Tà Thiếu Dược Vương

Chương 708: Không phát hiện cái gì cả!




Thật là lâu quá, lần trước mình lén chạy ra cũng không lâu như vậy, thiệt là, sao còn chưa về?

Đan Diệu ngồi đó, ánh mắt nhìn phía trước, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, cũng không biết đang nhìn cái gì, chỉ đang nghĩ tới Nhậm Kiệt đã đi bao lâu. Bình thường bận rộn luyện chế dược phẩm cũng không cảm thấy, hôm nay bỗng dừng lại, nói chuyện đôi câu với Văn tỷ tỷ, mới biết đã qua một năm rưỡi, vô tình lại ngồi ngây người.

- Được rồi, bên ta làm xong, vừa nhận được tin của Tiểu Bảo, nó sẽ mau... Văn Thi Ngữ xử lý xong một đống chuyện, ngẩng đầu lên nói chuyện với Đan Diệu, lại phát hiện Đan Diệu hồn bay đi đâu, chống cằm nhìn bên này, lại không biết đang nghĩ cái gì.

Văn Thi Ngữ đứng lên đi tới, quơ quơ tay trước mặt nàng, lại phát hiện Đan Diệu cũng không chớp mắt một cái, hoàn toàn không phản ứng.

Nhìn lại khóe miệng của nàng thỉnh thoảng toát ra ý cười ngọt ngào, đôi khi lại thở dài, Văn Thi Ngữ không khỏi cảm nhận được, nàng sao cũng không phải vậy. Lúc bận rộn còn đỡ, chỉ cần dừng lại, sẽ luôn nhớ tới Nhậm Kiệt, nhớ lại từng chút chuyện khi đi chung với hắn, nhớ từng hành động của hắn.

Cho nên Văn Thi Ngữ chỉ có thể cố gắng dùng việc làm để lấp đầy thời gian, làm mình không rảnh nghĩ tới những điều này. Đan Diệu, Vô Song cũng giống như nàng, có điều nha đầu Vô Song dùng tu luyện lấp đầy thời gian, Đan Diệu luyện chế dược phẩm, cũng chỉ vì tránh nhớ tới hắn.

Bởi vì cảm giác tưởng nhớ, quả thật là không dễ chịu...

- Sư nương... Hắc hắc, chào hai vị sư nương, Tiểu Bảo bái kiến hai vị sư nương. Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện, ngay cả lực lượng của Văn Thi Ngữ cùng Đan Diệu đều tăng lên, nhưng vẫn không phát hiện người đột nhiên tới, huống gì các nàng còn đang ngẩn người, càng không thể phát hiện.

Thẳng đến khi bóng người này xuất hiện lên tiếng, các nàng mới giật mình phát hiện, mới thấy được Cổ Tiểu Bảo đen thui đi vào, nghiêm túc khom người hành lễ.

- A... Tiểu Bảo, con... cao hơn, lớn hơn, không phải chứ, mới có một năm, sao con... sao con lớn đến thế này... Đan Diệu chợt tỉnh táo, giật mình nhìn Cổ Tiểu Bảo thay đổi quá lớn.

- Quả thật thay đổi, cao nhiều như vậy, cũng hiểu chuyện hơn, có phải đi vào chỗ Thanh Vân nói? Văn Thi Ngữ cũng quan sát Cổ Tiểu Bảo từ trên xuống dưới, hiện tại Cổ Tiểu Bảo đã không thấp hơn các nàng, nhìn như người 17-18 tuổi. Đương nhiên, đây là vì thân thể rắn chắc, tuy rằng có vẻ hiểu chuyệnhơn, nhưng trên mặt vẫn còn chút non nớt. Ngay cả như thế, thoạt nhìn cũng như thiếu niên mười mấy tuổi.

