Hoàng đế không phải xông về phía Duy Nhất Chân Thánh, bởi vì hiện tại xông về bên đó, hắn chỉ là Bán Thánh, chạy tới chỉ có chết. Nháy mắt, hoàng đế xuất hiện ở đằng sau Đông Hoang Đại Đế, Hải Thần Đại Đế.
- Bùm... Bùm... Lúc Đông Hoang Đại Đế cùng Hải Thần Đại Đế hoàn toàn không phản ứng, hai tay của hoàng đế tỏa ra lực cắn nuốt đặc thù, tựa như Kim Sí Đại Bằng có thể cắn nuốt lực lượng người khác.
Lập tức đặt lên đỉnh đầu bọn họ, lực cắn nuốt bao trùm, truyền khắp cả người.
- Ngươi...
- Oành...
Đông Hoang Đại Đế cùng Hải Thần Đại Đế đã nhận ra không ổn, vừa hồi thần lại liền muốn chống cự, nhưng sau đó phát hiện lực lượng của mình như bị lực lượng khác ảnh hưởng, lập tức không chịu khống chế.
Điều này liền dọa hai người, ngay cả bị hoàng đế đánh lén, lực lượng của hoàng đế mạnh hơn, nhưng hai người bọn họ bùng nổ thì hoàng đế cũng không làm gì được bọn họ. Dù sao hoàng đế không thể so sánh với Kim Sí Đại Bằng cùng Cổ Ma. Trên thực tế dù là Cổ Ma cùng Kim Sí Đại Bằng, muốn đánh chết một Bán Thánh cũng không nhẹ nhàng, phải tiêu hao một chút thủ đoạn.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, lực lượng của bọn họ lại xảy ra vấn đề, lập tức bọn họ liền tỉnh ngộ, nghĩ tới hoàng đế toàn lực giúp bọn họ chân chính đột phá Bán Thánh.
Có vấn đề, trong này có vấn đề lớn.
Đáng tiếc, bọn họ phát giác đã muộn, mà bọn họ càng không ngờ, hoàng đế lại nắm giữ thần thông thiên phú độc đáo của riêng Kim Sí Đại Bằng, vậy là sao, sao bọn họ không biết?
Nhưng mọi chuyện đã muộn, không hề chống cự được, lập tức bị hoàng đế đột phá phòng tuyến, cắn nuốt Thánh thể, Thánh hồn của bọn họ.
Cái này không phải đánh chết, là cắn nuốt, đưa đến lực lượng khổng lồ quá sức tưởng tượng, ầm ầm đổ vào người hoàng đế. Vốn là hoàng đế dùng long khí Thánh Hoàng miễn cưỡng chống đỡ áp lực trong trận chiến giữa Duy Nhất Chân Thánh cùng Kim Sí Đại Bằng, Cổ Ma, hiện tại lực lượng ầm ầm tăng vọt, trực tiếp làm hắn hóa thành tia sáng lao vào chiến trường.
Cùng lúc hoàng đế xông lên, lực lượng khổng lồ mà hắn vừa cắn nuốt, trực tiếp chuyển hóa thành một con rồng lớn, lập tức xuất hiện bên cạnh Duy Nhất Chân Thánh, quấn chặt lấy không gian chỗ Duy Nhất Chân Thánh.
Đây là con rồng do hoàng đế cắn nuốt toàn bộ lực lượng của Đông Hoang Đại Đế, Hải Thần Đại Đế, thúc đẩy mà biến hóa thành. Điều này giống như hiến tế một Bán Thánh, lực lượng này quá sức tưởng tượng, dù sao là hiến tế Bán Thánh, cực kỳ khủng bố. Đương nhiên, nếu là bình thường thì chưa chắc uy hiếp được Duy Nhất Chân Thánh, nhưng lúc này thì khác.
Oành... Cùng lúc, cảnh khó tin xuất hiện, hoàng đế thật sự xông vào, còn lập tức dẫn Cổ Ma, Kim Sí Đại Bằng lao về một phía khác.
- Chân Thánh, bọn họ... Kiếm Tiên Đại Đế còn trên Bách Thánh Sơn, nhìn cảnh này, không khỏi kinh hô, bởi vì hắn biết, tuyệt đối không thể thả bọn họ đi. Nhất là giật mình vì hoàng đế sao lại làm được đến vậy, ẩn giấu quá sâu, nếu để bọn họ khôi phục, liên thủ tiếp tục, vậy hậu quả...
