- Còn không phải bị ngươi hù dọa, còn nói... à, hứ, ngươi mới bị người... Mập mạp vừa nghe lập tức nói ngay, nhưng ngẫm lại lời của Nhậm Kiệt không đúng, vốn muốn phản bác Nhậm Kiệt mới như bị người cưỡng gian, nhưng nghĩ lại trong xe linh thú chỉ có mình cùng hắn, nếu nói hắn sắp bị người cưỡng gian, vậy không phải là mình...
Mập mạp xua tay, như đang xua đuổi cái gì, nói: - Xùy, xùy, nói bậy nói bạ, nói nữa thì thật muốn kiếm tra xem có phải đầu của phiếu cơm lão đại bị đánh hỏng còn chưa khỏi được.
- Tốt rồi, chúng ta đi ra xem. Nhậm Kiệt nói rồi đứng lên, dù bây giờ thương thế chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng mượn lực lượng thân thể tăng vọt lên Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy đỉnh điểm, đã không ảnh hưởng vận động bình thường, đứng lên phất tay thu hồi trống trận, liền chuẩn bị ra ngoài.
- Phiếu cơm lão đại, ngươi vừa nãy là đột phá đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy, hay là... Đột phá đến Chân Khí Cảnh tầng thứ bảy? Cao Nhân cũng đứng lên đi theo sau Nhậm Kiệt, nhưng trong đầu vẫn toàn là tình cảnh vừa rồi, cảnh tượng đó làm cho hắn quá rung động, đến giờ vẫn còn hoảng hốt.
Vừa rồi khi Nhậm Kiệt đột phá, khí kình biến động dữ dội, đã đạt đến mức độ mà hắn chưa từng thấy.
Khí kình làm sao có thể mạnh đến cỡ này, ngay cả chân khí cũng không làm được.
Nghĩ tới cuối cùng Nhậm Kiệt cất chứa lực lượng khổng lồ như vậy vào trong người, hiện tại Cao Nhân vẫn cảm thấy khó tin.
Càng khó tin hơn, Nhậm Kiệt nói biện pháp lại là đột phá vào lúc này, lại còn thật sự đột phá thành công, trong nháy mắt sau khi đột phá khí kình cũng hù dọa Cao Nhân.
Nhưng mà nếu thật là Chân Khí Cảnh, vậy sẽ phải ngưng tụ chân khí, còn nếu là khí kình của Luyện Thể Cảnh, làm sao mà khí kình có thể đạt đến trình độ này, ngưng tụ đến mức ngưng thật. Nếu nói khí kình lưu động trong người như hạt cát, vậy trong nháy mắt Nhậm Kiệt bộc phát ra khí kình lại ngưng thực cứng như đá tảng, hai bên chênh lệch to lớn không lường.
Cao Nhân không phải chưa gặp qua cường giả, thậm chí hắn cũng đã từng gặp cường giả siêu cấp đột phá trước mặt. Chẳng qua vừa rồi nháy mắt Nhậm Kiệt đột phá có biến hóa quá kinh người, ngẫm lại cũng làm da đầu hắn tê dại, thậm chí còn hoài nghi có phải trong nháy mắt vừa rồi mình cảm giác sai lầm, giống như là gặp quỷ vậy.
Cho nên hắn không khỏi lùi lại, hai tay che miệng, sợ hô ra tiếng quấy rầy tới Nhậm Kiệt.
- Ta cũng muốn lập tức đạt đến Chân Khí Cảnh, có thể đột phá Luyện Thể Cảnh trước thi học kỳ đã tốt lắm rồi. Đúng rồi, ngươi thì còn thiếu chút, xong chuyện bên này ngươi còn phải tiếp tục đặc huấn, đừng cho rằng Tiểu Nhị vừa đi là ngươi liền thoải mái thả lỏng lười biếng. Nhậm Kiệt không giải thích, cũng không tiếp lời, nói xong với mập mạp, người đã đi ra ngoài xe linh thú.