- Hắc hắc... Cổ Tiểu Bảo gãi đầu cười hắc hắc với Đan Diệu, sau đó nghe lời Văn Thi Ngữ nói mới gật đầu: - Phải, phải, tốc độ thời gian trong tiểu thế giới Hải Thần Giáo hiện tại nhanh gấp 5 lần bên ngoài, dù chúng ta chỉ ở 1 năm, nhưng là tu luyện 5 năm trong đó, hiện tại con đã đạt đến Pháp Thần Cảnh. Không chỉ con, lục gia, tam sư nương cũng đã đột phá Pháp Thần Cảnh, hiện tại ngay cả đồ đệ của con cũng là lão tổ ngàn tuổi đỉnh phong, có điều tạm thời phải chậm lại.

- Oa! Thật sao, Vô Song cũng đột phá Pháp Thần Cảnh, cộng thêm lục thẩm và Nhất Nguyên lão tổ, còn có Tiểu Bảo ngươi, hiện tại Nhậm gia chúng ta đã có 5 Pháp Thần Cảnh, quá dữ, dữ quá trời luôn. Phiếu cơm lão đại trở về nhất định sẽ bị dọa. Đan Diệu nghe vậy, hưng phấn xiết chặt tay, đếm kỹ lại Pháp Thần Cảnh của Nhậm gia hiện giờ. Đây chỉ là Pháp Thần Cảnh, sức chiến đấu chân chính của Nhậm gia không đơn giản như thế, hiện tại cận vệ đội hùng mạnh, vượt xa Pháp Thần Cảnh bình thường, chỉ là nghĩ tới vẻ giật mình khi phiếu cơm lão đại trở về, Đan Diệu đã rất vui vẻ hưng phấn.

Văn Thi Ngữ cũng tràn đầy tươi cười, nàng nghĩ khác với Đan Diệu, nàng biết rõ hiện tại yên bình có ẩn chứa nguy cơ, Nhậm gia có thêm một Pháp Thần Cảnh, cũng sẽ thêm một lá bài tẩy, hơn nữa đời tiếp theo của Nhậm gia cũng đang gấp rút bồi dưỡng.

Có thể liên tiếp trở thành Pháp Thần Cảnh, cũng đều là vì Nhậm Kiệt hỗ trợ Hải Thanh Vân nắm giữ Hải Thần Giáo. Sau khi Hải Thanh Vân nắm giữ Hải Thần Giáo, không ngừng nghĩ cách dùng cơ hội, tài nguyên để chi viện Nhậm gia.

Nhậm Kiệt không nói với Hải Thanh Vân, nhưng Hải Thanh Vân cùng Thanh Dao đều toàn lực mà làm.

- Tốt, thật quá tốt, bên Hải Thần Giáo thế nào. Lúc trước không phải Hải Vô Thường trở về hay sao, sau đó Thanh Vân đã không liên lạc, tình hình thế nào rồi? Mấy tháng trước, biết được Hải Vô Thường đột nhiên xuất hiện, hơn nữa khí thế hung hãn, nhưng liên lạc không thường xuyên với Hải Thần Giáo, cho nên có những điều mà hiện tại Văn Thi Ngữ cũng không thể nắm giữ.

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Cổ Tiểu Bảo cũng trở nên ngưng trọng: - Đúng, Hải Vương Hải Vô Thường quả thật đã trở lại, lão già này chẳng những về, còn dẫn theo mấy chục lão già Pháp Thần Cảnh, mỗi người đều hết sức lợi hại, chính hắn cũng đột phá cực hạn Pháp Thần Cảnh đỉnh phong, Thanh Vân nói hắn đã đạt đến trình độ tiên nhân...

- A! Không phải chứ, tiên nhân... Đan Diệu không khỏi kinh hô, điều này quá khủng bố.

Nên biết, từ sau khi Hoàng triều thượng cổ sụp đổ, Pháp Thần Cảnh đã là nhân vật vô thượng tối cao giới tu luyện, trải qua thần kiếp thì nhất định phải phi thăng. Hải Vô Thường làm sao có thể đột phá cực hạn Pháp Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn còn ở lại giới tu luyện.

