Gấp, sao mà không gấp được, đau, sao trong lòng không đau.
Bởi vì rời khỏi đại thế giới, thu được cơ duyên lớn ở đại thế giới Táng Tiên, để hắn đột phá đến cảnh giới có thể tiêu diệt được Đại La Kim Tiên bình thường, cho dù đối mặt Tiên Vương cũng đánh một trận.
Dưới trạng thái này, nhất là bên cạnh còn có Hắc Long Tiên Vương hỗ trợ, nếu chỉ vẻn vẹn là tiêu diệt đại giáo vô thượng được Tiên giới để lại, vậy thì quá đơn giản.
Nhưng nhưng vậy sẽ hoàn toàn trái với dự tính ban đầu của Nhậm Kiệt, thực tế từ khi kế thừa gia tộc, trừ những nhân viên đặc biệt, còn là lúc nhất định mà Nhậm Kiệt cố ý bảo vệ được, nhưng không dám nói có thể luôn bảo đảm đi tới cùng, những người khác thì càng không dám.
Giống như lúc này, hắn chia ra nhiều đường, chinh phạt đại giáo vô thượng, trong quá trình này dù có bọn họ theo dõi, cũng khó tránh xảy ra chuyện đặc biệt, có người sẽ ngã xuống.
Nhưng những điều này khó mà tránh khỏi, nếu không chịu được đau đớn như thế, vậy thì vĩnh viễn khó mà trưởng thành.
Thực tế, bao gồm cả bản thân Nhậm Kiệt, mỗi một người có thể đi đến độ cao nhất định, trên đường đi có ai không trải qua vô số sống và chết.
- Ta sẽ nhúng tay, nhưng không phải cách như ngươi nghĩ. Nhậm Kiệt khẽ nói, ngón tay nhẹ nhàng búng ra.
Nháy mắt, những đạo linh khí của đại thế giới Táng Tiên bổ sung vào người những tướng sĩ Thiên Long Quân đã bùng nổ tiêu hao hết, bổ sung cho những người khác.
Hơn nữa, còn âm thầm nhập thêm các dược phẩm mạnh mẽ, thậm chí dược phẩm trị liệu thương thế, tiện tay hòa lẫn khi bọn họ sử dụng dược phẩm.
Tốc độ của Nhậm Kiệt quá nhanh, quá bí ẩn, dù có trộn thêm cho vào miệng chảy vào người, bọn họ cũng không phát hiện được.
- Hả! Thương thế của ta...
- Ha ha! Ta lại có lực lượng, muốn giết ta, không dễ đâu!
- Tới đây, ai sợ ai chứ!
Mọi người Nhậm gia đột nhiên phát hiện, tốc độ bổ sung lực lượng tăng nhanh, tựa như linh khí thiên địa trở nên tràn đầy, hơn nữa sử dụng dược phẩm có hiệu quả tốt quá sức tưởng tượng, thương thế gần như lập tức khôi phục.
Có thể nói, ngoài những người lập tức bị đánh chết, bất ngờ bị giết, những người kịp thúc đẩy công pháp, sử dụng thuốc, đều sẽ nhanh chóng khôi phục, bùng nổ uy lực càng mạnh hơn.
Thậm chí có người vận chuyển công pháp, những chỗ bình cảnh hay sai lầm đều đột nhiên được sửa, trực tiếp phá tan bình cảnh, đột phá trong chiến đấu.
- Đáng ghét, đám người này sao vậy chứ?
- Sao bọn chúng như đánh không chết, sao bổ sung lực lượng nhanh như thế?
- Bọn chúng sử dụng thứ gì, dược phẩm hả? Làm sao khôi phục nhanh như vậy, trời ạ, vậy còn đánh kiểu gì?
Người Kiếm Tiên Giáo nhanh chóng kêu khổ, tuy rằng bọn họ đã không bị động như vừa rồi, nhưng biến hóa tiếp theo làm bọn họ muốn khóc ra. Đối phương như con gián đập không chết, bị thương liền nhanh chóng khôi phục, lực lượng không ngừng được bổ sung. Sau mấy lần như thế, người Nhậm gia càng thêm liều mạng, bởi vì bọn họ không sợ, tuy rằng bọn họ không rõ là chuyện gì, chỉ cho là trong gia tộc cung cấp dược phẩm mới tốt hơn, lâm trận có cảm ngộ, tóm lại đều nắm lấy cơ hội này, không ngừng liều mạng.
Lần lượt lưỡng bại câu thương, bọn họ khôi phục nhanh chóng, kẻ địch không ngừng trọng thương, lần sau chỉ còn chịu đòn.
Hoặc là liều mạng bị thương, đánh chết đối thủ, sau đó nhanh chóng khôi phục.
Tiếp tục như thế, người Kiếm Tiên Giáo thật là muốn khóc, trong thời gian ngắn, số người chết còn lớn hơn cả khi Thiên Long Quân ngưng tụ làm một.
