Tà Thiếu Dược Vương

Chương 702: Tặc đạo nhân




Bầu trời thỉnh thoảng xuất hiện lốc xoáy màu đen, tựa như lỗ đen, đôi khi có những quy tắc rách nát, làm không trung bị xé rách dài vạn dặm, cắn nuốt mọi thứ xung quanh.

Mặt đất vỡ vụn, ngàn vạn lỗ thủng, không biết bao nhiêu năm tháng đã qua, có những chỗ thay đổi, nhưng hơi thở hủy diệt, đổ nát vẫn còn đó.

Hơi thở hỗn loạn, không gian chấn động không vững, trên bầu trời thỉnh thoảng có ngôi sao mất khống chế rơi xuống.

Có những chỗ ngọn lửa thiêu đốt, có chỗ thì băng tuyết bao trùm, cũng có chỗ đầy khí đen, không thiếu chỗ sát khí âm sát diễn hóa.

Đây là vùng đất kỳ dị, thỉnh thoảng có tiếng gầm thét, làm những sinh vật mới được sinh ra sợ đến run run, sinh vật có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này thì tuyệt đối không bình thường.

Oành...

Đột nhiên chấn động ầm ầm, một cánh cửa không gian bỗng mở ra, một bóng người lảo đảo chạy ra ngoài, một thân đạo bào bẩn thỉu cả trăm ngàn lỗ thủng, râu cá trê, con mắt nhỏ, vừa đi ra liền quan sát xung quanh, sau đó lại xuất hiện một cái hồ lô lớn, nháy mắt hóa thành tia sáng chở hắn đi xa.

Vù... vù...

Ngay sau đó, một cánh cửa không gian khác mở ra, mấy chục cường giả lại xông ra.

- Tặc đạo nhân, ngươi dám trộm bảo vật của Hắc Long Vương chúng ta, ngươi đúng là chán sống rồi. Lập tức đứng lại chịu chết, bằng không trong đại thế giới Táng Tiên không có chỗ cho ngươi dung thân. Tên Tặc đạo nhân ngươi, ngay cả bảo vật của Hắc Long Vương mà cũng dám đụng, đúng là hết đời mà. má nó, còn dám lừa gạt chúng ta, tên trộm xấu xa vô biên nhà ngươi, đồ ăn trộm đê tiện...

Người dẫn đầu lập tức đuổi theo, đồng thời giận dữ quát mắng.

Trên người kẻ này có uy thế khủng bố, phát tán hào quang vàng nhạt, tựa như mặt trời mới mọc, tưới tắm cả thiên địa, nhưng trên người này phát tán ra tiên khí vô biên, uy áp vô cùng.

Xung quanh dãy núi này cũng có những tồn tại khổng lồ, thậm chí có mấy con thú lớn trăm trượng đang chém giết, nhưng bọn họ vừa xuất hiện, toàn bộ những con thú lớn kia đều quỳ rạp xuống đất không dám nhúc nhích.

- Bậy bậy bậy!

Lúc này, Tặc đạo nhân bay đằng trước "bậy bậy" mấy tiếng, mắng:

- Trẻ con nói bậy không tính, bổn đạo gia mới không chết, các ngươi chết hết mà bổn đạo gia cũng không chết. Hắc Long Tiên Vương là cái gì, bổn đạo gia có thể trộm đồ, cướp của người khác, sao lại không được đụng tới của hắn, nếu vậy chẳng phải không công bằng với những người khác? Rõ ràng là không công bằng, trước giờ đạo gia không giống đám tiểu nhân nịnh hót các ngươi, mắt chó coi thường người. Trong mắt bổn đạo gia vạn vật ngang hàng, chúng sinh bình đẳng, từng ngọn cây cọng cỏ, một con sâu một con kiến, một con chó một Hắc Long Vương, đều là bình đẳng.

