ đối với nàng hờ hững nên không cam lòng, tìm ‘Kỷ độ từ tâm’ mua ‘Mạc vong quân’, nhưng khi đó nàng chưa hạ quyết tâm. Nhưng khi ở cửa ‘Ngự phong sơn trang, Trang chủ lại cự tuyệt một lần nữa, nàng thật không cam lòng nên muốn… trả thù Trang chủ!”

Mà Phong Trần Nhi, là thủ đoạn trả thù hay nhất của nàng.

Tùy nàng đối với Phong Trần Nhi chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng bất luận ra sao, một kẻ nhìn thấy Phong Lãnh Tà vì người nọ đi hài thì đều có thể thấy được, Phong Trần Nhi đối với Phong Lãnh Tà mà nói, là bảo vật vô giá. Không có nam nhân nào lại chấp nhận địa vị hèn mọn quỳ gối trước một kẻ khác giúp đi hài. Huống chi Phong Lãnh Tà được xưng là giang hồ đệ nhất vô tình kiếm, vô tình của hắn, lãnh ngạo của hắn là rõ như ban ngày, một người nam nhân như vậy lại vì một thiếu niên quỳ gối đi hài.

Khuất nhục, ghen tị, không cam lòng, hóa thành một mũi tên độc, bắn về phía Phong Trần Nhi thuần khiết không nhiễm bụi bẩn.

Phong Lãnh Tà lắng nghe xong, đôi mắt hắn dần toát ra hàn quang thị huyết.

Phong Trần Nhi hơi run lên, bất an túm lấy y phục hắn.

Phong Lãnh Tà cúi đầu, sát khí không khống chế được nhắm về phía hài tử trong lòng ngực, Phong Trần Nhi hoảng sợ nhìn hắn.

Như kỳ tích, sự hoảng sợ của Phong Trần Nhi, làm cho ánh mắt Phong Lãnh Tà dần dần nhu hòa lại.

Song, Lôi một thân tử y nói những lời sau cùng lại khiến ánh mắt nhu hòa của Phong Lãnh Tà phút chốc chuyển thành âm ngoan.

“Thủy Vô Doanh cũng không phủ nhận mọi chuyện nàng làm. Nàng đồng ý giao ra giải dược. Nhưng nàng yêu cầu Trang chủ phải tự mình đến ‘Lạc Hoa cung’ lấy. Nàng muốn Trang chủ cùng nàng… một đêm phu thê, nàng tâm nguyện.”

Phong Trần Nhi rên rỉ một tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng, bấu lấy ngực bỗng nhiên tức lại, vùi trong lòng Phong Lãnh Tà, run rẩy.

Gương mặt Phong Lãnh Tà lộ vẻ hung quang, kiếm khí quanh thân bỗng toát ra, từ trước giường một thước đột nhiên bắn ra ngoài. Bốn người đứng cách đó không xa chỉ cảm thấy quanh người đau xót, ngửi được mùi máu tươi, tóc cùng y bào bay lên, tai nghe được tiếng nổ tan tác của chiếc bàn.

Phút chốc, cả phòng, không có bất cứ thứ gì ngoài xung quanh chiếc giường là hoàn hảo vô khuyết, mọi nơi khác đều thay đổi, mà trên người Phong, Hỏa, Lôi, Điện nhiều chỗ bị thương, nếu không phải sau đó bọn họ lập tức chân khí hộ thể, chỉ sợ lúc này đã trở thành khối tử thi!

Mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán bốn người.

Kiếm khí dần tiêu biến, căn phòng khôi phục lại yên lặng.

Phong Trần Nhi hoãn khí lại bình thường suy yếu ngẩng đầu, nhìn thấy phụ thân biểu lộ dáng vẻ lãnh ngạnh, nó giật giật đôi môi khô khốc: “…Không cần…”

Phong Lãnh Tà chấn động, chậm rãi cúi đầu.