Bùm... Bùm bùm bùm... Lúc này, con rồng hiến tế bao quanh Duy Nhất Chân Thánh bị chấn vỡ nát, quanh người Duy Nhất Chân Thánh tỏa sáng thánh quang vạn trượng, 480 triệu đạo thánh quang tràn ngập thiên địa.
Nhìn thấy uy thế của Duy Nhất Chân Thánh, Kiếm Tiên Đại Đế cả kinh, vừa rồi hắn ở Bách Thánh Sơn, hơn nữa có Duy Nhất Chân Thánh che chở, hắn nhìn thấy rõ ràng. Vừa rồi Duy Nhất Chân Thánh hoàn toàn nghiền ép, trực diện đối mặt Kim Sí Đại Bằng cùng Cổ Ma, tuy rằng chiến đấu khoảng khắc như vạn năm kia đã xảy ra chuyện gì thì hắn còn không thể biết được, nhưng hắn kỳ qái, sao Duy Nhất Chân Thánh lại thả bọn chúng đi.
Rất rõ ràng, lẽ ra sư tôn phải là trạng thái vô địch hoàn toàn.
- Hỗn độn sơ khai, hồng hoang thượng cổ, vô số năm tháng, thiên địa này vẫn không sinh ra Thánh nhân. Chân Thánh ta lập Tiên giới, lại xây dựng trật tự thiên địa, xây Bách Thánh Sơn trấn áp Vẫn Thánh Cốc, cuối cùng lại chỉ có thể mượn Bách Thánh Sơn vô địch trong phạm vi giới hạn.
- A... Duy Nhất Chân Thánh đột nhiên lên tiếng, những lời này làm Kiếm Tiên Đại Đế cả kinh. Bởi vì uy thế vừa rồi, Kiếm Tiên Đại Đế cho rằng Duy Nhất Chân Thánh sư tôn đã đạt đến cảnh giới Thánh nhân, mà không còn là Bán Thánh.
- Thiên địa này sinh ra đến giờ, đã đến lúc Thánh nhân không xuất hiện, vậy sẽ hủy diệt. Không thể niết bàn trọng sinh biến hóa lần nữa, vậy sẽ chỉ đến lúc hủy diệt. Mọi người còn tranh giành, chính vì thế, hủy diệt hay niết bàn trọng sinh, chỉ là không ai biết làm sao đi ra một bước cuối cùng. Có lẽ cuối cùng đến khi thiên địa hủy diệt, cũng chưa chắc có ai đi ra được. Duy Nhất Chân Thánh ngồi đó, 480 triệu lỗ chân lông lấp lánh thánh quang, nói rất bình thản, nhưng người ta cảm giác tuyệt đối không yên bình.
Hắn cũng không che giấu, những Bán Thánh còn sống sót dưới Bách Thánh Sơn, lúc này cũng ngây dại.
Kiếm Tiên Đại Đế cũng ngây ngốc, không ngờ lại như vậy. Càng không ngờ, Duy Nhất Chân Thánh ở trong lòng bọn họ là chí cao vô thượng, thay trời đổi đất, không gì không làm được, nhưng lại nói ra những lời này.
Hủy diệt, đó là cả thiên địa này muốn hủy diệt, khó trách những người đứng ở đỉnh cao đều cổ quái như thế, có lẽ vì bọn họ đều biết như vậy.
Thoáng cái, Kiếm Tiên Đại Đế hoàn toàn hiểu được mọi chuyện, bọn họ đều đang tranh giành cơ hội cuối cùng, chỉ có thể thành Thánh mới được. Nghe Duy Nhất Chân Thánh nói, đến lúc đó ngay cả Bán Thánh cũng khó tự bảo toàn, vậy...
- Từ ngày hôm nay, ngươi truyền đạo của ta. Oành... Kiếm Tiên Đại Đế chưa kịp nghĩ nhiều, bỗng nhiên mọi thứ trên Bách Thánh Sơn kết hợp cùng hào quang trên người Duy Nhất Chân Thánh. Bách Thánh Sơn bùng lên một đạo hào quang, chiêu này có chút tương tự với Thiên Kiếm đạo nhân, nhưng là dựa vào Bách Thánh Sơn phát ra.
