Editor: Hiên
Beta: Tsuki813
————————————————————–
Không lâu sau, Văn Kiện bưng đồ ăn còn đang bốc khói vào phòng, hắn đặt khay nhỏ xuống giường, sau đó loay hoay ngồi xuống bên cạnh Văn Tường.
“Ca, tới, há miệng nào ~~~ Nếm thử cái này trước.”
“Hả? A, không cần, ta tự ăn được.”
“Không được, hôm nay ca không tiện lắm, để ta đi.”
“Nhưng mà….”
“Không có nhưng nhị gì cả ~~~ Được không, ca, để ta bón cho ngươi, có được không?” Văn Kiện sử dụng sát chiêu vô địch thiên hạ – làm nũng.
“Được rồi, được rồi, tùy ngươi vậy.” Chịu không nổi, lần nào cũng là chiêu này, thế nhưng hắn vẫn luôn không chịu nổi… Khẽ thở dài, hắn không thể làm gì đành há miệng ăn cơm.
Thời gian từng giây lặng lẽ trôi qua, nhìn Văn Kiện có vẻ không vui, nội tâm của hắn cũng nặng nề. Nếu thời gian có thể dừng lại thì thật tốt, như thế hắn sẽ không phải sống trong hiện thực ưu thương đau đớn, cũng sẽ không từ chối hạnh phúc nữa… Nhắm mắt lại, hắn khẽ thở dài.
“Ca, làm sao vậy?” Thấy vẻ khác lạ, giọng Văn Kiện nhẹ nhàng hơn thường lệ.
“Không có gì, chỉ là… nếu có thể mãi mãi thế này thì thật tốt…” Tâm trí hướng ra ngoài cửa sổ, Văn Tường lộ ra khát vọng hạnh phúc.
Tay cầm bát cứng lại giữa không trung, Văn Tường quay lại thấy Văn Kiện đột nhiên đen mặt lại, đáng ngạc nhiên, Văn Kiện đột nhiên đặt bát xuống, quay đầu ra khỏi phòng.
Đã có chuyện gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao A Kiện đột nhiên có vẻ hoảng hốt đến vậy? Thắc mắc càng khiến bất an tăng thêm, không sao tìm được đáp án, hắn chỉ có thể ôm một nỗi nhức nhối lẳng lặng chờ đợi.
Thoáng chốc, một ngày một đêm qua đi, Văn Kiện cũng không trở về. Hai mắt Văn Tường qua một ngày một đêm mệt nhoài, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đột nhiên có tiếng cửa mở kẽo kẹt, Văn Kiện xách một ba lô đi vào.
“A Kiện! Ngươi đi đâu…”
Vì sao? Vì sao A Kiện lại biến thành thế này? Tóc tai rối bời, vành mắt thâm đen, áo khoác dính đầy đất cát bụi bẩn. Rốt cuộc đã có chuyện gì, khiến A Kiện trông nhếch nhác như vậy?
Văn Kiện không nói một lời đến bên giường, tự tay linh hoạt cởi bỏ xiềng xích tay chân Văn Tường. Sau đó hắn lục ba lô, lấy ra một bộ đồ.
“Ca, mặc nó vào, chúng ta đi.”
“Đi? Đi đâu?”
“Về nhà. Ta đã nghĩ rồi. Ca, ngươi cùng cha mẹ đến New York đi… Ta sẽ đến chỗ chú…”
“Vì sao! Vì sao đột nhiên lại nói vậy!” Con mắt sáng trong chớp mắt tràn đầy kinh hãi.
“… Cứ như vậy mãi không được, ta không thể ích kỷ ảnh hưởng đến cuộc sống của ca ca… Ca ca khác ta, không thể vì người như ta mà mất đi tương lai… Còn kỳ vọng của cha mẹ…”
“Khoan đã! Vì loại lý do đó mà ngươi đuổi ta đi sao?”
“Ca?”
“Bởi vì… lý do đó ngươi sẽ xa ta sao?… Ngươi… Không cần ta nữa rồi? Đôi mắt Văn Tường tràn ngập đau đớn và kinh hoảng.
“Ca, ngươi cuối cùng….”
“Đừng đụng vào ta!”
Văn Tường ôm lấy chính mình, tựa như thú nhỏ bị thương cuộn lui trên giường.
“Ca, ngươi bình tĩnh lại một chút!”
Đem thân thể gầy yếu ôm vào trong ngực, Văn Kiện trấn an thân hình đang run rẩy.
“A Kiện, chúng ta đều không đi, cứ ở đây được không?” Thanh âm mỏng manh từ trong lòng truyền ra.
“Thế nhưng…”
“Ngươi nghe ta nói đi!” Đôi con ngươi ngước lên có một tia phẫn nộ.
“Ca, ngươi làm sao vậy. Cứ như vậy là không thể được. Chúng ta không lừa được bản thân mình a!”
“… Thế nhưng… thế nhưng ngươi không cần ta nữa….”
“Ta sao có thể không cần ngươi! Ta chỉ nghĩ muốn một mình ngươi thôi!”
“… Vậy vì sao còn muốn rời xa… Đáng sợ lắm… Ta vừa nghĩ ra đi sẽ không còn được gặp ngươi nữa… Có thể, ngươi sẽ có người khác… Có thể, sẽ không bao giờ quan tâm ta nữa… Ô… Đừng… Ta không thể…”
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, thấm ướt vạt áo Văn Kiện.