Ho ra một búng máu, Phong Trần Nhi lệ rơi không ngừng: “Không cần đi…Trần Nhi…Trần Nhi không muốn…Phụ thân…Không cần…”

Nhìn thấy máu ghê người, Phong Lãnh Tà thống hận nhắm mắt lại, phút chốc buông Phong Trần Nhi ra, đứng dậy xuống giường.

Phong Trần Nhi ngã trên đệm, ôm lấy ngực đau đớn, nghẹn ngào.

Một thân hàn khí, Phong lãnh Tà đi qua bốn người, tuyệt nhiên ra cửa.

Bốn người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, đến khi Y giả vẻ mặt nghiêm trọng bước vào cửa, bốn người mới đồng loạt nhìn về phía Thiếu chủ đã sớm hôn mê.

— o0o —

Choáng váng tỉnh lại, không biết là lúc nào, ôm lấy ngực ho nhẹ, Phong Trần Nhi chịu đựng cơn buồn nôn mà nuốt lấy tinh huyết đang xông đến họng.

Thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy xuống người, nó ngồi dậy vén sa trướng lên.

Những gia cụ tổn hại, toàn bộ đã được đổi mới, trong phòng trống trải, chỉ có ánh sáng lập lòe của liên hoa đăng.

Nó dụi dụi đôi mắt đau nhức, cố gắng không để nước mắt trào ra.

Cắn cắn đôi môi không chút sắc máu, nó đau đớn nhíu mày, bàn tay vô thức níu lấy trướng liêm, run rẩy, buông hai chân vô lực xuống giường.

Bàn chân trần trụi không phải chạm đến mặt đất lạnh lẽo mà là bộ lông nhung nhung ấm áp. Nó chăm chú nhìn, chỉ thấy đại miêu và tiểu miêu cuộn tròn nằm bên giường. Bị nó giẫm lên, hai bạch hổ lập tức tỉnh lại, đầu tiên còn buồn ngủ ngáp dài, sau khi thấy rõ chủ nhân, liền tinh thần chấn hưng.

Bạch hổ đứng lên, cao đến ngang giường, Phong Trần Nhi thương tâm vươn tay vuốt ve đầu chúng, đại miêu và tiểu miêu cọ cọ hưởng thụ.

“Chỉ có…các ngươi…bồi ta…” Nó cúi đầu cười khổ. “Phụ thân hắn…”

Không khống chế được đau đớn, nó nôn một búng máu, huyết bắn lên sa trướng tuyết trắng, hai bạch hổ bất an gầm nhẹ.

“Hư…”, ngậm huyết, Phong Trần Nhi muốn chúng yên lặng. Lấy tay lau đi máu bên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Ta… muốn tìm phụ thân về.”

Đại miêu và tiểu miêu ngẩng đầu khó hiểu.

Hạ mắt, nó bấu lấy ngực. “Phụ thân hắn… vô cùng không muốn, nhưng vì độc trên người ta, hắn lại…”

Ưu sầu nghiêm mặt, buồn bã hồi lâu, nó lại nói. “Ta thà không cần giải dược… Ta… chỉ cần phụ thân…”

Dục vọng chiếm giữ cuồng nhiệt trong lòng làm nó giật mình, nó lo lắng sợ hãi nhìn đại miêu và tiểu miêu.

Phụ thân bề ngoài thoạt nhìn tưởng như lạnh lùng, nhưng vòng ôm của hắn rất ấm áp, vẻ mặt hắn nhất quán lạnh băng, nhưng… đôi môi hắn thực mềm mại…

Than nhẹ một tiếng, mơ hồ về tình cảm của bản thân mình đối với phụ thân, nó ôm lấy chính mình, nhớ cảm giác khi tựa vào trong lòng phụ thân.

Thân thể lạnh run, dần dần ấm lại, nó rên rỉ một tiếng: “Phụ thân…”

Mở mắt ra, đôi mắt che phủ bởi mây đen dần trong vắt lại, nó vỗ vỗ đầu đại miêu, vui mừng nói: “Ta muốn tìm phụ thân trở về!”

