“Ôi chà, Lâm Văn Kiện cười với chúng ta kìa!”
“Thì ra hắn cười lên lại đẹp như thế nha, hạnh phúc quá ~~~~~”
“A~~~~~ nói ra sẽ bị đám cận vệ của hắn giết chết mất ~~~~~ Làm sao bây giờ ~~~~”
Giá mà bây giờ mấy cô gái háo sắc kia lại có thể nhìn thấy bộ dạng Lâm Văn Kiện, họ chắc không thể ngờ người vừa nở nụ cười dịu dáng đẹp đẽ. Trong nháy mắt đã biết thành Atula khát máu, cả người tràn ngập sát khí ngoan độc, chăm chăm hướng đến hội học sinh.
Tiếng nói bên trong vang ra đột ngột khiến Văn Kiện định đẩy cửa lại thôi.
“Khi Vũ, ra rồi chứ?”
“Làm gì, đừng sốt ruột, chuyện này đành phải từ từ thôi!”
“A…đau quá… Ngươi nhẹ nhàng thôi!”
“A, xin lỗi, ta sẽ cẩn thận một chút. Ngươi chịu khó, ta thử lại, lần này ta nhất định cẩn thận.”
“Ân, không chịu nổi nữa, thật khó chịu. Khi Vũ, ngươi nhanh lên một chút.”
“Được.”
Ặc! Nói chuyện tục tĩu thế này, tởm lợm! Ta biết gã kia không phải loại tốt đẹp gì. Dám cả gan bậy bạ với người của ta, đáng chết! Nhưng sao cả ca ca cũng… Không! Không thể nào…
Đầu muốn rối tung lên, Văn Kiện vội vã mở cửa, thấy cảnh tượng trước mặt. hắn tưởng như nghe thấy tiếng trãi tim mình rạn vỡ.
Văn Tường đang ngồi trên ghế xoay, đầu ngửa ra sau. Khi Vũ thì đứng bên trên hắn, một tay đăng đặt trên mặt hắn, một tay xoa mí mắt hắn. Nghe thấy tiếng cửa mở, Văn Tường nâng đầu, dùng đôi mắt ướt át mơ hồ nhìn Văn Kiện.
Không thể phân biệt nổi cảm xúc tràn ngập từng tế bào là phẫn nộ hay đau đớn, Văn Kiện cúi đầu, nắm chặt tay đến nỗi nổi cả gân xanh. Hứng đứng yên, rồi không nhìn mà đi khỏi cửa.
Cánh cửa đáng thương bị đập mạnh, hét lên thật lớn. Khi Vủ thở dài, lạnh nhạt nói “Có vẻ hắn hiểu lầm điều gì đó rồi.”
“Sao? A! Nguy rồi!”
Văn Tường mặt thoáng chốc trắng xanh chạy ra ngoài, người duy nhất trong phòng hội học sinh lặng lẽ thở dài…
Văn Kiện không thể ngăn được mình ghen tị đến điên cuồng, phẫn nộ, cả đau đớn xé tâm can. Hắn đi thẳng vào lớp, xách cặp định về nhà, để lại phía sau đám bạn học kinh ngạc.
Hắn chạy không ngừng, chỉ sợ mình chần chừ lại một chút, chân sẽ không thể đi được nữa, điên cuồng trong lòng sẽ phá vỡ gông xiềng, khiến hắn quay đầu lại mà giết kẻ “Trộm báu vật” kia, hắn… sắp không chịu nổi nữa rồi…
Văn Tường luống cuống mở cửa nhà, không gian yên tĩnh đến bất an.
“A Kiện, ngươi có nhà không? Bạn cùng lớp nói ngươi đã trở về rồi. Ngươi ở nhà, thưa một tiếng đi chứ.”
“A Kiện!” Văn Tường chạy khắp nơi gọi tên đệ đệ.
“A Kiện, ngươi đang ngủ sao?”
Vừa mở cửa phòng, Văn Tường cảm thấy mình bị một bàn tay kéo mạnh vào phòng, sau đó thân thể hắn bị quăng ngã ra trên giường.
“A Kiện! Ngươi sao lại…” còn chưa nói xong, hắn đã bị Văn Kiện nuốt lấy đôi môi. Đó là một kiểu xâm phạm cắn liếm mãnh liệt, Văn Tường cảm giác thân thể và cả linh hồn cũng bị nụ hôn làm cho tiêu tan, bay mất…
Văn Kiện tiếp tục nụ hôn sâu không thôi, nước bọt tràn ra khỏi bờ môi Văn Tường.
“Ngô… Ân… A… Kiện…” đến khi không khí trong phổi Văn Tường gần như không còn, hô hấp cũng khó khăn, Văn Kiện mới ngừng lại.