- Thanh Vân nắm giữ Tiên khí thế nào? Văn Thi Ngữ cũng biến sắc, nhưng lập tức nhớ tới Hải Vô Thường trở về đã mấy tháng, mà Tiểu Bảo đi ra, Hải Thanh Vân mới nói những chuyện này, tức là thế cục tổng thể cũng không thay đổi, Văn Thi Ngữ lập tức nghĩ tới một khả năng.

- Đúng, đúng. Cổ Tiểu Bảo gật đầu: - Thanh Vân giáo chủ đã hoàn toàn nắm giữ Tiên khí đó, chính vì thế mới không cho Hải Vô Thường được như ý. Hơn nữa Hải Vô Thường biến mất hơn 1 năm, Hải Thần Giáo đã hoàn toàn khống chế địa bàn Thiên Hải Tông cùng các thế lực khác. Cộng thêm Thanh Vân nắm giữ Tiên khí, người bên chúng ta hỗ trợ, trong chiến đấu lại chiêu mộ một nhóm người, lúc này đã cơ bản nắm giữ Hải Thần Giáo.

- Bên phía Hải Vô Thường thế nào? Văn Thi Ngữ quan tâm nhất là điều này, Hải Vô Thường đột phá cực hạn giới tu luyện, tính nguy hiểm cực lớn.

- Không biết. Cổ Tiểu Bảo lắc đầu: - Thanh Vân nói hắn cũng không rõ, vốn là Hải Vô Thường còn có cơ hội, nhưng phát hiện không làm gì được Thanh Vân giáo chủ lúc này cũng là Pháp Thần Cảnh, hoàn toàn nắm giữ Tiên khí, liền trực tiếp bỏ đi, sau đó liền biến mất.

- Vậy thì kỳ quái, Hải Vô Thường sao lại bỏ qua như vậy, xem ra phải nghiên cứu kỹ càng chuyện này. Đúng rồi, lần này con mang về thứ gì? Văn Thi Ngữ lầm bầm, sau đó nhìn sang Cổ Tiểu Bảo.

- Đều ở đây. Nói rồi, Cổ Tiểu Bảo lấy ra hai chiếc nhẫn trữ vật, một cái cho Văn Thi Ngữ, một cái cho Đan Diệu: - Lần này Hải Thần Giáo thu gom được số lượng dược liệu khổng lồ đều ở trong này, đủ cho nhị sư nương luyện chế dược phẩm. Đồ của đại sư nương đều ở đây, lần này con về muốn ở lại một thời gian ngắn, lục gia bảo con tạm thời không cần về Hải Thần Giáo, đợi người khác trở về rồi con dẫn một nhóm người cần tăng lên đi sang đó.

- Quá đã, quá đã, quá thích, vừa lúc có mấy dược phẩm mới, vậy thì tốt rồi, có những tài liệu này sẽ không thành vấn đề.... Đan Diệu nhận lấy nhẫn trữ vật, tra xét đơn giản liền hưng phấn chà tay, đi ra ngoài. Hơn 1 năm qua, Hải Thần Giáo không ngừng cung cấp số lượng lớn dược liệu, Đan Diệu buông tay mà làm, lần này lại nhiều nhất, Đan Diệu đã không nhịn được chuẩn bị luyện chế các loại dược phẩm.

Văn Thi Ngữ thấy Đan Diệu như thế cũng buồn cười lắc đầu, cũng đã thành thói quen. Nàng còn một số vấn đề muốn hỏi Tiểu Bảo, đồng thời căn dặn một chút, dù sao Tiểu Bảo trở về, nàng chuẩn bị cho lục thẩm Vân Phượng Nhi dẫn một nhóm người đi Hải Thần Giáo. HIện tại bên Hải Thần Giáo đã trở thành phân bộ trọng yếu của Nhậm gia, hơn nữa còn là trọng địa thăng cấp, tu luyện cao cấp.

Hải Vô Thường xuất hiện lại bỏ đi, hiện tại bình tĩnh quỷ dị, Văn Thi Ngữ có rất nhiều vấn đề chuẩn bị thương lượng với Thanh Dao, Hải Thanh Vân. Hiện tại Nhậm gia có rất nhiều chuyện không tiện ra mặt, nhưng Hải Thần Giáo thân là đại giáo vô thượng tái lập, vậy có thể làm được nhiều chuyện.