Đại miêu trừng mắt nhìn, hai chi trước của tiểu miêu vắt lên giường, vùi đầu vào trong lòng ngực Phong Trần Nhi. Phong Trần Nhi an ủi: “Thân thể ta… đừng lo…”

Thấy chủ nhân tâm ý đã quyết, đại miêu và tiểu miêu mặc dù không đồng ý nhưng vẫn nghe theo lời chủ nhân.

Phong Trần Nhi nhu hòa cười: “Cảm ơn các ngươi…”

Sờ mái tóc rối tung, nó nhíu mày: “Cũng không thể gặp phụ thân như thế này…”

Tiểu miêu nhảy xuống giường, chạy đến bàn trang điểm, ngậm một chiếc lược cho nó, nó cao hứng nhận lấy, chậm rãi chải mái tóc đen nhánh. Không có dây buộc tóc, nhưng ít ra cũng mượt mà. Đại miêu thấy nó chân trần, liền kéo một đôi hài dưới giường ra cho nó. Phong Trần Nhi cười khúc khích. “Đại miêu thích giấu hài của ta, hôm nay lại không tác quái, thật hiếm có.”

Đại miêu quay đi, tựa hồ ngượng ngùng.

Cúi người đi hài, nó trìu mến vỗ vỗ đầu đại miêu.

Quần áo đơn bạc, chung quy không chịu nổi cái lạnh, nó khẽ hắt xì, tiểu miêu nhảy lên nhảy xuống, kéo chiếc áo khoác da chồn từ trên khung treo y phục xuống, Phong Trần Nhi cảm kích tiếp nhận, khoác thêm vào.

Sau khi đã mặc ấm, nó xuống giường, mới đi được một bước từ giường, hai chân đã vô lực mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất.

Nó cắn răng, buồn bực đấm đấm lên đôi chân vô lực.

Đại miêu vươn đầu lưỡi liếm nước mắt tràn khỏi mi nó, nó sụt sịt, lau mặt.

“Thực xin lỗi… Ta vô dụng quá…”

Thân thể như vậy, ngay cả cửa phòng cũng không bước ra nổi!

Đại miêu nằm úp sấp người, rống lên vài tiếng, Phong Trần Nhi do dự một chút, tiểu miêu đẩy đẩy thân người, nó khổ cực trèo lên lưng đại miêu.

Đại miêu chậm rãi đứng lên, Phong Trần Nhi hai chân vô lực, không thể kẹp lấy thân bạch hổ, ngồi bên trên như thế này rất dễ mất cân bằng. Tiểu miêu vỗ vỗ lưng nó, cả người nó nghiêng về phía trước, nằm sấp trên lưng đại miêu, bất đắc dĩ trừng trừng mắt nhìn tiểu miêu, đôi tay siết chặt lấy cổ đại miêu. Đại miêu lúc này mới bước từng bước chậm rãi, im lặng không phát ra tiếng động đi về phía cửa.

Tiểu miêu mở cửa, hai bạch hổ thừa dịp trời tối, mang theo Phong Trần Nhi lén lút chuồn ra khách điếm.

Ngủ ở cách vách, mấy người chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay sẽ cảnh giác tỉnh lại, vô thanh vô tức theo sát ngay.

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng bọn họ nhất trí im lặng, không có kinh động bạch hổ phía trước.

— o0o —

Phương Đông tia nắng đầu tiên xuất hiện, sương sớm lấp lánh, không khí lành lạnh, ẩm ướt.

Phong Trần Nhi co người lại, ghé trên lưng đại miêu, tò mò nhìn đường phố vắng vẻ. Đại miêu và tiểu miêu cùng giúp nhau mà đi, từng bước không nhanh cũng không chậm.

Ngày mới sáng, cổng thành còn chưa mở.

Đại miêu và tiểu miêu thông minh trốn ở phía sau một quầy hàng trống không bên cửa thành, đợi một đám binh sĩ chậm như rùa đi qua.

