Tà Thiếu Dược Vương

Chương 723: Thật hiểu thấu




Sặc! Hỏng chuyện rồi.

Lần này, Nhậm Kiệt cũng biết tình huống không đúng, kế hoạch vĩnh viễn không biến hóa nhanh như thực tế. Vừa rồi Nhậm Kiệt đối mặt Cửu Độc Hồn Vương ở trong trạng thái đó, lựa chọn chiến lược như vậy không thành vấn đề. Nhưng bây giờ Cửu Độc Hồn Vương như là chân chính thức tỉnh, vốn chỉ là thân thể đặc thù được một phần hồn lực yếu ớt khống chế chiến đấu, tựa như lực tiên hồn của người ngủ say tu luyện, chỉ còn thân thể, đây là hai tình huống hoàn toàn khác.

Rõ ràng tu luyện này rất trọng yếu đối với Cửu Độc Hồn Vương, nhìn hồn thể bổn mạng của hắn, tựa như thai nghén ra sinh mệnh mới, rõ ràng hắn muốn làm một chuyện khủng bố, muốn trực tiếp vượt qua luân hồi.

Mà bởi vì những gì mình làm, hắn bị buộc phải ngừng lại.

Lúc này tuyệt đối không thể chống đỡ, trừ khi mình có linh khí Hỗn Nguyên vô hạn, nhưng điều này rõ ràng không thực tế.

Vù... Xẹt... Ngay khi hồn thể bổn mạng Cửu Độc Hồn Vương dữ tợn nhe nanh muốn dẫn động lực lượng hồn thể trở về, đột nhiên một đạo hào quang màu tím chợt lóe, trực tiếp xuyên thủng hồn thể bổn mạng nhỏ bé của hắn.

Cùng lúc kiếm mang màu tím xuyên qua, bên trong bùng nổ lực hút khủngbố, rút mất phân nửa hồn thể bản mạng của Cửu Độc Hồn Vương, tỏa ra hào quang màu tím bao la.

Tiếp theo, kiếm quang màu tím kia biến thành ánh sáng lao vút về chân trời, kéo theo hai người quần áo tím lóe lên biến mất.

Nháy mắt, trực tiếp phá vỡ không gian rời đi.

Nên biết, nơi này là đại thế giới Táng Tiên, khắp nơi tràn ngập nguy cơ, không gian cực kỳ không ổn định, ùn ùn nguy hiểm, nhưng không gian cũng vô cùng vững chắc. Ngay cả Tiên khí thượng phẩm, Kim Tiên cũng không dám trực tiếp phá vỡ không gian, trừ khi đạt đến Đại La Kim Tiên mới có lòng tin như thế.

Nhưng lúc này, hào quang màu tím vẽ ra kiếm quang vạn dặm, nháy mắt phá vỡ không gian rời đi.

Oành... Hồn lực bị hút tới nháy mắt nổ tung, vô cùng hỗn loạn.

- Không... A... A... Những tia hồn lực hét thảm, còn đau đớn vạn lần so với bị Nhậm Kiệt cắt rời.

Hồn thể bị cắt rời luyện hóa, giống như miếng thịt bị cắt mất, sau đó luyện hóa.

Nhưng hồn thể bổn mạng lại như thần hồn, tiên hồn của người tu luyện, lúc này bị hủy diệt, có thể nói hắn đã chết, còn sót một tia hồn lực phân thân. Nhưng không có hồn thể bổn mạng chống đỡ, đau đớn như thế làm hắn không thể khống chế hồn thể khổng lồ.

Bản thân hồn thể của hắn là hấp thu hàng tỷ sinh linh, cắn nuốt vô số lực lượng mạnh mẽ mà ngưng tụ thành, hắn cần phải rèn luyện hồn thể bổn mạng, sống lại có được lực lượng mạnh hơn, kết quả biến thành thế này, có hồn thể bổn mạng thì hắn còn khống chế được hồn thể khổng lồ, nhưng giờ đã không được nữa.

- A... Cảnh tượng kinh người làm mấy người Nhậm Kiệt trợn mắt há mồm.

