Tình huống còn đang giằng co, hoàng đế không ngừng gây áp lực trầm trọng, cẩn thận quan sát tình huống. Nhậm gia ngoan cường, tình huống đặc biệt vượt qua tưởng tượng của hoàng đế, nhưng hoàng đế vẫn tin chắc có thể hoàn toàn tiêu diệt những người này, chỉ là phải cẩn thận đừng bị bọn họ đùa bỡn nữa. Trước đó Nhậm Kiệt thiêu đốt thánh hồn dẫn dụ hoàng đế đi vào thức hải của hắn, làm cho thánh hồn của hoàng đế bị thương, thời khắc này hoàng đế luôn có cảm giác Nhậm Kiệt lại đang giở trò âm mưu quỷ kế gì đó, cho nên hoàng đế một mực giữ vững tâm cảnh, không dám toàn lực áp sát, cẩn thận, cực kỳ cẩn thận đối phó với cục diện hiện tại.
- Lưu lại một thành lực lượng duy trì đại trận, chín thành ngưng tụ vào bổn gia chủ, hủy diệt Vẫn Thánh Cốc, thúc giục lực lượng cuối cùng, với bản thân đại trận là chính... bắt đầu... Nhậm Kiệt cũng không đợi đánh nhau kịch liệt đến lúc sống chết, đang lúc áp lực bên trong to lớn này, tất cả mọi người cũng đang nỗ lực không tiếng động, trong lúc hoàng đế còn không có nhận biết gì khác, đang rất cẩn thận không ngừng tạo áp lực... hắn liền phát ra một mệnh lệnh cuối cùng.
Mà một mặt, Nhậm Kiệt thì cười nhìn về phía hoàng đế nói: - Lúc trước ngươi thành Thánh, bổn gia chủ đi qua ngươi lại giương nanh múa vuốt, một đường đuổi theo đánh giết, khi đó ít nhất còn có khuyến khích như vậy, nhưng bây giờ thế nào đi vào trong thế giới Hỗn Độn Chí Bảo của ngươi này, ngược lại ngươi sợ hãi rút đầu như thế? Vậy đi! Bổn gia chủ cũng nhàn rỗi nhàm chán, trước không phải ngươi muốn giết bổn gia chủ sao, vậy bổn gia chủ liền chơi với ngươi một phen!
"Vèo..." Nhậm Kiệt nói vừa dứt lời, xa xa chín con rồng khí linh sớm đã nhận được mệnh lệnh của Nhậm Kiệt, trong nháy mắt phóng vọt trở về phía dưới Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, xoay tròn chung quanh thân thể Nhậm Kiệt, hào quang của đại trận phía dưới tương liên với đại trận Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này không thấy rõ lắm tình huống cụ thể, mà thân hình Nhậm Kiệt thì không ngừng vọt lên trên, bay đi về phía hoàng đế...
"Hả?"
"Hắn điên rồi?"
Thấy Nhậm Kiệt rồi lại chủ động đứng ra, chậm rãi bay lên, xu thế kia dĩ nhiên là muốn một mình chiến đấu... điều đó làm cho hoàng đế không khỏi có phần kinh ngạc, thầm nghĩ: "Hắn đang suy nghĩ gì. Chẳng lẽ hắn cho là trước đây trốn thoát, hiện tại đã dám đến khiêu chiến sao?"
"Hắn không thành thật đợi ở trong đại trận kia, rồi lại đi tìm chết..."
"Thật chẳng lẽ là giả bộ hay đến mức ngay cả mình họ gì đều quên, hắn thật cho là hắn có thể đối kháng với mình sao? Cho là trước đây may mắn lợi dụng lực lượng đặc thù trong thức hải kia ám toán mình, thì thật sự có thể đối kháng với mình hay sao?"
"Cho dù hiện tại đại trận này có chút đặc biệt, có thể dùng thủ hạ chống đỡ được mình nhất thời nửa khắc, mình đường đường là Thánh Hoàng, là Thánh nhân duy nhất của phương thiên địa này, đâu phải là hắn có thể đối mặt với mình!"
Thấy Nhậm Kiệt chậm rãi bay lên đây, có xu thế như muốn đơn độc quyết đấu với mình, hoàng đế mới đầu rất giật mình kinh ngạc, sau đó thì lại dở khóc dở cười.
Quả thực là không biết sống chết, không tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, không biết mình họ gì...
Cố tình, lúc này thân hình của Nhậm Kiệt cũng không có dừng lại, còn đang chậm rãi bay lên, tốc độ cũng không đặc biệt nhanh lắm, dần dần đã sắp ra khỏi phạm vi của đại trận kia.