Văn Tường đang muốn cất tiếng, nhưng nhìn đến vẻ mặt Văn Kiện, lại im bặt.
Đó là biểu cảm tuyệt vọng muốn khóc, mất hết hy vọng, tâm can Văn Tường dâng lên cơn đau đớn không hiểu từ đâu.
“Ca… Tại sao, tại sao lại không cần ta. Tại sao… Tên kia… hơn ta sao…”
“A Kiện, ngươi hiểu lầm rồi. Ta và Khi Vũ không có chuyện gì hết. Khi Vũ chỉ giúp ta thổi lông mi rơi vào mắt thôi!”
“Hừ, ca, ngươi không cần an ủi ta. Ta biết hết rồi. Hai người trước đây ‘Tình sử huy hoàng’ thế nào. Chậc, ta quả là đồ ngốc, lại cho rằng mình thông minh. Haha… Chậc… Ca, chơi đùa ta, thực vui như vậy sao??”
“A Kiện, ngươi nói bậy bạ gì chứ! Ta sao lại muốn gạt ngươi chứ?”
“Tại sao, tại sao không thể là ta? Ca, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi hơn bất cứ ai. Vì sao hắn lại cướp ngươi đi khỏi ta! Ta sẽ chết! Mất ngươi, ta sẽ chết! Ca…” đôi mắt đỏ hoe của Văn Kiện đã mọng nước mắt.
“A Kiện…”
“Không được! Ngươi là của ta! Ai cũng không thể cướp ngươi đi được! Kiếp này, Kiếp sau, chỉ cần ngươi còn tồn tại, ngươi phải thuộc về ta! Ta sẽ không nhường cho ai cả!” Văn Kiện đột ngột xé bung áo ngoài Văn Tường, mạnh mẽ cắn mút lên da thịt trắng nõn.
“A Kiện! Đừng, dừng lại đi!” Văn Kiện đã không còn lý trí, không nghe đến một lời. Toàn thân hắn tỏa ra mùi nguy hiểm của dã thú.
(=)) Tiếp theo hẳn ai cũng đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra)
Văn Kiện lấy một lọ dầu trơn từ dưới giường, thô bạo đổ cả bình vào mật huyệt Văn Tường. Sau đó, hắn lấy ra một giả phân thân có kích thước như thật, vô tình nhét vào.
“A a… Ân… Không…” Văn Tường liều mạng lắc đầu, thân thể không nhịn được run rẩy. Văn Kiện hoàn toàn không có ý định dừng lại, thậm chí còn tiếp tục lấy ra một giả gương cụ khác kích cỡ cũng không hém. Hắn đưa thêm một ngón tay vào tiểu huyệt, tạo thành khe hở, rồi chậm chạp đưa giả phân thân kia vào tiếp.
“A… Đau quá… A… Kiện…” Mật huyệt đầy dầu trơn, chịu đựng những hai giả phân thân đưa vào, tràn ra khỏi tiểu huyệt. Tiểu huyệt dần dần bị ép nở rộng, chứa đựng hai giả phân thân kích cỡ không khác gì thật. Đến khi giả phân thân thứ hai đi vào được rồi, Văn Tường trên người đã ướt mồ hôi. Không kịp cả thở, Văn Kiện đã lấy hai cái điều khiển ra, ấn nút. Hai giả phân thân bắt đầu xoay tròn cố đi vào.
“Ngô… A… Không…” Văn Tường không chịu nổi cong người lên, tiếng rên rỉ không thể ngừng lại thoát ra khỏi miệng.
“A Kiện… Van ngươi…van ngươi… Lấy… A…” Thống khổ lại khoái hoạt lan khắp cơ thể, nước mắt Văn Tường như trân châu rơi xuống, phân thân không chịu nổi kích thích mà run rẩy dựng lên.
“Ân… a…a…” Rung động kịch liệt dưới hạ thân cuối cũng cũng khiến phân thân không nhịn được bắn ra. Đầu óc trống rỗng, hai giả phân thân đột ngột đâm vào nơi sâu nhất, Văn Tường kêu sợ hãi rồi bất tỉnh.
(Hả? kết thúc nhanh thế?)
“Đau… quá…” Đó là cảm giác đầu tiên của Văn Tường khi tỉnh lại. Cơ thể tê dần như toàn thân bị kim đâm. Một cảm giác đau đớn đến tê dại.
Hắn mở mi mắt, làm quen với ánh sáng chung quanh. Đến khi có thể nhìn lại được, hắn mới thấy trên người đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, nằm trên giường. Hẳn là A Kiện đã thay giúp hắn.
“Ca!” Cửa phòng đột nhiên bật mở, Văn Kiện cầm một cốc nước vào, thấy Văn Tường đã tỉnh, hắn xấu hổ vội vã bước lại.