Đây mới đúng là sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng, hoàn toàn không ngờ, vốn ngay cả Nhậm Kiệt cũng đã thu hồi lực lượng, chuẩn bị liều mạng bỏ chạy, lại bỗng xuất hiện biến cố không ngờ như vậy?

Là đôi huynh muội kia? Sao bọn họ lại mạnh như thế?

Mặc dù Nhậm Kiệt chạy vội, nhưng luôn chú ý tình hình xung quanh, cũng chú ý đôi huynh muội kia, nhưng bọn họ không có mạnh như thế.

- Mặc kệ nó, cố định, thu. Oành... Nhưng tiếp theo, Nhậm Kiệt lắc mạnh đầu, nhìn hồn thể tứ tán không bị khống chế, vô số hồn lực sắp tiêu tán, Nhậm Kiệt lập tức thúc đẩy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, mở rộng phạm vi, khống chế phần lớn hồn thể.

Ầm ầm thúc đẩy lực lượng, 7 con rồng trào ra, mặt trời treo trên cao.

Bùm bùm... Lực tiên hồn của Nhậm Kiệt thì thừa cơ công kích, hủy diệt một tai ý thức hỗn loạn cuối cùng của hồn thể, hoàn toàn biến hồn thể khổng lồ thành vật vô chủ.

Hồn thể của Cửu Độc Hồn Vương quả thật là một cái bảo tàng khổng lồ, lúc trước Nhậm Kiệt vội vàng, chủ yếu chỉ phân giải độc, âm hồn, những thứ khác thì áp chế trong tiểu thế giới, thu nạp luyện hóa một phần đã thu được chỗ tốt cực lớn, phần lớn lại nhất thời khó tiêu hóa mà áp chế để đó.

Lúc này chiếm được toàn bộ hồn thể khổng lồ như vậy, làm Nhậm Kiệt mừng rỡ ra mặt.

- Vậy cũng được... vậy cũng được, chẳng lẽ là thiên mệnh định sẵn, hay là người mang đại số mệnh. Thật quá khó tin, quả thật... quả thật là nghịch thiên... Tặc đạo nhân thật lâu sau mới phản ứng lại, ngây người lẩm bẩm.

- Ha ha...Quá đã, lần này giải quyết hết vấn đề, ta nói tiểu tử này được mà, nhưng mà vật vừa rồi hình như có cổ quái, chỉ là nhị gia còn chưa kịp tra xét. Nè, không phải cái gì ngươi cũng biết sao, vừa rồi ngươi nhìn thấy kiếm quang màu tím kia liền giật mình như vậy, có phải biết gì không? Ngưu Lão Nhị thấy cuối cùng giải quyết xong vấn đề, mặc kệ thế nào, Nhậm Kiệt không sao là hắn đã vui vẻ.

Sau đó nhớ lại kiếm quang vừa rồi, liền cảm thấy kỳ quái, vì vậy hỏi Tặc đạo nhân.

- Đó không phải kiếm quang bình thường, có thể trực tiếp hút hồn thể bổn mạng, còn nháy mắt chuyển hóa thành lực lượng bùng nổ ra uy thế Tiên kiếm thượng phẩm, vậy có thể chính là Tử Vân Kiếm, pháp bảo bổn mạng của Tử Vân Đại Đế trên Tiên giới, bị đánh chết trong đại thế giới Táng Tiên. Cho nên nói tới mới kỳ quái, Cửu Độc Hồn Vương tung hoành đại thế giới Táng Tiên, ngay cả năm đại Tiên Vương cũng không làm gì được, không ngờ trời xui đất khiến lại chết thế này, chuyện này kể ra người ta cũng không tin nổi. Tử Vân Kiếm lại xuất hiện, chẳng lẽ thật xảy ra chuyện... Tặc đạo nhân dù đang trả lời Ngưu Lão Nhị, nhưng lại càng giống như ngây ngốc lẩm bẩm.

Bởi vì chuyện này làm hắn rung động quá lớn, quá khó tin, như vậy cũng được?