Ở bên trong xe linh thú, không có ồn ào như thế giới bên ngoài, vừa ra khỏi xe linh thú liền có mùi máu ập tới. Tiếng chém giết, quát tháo, vũ khí va chạm ở bên ngoài, máu tươi văng lên cùng tiếng hét thảm thiết nối liền nhau.
- Cút ngay, lập tức cút ngay cho bổn đường chủ. Nhậm Kiệt, dám phế mắt của con ta, ta muốn tự tay làm thịt ngươi. Đồng thời, ở xa xa truyền đến tiếng rống giận của Quách Tông Hữu, bọn họ ở xa mấy trăm thước, xung quanh hai người không có ai đám đến gần.
Huyền Âm Kiếm bay múa kéo theo kiếm khí âm hàn, làm cho Tây Sơn Mộ Địa này càng thêm khủng bố, mấy trăm mét xung quanh bị kiếm khí bao phủ, Thường lão tứ mượn Huyền Âm Kiếm thi triển thần thông có uy lực kinh người.
Chẳng qua Quách Tông Hữu cũng không tầm thường, Tam Nhãn Dược Lô có lực phòng ngự kinh người, bản thân hắn cũng có hai món pháp bảo Linh khí trung phẩm, đánh ngang tay khó phân thắng bại với Thường lão tứ. Chỉ là Quách Tông Hữu càng thêm kích động, bởi vì người hắn dẫn Quách Tú đi, đồng thời thông báo tình hình của Quách Tú cho hắn. Dù không có nguy hiểm sinh mạng, nhưng mặt bị thương nặng còn chưa nói, còn bị mù một con mắt.
Đứt tay chân tái sinh là truyền thuyết không phải không làm được, nhưng ngay cả tu luyện đến Âm Dương Cảnh cũng không cách nào chỉ dựa vào lực lượng là làm được, phải cần thiên tài địa bảo cực kỳ quý giá, càng không cần phải nói con mắt.
Ít nhất bây giờ Quách Tông Hữu còn không có bản lĩnh, không có cách nào khôi phục được cho con trai, cho nên hắn lập tức bùng nổ, liều mạng muốn xông qua Thường lão tứ ngăn cản đi đánh chết Nhậm Kiệt. Đáng tiếc Thường lão tứ có Huyền Âm Kiếm hỗ trợ, mỗi lần đều ngăn cản được hắn.
Ở bên kia, cận vệ đội kết trận pháp xung quanh xe linh thú nối liền không ngừng, lúc này Đồng Cường bỏ lại hai trưởng lão Thần Thông Cảnh Thánh Dược Đường, gia nhập vào trận pháp cận vệ đội.
Dù sao Đồng Cường cũng xuất thân quân nhân, biết rõ chiến đấu cá nhân có dũng mãnh hơn nữa cũng phải thua tập thể, có hắn chủ trì dẫn dắt, trận pháp càng thêm mạnh mẽ. Lúc này bên ngoài đã có trăm bộ thi thể, còn phía cận vệ đội chỉ có một ít tổn thương, nhưng tình huống nhẹ hơn nhiều.
Cận vệ đội phối hợp, người Thánh Dược Đường tổn thất gần một nửa, nhưng không hề có dấu hiệu đột phá trận pháp của cận vệ đội.
Vốn là thần thức của Nhậm Kiệt lập tức dò xét phát hiện tình hình chiến đấu thảm thiết bên ngoài đã rất lo lắng, đợi hắn đi ra xem, cũng liền yên lòng. Cận vệ đội quả nhiên không hổ là những người đi theo Nhậm Thiên Hành tung hoành thiên hạ mà còn sống sót, đầu tiên thực lực của bọn họ có đột phá, dưới tình hình này mượn trận thế phối hợp, chiếm tiện nghi lớn, đạt được chiến tích làm cho Nhậm Kiệt cũng có chút giật mình.