“Ca, ngươi uống nước trước đã.”
Hắn nhẹ nhàng nâng Văn Tường dậy, dựa vào ngực mình. Sau đó đỡ cốc, cẩn thận mớm cho Văn Tường uống. Đến khi Văn Tường uống xong, Văn Kiện đứng dậy bước ra bàn, rút ra cái chảo chẳng hiểu lôi ra từ đâu, nhét vào tay Văn Tường, hai tay đặt trên gối quỳ xuống trước mặt Văn Tường.
“Ca, ngươi đập ta đi. Ta xin lỗi ngươi…”
Văn Tường tay câm cái chảo, nhìn cái dáng nực cười của Văn Kiện và tiếng xin lỗi nhỏ như muỗi kêu, thế nào cũng không tức giận cho được. Lửa giận trong ruột cũng bị cái bộ dạng buồn cười này đuổi mất. Hắn không chịu nổi đặt cái chảo xuống than nhẹ “Thôi đi, ta giờ cũng không có sức chỉnh ngươi. Lần này tạm tha chết cho ngươi đó.”
“Không được, ca ca! Ngươi nhất định phải đánh ta, không thì ta sẽ rất áy náy!”
“Ngươi thực là phiền. Đồ điên! Muốn ăn đòn phải không. Được, ngươi lại đây.”
Văn Kiện cúi đầu bò lại, Văn Tường xách hai tai hắn lên lắc qua lắc lại.
“A! Đau quá! Đau! Ca, ngươi đánh ta thật sao. Ô ~~~~~”
“Hừ, không phải muốn gì được nấy rồi sao, chút đau nhức này là quá lợi cho ngươi lắm rồi. Nên giật hai cái lỗ tai của ngươi xuống mới phải! Lời ta nói một câu cũng không nghe lọt, lại còn không tin ta. Giết ngươi một vạn lần vẫn còn nhẹ nhàng!”
“Xin lỗi mà! Ca, ta đã xám hối rồi. Tại ta nghe mấy con bé nói chuyện, lại thấy tình cảnh như thế, ai mà không hiểu lầm! Thế nên ta mới tức giận đến ngu đi, làm cái chuyện như vậy!” Văn Kiện trông rất đáng thương lầm bầm.
“Ta nói ngươi là cầm thú, lại còn chối. Ngươi không thể suy nghĩ một chút rồi mới làm sao! Ngươi không nghe ta giải thích rồi quyết định được sao! Ta đã nói ngươi nhiều rồi, trước khi làm phải nghĩ đến hậu quá chứ!’ tay Văn Tường cũng run lên.
“Oa! Người ta lần sau không dám nữa!”
“Còn có lần sau?” Văn Tường làm bộ giơ chảo lên.
“Không… không có nữa…”
“Hừ, mau đỡ ta dậy. Không mau ăn sáng đi, muộn học mất. Đều tại ngươi, hại ta phải chép lại bài cả ngày hôm qua rồi, người thực khó ưa.”
Văn Kiện im thin thít, cẩn thận đỡ Văn Tường đi.
Văn Tường đột nhiên bước hụt, hơi ngả ra phía trước một chút, một chiếc vòng bạc lộ ra khỏi cổ áo hắn.
Văn Tường kéo chiếc vòng ra xem, thấy nó nối với một mặt bạc, nhìn kỹ, trên đó có ghi một hàng chữ “Belong to Lâm Văn Kiện forever”.
Nhiệt độ căn phong bỗng giảm đột ngột.
“Ngươi… ngươi… A Kiện! Cái quái gì thế này! Ngươi giải thích cho ta xem nào!”
“A, đó là…”
“Ngươi cho ta là thú cưng của nươi chắc, dám đeo cho ta cái này! Mà, ngươi không tin ta đến thế sao? Ngươi có ý tứ gì đây hả?!”
“Không, không đâu ca ca, ta không phải không tin ngươi, ta chỉ không tin tên kia thôi. Ta nghĩ nếu lỡ như hắn dám xằng bậy với ngươi, khi hắn thấy cái này, phải biết ngay ngươi đã là người của ta rồi.”
“Ngươi bị ngu à! Đã nói Khi Vũ không phải loại người như vậy! Hơn nữa ta đeo cái này vào trường thì còn ra thể thống gì!”
“Ngươi yên tâm đi, ca. Chỉ cần không cởi áo, cái này đâu có lộ ra. Mà có bị thấy, không nhìn kỹ, người ta cũng chỉ nghĩ là đồ trang sức thôi. Ca~~~~~ Ngươi đồng ý đeo đi, ta chỉ xin mỗi điều này thôi, xin ngươi đấy ~~~~~”
“Ngươi… Thôi đi… Mặc kệ ngươi. Lần sau không được chơi mấy trò quái đản này nữa. Mau đỡ ta xuống tầng!”