Cùng lúc Duy Nhất Chân Thánh phát ra một chiêu này, các Bán Thánh trọng thương trong Bách Thánh Sơn, sinh mệnh lập tức khô cạn. Thánh thể, Thánh hồn lập tức bị Bách Thánh Sơn hấp thu, dung nhập vào một chiêu này.
Bởi vì có lực lượng của bọn họ, cũng giống như vừa rồi hoàng đế cắn nuốt hiến tế Đông Hoang Đại Đế, Hải Thần Đại Đế, dẫn tới lực lượng khổng lồ. Cộng thêm Bách Thánh Sơn cùng Duy Nhất Chân Thánh, lập tức xuyên thủng lá chắn đại thế giới này.
Tiếp theo, đạo hào quang này dung nhập vào mi tâm Kiếm Tiên Đại Đế, tiếp theo hắn bị hào quang cuốn đi tới đại thế giới khác.
Đại thế giới này vừa mở ra không lâu, các loại sinh linh thượng cổ, sinh vật khổng lồ hoành hành, trong thiên địa còn nhiều chỗ hỗn độn, Kiếm Tiên Đại Đế còn chưa kịp làm gì, hắn đã rời khỏi đại thế giới này.
Trong không gian trấn áp Thiên Kiếm đạo nhân, Nhậm Kiệt lẳng lặng ngồi đó, bia đá tỏa ra ánh sáng nhạt, dần dần ánh sáng này ngày càng gần gũi với hào quang trên Thánh hồn của Nhậm Kiệt.
Hiện tại Nhậm Kiệt cũng đang dần khôi phục, đây là khiêu chiến lớn nhất hắn gặp phải từ khi nhập Thánh, không phải chiến đấu với ai, nhưng trình độ hung hiểm còn hơn cả chiến đấu với Bán Thánh. Bởi vì hắn phải đối mặt với Thánh Bia, ra đời từ hỗn độn sơ khai, còn bị Duy Nhất Chân Thánh rèn luyện, có thể trấn áp cả Nghịch Thiên Thất Đại Thánh.
Nhậm Kiệt phải thi triển toàn bộ chiêu số, dốc hết bản lĩnh, mà hắn còn yêu cầu bản thân không được mượn ngoại lực, còn không được phá hủy Thánh Bia, thế mới làm hắn đau khổ, tốn sức như vậy.
Nhưng mà cuối cùng Nhậm Kiệt vẫn chống qua được, kiệt sức xong rồi dần khôi phục, lại dần phối hợp Thánh Bia. Tuy rằng Nhậm Kiệt chưa luyện hóa hoan toàn, nhưng hắn đã có thể hoàn toàn nắm giữ Thánh Bia. Sở dĩ không luyện hóa hoàn toàn, là bởi Nhậm Kiệt còn chưa chuẩn bị dùng Thánh Bia làm gì. Trước kia có Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bên mình, có thứ tốt liền liền trực tiếp luyện hóa nhập vào, bây giờ không còn, Nhậm Kiệt quyết định tạm đặt Thánh Bia để đó rồi tính sau.
Tuy rằng không luyện hóa hoàn toàn, nhưng hoàn toàn nắm giữ Thánh Bia, phối hợp với lực lượng, cũng sinh ra hiệu quả không ngờ, làm Nhậm Kiệt khôi phục nhanh hơn.
Cho nên không cần lâu, Nhậm Kiệt đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa trạng thái, cảnh giới, Thánh hồn đều tăng lên. Nhập Thánh xong có được lực lượng khổng lồ cũng càng ngưng luyện, cả người phát tán lực lượng mạnh mẽ.
Tán đi hào quang quanh người, Nhậm Kiệt đứng lên, khoát tay thu hồi Thánh Bia.
- Không sao! Ha ha, còn sống... còn sống... còn sống là được rồi. Ha ha... Ngưu Lão Nhị vẫn lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Nhậm Kiệt tán đi hào quang đứng lên, Ngưu Lão Nhị liền thở phào, sau đó cười to nói.