Bên phía Thường lão tứ tạm thời không thành vấn đề, bên cận vệ đội lấy ít đánh nhiều cũng vững vàng thượng phong, Nhậm Kiệt cũng yên lòng, sau đó thần thức khẽ động. Bởi vì ánh mắt của hắn không phát hiện một người, cũng là tiêu điểm trận tranh giành này, Tả Thủ Tà Kiếm, Tạ Kiếm.
Chẳng qua dưới thần thức dò xét, toàn bộ chiến đấu xung quanh căn bản không phát hiện ra Tạ Kiếm. Nhậm Kiệt còn chú ý chỗ Quách Tông Hữu sử dụng Tam Nhãn Dược Lô bao trùm Tạ Kiếm, vẫn không phát hiện ra tung tích gì. Mà nhìn hiện trường Quách Tông Hữu càng thêm nổi giận, không tiếc mọi giá muốn giết mình, vào lúc này hắn sẽ không chiếu cố chu toàn như lúc tỉnh táo, sẽ cho người mang đi Tạ Kiếm.
Hắn quan tâm sống chết của Quách Tú con trai hắn, đối với hắn đương nhiên Tạ Kiếm không quan trọng, trước đó hắn bị Nhậm Kiệt sử dụng trống trận bức hiếp liền không cần suy nghĩ đã bỏ qua Tạ Kiếm, vậy là có thể nhìn ra được.
Nói như vậy...
Đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ tới một chỗ, chân vừa phát lực đã nhảy lên nóc xe linh thú, mặc dù thần thức của hắn hiện tại đã đạt đến trình độ Thần Thông Cảnh, nhưng ngay cả Thần Thông Cảnh thì phạm vi dò xét vẫn có hạn, cho nên đành phải nhảy lên trên xe linh thú để tra xét. Lúc này sắc trời đã dần trắng, nhưng dù cho tối đen thì vẫn không ảnh hưởng lớn tới Nhậm Kiệt, từ rất xa hắn có thể thấy được mộ phần bị Quách Tú đánh phá, có một bóng người đang ở đó.
Thấy được bóng người Tạ Kiếm, Nhậm Kiệt cũng khẽ thở phào, hiện tại chỗ này rối loạn như vậy, Nhậm Kiệt thật là sợ hắn xảy ra chuyện gì. Nhưng cũng may ngoài Quách Tú muốn trút giận ra, đám người Quách Tông Hữu rõ ràng còn không phát hiện chỗ khác thường của Tạ Kiếm.
- A! Chết đi! Oành... Ngay lúc này, phía dưới bỗng truyền ra tiếng người rống giận, sau đó là nổ tung dữ dội.
Người rống lên là một trưởng lão Thánh Dược Đường, dù chỉ là Thần Thông Cảnh tầng thứ ba, nhưng dù sao cũng là Thần Thông Cảnh đã nắm giữ pháp thuật thần thông. Người như thế vốn đã rất mạnh mẽ, cường giả phía Thánh Dược Đường đông hơn bên Nhậm Kiệt rất nhiều. Nhưng cận vệ đội dưới trận pháp hỗ trợ, lại làm bọn họ bó tay không làm được gì, mà vừa rồi Đồng Cường cùng cận vệ đội phối hợp lại làm người này trọng thương. Nhưng đã đạt đến Thần Thông Cảnh thì hạng người này cũng không tầm thường, dưới tình huống bị Đồng Cường trọng thương không còn hy vọng, lại sử dụng chiêu cùng chết chung, bùng nổ uy thế dữ dội.
Tiếng nổ ầm ầm, một đoàn hào quang đen thui bùng nổ, hắn kích nổ vũ khí của mình, nháy mắt trực tiếp nổ bay Đồng Cường cùng mười mấy người cận vệ đội.
Vậy còn chưa tính, như vậy liền tạo thành một lỗ hổng trong trận pháp cận vệ đội.