“Ân, được mà.” Văn Kiện cười rạng rỡ chẳng khác nào đứa bé con được kẹo.
Vừa đến trường, Văn Tường lập tức nhận được “sóng điện yêu thương” của Khi Vũ.
“Tại sao hôm qua ngươi lại về sớm thế? Có chuyện gì sao? Ta gọi đến nhà ngươi cũng không ai bắt máy.”
“Hả? A, không có gì đâu… Hôm qua đệ đệ hơi mệt, ta trở về xem hắn thôi. Chắc là không nghe thấy chuông điện thoại rồi.”
“A, ra là vậy.”
“Ừm, đúng rồi, cuộc họp hôm nay chủ để gì vậy?” Văn Tường vội vã chuyển đề tài.
Thấy hắn có vẻ không muốn nhắc lại chuyện hôm qua, Khi Vũ đành nén lại nghi hoặc và lo lắng trong lòng, thảo luận về nội dung cuộc họp. Cuối cùng, đã đến giờ họp, Văn Tường mệt mỏi nhìn đống văn kiện trên bàn, đột nhiên cảm thấy sắp có sự không lành.
Ngoài cửa, chợt có một cậu bé lạ hoắc cầm một bức thư, cắt ngang cuộc họp.
“Hội trưởng, xin lỗi làm phiền anh một chút được không? Đây là thư Lâm Văn Kiện nhờ em chuyển cho anh, anh ấy nói anh xem luôn nhé.”
“A Kiện? A, anh biết rồi, cám ơn em.”
“Không… không cần đâu…” Học sinh kia đã hoàn thành nhiệm vụ đỏ mặt đi khỏi.
Văn Tường cười áy náy, mở bức thư, kéo ra đọc. Trong thư viết: “Ca, ta cô đơn quá, ta buồn quá, ta rất nhớ ngươi. Ngươi đến gặp ta có được không ~~~~~ Nhanh lên nha, không người ta sẽ không chịu nổi mất.
Đúng rồi, để phòng ca ca thiếu vắng ta lại buồn. Từ nãy nên suýt quên, chưa nói với ngươi, ngươi sẽ nhận được một điều kinh hỷ bất ngờ nha~~~~~
Ca, chắc ngươi cũng chưa nhận ra, sáng nay ta có để một món đồ chơi rất đáng yêu trong tiểu huyệt của ngươi. Nó rất nhẹ rất mềm, nên người khồng nhận ra cũng là bình thường. Nói cách khác, ca ca mà không đồng ý đi gặp người ta, sẽ có chuyện OO với XX nha, haha~~~~~ Thế nhé, chờ ngươi trên sân thượng, không gặp không về ~~~~~
A Kiện yêu thương thân gửi ~~~~~”
Tay run rẩy xé nát luôn tờ giấy, Văn Tường cố nén lửa giận trong lòng, đeo vào nụ cười hơi có chút méo mó “Xin lỗi, làm nhỡ thời gian của mọi người. Chúng ta tiếp tục đi.”
Mọi người hiển nhiên thấy rõ hội trưởng đang giận dữ, nhưng rất biết điều không nói một lời. Vì thế, cuộc họp tiếp tục trong không khí âm trầm.
Đột nhiên Văn Tường cảm thấy trong mật huyệt có thứ gì quấy nhiễu, mềm mại linh động như rắn chạy loạn trong ruột, một cảm giác khác thường lan khắp toàn thân. Hắn liều mạng để không rên rỉ thành tiến, thứ mềm đó yên lại một chốc rồi lại rung lên, thoáng chốc chạy vào nơi sâu nhất trong mật huyệt mà xoay tròn. Thành ruột vừa nóng vừa ngứa, thân thể Văn Tường cũng bắt đầu run lên theo, nhưng thế kích thích trong cơ thể lại càng xoay chuyển nhanh hơn, mặt hắn dần đỏ lựng, bàn tay đang bụm chặt miệng cũng bắt đầu ướt mồ hôi.
“Ngô…a…đừng…Dừng…dừng lại… a…” Văn Tường hét thầm, cố lén lại cảm giác khác thường, thần kinh như sắp đứt đến nơi rồi.
Phát hiện Văn Tường có vẻ khác lạ, Khi Vũ nhíu mày, lo lắng hỏi “Tường, ngươi làm sao vậy, khó chịu à? Sắc mặt ngươi không được tốt lắm.”
“A… Không… không sao…” Văn Tường thở gấp, cố gắng trả lời.