Tặc đạo nhân này dựa vào tốc độ pháp bảo không chậm, nhưng người đằng sau càng mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, khoảng cách giữa bọn họ đang rút ngắn.

Nhưng dưới tình hình như thế, hắn vẫn không ngại nói lời phản kích. Càng nói với phong cách cao thượng, nếu không phải nghe hắn nói toàn bộ, chỉ nghe được một phần, quả thật sẽ cho rằng hắn là hạng Thánh nhân, đại năng.

Chỉ là nghe đoạn trước những lời chính nghĩa, hết thảy ngang hàng, lại sẽ làm người ta không nói nên lời.

- Dám nhục mạ Hắc Long Vương, tên Tặc đạo nhân đạo sĩ thối nhà ngươi, đạo sĩ chết tiệt, má nó ngươi muốn chết nhẹ nhàng cũng không được...

Người đằng sau tức đến hét ầm lên, không ngừng tăng tốc đuổi theo.

- Một cái Thiên Tiên nho nhỏ, trước kia náo loạn ở những chỗ khác còn chưa tính, bây giờ dám chọc tới chúng ta, xem lát nữa chơi chết hắn.

- Không sai, đại nhân không cần phải tức giận vì hắn, ngài là Kim Tiên, hắn chẳng qua là Thiên Tiên đỉnh phong mà thôi, bóp chết hắn còn không khác gì bóp chết con kiến.

- Nghe nói người này rất xảo quyệt, lúc trước náo loạn ra chuyện đều bỏ chạy, bị hắn trộm, cướp cũng không ít, nghe nói hắn dám bứt cả lông Phượng Hoàng.

- Nghe hắn khoác lác đi, Phượng Hoàng là tồn tại trên cao như Hắc Long Vương, hắn há có thể chạm tới, chỉ đến gần thôi đã thành tro bụi, xem chừng là người khác tâng bốc nói bậy.

- Không sai, hắn chỉ là đạo nhân trộm cướp, một hồi đuổi kịp, hắn nhất định phải chết.

Những người theo sau đều rối rít nói, tốc độ những người này chậm hơn một chút, nhưng bọn họ như có phương pháp liên thủ, sau đó cùng thúc đẩy pháp thuật, bù lại lực lượng yếu hơn, tốc độ chậm hơn, mấy chục người liên thủ tạo thành trận pháp bay đi, không kém hơn Kim Tiên đằng trước bao nhiêu.

- Ụa...

Tặc đạo nhân đằng trước làm ra vẻ muốn ói, nói:

- Một đám nịnh bợ con mẹ nó, khốn kiếp tự cho là đúng. Bình sinh đạo gia hận nhất hạng người như các ngươi. Nếu không phải các ngươi ỷ vào nhiều người, khẳng định đạo gia trộm cho các ngươi không còn quần lót.

Lời của Tặc đạo nhân lập tức dẫn tới những người này mắng một trận, có điều những người này gộp lại cũng khó mà nói hơn hắn. Những người này nói năng còn kém, ngược lại Tặc đạo nhân nói mãi không hết, luôn chọc cho mọi người bùng lên lửa giận.

Giận dữ truy đuổi, những người này không chú ý ở đằng xa, lúc này Tặc đạo nhân đột nhiên làm một chuyện khiến bọn họ không ngờ tới, đột nhiên dừng lại ở một đỉnh núi.

Đây là hai ngọn núi đối diện cách nhau mấy chục dặm, đỉnh núi cao vút trong mây, lúc này Tặc đạo nhân đứng ở một cái, nhìn những người cách mấy trăm dặm đang nhanh chóng tới gần.

- Vừa rồi không phải các ngươi la lớn lắm sao, bây giờ bổn đạo gia đứng đây chờ, các ngươi có gan thì chuẩn bị đi, bổn đạo gia sẽ đưa ra thứ lấy được từ Hắc Long Vương. Nếu như các ngươi dám chấp nhận khiêu chiến, đạo gia sẽ không dùng món này uy hiếp các ngươi, nếu các ngươi có thể thắng, đạo gia tự mình theo các ngươi về, còn hai tay dâng ra đồ vật.