- Bổn gia chủ không phải nặn bằng đất, nào có dễ chết như vậy. Nhậm Kiệt suýt bị Ngưu Lão Nhị nói không đầu không đuôi mà chọc cười ra, tên này mặc kệ là phân thân hay bổn tôn, đều thật là hài. Nói rồi, Nhậm Kiệt nhìn về phía Thiên Kiếm đạo nhân xinh đẹp tuyệt luân.
Vốn nghe tên, cố sự về hắn, vậy hình tượng hẳn là lão đạo sĩ, nhưng bây giờ lại xuất hiện với hình dạng xinh đẹp vô song, quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng.
Oong! Lúc này Thiên Kiếm đạo nhân thu nạp lực lượng, tựa như lưỡi kiếm vào vỏ, dần thu liễm sắc bén.
Sắc bén vô biên xuyên trời lập tức thu vào người, chậm rãi hạ xuống, nhưng cảm giác xinh đẹp vô song vẫn còn nguyên.
- Cám ơn. Thiên Kiếm đạo nhân đáp xuống, đối mặt nhìn Nhậm Kiệt, khẽ gật đầu nói khẽ. Giọng của hắn dứt khoát gọn gàng, chỉ là hai chữ, cứng rắn hùng hồn, khiến người ta cảm thấy đặc biệt.
Nghe Thiên Kiếm đạo nhân nói cám ơn, Ngưu Lão Nhị liền ngây ra. Trời ạ! Không nhầm chứ, tên này biết nói cám ơn, lỗ tai của mình không có vấn đề chứ?
Nên biết, cho dù trong Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, Thiên Kiếm đạo nhân cũng tuyệt đối là ngoại tộc, cực có cá tính. Cho dù ở chung với bọn họ, bình thường cũng rất ít nói chuyện, đôi khi ra trận cũng như một thanh kiếm cắm ở đó, căn bản không giống một người.
Khi chiến đấu còn hơn nữa, cho nên hắn mới đạt đến cảnh giới đáng sợ như vậy, dù cho lúc chém giết ở thời hồng hoang, hắn cũng rất ít nói chuyện, càng không cần nói câu cám ơn.
- Ha ha... Nghe giọng như kiếm rung của Thiên Kiếm đạo nhân, Nhậm Kiệt cười nói: - Ngươi cám ơn ta cứu ngươi, hay là cứu huynh đệ của ngươi, hay là đã thả Thiên Châu, để cô ta mang theo đạo thống của ngươi.
- Đúng rồi, lão tam, rốt cuộc ngươi nghĩ gì, Thiên Kiếm kia giống như mạng của ngươi, sao ngươi lại để con nhóc kia mang đi? Vừa nghe nhắc tới, Ngưu Lão Nhị cũng nhớ tới chuyện trước đó.
Nên biết, tuy rằng Thiên Kiếm đạo nhân bị trấn áp, nhưng khi xưa ngay cả Duy Nhất Chân Thánh cũng không thể cưỡng chế lấy đi Thiên Kiếm, chỉ là đem trấn áp cùng với hắn. Thậm chí có thể nói, là không thể trấn áp hoàn toàn Thiên Kiếm, bởi vì Thiên Kiếm đã dung hợp với kiếm ý của Thiên Kiếm đạo nhân, tự thành một thể, không kém gì Hỗn Độn Chí Bảo.
Cho dù Thiên Kiếm đạo nhân bị trấn áp, nhưng không phải ai cũng cầm được Thiên Kiếm. Bán Thánh cũng không thể làm được dễ dàng, càng không cần nói Thiên Châu. Sở dĩ Thiên Châu có thể cầm đi, nhất định là được Thiên Kiếm đạo nhân ngầm cho phép.
Xẹt... Thiên Kiếm đạo nhân vẫn như thường, hình dáng xinh đẹp lại không chút thay đổi, bỗng giơ một ngón tay.
Chỉ một ngón tay, nhưng lại như phá vỡ thiênđịa, nháy mắt hóa thánh tia sáng chỉ thẳng vào mi tâm Nhậm Kiệt.
Mạnh, cực kỳ mạnh mẽ. Nhanh, tốc độ vượt xa cực hạn, dung hợp đại thế thiên địa, tựa như thiên địa có thể thành kiếm, hắn chính là một cây kiếm tuyệt thế sắc bén.