- Trận pháp của bọn chúng rối loạn, phá bỏ trận pháp, giết hết bọn chúng, không tha một ai, báo thù cho thiếu chủ. Lúc này, một thống lĩnh quản lý chiến đấu Thánh Dược Đường liền rống lên, làm cho mọi người Thánh Dược Đường sĩ khí thấp kém liền bùng nổ một cỗ lực lượng, chuẩn bị người hơi xông lên giết vào.
- Co rút, bảo hộ gia chủ rút lui trước. Đồng Cường che ngực, trước ngực hắn cắm một miếng mảnh vỡ vũ khí dài hơn nửa thước, nhưng hắn căn bản không để ý, lại ngậm miệng máu xông lên.
- Quách Tông Hữu, ngươi muốn chết. Tùng tùng tùng tùng... Nhậm Kiệt đột nhiên quát lớn, tiện tay lấy ra trống trận, không chút do dự gõ lên, tiếng trống trận vang lên, rung động lòng người giữa Tây Sơn Mộ Địa.
- Ngươi... má nó... Kẻ điên, rút lui, lập tức hộ tống thiếu chủ trở về tông môn, rút lui! Quách Tông Hữu ở đằng xa đang chiến đấu với Thường lão tứ vừa nghe tiếng trống trận này, thân thể không khỏi run lên. Lần trước hắn cũng lén lút chạy tới xem, còn nhớ rõ tràng cảnh đó. Mấy vạn người hành động, hơn nữa nghe nói sau đó, còn có người biết tiếng trống trận, biết bài hát đó, âm thầm từ chỗ khác chạy đến, nếu như lại gõ trống trận.
Không nói cái khác, chỉ riêng một mình Chiến Thiên Long cũng đủ làm mình đau đầu. Mặc dù bây giờ hắn không nắm giữ binh quyền thực tế, nhưng quân đội gia tộc cũng đủ hung hãn, Thánh Dược Đường dù là cũng mạnh, nhưng làm sao cũng không thể trực diện chống lại mấy vạn người như thế.
Vào lúc bây giờ, chỉ có thể tạm thời rút lui, sau đó lập tức vào hoàng cung nghĩ cách, nói thế nào mình cũng là quốc trượng, hoàng thân quốc thích.
Quách Tông Hữu vừa nghe tiếng trống trận, liền không chút chần chờ dẫn người bỏ chạy.
Hắn vừa đi, Nhậm Kiệt cũng ngừng gõ trống trận, trực tiếp thả người nhảy xuống, trước tiên tra xét thương thế của Đồng Cường.
- Đừng mạnh mẽ vận chuyển lực lượng, thương thế còn không quá nghiêm trọng. Mập mạp, ngươi tới giúp cầm máu, xử lý vết thương. Nhậm Kiệt xem tình huống của Đồng Cường còn được, dù sao thân thể hắn cùng Kim Cương Bất Hoại Thể đã đủ mạnh, chặn lại phần lớn lực đánh, không đến mức chí mạng.
Nhưng những người khác lại không may mắn như thế, Nhậm Kiệt nhanh chóng tra xét, có ba thành viên cận vệ đội đã hy sinh.
Còn có mười mấy người thương thế không nhẹ, trước tiên Nhậm Kiệt lấy ra dược vật có thể khống chế tạm thời, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng giao cho những người khác, dù sao chiến đấu quanh năm, trong cận vệ đội có người chuyên phụ trách chuyện này. Có một người bị cắt đứt cánh tay, nhưng cũng may là trực tiếp cắt đứt, cánh tay không bị tổn hại. Ở đời trước, muốn nối lại cánh tay cũng không thành vấn đề, nhưng không có khả năng khôi phục hoàn toàn. Nhưng kiếp này thì hoàn toàn khác, bởi vì khai thác cùng tu luyện lực lượng bản thân, cánh tay trực tiếp bị cắt đứt thế này lại không là chuyện gì cả.