- Tử Vân Đại Đế... Tử Vân, kiếm khí, khó trách nhị gia cảm thấy quen như vậy, thì ra là đồ đệ của tên kia. Tử Vân Kiếm, hừ, chẳng qua là bắt chước lão tam mà thôi, chẳng là cái thứ gì cả, chết ở đây thì chết, có gì đáng kinh ngạc. Lão đại đã nói rồi, ba chữ không thể nào là những kẻ nhát gan không dám thử, không dám sáng tạo dùng để tự an ủi mình, chuyện gì cũng có lần đầu tiên, không có gì là không thể. Ngưu Lão Nhị lại không cho là đúng, nghe Tặc đạo nhân nói tới Tử Vân Đại Đế, làm hắn nhớ tới chút thứ.

Nhưng mà lúc này Tặc đạo nhân như chìm trong suy tư, không chú ý tới lời của Ngưu Lão Nhị.

Oành! Cách xa hàng tỷ dặm, đã đến gần khu trung tâm vùng cạnh Đông Vực, đột nhiên kiếm quang mang theo Tử Yến Vương cùng Tử Oánh xuất hiện, may mà chỗ này coi như bình tĩnh, không gặp nguy hiểm hay cái gì tập kích.

- A... Ca... Ngay cả thế, Tử Oánh cũng kích động đỏ hết cả mặt, không dám tin nhìn Tử Yến Vương, nhìn thanh trường kiếm màu tím đã trở về tay Tử Yến Vương, ánh sáng chói mắt, nhìn hoàn cảnh xung quanh, tay nhỏ che miệng không thể tin nổi nhìn Tử Yến Vương.

- Ca cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa rồi liền cảm thấy phải ra tay, tựa như hồn thể bổn mạng của kẻ kia cực kỳ hữu dụng với nó, hơn nữa... Đối với muội muội, Tử Yến Vương luôn có gì nói đó, nắm Tử Vân Kiếm, nói tiếp: - Từ khi lần đầu ca ca gặp thanh kiếm này, liền cảm thấy nó như một phần thân thể, sau đó nhiều thứ đều bị thanh kiếm này ảnh hưởng. Ca cũng cảm thấy kiếm này như có liên lạc với mình, ca có thể mang theo muội cùng phi thăng, cùng là vì thanh kiếm này, hiện tại xem ra quả nhiên có vấn đề...

Oong... Bỗng nhiên trường kiếm rung lên, Tử Yến Vương cả kinh: - Kiếm này... nó như đang sống lại, chúng ta tìm chỗ rồi nói...

Trong lúc Tử Yến Vương nói chuyện, bỗng cảm thấy Tử Vân Kiếm không ngừng rung động, liền nhận ra không đúng, dẫn Tử Oánh lao đi, tìm chỗ thích hợp bế quan. Dù sao những chuyện xảy ra quá thần kỳ quỷ dị, đến giờ hắn vẫn chưa hoàn hồn.

Trọng yếu hơn, vừa rồi hắn còn một câu chưa nói cho Tử Oánh, là khi thanh kiếm sống lại, cũng có những ký ức không ngừng trút vào đầu hắn, chẳng qua bây giờ còn rối loạn, hắn cũng mơ hồ.

Khu vực hồn thể Cửu Độc Hồn Vương bao phủ trăm dặm, bởi vì vạn năm qua nơi này thành cấm địa tử vong, vốn không ai đến gần chỗ này, cho nên xung quanh càng không có người tu luyện nào đi qua.

Đừng nói người tu luyện, ngay cả trùng rắn, yêu thú cũng không có một con, trăm vạn dặm yên tĩnh như chết.

Chỉ có ở gần trung tâm, một đoàn hồn thể âm độc mang theo lực lượng khổng lồ vận chuyển sôi trào, xung quanh có 99 cây cờ hình thành đại trận khống chế nó trong một phạm vi.

Hồn thể khổng lồ đang bị luyện hóa, không ngừng co rút.

Tuy rằng sự tình xảy ra nghịch chuyển kinh thiên, hồn thể bổn mạng xuất hiện khiến Nhậm Kiệt tính bỏ chạy lại bỗng nhiên bị đánh chết, làm Nhậm Kiệt nhặt được món hời cực lớn. Nhưng bây giờ Nhậm Kiệt không có tâm tình để ý, bởi vì hắn phải thừa lúc linh khí Hỗn Nguyên chưa tiêu hao hết, lực tiên hồn vẫn ở cảnh giới Đại La Kim Tiên, nhanh chóng tăng lên lực lượng.