Làm gì? Lão tam điên rồi hả? Ngưu Lão Nhị muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Thú vị! Nhậm Kiệt nhìn Thiên Kiếm đạo nhân dùng phương thức này trả lời, hắn cũng giơ tay lên. Khoát tay, lập tức ngưng tụ ấn quyết, biến hóa. Trấn Thiên Ấn, Phong Cấm Ấn, Diệt Tiên Ấn, ba ấn hợp nhất, hơn nữa ngay khi thi triển, lại mơ hồ xuất hiện một tấm bia.
Sau khi nhập Thánh, dựa vào cảnh giới, Nhậm Kiệt trực tiếp hợp nhất ba ấn, đồng thời dung nhập lực lượng Thánh Bia trấn áp Thiên Kiếm đạo nhân vào trong đó. Các loại trận pháp, cấm chế biến hóa, lực lượng, hoa văn thiên địa, quy tắc, nhịp điệu đại đạo, hình thành Thánh Bia Ấn đặc thù.
Bùm... Bùm bùm bùm... Kiếm khí trên ngón tay Thiên Kiếm đạo nhân, không ngừng va chạm vào Thánh Bia Ấn của Nhậm Kiệt.
Thánh Bia Ấn lưu chuyển, tựa như muốn lại trấn áp Thiên Kiếm đạo nhân, làm cho hắn phải không ngừng tăng cường lực lượng. Kiếm khí của Thiên Kiếm đạo nhân sắc bén vô biên, uy thế kinh thiên, về lực lượng thì mạnh hơn Nhậm Kiệt rất nhiều. Nhưng Nhậm Kiệt vừa ngưng tụ Thánh Bia Ấn, tập hợp Thánh Bia, lực phòng ngự mạnh mẽ vô biên, đáng sợ như Thánh Bia, ngay cả Hỗn Độn Chí Bảo cũng khó mà tổn thương được.
Nháy mắt, va chạm ngàn vạn lần, có lúc Thánh Bia bị chấn vang, cũng có lúc kiếm khí bị đẩy lại.
Rõ ràng lực lượng của Thiên Kiếm đạo nhân mạnh hơn, công kích càng hung hãn, nhưng Nhậm Kiệt vẫn có thể trụ vững, mặc kệ công kích thế nào vẫn không hề lay động.
Tựa như chỉ là nhấc tay chớp mắt, nhưng đã trải qua ngàn vạn lần giao đấu biến hóa, Thiên Kiếm đạo nhân buông tay ra, nhìn Thánh Bia Ấn mà Nhậm Kiệt mới ngưng tụ, trong mắt Thiên Kiếm đạo nhân cũng toát ra cả kinh, sau đó khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa. - Ha ha... Kiếm tốt. Đi, chúng ta cứu hai người còn lại. Oành... Nhậm Kiệt cười lớn, trực tiếp một cái ngọc giản khác, lại mở ra không gian Thánh Bia, cười lớn bước vào.
Thiên Kiếm đạo nhân cũng theo sau, chỉ có Ngưu Lão Nhị sững sờ ở đó cả buổi cũng chưa hoàn hồn, chuyện gì thế này?
Bọn họ làm gì, có ý gì?
Ngưu Lão Nhị không hiểu, Nhậm Kiệt lại hiểu được ý của Thiên Kiếm đạo nhân. Vừa nãy Thiên Kiếm đạo nhân vạn năm khó có lúc nói một câu cám ơn, vừa là cám ơn ân tình của Nhậm Kiệt với Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, cũng là cám ơn Nhậm Kiệt thả Thiên Châu, bởi vì Thiên Châu là người thừa kế mà hắn đã chọn. Sở dĩ hắn cho Thiên Châu mang đi Thiên Kiếm, một mặt là để Thiên Châu truyền thừa kiếm đạo của hắn, bởi vì thiên địa này đã lung lay sắp sụp đổ, không ai biết có thể chống đỡ được tới cùng hay không.
Mặt khác, là vì hiện tại hắn hoàn toàn không cần Thiên Kiếm, bản thân hắn đã rèn luyện vượt qua Thiên Kiếm. Hắn chính là kiếm, một thanh kiếm hoàn toàn không thua gì Hỗn Độn Chí Bảo. Dưới tình hình này, nào còn cần Thiên Kiếm nữa.