Nhậm Kiệt nhanh chóng mở túi chứa đồ lấy ra dược vật, chuẩn xác băng bó xử lý cánh tay của người này, tiếp theo phải không ngừng dùng dược vật tẩm bổ, sau đó để chính hắn dùng chân khí khơi thông mạch máu. Cũng may người này là Chân Khí Cảnh, hơn nữa đã có cơ hội đột phá Thần Thông Cảnh.
Nhìn thấy Nhậm Kiệt nhanh gọn xử lý thương binh như thế, an bài cho những người khác nhau dùng dược vật khác nhau, xử lý nhanh chóng, ngay cả người phụ trách trị liệu trong cận vệ đội cũng nhìn đến sững sờ.
Còn Thường lão tứ mới khổ chiến với Quách Tông Hữu quay lại, càng nhìn đăm đăm, vậy cũng được, chẳng lẽ sư phụ còn là Diệu Dược sư, trị bệnh cứu người cũng biết? Hơn nữa còn là ngoại thương, cái này cần có kinh nghiệm, nhưng thủ pháp băng bó vết thương, xử lý ghép nối như vậy, mình lăn lộn giang hồ nhiều năm cũng chưa thấy lợi hại như thế.
Chẳng lẽ cái này cũng có trời sinh, không thể nào? Cho dù vừa rồi Thường lão tứ chiến đấu với Quách Tông Hữu cũng không một chút kinh dị, lúc này lại bị dọa. Tuy rằng hắn chưa gặp qua Lam Thiên mà người khác luôn gọi là yêu nghiệt, nghịch thiên, nhưng nhìn thấy đủ loại thần kỳ của sư phụ, hắn càng cảm giác, nghịch thiên yêu nghiệt cũng chưa chắc quá cỡ thế này, thật không biết còn có gì mà sư phụ không biết.
Còn một người nghiêm trọng hơn cả Đồng Cường, bụng cắm một mảnh vỡ, đây là một phần vũ khí của người kia, mảnh vỡ xanh đen cắm gần như xuyên thủng bụng.
- Gia... chủ... Chỉ sợ ta không được, ta còn không đạt đến Chân Khí Cảnh, không cần... để ý tới ta... Cuối cùng ta không sống uổng một đời cho đến chết, có thể chết trận vì gia chủ... ta rất vui vẻ... Ngài đi cứu những người khác đi... Thấy được Nhậm Kiệt đi đến, vẻ mặt người này không hề đau khổ, chỉ có thoải mái.
Thở hổn hển một hơi, trên mặt hắn có cảm giác thoải mái, hắn đè nén nhiều năm, lần này đánh một trận làm cuối cùng hắn cảm thấy mình có giá trị, cảm thấy mình đang sống, sảng khoái, má nó thật là sảng khoái.
- Các huynh đệ, ta tới gặp các ngươi. Ha ha... Người này lẩm bẩm, đưa tay cầm mảnh vỡ màu đen cắm trên bụng mình. Đây là mảnh vỡ một thanh Linh khí hạ phẩm rất lớn nổ tung, một khi rút ra thì hắn nhất định phải chết.
Còn những người lúc này bị thương không nặng, hoặc không bị thương đều đứng một bên, mọi người đều đứng nghiêm. Bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện như thế, nhưng lúc này bọn họ lại không có bi thương, trong mắt mỗi người chỉ có một mảnh nghiêm nghị.
Tướng quân trăm trận mà chết, không có chiến đấu không chết người, bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, có thể sống đến giờ, bọn họ đã sớm có chuẩn bị như thế. Bọn họ hiểu rõ tâm tình của đồng đội, nếu cứ sống nhàm chán đến chết như trước, còn không bằng sảng khoái chết trận.
- Bộp! Nhậm Kiệt nhấc tay, nắm lấy cổ tay hắn, nói: - Không sợ chết, nhưng vĩnh viễn đừng tùy tiện đi chết, cố gắng mà sống.