Cho nên Văn Thi Ngữ mới liên lạc Hải Thanh Vân, điều Cổ Tiểu Bảo, cận vệ đội cùng Thiên Long Quân sang đó. Lúc Hải Thanh Vân còn chưa đứng vững, giúp hắn ổn định cục diện, đồng thời tiêu trừ hai cỗ thế lực theo Thiên Hải Tông, không ngừng mở rộng..

Theo Hải Thanh Vân phát hiện, bắt đầu luyện hóa Tiên khí cổ xưa của Hải Thần Giáo, thế cục lại dần thay đổi. Lúc này Hải Thanh Vân hoàn toàn nắm giữ Tiên khí, ngay cả Hải Vô Thường đột phá cực hạn Pháp Thần Cảnh cũng không làm gì được, buộc phải rời đi, những người khác tự nhiên không dám tiếp tục coi hắn là giáo chủ bù nhìn như trước.

Nhưng như vậy còn xa mới đủ, tiếp theo phải tiếp tục chiến đấu, phát triển, chiêu mộ, thu gom. Trong quá trình này suy yếu hóa lực lượng của Hải Thượng, Long Tử, thậm chí chia để trị, cuối cùng hoàn toàn nắm giữ Hải Thần Giáo.

Đối với phát triển Hải Thần Giáo, Văn Thi Ngữ có chút ý tưởng, đang định nói chuyện với Cổ Tiểu Bảo, sau đó...

Oành... Đột nhiên, bầu trời nổ vang, tựa như sụp xuống.

- Kẻ nào? Sư nương cẩn thận. Oành... Cổ Tiểu Bảo phản ứng nhanh nhất, khoát tay đã kéo Đan Diệu trở về, nháy mắt khí tức bao phủ Văn Thi Ngữ và Đan Diệu, áp lực chưa từng có, làm Cổ Tiểu Bảo trở nên cực kỳ căng thẳng. Thả ra toàn bộ lực lượng, Pháp Thần Cảnh tầng thứ tư, hùng hậu hơn cả những lão già Pháp Thần Cảnh tu luyện hơn ngàn năm.

Dù sao hắn đã trải qua lôi kiếp, hoàn toàn có tư cách thừa kế phù, lực lượng cũng tăng vọt. Chỉ là lúc này Cổ Tiểu Bảo lại không có chút nắm chắc, lực thần hồn thông báo đại sư nương, nhị sư nương, một hồi có tình huống gì, các nàng mau dùng bảo phù dịch chuyển, chạy cho mau.

Bầu trời ầm ầm như bị đạp thủng, sau đó một người xuất hiện trên bầu trời, lực lượng của hắn đã bao phủ toàn bộ xung quanh, chỉ là đôi mắt tối om, chính là Đan Vô Pháp.

Ở không trung, đôi mắt tối om của Đan Vô Pháp nhìn về phía Đan Diệu, trên người Đan Diệu có Huyễn Chân Tiên Ngọc, nhưng dưới con mắt như lỗ đen kia, Đan Diệu lập tức có cảm giác không thể che giấu.

- Ca... ngươi... cũng tới bắt ta sao? Thấy Đan Vô Pháp nhìn mình như vậy, nhìn vào đôi mắt như lỗ đen kia, nước mắt của Đan Diệu trào ra. Bởi vì Đan Vô Pháp xuất hiện, đối với biểu ca từ nhỏ hai mắt tối đen nhìn rất dọa người này, là một chút ký ức ấm áp duy nhất của nàng ở trong nhà đó, hôm nay gặp hắn xuất hiện, Đan Diệu liền không nhịn được.

Ngay cả người cho nàng một chút ấm áp duy nhất trong trí nhớ cũng xuất hiện, chẳng lẽ, bọn họ thật muốn....