Hiện tại Hoàng đế đều có chút bối rối, thầm nghĩ: "Tên Nhậm Kiệt này rốt cuộc đầu óc suy nghĩ thứ gì, hắn muốn chơi trò lừa gì nữa đây?"
"Hừ! Chẳng lẽ hắn thật sự cho là trận pháp của hắn đã kềm chế toàn bộ lực lượng của trẫm, hắn muốn nhân cơ hội tập kích trẫm? Hay là hắn tự nhận là có lực lượng đối kháng với Thánh nhân?"
"Ầm..." Đúng lúc này, vốn Nhậm Kiệt còn đang chậm rãi bay lên, ngay khoảnh khắc mắt thấy thân mình hắn sắp ra khỏi phạm vi đại trận bao phủ, lực lượng trận pháp phía dưới trong nháy mắt hội tụ sáp nhập vào trong thân thể Nhậm Kiệt, lực lượng phía dưới cũng hoàn toàn bộc phát ra.
Nhậm Kiệt sớm đã biết, Vẫn Thánh Cốc không thể dựa vào lâu dài, cho nên sau khi luyện hóa Vẫn Thánh Cốc cho mình sử dụng, Nhậm Kiệt vẫn là dùng đại trận của đại quân Nhậm gia làm hạch tâm căn bản nhất. Vẫn Thánh Cốc là vật chết, dù có tốt như thế nào đi nữa, cường đại kỳ lạ như thế nào đi nữa... cũng có hạn chế.
Lý Hằng chính là quá mức ỷ lại Vẫn Thánh Cốc này, cuối cùng mới bị Nhậm Kiệt giết chết. Nếu như lúc đó lão có thể động não nhiều một chút, không ỷ lại quá nhiều vào Vẫn Thánh Cốc, thì có lẽ tình huống còn không đến mức thê thảm như vậy.
Mà Nhậm Kiệt thì từ lúc bắt đầu đã hiểu được đạo lý này, cho nên khi đối chiến với hoàng đế, ngay từ đầu hắn đã buông bỏ Vẫn Thánh Cốc. Vẫn Thánh Cốc dù hiếm quý, dù trân quý, dù đặc biệt đi nữa cũng vật chết, không thể vì vật chết mà để người sống xảy ra chuyện gì. Đối mặt với hoàng đế có đủ loại thủ đoạn, công kích cực kỳ cường đại đến khó có thể tưởng tượng, có thể kiên trì đến bây giờ, trong đó một nguyên nhân rất lớn chính là Nhậm Kiệt một mực khống chế đại trận, đưa phần lớn lực lượng chuyển vào bên trong Vẫn Thánh Cốc.
Như vậy sẽ tạo thành hư hại to lớn đối với đại trận tuyệt sát thiên địa của Vẫn Thánh Cốc sinh ra từ thời đại hỗn độn này, nhưng có thể giúp cho người Nhậm gia tránh khỏi bị thương nặng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho tới bây giờ, người Nhậm gia không có xuất hiện thương vong trên diện rộng.
Mà lúc này, Nhậm Kiệt đột ngột bạo phát như thế, đồng thời, Nhậm Kiệt cũng hoàn toàn thiêu đốt toàn bộ Vẫn Thánh Cốc vốn đã bị hao tổn to lớn kia. Trong chớp nhoáng này, Vẫn Thánh Cốc dường như biến thành động lực kinh khủng nhất, thúc đẩy Nhậm Kiệt phóng vọt lên giống như một hỏa tiễn.
Đây là trong nháy mắt Nhậm Kiệt nhớ tới hỏa tiễn của địa cầu kiếp trước mới nghĩ như vậy, trên thực tế ngay khoảnh khắc Vẫn Thánh Cốc bị thiêu đốt tạo thành động lực, tăng tốc độ đẩy thân mình Nhậm Kiệt, mà lực lượng trong cơ thể Nhậm Kiệt cũng trong nháy mắt này không ngừng tăng vọt.
Gấp một...
Gấp hai...
Gấp ba...
Trong phút chốc lực lượng trong cơ thể Nhậm Kiệt vượt qua gấp mười lần lực lượng bản thân, Nhậm Kiệt cũng thừa nhận áp lực lớn lao, cảm giác thân thể mình như sắp nổ tung, lực lượng bắt đầu có cảm giác như không còn khống chế được nữa. Lực lượng của Nhậm Kiệt tăng vọt gấp mười lần so với cấp số lực lượng của hắn hiện tại, đó là lực lượng kinh khủng tới mức nào.