“Ngốc nghếch… Ca thường ngày thông minh như vậy, hôm nay lại ngốc thế, có khi nào là bị ta lây rồi không? Ta đã nói chỉ muốn một mình ngươi, sao có thể thích người khác? Hơn nữa chúng ta vẫn có thể gặp mặt, không phải sao? Ta có thể đi tìm ngươi, sau đó chúng ta còn có thể đi du lịch New York mà.” Lấy đi những giọt nước mắt trong suốt, Văn Kiện dịu dàng nói.
“Thật vậy chứ?”
“Đương nhiên, lẽ nào ngươi không tin ta? Vậy ta thề độc. Nếu như Lâm Văn Kiện ta…”
“Được rồi! Được rồi! Ta tin ngươi! Ta tin ngươi…”
Cùng nhau cười, lời thề ước không lời giữa môi hôn lặng lẽ cắm sâu vào tâm khảm…
Văn Kiện lẳng lặng đi vào phòng, nhẹ vuốt ve từng đồ vật trong phòng, cuối cùng ngồi xuống giường, ôm lấy chăn… Vẫn còn mùi hương đặc biệt của hắn… Phòng này, nơi nơi đều có dấu vết của hắn, tựa như chỉ cần xoay người, sẽ thấy nụ cười xinh đẹp kia… Trong tay dường như vẫn còn hơi ấm của hắn, bên nhau mới chỉ mấy giờ trước thôi… Máy bay.. hắn đã lên máy bay rồi…
“Ngu ngốc! Đần độn! Ngớ ngẩn! Lâm Văn Kiện ngươi đúng là rác rưởi hết thuốc chữa!” Đấm mạnh vào tường, Văn Kiện không ngừng chửi rủa chính mình.
“Ngươi sao phải giả cao thượng làm gì! Ngươi nên khóa hắn lại bên ngươi… Chặc, Lâm Văn Kiện! Ngươi muốn chết sao? Ngươi tự cho rằng ngươi có thể sống được? Buồn cười, buồn cười quá! Ha ha ha ha… Trả lại cho ta! Trả hắn lại cho ta! Trả lại cho ta…” Máu đỏ thẫm từ khe nứt chảy ra, dọc theo cổ tay rơi xuống sàn nhà, trên vách tường trắng tinh lưu lại vết tích chói mắt…
“Ca ca… Trở về đi… Trở về với ta…Ca…”
“Được rồi ~~~~~~ Thực là chả biết làm thế nào với ngươi! Vừa mới bảo ta đi, giờ lại gọi ta về. Thằng nhóc này ngươi thực là bốc đồng ~~~~~~”
“Ca?”
“Ai da! A Kiện, ngươi chảy máu rồi! Sao lại thành thế này, nhanh băng lại!”
“Ca…? Ta, ta không phải đang mơ chứ? A!” Chân bị dẫm cho một cái, Văn Kiện kinh hô.
“Ngươi mơ cái xuân thu đại mộng gì! Vớ va vớ vẩn! Ta biết ta không ở nhà con dã thú ngu ngốc nhà ngươi nhất định xằng bậy mà.”
“Không phải đang mơ sao? Vậy… sao ca ca lại ở đây…. Không phải lúc nãy ngươi lên máy bay rồi sao?”
“Tất nhiên là tại ta lo lắng rồi! Tên ngốc nhà ngươi lại có thể nói ra những lời chín chắn như thế, chắc chắn là có vấn đề! Thế nên ta nói chuyện với cha mẹ, hủy chuyện đi New York.”
“… Cha mẹ không phải đã quyết rồi sao?”
“Ta nói với cha mẹ, với tính tình của ngươi, chú nhất định không quản nổi. Cứ để ngươi làm càn, nhất định sẽ có chuyện. Cha mẹ lo lắng suy nghĩ thấy cũng có lý, nên đồng ý rồi… Nói lại lần này ta quay về cũng để bắt ngươi hoàn lương nha~~~~~~”
“Nói cách khác ca ca thực sự đã trở về?”
“Đương nhiên.”
“Nói cách khác chúng ta không cần tách ra nữa?”
“Nói nhảm.”
“Nói…”
“Ngươi không phiền sao… A Kiện, ngươi khóc đấy à?” Dịch thể trong suốt rơi trong tai Văn Tường, cắt đứt lời nói của hắn.
“Hả? A! Làm gì có! Mắt đã đỏ lên, Văn Kiện ra sức chà sát hai con mắt.
“Ha ha, còn đỏ mắt, đây là lần đầu tiên nha!!!!!! Cuối cùng cũng thấy ngươi là trẻ con rồi. Ha ha~~~~~~ Đúng đúng, giờ mới thấy ra dáng một đệ đệ! ~~~~~”
“Vớ vẩn!”
“A! A Kiện, ngươi chết cho ta!”
“A?”
“Nhà ngươi! Ngươi dám làm dơ tường của ta! Ta hạn cho ta trước bữa trưa phải lau dọn sạch sẽ! Nếu không… Ngươi hôm nay đừng mong có cơm ăn!”
“A? Sao lại vậy?”
“Còn không đi mau! Ngươi muốn bị đánh hả?”
“Được rồi, được rồi, đừng có dọa người ta…”
… … … … …
Cuộc sống hạnh phúc của anh em nhà họ Lâm dường như không có kết thúc… … …
———– Bản thiên hoàn ———–
Làm chap này trong đầu mình thấy rõ hình ảnh anh Xuân Bắc nhảy hiphop đọc rap: Đã iêu thì nói là iêu, không iêu thì nói một nhời cho xong! Yeah! Yeah
Thật sung sướng vì chap đầu tiên cũng là cuối cùng, chap duy nhất của cả truyện không phải đặt pass =))))))))
Làm xong bộ này, thừa nhận khẩu vị bản thân rất ba chấm
(Tsu: ta thấy nó cũng có ba chấm lắm đâu~)