- Còn ai có Bảo Mệnh Linh Đan. Nhậm Kiệt ngăn cản thành viên cận vệ đội này, ngẩng đầu hỏi mọi người.
Tên như ý nghĩa, Bảo Mệnh Linh Đan có hiệu quả lớn nhất là bảo vệ tính mạng, là một loại đan dược ổn định, chủ yếu là cung cấp cần thiết cho thân thể, trong lúc nguy cấp chủ yếu dùng bảo hộ tính mạng. Dĩ nhiên, nếu như thương thế vượt qua hiệu quả của Bảo Mệnh Linh Đan, vậy cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài tánh mạng, sau đó nghĩ cách khác, cũng như lúc trước Phương Kỳ sử dụng Bảo Mệnh Linh Đan kéo dài tánh mạng.
Cho nên, trừ khi dùng Bảo Mệnh Linh Đan cao cấp trị liệu người bị thương không quá nặng là có thể trực tiếp khôi phục, bởi vì Bảo Mệnh Linh Đan còn một cái tên khác, Điếu Mệnh Đan.
Điếu Mệnh Đan, chính là đan dược dùng lúc mấu chốt kéo dài sinh mạng, tranh thủ thời gian. vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, Cao Nhân đang bận rộn cũng không rảnh nói chuyện, phất tay ném ra một viên Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm. Nhậm Kiệt cũng lấy ra một viên, hai viên Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm này là lấy được lúc lục soát Quách Tú, Nhậm Kiệt cùng Cao Nhân mỗi người chia một viên, lúc này cũng không chút do dự lấy ra.
- Chúng ta cũng có... Lúc này, có ba thành viên cận vệ đội bước ra, trong tay đều cầm một viên Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm, tỷ lệ còn tốt hơn cả Nhậm Kiệt cướp từ Quách Tú. Nhậm Kiệt nghe Đồng Cường có nói, trước kia khi Nhậm Thiên Hành dẫn bọn họ đi, bình thường thành viên cận vệ đội đều có Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm, thậm chí hắn còn có mấy viên Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm, đáng tiếc đa số đều tiêu hao trong chiến đấu, hôm nay không còn sót nhiều.
Nhậm Kiệt cũng nhận lấy, hiện tại Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm đã đủ, chẳng qua...
- Sư phụ, ta... đây là một viên Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm, là mấy năm trước ta thắng được. Thường lão tứ đứng ở một bên, nghe Nhậm Kiệt nói cũng do dự một chút. Nếu như là Nhậm Kiệt cần thì khẳng định hắn sẽ không nói hai lời lấy ra, nhưng hắn đã nhìn ra được Nhậm Kiệt muốn cho thành viên cận vệ đội còn chưa đến Chân Khí Cảnh sử dụng. Bình thường thì dù cho Chân Khí Cảnh, nếu không phải người vô cùng trọng yếu thì sử dụng Linh Đan hạ phẩm cũng cảm thấy lãng phí. Nhưng hắn chỉ hơi do dự, sau đó lấy ra một viên Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm, đây vốn là thứ hắn dành lại sử dụng lúc nguy cấp.
- Cầm những Linh Đan hạ phẩm này cho bọn họ sử dụng, chỉ cần thấy bọn họ không chống nổi nữa thì cho bọn họ dùng. Loại vật ngoài thân này, chúng ta có cơ hội có thời gian lấy được, người bên cạnh chịu chiến đấu, hy sinh vì ngươi mà đi rồi thì có Thiên Đan cũng khó đổi lại được. Nhậm Kiệt nhận lấy Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm của Thường lão tứ đưa qua, vừa nói, đồng thời giao 5 viên Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm cho Thường lão tứ.
Thường lão tứ nhận lấy 5 viên Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm Nhậm Kiệt đưa cho, tay không khỏi run lên, trong lòng cũng rung động.