Đây hoàn toàn là Nhậm Kiệt mượn cả đại trận Nhậm gia hoàn thành, là chuyện không có khả năng, bởi vì trong đại trận kia có Tề Thiên, Ngưu Lão Nhị, Thiên Kiếm đạo nhân, Long Quy bọn họ kinh khủng bực này, còn có thêm Hổ Hổ, Cổ Tiểu Bảo, Kỳ Lân Tiên Vương bọn họ những người vừa mới đạt tới Bán Thánh kia, công thêm đại quân Nhậm gia nhân số rất nhiều, với trận pháp ngưng tụ lực lượng hội tụ trong thân thể Nhậm Kiệt, thì càng vô cùng kinh khủng! Hơn nữa đây cũng không chỉ đơn thuần là ngưng tụ lực lượng.
Đây là diễn biến vô cùng của trận pháp, trận pháp của mỗi người đều là Nhậm Kiệt chỉ dạy, trận pháp của mỗi người đều không giống nhau.
Mỗi người bọn họ tu luyện, trong chiến đấu, một đường đi tới một bước ngày hôm nay, từng người đều tạo thành một thứ thuộc về mình. Những thứ này về đại khái tuy rằng lúc tương thông, biến hóa là bị Nhậm Kiệt khống chế có thể phát huy ra uy thế mạnh nhất, nhưng lại mỗi người không giống nhau.
Giờ này bọn họ ngưng tụ hết thảy hội tụ vào một thân Nhậm Kiệt, cũng giống như đưa trở về lại cho Nhậm Kiệt hết thảy những thứ Nhậm Kiệt dạy cho bọn họ, dùng một loại phương thức khác lần nữa phụng dưỡng cha mẹ.
Cho nên thời khắc này Nhậm Kiệt mới có thể thừa nhận lực lượng này, bởi vì đây không phải là lực lượng đơn thuần, mà là một loại lực lượng ẩn chứa biến hóa vô cùng tận.
Giờ khắc này Nhậm Kiệt bị ép phải làm ra phản kích, nhưng trọng yếu hơn là, đến giờ này, khi thánh hồn của hắn đã đạt đến cảnh giới Thánh nhân, hắn biết mình cần phải liều mạng ra sức, đánh sâu vào một bước cuối cùng kia. Nếu không thì vẫn luôn bị hoàng đế áp chế, cho dù không ngừng thử phương pháp mượn lực lượng gia tộc, cũng chỉ có thể duy trì ngắn hạn, đây cũng không phải là kế lâu dài...
Cho nên Nhậm Kiệt ngưng tụ hết thảy, mượn lực lượng của mọi người, nhìn như bất ngờ lại là tìm được một thời cơ thích hợp nhất để ra tay.
Nhanh, quá nhanh, cũng quá đột ngột. Hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hoàng đế, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại đột nhiên có chiêu thức ấy, càng không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại liều mạng như thế, người Nhậm gia dám làm như thế... Trong phút chốc đã hoàn toàn hút hết lực lượng, với phương pháp đặc thù hội tụ trên người một người Nhậm Kiệt.
Loại hội tụ này, bình thường là hoàn toàn không có khả năng, cho dù là tồn tại như Duy Nhất Chân Thánh, Kim Sí Đại Bằng kia, cũng không có khả năng thừa nhận lực lượng vượt qua bản thân nhiều như vậy, còn muốn đi bạo phát. Nhưng Nhậm Kiệt lại cố tình thừa nhận được, mà giờ khắc này hắn bùng phát ra tốc độ, khiến hoàng đế đều khó có thể né tránh, khó có thể toàn lực ứng phó, chỉ có thể miễn cưỡng cố sức ngăn chặn.
"Bùng... Bùng... Ầm..." Ngay khoảnh khắc va chạm, thân thể hoàng đế trong va chạm với Nhậm Kiệt không ngờ lại vỡ vụn. Mà Nhậm Kiệt thì trực tiếp đánh xuyên qua thân thể hoàng đế xông tới, tuy nhiên cổ lực lượng này quá mức cường đại, cho dù Nhậm Kiệt với phương pháp đặc thù có thể miễn cưỡng hội tụ trong cơ thể, nhưng thời khắc này không có đến mức hoàn toàn bị rút sạch lực lượng, nhưng cũng có cảm giác như sắp bị hụt hơi chết đuối.