“Còn nói không sao. Ngươi rõ ràng rất khó chịu. Chảy mồ hôi rồi kìa. Cứ như thế không được đâu, ta đưa ngươi xuống phòng y tế.”
Vừa nghe Khi Vũ muốn đưa hắn đi, Văn Tường trắng xanh cả mặt, cứ thế này sẽ bị phát hiện mất. Không, không được!
Văn Tường đột nhiên đứng dậy “Ta… ta hơi khó chịu… Ta tự qua phòng y tế…. Mọi người cứ tiếp tục họp.” Không để cho ai kịp phản ứng, Văn Tường trái với hình tượng ưu nhã hàng ngày, cuống quít cướp đường mà chạy.
“Chờ đã! Tường…” Khi Vũ phản ứng nhanh nhất, đứng dậy định theo sau.
Bí thư ngồi bên cạnh kéo hắn lại, “Khi Vũ, hội trưởng nói hắn tự đi được. ngươi để hắn đi đi.”
“Đúng đấy, mà cuộc họp hôm nay rất quan trọng, phải thảo cho xong nghị quyết.”
“…Ừm, chúng ta tiếp tục…” Khi Vũ nghĩ một lát, khôi phục vẻ bình tĩnh hằng ngày.
Chịu đựng kích thích dưới hạ thể, Văn Tường dùng toàn bộ sức lực mà chống đỡ hai chân mềm nhũn, đi nhanh hết mức có thể lên tầng thượng. Hắn hiện giờ đang rất hối hận, tại sao sáng nay khi ra khỏi cửa không tiện tay nhét một quả bom vào mồm tên cầm thú chết tiệt đó. Tên khốn nạn trời chu đất diệt đó nên nổ chết đi, khỏi lại làm việc ác, tổn hại đến người lương thiện như hắn cũng như trăm họ.
Thế nên khi khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia xuất hiện trước mặt hắn, Văn Tường không mở miệng cũng không do dự dộng thẳng một phát.
“Ô ~~~~~ ca, ngươi sao có thể đối xử với đệ đệ khả ái của ngươi như vậy. Ta dùng nụ cười ngọt ngào như thế chào đón ngươi, tưởng có thể khiến ngươi cảm động…” Đột nhiên cảm nhận được không khí chung quanh thoáng cái hạ xuống âm n độ, Văn Kiện không khỏi rùng mình.
“Ngươi.làm.gì.tự.bản.thân.biết… Muốn cắt tay tự sát hay châm lửa tự thiêu, ngươi tự chọn đi, đệ.đệ.khả.ái.nhất.của.ta. A Kiện!” hai mắt Văn Tường tóe lửa, trừng trừng mình Văn Kiện. Thanh âm lạnh băng đến cùng cực.
“Này… như vây… không tốt đâu, ca, hay là thế này được không. Ngươi tạm tha ta một mạng, để kẻ hèn này giải quyết cho ngươi, rồi sau đó kẻ hèn này tùy ngươi xử trí, có được không…”
Im lặng… im lặng… Chỉ có im lặng đáng sợ… Văn Kiện cảm giác chỗ nào bị Văn Tường nhìn đến đều mọc lên một lớp băng dày.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Văn Kiện lập tức nịnh hót bế cục “núi băng” kia lên chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Sau khi giải quyết vấn đề, trong toilet lưu lại một xác chết rất thảm thương…..
Văn Tường xoa xoa nắm tay đánh “cầm thú” đến đỏ lên, phục hồi tâm trạng, đi trở lại phòng hội học sinh.
“Tường, ngươi về rồi!” vừa thấy bóng Văn Tường, Khi Vũ lập tức đứng dậy đón chào.
“A? Khi Vũ, sao ngươi vẫn ở đây?”
“À, ta muốn đưa nghị quyết trong hội nghị cho ngươi, tiện thể chúng ta bàn bạc lại một chút. Đúng rồi, vừa nãy ta có ghé phòng y tế, nhưng không thấy ngươi, ngươi cảm thấy thế nào rồi, còn khó chịu không?”
“A,… Không đâu… Hiện giờ đã khá hơn rồi.” thấy lo lắng và quan tâm ánh lên trong mắt Khi Vũ, Văn Tường cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“… Tường, ngươi gần đây có tâm sự sao? Có thể cho ta biết được không. Ta muốn chia sẻ cùng ngươi.” Khi Vũ dường như nhận ra điều gì đó.
“Không, không có.”
“Ngươi và đệ đệ gần đây… ổn không?”
“Ừ… ổn…đúng vậy…” Tim Văn Tường nảy lên một cái, không lẽ Khi Vũ cảm giác được sao… Hắn cắn môi hơi tái mặt.
“Tường, ta vẫn xem người là người bạn tốt nhất, nếu có chuyện ta có thể làm được, ngươi nhất định phải nói cho ta biết.”