- Các ngươi... Đám tà môn ma đạo các ngươi, đám... khốn kiếp các ngươi.... Thiên Khiếu rống giận, hắn cũng có đan dược, thậm chí liên tiếp dùng hai viên Tiên Đan, nhưng tốc độ khôi phục lại không bằng một đội người chiến đấu với hắn. Cho nên càng cảm nhận rõ những người Kiếm Tiên Giáo xung quanh rống giận tuyệt vọng.
- Ha ha! Lại khôi phục, ông nội đây cảm thấy sắp đột phá, Thiên Tiên trung kỳ, xem ngươi còn không ngừng mượn lực lượng thế nào. Dù sao ngươi cũng là Pháp Thần Cảnh, ngươi có thể mượn lực lượng này bao lâu, ông nội đây thì khác, xem tuyệt chiêu.... Lúc này, lão tổ tông Nhất Nguyên vẫn bị động chịu đòn của Thiên Châu, cũng được Nhậm Kiệt âm thầm hỗ trợ.
Ngay cả hắn cũng không hiểu là chuyện gì, bản thân mình như lập tức khai khiếu, vận chuyển lực lượng như được thần giúp đỡ, hết sức lưu loát, đồng thời có linh khí vượt qua thế giới này không ngừng bổ sung.
Chẳng những thế, càng làm hắn không tưởng được là sau khi sử dụng dược phẩm, tốc độ khôi phục còn gấp 10 lần bình thường.
Bây giờ trong lòng Nhậm Nhất Nguyên vui vẻ nở hoa, thực tế bên ngoài cũng cười ngoác miệng, mắng cũng kèm theo tiếng cười.
Bên tăng bên giảm, Nhậm Nhất Nguyên lại chiếm chủ động, hơn nữa còn trực tiếp đột phá Thiên Tiên trung kỳ trong chiến đấu, không ngừng bùng nổ đánh cho Thiên Châu buộc phải liên tục né tránh, không ngừng phòng ngự.
Hơn nữa Thiên Châu mới vừa bùng nổ Thiên Phong Thập Nhị Kiếm, chém giết trực diện mấy lần với Nhậm Nhất Nguyên, dùng bị thương nhẹ đổi lại Nhậm Nhất Nguyên bị thương nặng. Sau mấy lần là Nhậm Nhất Nguyên đã sắp không được, kết quả không hiểu sao mà Nhậm Nhất Nguyên lại khỏe như voi tiếp tục chiến đấu, thương thế của nàng lại tích lũy không ngừng nặng thêm.
Lúc này nàng không kinh hô như những người khác, nhưng trong mắt cũng tràn đầy khó hiểu, sao lại thế này?
Như vậy không đúng, hơn nữa toàn bộ Thiên Long Quân cũng vậy, sao mỗi người đều như được trời giúp, như vậy không đúng.
Lần đầu tiên Thiên Châu có cảm giác, một loại áp lực vô hình đè nàng muốn tan vỡ, nàng cảm thấy bất lực.
- Lập tức rút lui! Dưới tình huống này, đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa, ngay cả Thiên Châu cũng cảm thấy chống đỡ không nổi, những người khác càng không phải nói. Thiên Châu lập tức liên lạc Thiên Khiếu, lựa chọn rút lui.
- Rút lui! Đầu của Thiên Khiếu sắp muốn nổ, tiêu hao vô số đan dược, kết quả lại không có tác dụng, bởi vì cách đánh của đối phương quá khủng bố.
Thậm chí còn khủng bố hơn cả Đan Tiên Giáo, nổi danh với đan dược, có thể dùng đan dược hao chết người khác.
Vừa nãy Thiên Khiếu cũng muốn điều động thêm người trong giáo, nhưng lúc này Thiên Châu lựa chọn rút lui, hắn đành phải nghe theo, lập tức rút lui.
Người Kiếm Tiên Giáo đã bị cách đánh kỳ quái của Nhậm gia đánh cho mỏi mệt, bị thương không nhẹ, gần như sụp đổ, vừa nghe lệnh rút lui, lập tức điên cuồng lùi về.
Nhưng bọn họ vừa lùi, càng cho người Nhậm gia có cơ hội. Nếu bọn họ dần dần rút lui thì còn được, nhưng toàn bộ đều tự mình chạy đi, có người chạy chậm lập tức bị bao vây.
Bởi vì Nhậm gia đã sớm điều tra đủ loại, đây là thói xấu của đại giáo vô thượng sau khi trải qua mấy vạn năm, Kiếm Tiên Giáo càng thể hiện rõ ràng nhất, là đánh riêng một mình, không có phối hợp. Cho nên khi bắt đầu chiến đấu, nhân số, lực lượng tổng hợp thì cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không cách nào đối phó được Thiên Long Quân ngưng tụ làm một, hình thành đại trận.
Trước kia Kiếm Tiên Giáo còn xem đây là chuyện uy phong, một kiếm phá địch, vạn địch không cản được, tung hoành trong thiên địa.