Đại miêu thấy thời cơ đã đến, đại môn mở ra, liền cõng Phong Trần Nhi chạy như lưu tinh trốn ra ngoài, mấy binh sĩ trông cửa dụi dụi mắt, còn chưa rõ ràng, có một đạo bạch quang vụt ra ngoài.

Khi bọn hắn hoàn hồn lại trong sương mù dày đặc, trước mắt cái gì cũng không có.

“Uy, ngươi có nhìn thấy cái gì không?” Giáp binh hỏi Ất binh.

Ất binh lắc đầu. “Không a, ngươi hoa mắt sao?”

“Thế nhưng… hình như có cái gì vừa chạy qua nha!” Bính binh vỗ vỗ gáy.

“Được rồi, quản nhiều như vậy làm gì. Các ngươi đi nhìn trước một chút đi, ta đi chợp mắt một chút.” Đinh binh coi như không vỗ vỗ cái lưng, buồn ngủ cực điểm chỉ muốn lui vào một góc đánh một giấc.

“Như vậy sao được?” Những người khác lập tức phản đối.

Mấy bóng người ẩn thân tại một chỗ tối, điểm thứ tự, trong tiếng phản đối của bọn binh lính, liền như gió vút qua cổng thành.

Bốn binh lính bỗng nhiên rét run, rụt cổ lại.

“Má ơi! Sáng nay đúng là lạnh! Đã vào xuân rồi mà gió còn lạnh như vậy!”

Bạch hổ phi nước đại tiến vào trong cánh rừng, tốc độ dần chậm lại.

Hai tay Phong Trần Nhi đã mỏi nhừ, vì không để mình bị rơi xuống, nó cắn răng chịu đựng, tốc độ lúc trước nhanh như chớp gây cho nó sức ép.

Huyết khí lại quay cuồng, nó cố nén lại. Tiểu miêu ngửi mùi ở phía trước, xác định phương hướng. Nó suy yếu nhìn cảnh vật trước mặt, con đường phía trước thật mịt mờ, không biết phụ thân đi về phía nào? Hắn võ công cái thế, khinh công nhất lưu, tốc độ hành tẩu nhất định lướt nhanh như gió.

Thực hận thân thể mình quá mức suy yếu, không thể tập võ, không có võ công, vĩnh viễn sẽ không thể đuổi kịp được bước chân của phụ thân.

Đi được nửa ngày đường, vừa đói lại vừa khó chịu, thân thể vô lực nằm sấp, lung lay sắp đổ, đại miêu dừng lại dưới một gốc đại thụ, rất nhanh, Phong Trần Nhi trượt từ trên lưng đại miêu xuống, ngã sấp ở trên thảm cỏ ẩm ướt.

Tiểu miêu quay lại, đi đến bên người nó, hai bạch hổ lo lắng cọ cọ vào người nó.

Phong Trần Nhi khó khăn chống đỡ thân mình, nghĩ muốn nở một nụ cười, tiếc rằng thân thể quá yếu, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn ra máu, nôn rất nhiều, cơ hồ ngay cả tim cũng ói ra.

Bạch hổ thê bi gầm rú, cả kinh đến động vật trong cánh rừng trốn trốn lủi lủi.

Phong Trần Nhi huyết lệ hòa với nhau, túm lấy cỏ trên mặt đất, thu người lại.

Mấy người ẩn trong chỗ tối nhanh chóng xuất hiện, tiếng hổ gầm thanh đột nhiên ngừng, Phong Trần Nhi nghi hoặc ngẩng đầu,

Y giả, với Lôi và Hỏa, ba người quỳ gối trên mặt đất.

Lôi giật giật môi, khẩn cầu nói. “Xin…Thiếu chủ đừng giày vò bản thân nữa.”

Phong Trần Nhi nghe vậy, kinh ngạc, cúi đầu không nói.

Hỏa tiến lên, đỡ nó dậy. “Xin Thiếu chủ cùng chúng ta trở về.”