“Ừ, ta sẽ nói mà…” Văn Tường cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Khi Vũ, cảm giác như nếu làm thế, Khi Vũ nhất định sẽ biết hết tất cả.
Thái độ của Văn Tường khiến Khi Vũ không nhịn được mà kéo hắn quay giật lại. Khi Vũ đột nhiên thật kích động.
“Văn Tường, sao lại không nhìn ta? Ngươi, đang cùng với Văn Kiện phải không?”
Một câu này khiến Văn Tường như bị sét đánh.
Khi Vũ quả nhiên đã biết…
“Ngươi cam chịu sao? Vì sao!? Các ngươi là anh em! Việc này là cấm kỵ!”
“”… Xin lỗi…” Văn Tường nghẹn nào, khiến lý trí Khi Vũ như đứt phựt.
“Vì sao lại như vây? Ta biết rồi. Nhất định là hắn ếp buộc ngươi đúng không? Tên khốn nạn không biết xấu hổ, ta muốn giết hắn!”
Chát!
Thanh âm vang lên rất rõ ràng bên tai Khi Vũ, cảm giác đau đớn ngấm vào da thịt.
Hai tròng mắt tràn lệ, bàn tay Văn Tường còn run lên nhè nhẹ.
“Không có phép ngươi nói A Kiện như thế! Vì sao, vì sao ngươi muốn xen vào chuyện của chúng ta? Vì sao… Huynh đệ thì sao? Ta chỉ là… ta chỉ là thích A Kiện thôi. Ta sai ở chỗ nào? ô… A Kiện…”
Nước mắt không nghe lời cứ tràn ra, rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.
Đột nhiên, một cảm giác ấm áp ươn ướt xuất hiện trên môi. Đến khi Văn Tường ý thức được thì, hắn nhận ra mình đang bị Khi Vũ hôn.
“Ư… Không… Buông ra…” Văn Tường liều mạng giãy dụa, nắm đấm không ngừng xả xuống người Khi Vũ.
“Vì sao…vì sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy… Ta cũng yêu ngươi mà, Tường. Hai năm nay ngươi có thể hiểu ta đã thế nào chịu đựng cảnh yêu ngươi mà lại không được chút tình cảm nào của ngươi không?”
“Không, không thể nào…”
“A… Ta cũng muốn đó là điều không thể! Vì sao, vì sao trân bảo ta vẫn che chở trong bàn tay lại bị một kẻ như thế cướp đi! Vì sao!?” Khi Vũ dọc theo vành tai Văn Tường, trượt dần xuống cổ, nhưng ngay khi cổ áo tuột ra, sợi dây bạc kia đập vào mắt khiến hắn dừng lại.
“… Belong to Lâm Văn Kiện forever…” tiếng Khi Vũ run rẩy văng lên trong phòng hội học sinh.
“Tường, ngươi…”
“Tường, ngươi…”
“Không! Đừng…” Văn Tường giật lấy vòng cổ trong tay Khi Vũ, thân thể run rẩy lùi lại, cho đến khi va phải bàn. Tay hắn che chở lấy thân mình run lẩy bẩy, tựa như chim nhỏ bị thương, cố gắng tự che chở cho bản thân.
“Tường…” Khi Vũ cúi xuống, hai mắt không rời người kia, “Nói cho ta biết… ngươi… đã là người của hắn sao?” Khi Vũ không kiềm được thanh âm run rẩy, vẩn đục trong mắt thốt nhiên biến thành hai đốm lửa.
Người kia không trả lời, khuôn mắt nhỏ nhắn im lặng, cán môi đến phát tím lại.
“Nói đi!” Khi Vũ như phát điên hét lên, thanh âm đã lộ rõ tuyệt vọng. Hắn ra sức lay Văn Tường bất động.
Văn Tường buông tay ra, hai tay ôm lấy mặt dây chuyền bạc trên cổ, nghẹn ngào nức nở.
“Ô… A Kiện… A Kiện…”
Hắn không ngừng gọi tên Văn Kiện, như thể làm vậy sẽ đem lại dũng khí cho hắn. Nước mắt đã thành hai vệt dài trên mặt, nhập nhòa không còn thấy rõ gì nữa.
“Vì sao? Tường! Vì sao… hai năm này, ta giữa kín tâm can mình, vậy mà ngươi lại tàn nhẫn bóp nát! Tại sao!”
Sầu muộn trong không khí đặc quánh lại đến không thể thởi nổi, dường như trời đất cũng muốn hòa nước mắt.
“Ca! Ngươi vẫn không khỏe? Người ta sắp chết đói rồi!” Ngoài cửa vang lên tiếng Văn Kiện, khiến hai người giật nảy, bầu không khí kia cũng vì thế mà rạn nứt.