"A... Ầm..." Nhậm Kiệt đánh xuyên qua thân thể hoàng đế, sau đó trong hai tay lần nữa bạo phát lực lượng, cũng tạo thành một cái ấn quyết. Bên trên mơ hồ còn mang theo một chút dấu vết ngọc tỉ, đó là dấu vết của Ngọc Hoàng Ấn lưu lại, nhưng cũng đã là trận pháp vô tận, lực lượng cực lớn đến cực hạn. Lúc này Nhậm Kiệt bạo phát trực tiếp đánh xuyên thủng ngọc tỉ Hỗn Độn Chí Bảo này.
Bầu trời nổ ầm ầm, giống như bầu trời bị đánh xuyên qua, cả không gian ngọc tỉ chấn động, lắc lư ầm ầm, bên trên lại xuất hiện một cái động, chung quanh lực lượng quy tắc lóe sáng, không gian bắt đầu trở nên không ổn định, thế giới của Hỗn Độn Chí Bảo tạo thành rồi lại cũng bị Nhậm Kiệt mạnh mẽ đánh xuyên thủng, có thể tưởng tượng được thời khắc này lực lượng của Nhậm Kiệt kinh khủng biết bao.
- Này... Điều này sao có thể! Không... không... trẫm là Thánh nhân, ngươi làm sao có thể... Thân thể Hoàng đế bị đánh xuyên qua, nửa người trên còn lại, cúi đầu nhìn xuống thân thể mình bị đánh bể nát, hoàng đế cũng ngẩn người tại chỗ.
- Tốt lắm... Tốt lắm! Gia chủ ngươi từ nhỏ là quần áo lụa là của một gia tộc bình thường Minh Ngọc Hoàng Triều, mà có thể đi tới một bước ngày hôm nay, quả nhiên đủ tà môn. Trẫm thật ra vẫn luôn coi thường ngươi, không ngờ ngươi lại đánh bị thương trẫm, tuy nhiên ngươi cho đây là tranh đấu của thế tục sao? Ngươi cho là như vậy có thể giết được trẫm sao? Sau một hồi ngẩn người, cặp mắt hoàng đế lóe lên sát ý vô tận, thanh âm trở nên lạnh như băng dọa người, vừa nói vừa chậm rãi đưa mắt nhìn xuống mọi người miễn cưỡng duy trì đại trận phía dưới, nhưng cũng đã gần như mất đi lực lượng.
- A... "Ầm... Ầm... Ầm..." Đột nhiên, hoàng đế cũng phát ra một tiếng rống to, trong nháy mắt chung quanh thân thể vừa mới nổ nát, bao gồm nửa thân trên không có hư hại, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng nổ tung, sau đó từng con rồng nhỏ bị lực lượng của hắn mạnh mẽ áp chế nổ tung ra. Những thứ long khí ẩn tàng này, vốn là đang đánh sâu vào muốn đi vào thức hải của hoàng đế, muốn hoàn toàn hủy diệt thân thể của hắn, kết quả thời khắc này chín con rồng khí linh hoàn toàn vỡ nát.
Đây là vừa rồi lúc Nhậm Kiệt đánh xuyên qua thân thể hoàng đế, đồng thời tiện tay lưu lại, chín con rồng khí linh này đã theo thân thể hoàng đế bị hủy diệt xông vào thân thể, lợi dụng đặc tính của từng tên chuẩn bị động thủ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hoàn toàn hủy diệt hoàng đế.
Chỉ tiếc hoàng đế lập tức phát hiện, đồng thời trực tiếp tiêu diệt đám rồng khí linh xông vào trong cơ thể mình. Bọn chúng cũng không phải sẽ chết đi, thời khắc này với lực lượng khổng lồ của Nhậm Kiệt khống chế, trong thời gian ngắn là bọn chúng có thể sống lại, nhưng bộ phận thân thể hoàng đế vừa mới bị Nhậm Kiệt phá hủy, lại bắt đầu từ từ sống lại.
Nhậm Kiệt đương nhiên sẽ không cho đây là chiến đấu chém giết của thế tục thậm chí là giới tu chân bình thường, nghĩ là phá hủy phần lớn thân thể thì có thể tạo được tác dụng gì! Hắn quyết đoán dùng một kích kinh khủng đó, bất ngờ đột kích phá hủy thân thể hoàng đế, đồng thời, cũng làm rất nhiều chuẩn bị khác. Với chín con rồng khí linh xông vào thân thể, rồi tấn công thức hải là một chiêu; các loại lực lượng áp chế khôi phục; các loại trận pháp ảnh hưởng; các loại cấm chế... đều trong nháy mắt này hoàn thành, tóm lại cùng một lúc hắn đều vận dụng hết thảy.