Phong Trần Nhi quật cường giãy dụa. “Không muốn…“

“Thiếu chủ…”

Nó cắn cắn môi, cầu xin. “Ta phải…tìm phụ thân…”

Y giả nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Thiếu chủ, xin đừng gây khó dễ cho thân thể mình!”

Phong Trần Nhi rụt vai, tựa vào đại miêu, quay đầu không nói.

Cơ thể khó chịu như lửa đốt, tâm cũng đau đớn như bị dao cắt. Tiểu miêu phóng đến bên người Phong Trần Nhi, che chở cho nó. Ba người thấy chủ tử được hai bạch hổ bảo vệ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tựa vào lưng đại miêu, máu ở khóe miệng nhiễm đỏ bộ lông đại miêu. Đại miêu vươn lưỡi, liếm liếm má nó.

Nó tức giận nhìn cánh rừng rộng lớn, nước mắt lặng lẽ dâng trào.

Thấy nước mắt của nó, ba người đều không tiếng động, quỳ trên mặt đất, lẳng lặng chăm chú nhìn nó.

Qua hồi lâu, Phong Trần Nhi khàn khàn mở miệng. “…Giữa phu thê… sẽ làm chuyện gì…”

Ba người sửng sốt, đều không đoán được là Thiếu chủ sẽ hỏi như thế.

Y giả nhíu mày kiếm, hồi lâu, y trả lời: “Giữa vợ chồng… làm chu công chi lễ, da thịt thân cận…”

Phong Trần Nhi vừa nghe đến bốn chữ “Chu công chi lễ”, lập tức bịt tai lại.

Nó biết. Nó biết như thế nào là chu công chi lễ. Nó không phải là đứa trẻ con ngây thơ, nó hiểu nam căn nữ âm… nhưng, chính tai nghe được giải thích, đau đớn không sao chịu được.

Y giả không nói thêm gì nữa, thương hại nhìn thiếu niên đang giãy dụa trong cơn thống khổ.

Lôi và Hỏa quay đầu, không đành lòng nhìn bộ dáng bi thương đó.

Người tuy là hài tử thân sinh của Trang chủ, nhưng, người cùng với Trang chủ trong lúc đó…

Mơ hồ, chuyện vướng mắc tình cảm không lý giải được, nhưng bọn họ chỉ là thuộc hạ, không có quyền hỏi đến chuyện tình cảm của chủ tử…

“Không được! Không được… chán ghét như vậy…Ô…” Khóc nấc đến khi không thể đè nén lại, Phong Trần Nhi đột nhiên nôn một miệng huyết lớn, hôn mê đi.

— o0o —

Thanh cao thoát tục, thanh lương vô hãn. Thủy điện phong lai mai mãn. Vén rèm thêu, trăng sáng lén nhìn trộm người, người chưa ngủ, nghiêng đầu tóc mai khẽ loạn.

Cung chủ lạc Hoa cung Thủy Vô Doanh, quả thực có tư cách là giang hồ đệ nhất mỹ nhân. Thân nhược vô cốt, diện nhược hoa đào (thân thể mềm mại, gương mặt như hoa đào), làn thu thủy dịu dàng, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, tao nhã tựa trên mỹ nhân tháp (giường mỹ nhân), mái tóc đen mượt như thác thả trên thảm Ba Tư, uốn lượn, như dòng suối nhỏ từ trên khe núi chảy xuống.

Nàng đẹp, đẹp đến yêu diễm, yêu diễm mà không tầm thường, tao nhã mà không mất phong tao, nhất cử nhất động đều tạo thành một bức tranh phong cảnh, dù là Liễu Hạ Huệ thấy, cũng sẽ thần hồn điên đảo.

Mỹ nhân như vậy, phàm phu tục tử đều chạy theo lấy, vô tình kiếm lãnh ngạnh như băng đối với vẻ đẹp của nàng lại coi như không.

Thủy Vô Doanh thầm thở dài, nhíu mỹ nhân nga (đôi mày đẹp), ngồi thẳng thân mình mềm mại yếu ớt, mâu tử thủy quang trong vắt, hạ mắt, tế nhu mở miệng: “Phong công tử…”

Thanh âm mềm mại tê dại lòng người.