“Ca! Sao ngươi chậm thế. Người ta trong toilet lâu muốn chết rồi, ngươi còn không đi ra, ngươi phải bồi thường…”
Cửa mở ra, lời nũng nịu còn chưa kịp nói xong, đã bị cảnh trước mắt làm cho câm bặt.
“Đồ khốn nạn đáng chết!” Văn Kiện trong nháy mắt từ khiếp sợ sang phẫn nộ. Hắn tiến tới, giật Khi Vũ lại, đấm thẳng một phát.
Một nắm đấm này khiến Khi Vũ ngã lăn ra đất. Hắn ôm lấy gương mặt sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu.
“A Kiện…” Tiếng gọi rất nhỏ khiến Văn Kiện từ bỏ ý định tiếp tục đánh người. Hắn chạy lại bên Văn Tường, quỳ xuống nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt.
“Ca, ngươi không sao chứ? Tên khỗn nạn đó không làm gì ngươi chứ?” Thanh âm nhẹ nhàng ẩn chứa không ít lo âu.
“A Kiện?” con mắt vô hồn giờ mới có chút ánh sáng, Văn Tường mở miệng, hỏi lại lần nữa.
“Phải, ta đây.”
“Thực là A Kiện sao?” Tay Văn Tường đặt lên mặt Văn Kiện, dường như sợ hãi tất cả chỉ là ảo giác.
“Thực mà, ta ở đây rồi, ca ca.” Văn Kiện cực lực kiên nhẫn trả lời.
“Ô… A Kiện…” Văn Tường nhào vào lòng Văn Kiện, nước mắt như đê vỡ tràn ra.
“Ca, không cần sợ. Ta đây rồi. Có ta đây rồi. Sẽ không có chuyện gì hết…” Văn Kiện dịu dàng ôm lấy ngươi đang khóc không ngừng kia, cởi áo khoác choàng lên người hắn, che đi gương mặt khóc đến đỏ bừng. Hắn không ngừng dỗ dành người đang sợ hãi kia bình tĩnh trở lại.
“A Kiện… Chúng ta về, được không?” trong ngực vang lên tiếng nức nở.
“Được chúng ta về nhà, lập tức về nhà.” Văn Kiện nhẹ nhàng đáp, hũng hăng trừng mắt Khi Vũ vẫn còn ngồi trên mặt đất, thu lại sát khí quanh người, chậm rãi rời khỏi hội học sinh.
“A… hahahaha…” Phòng hội học sinh yên lặng đến phát rợn truyền ra tiếng người cười như điên dại, trong tiếng cười như có bi thương đến cô tận.
“Khi Vũ ngươi kìa, xem ngươi kìa, hóa ra ngươi mới là kẻ ác chia rẽ người ta. Ha ha… kẻ thứ ba vô liêm sỉ? Thật là chuẩn xác, chậc…” tiếng cười tự giễu biến mất, chỉ còn một hạt nước trong suốt.
Lấy tay ôm lây đôi mắt tuyệt vọng, linh hồn bị thương không thể ngăn được lệ từ tim chảy ra, một giọt lại một giọt rơi xuống mắt đất.
“Khi Vũ nhà ngươi… Đồ vô dụng, đồ nhu nhược…” Chỉ có yên lặng và thê lương đáp lại tiếng kêu buồn bã…
***
Văn Kiện ôm Văn Tường ngồi xuống,cẩn thận chăm hắn ăn cơm tối, rồi lại giúp hắn lau người. Văn Kiện ôm lấy người đã khóc đến lả đi nhẹ nhàng đặt lên giường lớn, ngồi xuống bên giường nhìn hắn.
“A Kiện…” Văn Tường tưởng đã sắp ngủ lại đột nhiên mở mắt, nhỏ giọng gọi Văn Kiện.
“Sao cậy? Ngươi không phải mệt rồi sao? Không ngủ được? Văn Kiện ôn nhu cười, ngón tay dài xoa lên trán Văn Tường.
“Ừm, A Kiện, người ngồi với ta, được không?” Văn Tường kéo chăn, giương đôi mắt như nai con nhẹ giọng hỏi.
“Hì hì, ca, ngươi đang làm nũng đó à? Là ca ca, phải để đệ đệ làm nũng mới đúng~~~~~” Hiếm lắm mới thấy Văn Tường khả ái như thế, Văn Kiện không nhịn được muốn trêu chọc.
“Hừ, không thì thôi, ta cũng không cần!” Văn Tường bất mãn dẩu môi, trùm chăn lên đầu.