Nhưng lúc này, hoàng đế cũng khôi phục rất nhanh, những thứ lực lượng Nhậm Kiệt bố trí kia lần lượt vỡ nát tan tành.
"Bốp... Bốp... Bốp... Xoạt... Xoạt..." Cảm nhận những thứ lực lượng kia vỡ vụn, hoàng đế đột nhiên cất tiếng cười to: - Không biết tự lượng sức mình! Ngươi đích xác rất tà môn, khiến trẫm rất kinh ngạc! Vừa rồi chẳng qua là ngươi hư trương thanh thế, chính vì một kích bất ngờ này, cho tới bây giờ ngươi còn có thể giữ vững loại bình tĩnh đó, còn cố ý chọc giận trẫm... điều này đích xác trẫm không nghĩ tới. Tốt lắm, rất tốt! Nhưng ngươi thủy chung quên mất một điều: là chênh lệch! Trẫm chính là Thánh nhân, là Thánh Hoàng tương lai của phương thiên địa này, ngay cả quy tắc thiên địa đều phải thay đổi vì trẫm, thì ngươi dựa vào cái gì để đấu với trẫm?!.
- Biết cái gì là Thánh nhân không? Hoàng đế chậm rãi quay đầu, thời khắc này thân thể hắn đã khôi phục hai phần ba, mà lực lượng cũng không có bởi vì cái gọi là bị thương này mà mảy may bị ảnh hưởng, ngược lại lập tức thấy rõ mưu kế của Nhậm Kiệt, lần nữa nắm trong tay quyền chủ động, lúc nói chuyện, khí thế, lực lượng càng cường thịnh hơn.
Hoàng đế tự hỏi tự trả lời:
- Thánh nhân là cảnh giới ngươi không thể tưởng được, là cảnh giới cả đời này ngươi vĩnh viễn không đạt tới! Chỉ bằng vào những thủ đoạn của ngươi kia, vĩnh viễn ngươi không có khả năng làm gì được Thánh nhân! Thánh nhân cũng có thủ đoạn ngươi không thể tưởng tượng, những thứ kỹ xảo nho nhỏ của ngươi kia làm sao có thể làm gì được trẫm. Trẫm nói cho ngươi biết, nô tài hèn mọn vĩnh viễn đều là nô tài, con kiến vĩnh viễn là con kiến, thiên uy không thể phạm vào, Thánh nhân phẫn nộ là hủy thiên diệt địa! "Ầm... Ầm..."
Hoàng đế nói dứt lời, đồng thời, toàn bộ thế giới bên trong ngọc tỉ lóe lên sấm chớp tràn ngập thiên địa, lực lượng cuồng bạo. Hỗn Độn Chí Bảo này vừa mới bị hao tổn giống như là muốn bạo phát, đang ở dưới khống chế của hoàng đế, muốn hoàn toàn bạo phát ra uy thế kinh khủng của nó.
- A... Thất bại rồi sao? Không thể nào, gia chủ nhất định có biện pháp!
- Con bà nó! Lại không có giết chết tên này!
- Cái này thật không xong rồi, lực lượng của mọi người còn không có khôi phục đâu?
- Đại gia con bà ngươi, không phải vậy chứ? Tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn chơi trò gì?
- Gia chủ nhất định là có biện pháp, nhất định là gia chủ có biện pháp!
- Gia chủ! Sao để hắn lớn lối thế, xử lý hắn đi!
- Thánh nhân chó má gì! Vừa rồi còn bị gia chủ làm tức giận đến giống như con chó điên...
Giờ này khắc này, tình hình biến hóa không ngừng, giờ này hoàng đế lại lần nữa nắm trong tay quyền chủ động, hơn nữa uy thế một kích của gia chủ không có hiệu quả, thời khắc này theo lẽ thường mà nói, đại quân Nhậm gia hẳn phải tuyệt vọng, lo lắng. Nhưng không có một người nào có suy nghĩ như thế, người có thể đi tới một bước ngày hôm nay, người đi theo Nhậm Kiệt cho tới bây giờ, đâu có người nào thèm để ý những thứ này.
Ngược lại thì đều rất tin tưởng vững chắc, đây nhất định là gia chủ có dụng ý gì khác, Thánh nhân thì sao chứ!!!? Gia chủ sẽ không thua hắn! Người này kêu gào đúng không, một hồi sẽ tới lúc hắn xui xẻo...