“Phong công tử, thiếp thân quả thật đã hiểu được tội, mong công tử có thể lượng thứ cho.”

Ngồi đối diện với nàng, Phong Lãnh Tà hai mắt cứ nhìn nhìn chằm vào mặt đất vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không nghe thấy.

Thấy hắn không có phản ứng gì, thị nữ đứng một bên quát: “Phong Lãnh Tà, Cung chủ chúng ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi đừng có giả câm điếc!”

Thủy Vô Doanh không tán thành khẽ trách. “Tiểu Lan, chớ có vô lễ!”

“Cung chủ…” Thị nữ gọi là Tiểu Lan tức tối.

Thủy Vô Doanh phất tay. “Các ngươi tạm thời lui xuống.”

Tiểu Lan dậm chân một cái, đi theo thị nữ xung quanh, rời khỏi tẩm cung.

Thủy Vô Doanh lúc này mới tao nhã xuống mỹ nhân tháp, tha thướt đến chỗ Phong Lãnh Tà.

“Công tử vô tình với thiếp thân, thiếp thân chỉ biết than thở mình vô phúc. Nhưng thiếp thân mến công tử cô tuấn lãnh ngạo, chỉ mong có thể được công tử ưu ái tạm thời, tiếc rằng…” Nàng ngã một chén rượu, dựa vào bên người Phong Lãnh Tà, phảng phất hương lan. “Công tử ý chí sắt đá, thiếp thân lòng ngập ái tình cũng không có chỗ nào nghiêng, xem thiếp thân một lòng si tâm, mong công tử có thể uống hết chén rượu này.”

Phong Lãnh Tà chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt khắc băng đối diện với khuôn mặt xinh đẹp hồng đào của Thủy Vô Doanh.

Ánh mắt đen như ngọc lưu ly nhìn vừa xinh đẹp vừa lạnh băng dị thường kia khiến Thủy Vô Doanh tâm lộc thẳng khiêu (tim đập nhanh như nai chạy), nàng đỏ hai má, ngượng ngùng nâng chén.

Phong Lãnh Tà tiếp nhận chén, rượu trong chén tản ra hương khí Tán Công đan, hắn lạnh lùng câu một nụ cười, uống một hơi cạn sạch.

Thủy Vô Doanh cười như xuân hoa, tay áo mềm mại như bướm lượn, mảnh mai xòe ra, nhẹ nhàng vũ động, thân thể như ẩn như hiện dưới sa y mỏng tanh, mê hoặc lòng người.

Phong Lãnh Tà nắm chặt tay, tâm hồn bị câu vài phần, lắc lắc đầu, hắn lạnh lùng nói: “Giải dược?”

Thủy Vô Doanh vừa múa hấp dẫn hắn, vừa từ thắt lưng lấy ra một bình sứ nhỏ, lắc lắc. Phong Lãnh Tà đứng lên, vì tán công mà khẽ lay động.

Thủy Vô Doanh xoay tròn một vòng, đi tới sa trướng phù dung, yêu mị nằm nghiêng, đưa bình sứ nhỏ hướng đến ngực, bình sứ lập tức biến mất vào y nội.

Phong Lãnh Tà đôi mắt bốc hỏa, nhưng vẫn bước đến phía giường.

Thủy Vô Doanh cười mỉm nhìn hắn. “Công tử, thiếp thân cầu không nhiều lắm, chỉ nguyện cùng công tử một đêm phu thê…”

Phong Lãnh Tà đè lên trên nàng.

Thủy Vô Doanh thở gấp một tiếng, thân thể như xà triền lên.

Sa trướng tung bay, hồng lãng trở mình, mỹ nhân làm bạn, mấy phần hồn mê?

Đệ thất chương hoàn.

—-

Chu công chi lễ: xuất phát từ một chuyện xưa, cùng nghĩa với việc động phòng.