“Haha, đừng giận! Ca, ta chỉ đùa chút thôi mà~~~~~~~~” Văn Kiện cười vang bò lên giường, kéo Văn Tường đang hờn dỗi vào lòng vỗ về.
“Hừ!” Văn Tường lập tức trả thù, ra sức cấu tay, thỏa mãn nghe được tiếng kêu thảm thiết.
“Oa! Tàn nhẫn quá… Tiểu nhân biết sai rồi, tội không đáng chết a!”
“Hừ! Còn dám đùa nữa, ta sẽ đem ngươi trộn với bùn rồi đổ thẳng xuống Thái Bình Dương!”
“… Suối ở công viên không được sao?”
“Đừng có mặc cả!”
“Được mà được mà, Thái Bình Dương thì Thái Bình Dương…” Văn Kiện kéo Văn Tường lại gần, khiến hắn thoải mái vùi trong lòng. Văn Tường cũng không ngần ngại, hưởng thụ độ ấm khiến người ta an tâm đó.
Tiếng tim đập vững vàng bên tai, khiến Văn Tường từ từ thả lỏng, linh hồn dường như cuộn trong lòng biển an bình nào…
“A Kiện…”
“Ưm?”
“Hắn nói… hắn thích ta…” Không cần nói rõ, hai người đều tự hiểu hắn là ai.
“Hắn nói, hắn yêu ta hai năm rồi…”
“Ừm, ta biết…”
“Hả, sao ngươi biết được?”
“Vì cách hắn nhìn ngươi… rất giống như ta trước đây…”
“A?”
“Ánh nhìn mê say khát vọng, lại rất đau đớn không thể nào có được…”
“Vì sao ta lại không thấy?”
“… Đó là vì ca ca với tình cảm đặc biệt ngốc nghếch… Ta cũng từng nhìn ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không phát hiện.”
“… A Kiện… Hắn nói, chúng ta không bình thường… Hắn nói, chúng ta không được phép… Ta vừa ngu ngốc, lại vô dụng, chỉ mang mác học sinh giỏi mà thôi, thực ra…”
“Ta không cho phép ngươi tự sỉ nhục mình như vậy!” Văn Tường nhẹ nhàng kéo bàn tay to lớn đang đặt trên miệng không cho hắn nói tiếp xuống. Nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
“A Kiện… Ngươi có hối hận khi ở bên ta không…”
“Những lời này phải là ta hỏi mới phải… Ca, ngươi không hề sao. Ngươi là thiên sứ thuần khiết nhất của ta, không chút tỳ vết, mỹ lệ lại bị ta làm vấy bẩn. Kẻ phạm tội là ta, ta mới là căn nguyên tội ác… Ta biết rõ ta không hề xứng với ngươi, biết rõ ta có thể hủy hoại ngươi, nhưng ta vẫn cứ làm, vẫn cứ rơi xuống vũng bùn dục vọng. Ta đã mặc ý nghĩ tội lỗi đó sai khiến, bất chấp thủ đoạn trói ngươi lại với ta, không tiếc cả tổn thương ngươi… Thế nên, ngươi đừng trách bản thân… Ngươi không ghét bỏ ta, không rời xa ta, ta đã rất thỏa mãn rồi…”
“… A Kiện… Ta… thực sự đáng để ngươi như vậy sao?”
“Đương nhiên! Chỉ có ngươi là ta không thể mất đi! Thế nên ta không thể thua, thua sẽ không thể gượng dậy nữa… Nếu ta còn muốn sống… Ca, hôm nay ta đã sơ suất, mới để ngươi gặp chuyện như vậy. Ta thực vô dụng… Ta thề, từ này về sau ta tuyệt không để những việc như vậy xảy ra nữa.”
“Ân, ta tin tưởng ngươi, A Kiện… Ta nghĩ… bản thân thực nhu nhược… thế nên, ta cũng sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ.”
Hạnh phúc như nước chảy vào lòng Văn Kiện, hắn nhẹ nhàng đặt lên trán Văn Tường một nụ hôn, cảm ơn cho tấm lòng kia. Văn Tường mỉm cười hôn đáp lại, rồi cuộn lại trong ngực Văn Kiện, ngắm những khuy áo trên áo hắn.
“Con người… thật là loại sinh vật ích kỷ, vì bản thân mình, rất sẵn sàng khiến người khác tổn thương…” Trong đầu hiện lên đôi mắt thống khổ đến tuyệt vọng, Văn Tường áy náy nhắm mắt lại.
“Ca, ngươi mệt rồi. Đừng suy nghĩ nhiều… Ngủ đi. Mai còn phải đi học.” Văn Kiện cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Văn Tường, muốn ngăn hắn thôi không tự trách mình.
“Ừ.”
Đêm dài hôm đó có ba ngươi trằn trọc không ngủ, lòng không an…