Lúc này, Tặc đạo nhân đứng trên đỉnh núi chỉ vào những người kia, lớn tiếng khiêu chiến.

Vừa rồi sở dĩ hắn có thể liên tục bỏ trốn dưới sự truy đuổi của những người này, cũng có thành phần lợi dụng bảo vật Hắc Long Vương uy hiếp, khiến bọn họ không dám đến quá gần. Nhưng sau đó đám người kia như là nhận được lệnh, không tiếc mọi gia phải ra tay. Nhưng Tặc đạo nhân biết rõ giá trị của bảo vật này, nếu có cơ hội thu lại hoàn chỉnh, khẳng định những người này sẽ liều mạng tranh thủ.

- Ha ha...Cuối cùng biết trốn không thoát rồi chứ gì.

- Không sai, có đại nhân ở đây, hắn căn bản không chạy thoát được.

- Còn khiêu chiến, đúng là không biết sống chết, chỉ dựa vào hắn, tùy tiện một người trong chúng ta cũng có thể giết hắn.

- Đại vương đã nói không tiếc mọi giá cũng phải bắt lấy hắn, không tiếc hư hỏng bảo vật, nhưng... Nếu có thể lấy lại nguyên vẹn, vậy lần này có thể lập công lớn.

- Không sai, xem ra người này muốn được chết thoải mái.

Những người đuổi theo nghe vậy liền vui vẻ, khoảng cách mấy trăm dặm chỉ là chớp mắt đối với bọn họ. Nếu Tặc đạo nhân luôn chạy trốn hết tốc lực, muốn từ từ rút ngắn khoảng cách mấy trăm dặm cũng phải mất rất lâu, nhưng Tặc đạo nhân dừng lại, ngay sau đó bọn họ cũng đáp xuống đỉnh núi gần nhất.

Lúc này, mọi người đều mỉm cười, theo bọn họ thấy, chỉ cần Tặc đạo nhân dừng lại, hắn nhất định phải chết, sống chết do bọn họ quyết định.

- Quyết chiến với các ngươi không phải bổn đạo gia, các ngươi đông người như thế đuổi theo một mình bổn đạo giam bổn đạo gia có bệnh mới quyết đấu với các ngươi? Bạn già, xem ngươi...

Đột nhiên Tặc đạo nhân ngồi xuống, vỗ vỗ hòn đá phía dưới, lầm bầm nói.

Bạn già, chẳng lẽ có người hỗ trợ, mọi người giật mình, đồng thời điên cuồng tra xét xung quanh, không phát hiện có vấn đề gì.

Tên này bị dọa ngu rồi hả, hắn nói gì thế?

Phô trương thanh thế, nhưng hắn không muốn...

Oành...

Đột nhiên ngọn núi chỗ bọn họ nứt ra ở giữa, chia làm hai, nháy mắt nhiều người bị rơi xuống dưới.

- Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?

- Trời ạ! Đây là cái gì, ta... ta không bay lên được?

- Má nó, sao lại thế này?

Nếu người bình thường té xuống thì cũng thôi, nhưng bọn họ là tồn tại thế nào, nháy mắt những người này lại phát hiện mình không bay lên được, mấy người liều mạng bám vào tảng đá, làm sao cũng không điều động pháp lực bay lên được.

Bây giờ bọn họ mới phát hiện, đáp xuống ngọn núi này là sai lầm lớn, mọi thứ xung quanh ngọn núi nháy mắt trở nên hoàn toàn khác, tựa như đi vào một thế giới khác, quy tắc hoàn toàn không giống. Thậm chí cả pháp lực của bọn họ cũng bị trói buộc, mọi người không bay lên được, lập tức gặp đại nạn như người phàm, trời long đất lở hoàn toàn không chống lại được, đa số người trực tiếp hét thảm rơi xuống dưới.