Khi đó không gặp ai có gan tấn công Kiếm Tiên Giáo, hơn nữa bị võ lực đỉnh cao của bọn họ đè ép, những lực lượng khác khó mà dựa vào số lượng để làm gì. Nhưng tình hình bây giờ thì khác, bọn họ đang đối mặt với đại quân Nhậm gia, với Thiên Long Quân.
Chạy trốn chỉ lo cho mình như thế, kết cục chỉ có đường chết.
Vừa rồi thương vong khi chiến đấu thật ra có hạn, nhưng bây giờ bọn họ lựa chọn rút lui, một cái nhược điểm mà trước kia bọn họ không ý thức được liền bị bại lộ ra, thương vong lập tức tăng gấp 10 lần.
Bởi vì ngay cả Nhậm Nhất Nguyên vốn truy đuổi Thiên Châu cũng quay đầu đánh giết người Kiếm Tiên Giáo, tiếp tục thi hành sách lược của Văn Thi Ngữ bàn sẵn, không ngừng cắn nuốt sinh lực của đại giáo vô thượng, không cho bọn họ có cơ hội phản ứng.
Dù nói bọn họ có đủ loại khuyết điểm, nhưng đau đớn trong chiến đấu sẽ đủ cho bọn họ điều chỉnh nhanh chóng. Nhưng nếu mỗi lần đều làm bọn họ tổn thất nặng nề, thương vong thảm thiết, chờ bọn họ phản ứng lại muốn điều chỉnh, thì thực lực đã bị tổn thất nghiêm trọng, đã không đủ chống cự.
Cho nên vào lúc này, tiêu diệt sinh lực kẻ địch mới là chủ yếu. Nhậm Nhất Nguyên biết rõ khó mà giết được Thiên Châu, dứt khoát phối hợp Thiên Long Quân, tàn sát người Kiếm Tiên Giáo.
- Cứu ta...
- Đừng đi! A... Mau, ta sắp không được...
- Ta bị bao vây, đừng đi, cứu ta...
- Sao lại thế này... Oành....
Từ sau đại chiến Hoàng triều thượng cổ, Kiếm Tiên Giáo đã đứng trên cao vạn năm, đã sớm quên đại chiến chân chính là thế nào, đơn đấu một mình thì dựa vào tu vi cùng rèn luyện sẽ không thấy có gì. Nhưng chân chính tiến vào chiến đấu quy mô lớn, nhất là lúc thua trận rút lui, liền thể hiện ra nhược điểm chân chính của bọn họ.
Tiếng kêu thảm thiết, hỗn loạn, hoảng sợ, không ngừng bị giết, từng người chết đi.
Trong lòng mọi người chỉ có liều mạng trốn, nhưng tốc độ của bọn họ so sánh với Nhậm Nhất Nguyên, Thiên Long Quân ngưng tụ đại trận, vậy thì kém xa.
Cho nên không ngừng bị đánh chết, cắn nuốt, làm cho những người khác càng thêm sợ hãi. Thực tế, hạng người cả đời đánh trận, mình đầy kinh nghiệm như Chiến Thiên Long, quân đội mạnh nhất không phải ở chỗ công kích, không phải những mặt bên ngoài mà mọi người thấy, mà là nếu như ở tình thế thất bại, còn có thể tổn thất nhỏ nhất, phản kích mạnh nhất, chiến đấu tỉnh táo nhất, duy trì trạng thái như một, đó mới là quân đội chân chính hùng mạnh.
Cũn như Thiên Long Quân vừa bị Thiên Phong Thập Nhị Kiếm phá vỡ, sau đó gặp phải uy hiếp, nhưng ngay cả lúc đó, Thiên Long Quân vẫn không có chút rối loạn, dù bên cạnh có người chết đi, bọn họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Rõ ràng, những người Kiếm Tiên Giáo không có, cho nên bọn họ một đường rút lui, rất nhiều người bị đánh chết.
Phụt.... Cuối cùng, Thiên Khiếu dựa vào bí pháp không tiếc bị thương xông vào trung tâm Kiếm Tiên Giáo, phun một ngụm máu, lực thần hồn tra xét mới phát hiện, chỉ có không đủ 3 phần người quay về được.
Hắn vừa kích động lại phun máu, sao lại thế này, sao lại như thế này?
Trời ạ! Vừa rồi mới tổn thất không tới 1 phần, sao vừa mới rút lui, lại lập tức tổn thất thêm 6 phần nữa?
Sau lần này, Kiếm Tiên Giáo là chân chính đại thương nguyên khí. Mấu chốt là dưới tình thế này, Kiếm Tiên Giáo thật sự sẽ bị bọn họ uy hiếp, mình cũng sẽ thành giáo chủ thất bại nhất trong lịch sử Kiếm Tiên Giáo, sẽ trở thành trò cười trên trời dưới đất, sẽ...
- A.... Nghĩ tới đó, Thiên Khiếu pháp lực khuấy động, khí huyết sôi trào, ngửa mặt rống lên: - Tế Tổ! Tế Thiên Kiếm Đại Trận! Giết! Giết! Giết bọn chúng!