- Tiểu Bảo, lực lượng của con không chống nổi hắn, ta dẫn động, con thúc đẩy, chuẩn bị điều động đại trận. Không được thì cứ làm theo kế hoạch xấu nhất, ngăn cản người kia, bỏ lại chỗ này, sau đó... Vừa thấy tình hình như thế, Văn Thi Ngữ lập tức đưa ra dự kiến xấu nhất, chuẩn bị phát động.

Cổ Tiểu Bảo cũng đồng ý, chuẩn bị liên lạc những người khác, lại phát hiện không được. Bởi vì có uy áp cực lớn bao phủ trong này, cũng may chỗ đại sư nương còn có pháp bảo dẫn động cả đại trận do sư phụ để lại, mình còn có tổ phù, mặc kệ thế nào cũng không thể cho người ta bắt đi nhị sư nương.

- Rất tốt, rất tốt, xem ra tên kia quả thật đối đãi với muội rất tốt, ta cũng yên lòng. Đột nhiên, Đan Vô Pháp lầm bầm, liền quay đầu, dùng đôi mắt tối đen tỏa ra lôi hỏa, quét nhìn xung quanh, nháy mắt bùng nổ uy áp kinh người, rồi lẩm bẩm: - Nha đầu này, mỗi lần trốn đi đến ta cũng không tìm được, ôi, ngoài ta ra cũng chỉ có lão tổ tông mới tìm đến, nhưng làm sao lại phiền đến lão tổ tông được chứ. Xem ra chỉ có thể tốn sức đi tìm, bên này không có, xem ra phải đi tìm bên Tàn Hồn, xem chừng đám người Tàn Hồn bên kia có thể đã bắt được người....

Ầm! Nói xong, hắn lại dùng phương thức đặc thù, đạp nát không gian, cả người biến mất.

- Hả? Chuyện gì vậy, người đâu, sao đi rồi? Giỡn cái gì thế? Cổ Tiểu Bảo liền ngẩn người, lực thần hồn tra xét, người kia quả thật đã đi, nhưng hắn vẫn không hiểu.

Văn Thi Ngữ sững sờ, nghĩ tới lời người kia nói, lại nhìn Đan Diệu nước mắt tuôn rơi, đi tới nhẹ nhàng ôm vai nàng.

- Đại sư nương, chuyện... chuyện gì vậy, có cần kích hoạt đại trận, tên kia chơi cái trò gì thế? Cổ Tiểu Bảo còn không hiểu, rốt cuộc là thế nào.

- Không sao, hắn đã đi, hắn cũng không phát hiện gì cả. Văn Thi Ngữ nhẹ giọng nói.

- Đi rồi sao, phù... Cổ Tiểu Bảo nghe đại sư nương cũng nói thế, vậy nhất định không thành vấn đề, hắn cũng thở phào, người như tan rã. Người kia tạo ra áp lực quá lớn, vừa rồi Cổ Tiểu Bảo cũng có cảm giác không chịu nổi. Nhưng hắn lập tức lại không hiểu được, sao nói không phát hiện gì, tuy rằng nhị sư nương có Huyễn Chân Tiên Ngọc, nhưng rõ ràng người vừa nãy nhìn thẳng vào nhị sư nương, kỳ quái?

Cổ Tiểu Bảo vò đầu không hiểu, còn Đan Diệu lại dựa lên vai Văn Thi Ngữ, nước mắt chầm chậm tuôn rơi.

Bởi vì nàng biết, tối thiểu nàng còn một ca ca, còn một ca ca yêu thương nàng, vẫn yêu thương nàng như lúc bé, không đối đãi nàng như những người khác. Hắn có năng lực nhìn thấu Huyễn Chân Tiên Ngọc, nhưng chỉ là đến xem nàng sống có được không, sở dĩ đến đây tìm kiếm, là bởi nếu hắn không ra tìm, lão tổ tông kia sẽ đi.

Văn Thi Ngữ thì nhìn hướng Đan Vô Pháp rời đi, nàng hiểu những lời này, nàng còn nghĩ tới một câu, cái gì nói là "tên kia", chẳng lẽ, hắn biết, hơn nữa còn từng gặp Nhậm Kiệt?