Dung nhập một phần rất nhỏ linh khí Hỗn Nguyên vào thân thể, dung nhập một chút thứ hữu dụng khi luyện hóa hồn thể Cửu Độc Hồn Vương vào người, dung nhập bản thân.

Có lực tiên hồn Đại La Kim Tiên, lực khống chế, nắm giữ lực lượng giống như đứa trẻ 3 tuổi bỗng có trí tuệ của người trưởng thành, còn là trí tuệ siêu cấp thiên tài, lại đi học hỏi những gì ở giai đoạn 3 tuổi, vậy tốc độ sẽ vượt xa tưởng tượng.

Nhậm Kiệt cảm nhận được bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ, lực lượng cuồn cuộn đã vượt xa Pháp Thần Cảnh đỉnh phong không biết bao nhiêu lần, đột phá, chỉ là một ý niệm của hắn.

Nhưng mà, đột phá bây giờ, mình vẫn không có công pháp tiếp theo của Ngọc Hoàng Quyết mà.

Lại đối mặt vấn đề này, đứng trên chủ kỳ, 7 con rồng khí linh lượn quanh, bên trên là mặt trời rực rỡ, hồn thể khổng lồ không ngừng bị đại trận luyện hóa, Nhậm Kiệt bỗng ngây người.

Lúc này, hắn đã có thể khẳng định, bộ công pháp mình tu luyện chính là của hoàng đế Hoàng triều thượng cổ, không biết lão cha tìm được từ đâu, nhưng quả thật là nó.

Nhưng mà Hoàng triều thượng cổ dù lợi hại, thậm chí đại chiến với Tiên giới trong đại thế giới Táng Tiên này, nhưng cuối cùng vẫn thua. Đi đến đại thế giới Táng Tiên, thông qua những tin tức trước đó, thông qua Tặc đạo nhân, cũng với không ngừng thu gom xử lý tin tức, Nhậm Kiệt dần rõ ràng.

Hoàng triều thượng cổ đã từng chiếm lĩnh đại thế giới Táng Tiên này, nhưng cuối cùng vì quyền nắm giữ mà xảy ra chiến đấu với Tiên giới.

Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, cũng là giáo chủ Đông Hoang Thần Giáo, đều có liên quan mật thiết tới nơi này, chỉ sợ cha mình vì biết những điều này, cuối cùng mới bị nhốt.

Mặc kệ nói thế nào, tương lai mình không thể trốn tránh, nhất định phải đối mặt với Tiên giới, bởi vì mình phải cứu Tề Thiên, Ngưu Lão Nhị, Hổ Hổ... là Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, vậy nhất định phải đối mặt với Tiên giới, với Duy Nhất Chân Thánh kia.

Tuy rằng Ngọc Hoàng Quyết lợi hại, nhưng dù sao không phải công pháp của mình. Nhậm Kiệt nghĩ tới cảm ngộ khi sáng tạo Lăng Thiên Nhất Kích, cộng thêm đang ở sâu trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, mình là người từ đại thế giới khác đến đây, mang theo các vị Thánh nhân Trái Đất.

Cho đến giờ, mặc kệ là Tiên giới, Duy Nhất Chân Thánh hay Hoàng triều thượng cổ, hoàng đế, đều không phải của mình, chỉ có nó mới thuộc về mình.

Tại sao lại phải chờ, không cần chờ, nếu không thể đi ra con đường của riêng mình, cuối cùng đối mặt với bọn họ, cũng chỉ có thể bị người ta chế trụ.

Oành.... Hiểu thấu, thật sự hiểu thấu, nháy mắt lực lượng của Nhậm Kiệt đột nhiên tăng vọt, trực tiếp đột phá Pháp Thần Cảnh đỉnh phong đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, còn không ngừng tăng vọt.

Nó không tăng lên dựa theo Ngọc Hoàng Quyết, lúc này đang vận chuyển theo phương thức đặc biệt, Nhậm Kiệt hoàn toàn tỉnh ngộ, phải đi lên con đường của riêng mình.