Có một số người nắm được cây cối, có người đùng bí pháp ghim vào đá, tạm thời không rơi thẳng xuống, nhưng cũng làm bọn họ sợ hãi vô cùng.

- Không xong, Đại La Kim Tiên, sao lại thế này... Long phù thiêu đốt, chiến giáp bảo vệ ta... Oành....

Lúc này, chỉ có hào quang vàng nhạt trên người kẻ dẫn đầu mới còn chút tác dụng, nhưng cũng chỉ là hắn rơi xuống chậm một chút, cố tình chỗ hắn trực tiếp nứt ra. Nháy mắt, hắn thúc đẩy lực lượng trong người, trào ra lực mênh mông, hào quang màu vàng bùng lên, người lại vọt lên cao.

Lúc này tên thủ lĩnh mới giật mình phát hiện một chuyện khủng bố, hết tốc lực bay khỏi chỗ này, nhất định đây là lĩnh vực của tồn tại hùng mạnh, đây là bản lĩnh của họ.

Bóc!

Lúc này, Tặc đạo nhân ngồi đó, trong tay xuất hiện một đống thứ tốt, tay cầm một cái hồ lô rượu, mở ra ùng ục uống hai ngụm, xem tràng cảnh này như trò kịch.

Nếu một trong hai ngọn núi lớn này nứt ra, mấy trăm dặm xung quanh sẽ bị ảnh hưởng, đất rung núi lở, nhưng lại hoàn toàn không có. Từng ngọn cây cọng cỏ trên ngọn núi đằng xa cũng không bị ảnh hưởng, ngay cả Tặc đạo nhân ngồi trên đỉnh ngọn núi khác cũng thế, cho nên hắn mới nhàn nhã ngồi uống rượu xem trò vui.

- Chậc chậc... Không tệ, không tệ, xem ra cũng còn bài tẩy, lại có phù văn Đại La Kim Tiên luyện chế bảo vệ tánh mạng. Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu cướp được thứ đó thì tốt, còn có chiến giáp kia, chậc chậc, dù cũ nát một chút, nhưng dù sao cũng là chiến giáp Tiên khí hạ phẩm, đáng tiếc...

Tặc đạo nhân uống rượu, lắc đầu thở dài.

Vù...

Đúng lúc này, bên dưới ngọn núi nứt ra bỗng xuất hiện lực hút cực mạnh, nháy mắt hút mọi thứ vào trong. Nếu không phải xung quanh ngọn núi có lực lượng đặc thù bao phủ, chỉ sợ sẽ hút đến không gian sụp đổ.

Dưới lực hút khổng lồ, tên thủ lĩnh mới bay lên cũng rớt xuống như thiên thạch, trực tiếp rơi xuống. Về phần những người khác, càng không có cơ hội la hét phản ứng, đã bị hút vào trong. Tiếp theo ngọn núi khép lại, khôi phục như ban đầu.

Ngay cả những cỏ cây mà những người kia liều mạng bám víu bị kéo đứt, cũng đang nhanh chóng mọc lại.

- Đám người này lần này được chứ, biết ngay là gần đây ngươi nhàm chán, tìm tới ngươi chơi. Đáng tiếc Kim Tiên đỉnh phong hay Đại La Kim Tiên thì quá nguy hiểm, bằng không đưa một người tới thì đủ cho ngươi chơi đã.

Nhìn đám người kia bị ngọn núi nuốt xong, Tặc đạo nhân vui vẻ vỗ vỗ hòn đá đang ngồi.

Xột soạt soạt...

Lúc này, tựa như có con gió quét qua, cỏ cây xung quanh lay động.

- Ha ha...

Tặc đạo nhân như nghe được gì, cười to nói:

- Yên tâm, ta không xấu như thế, làm gì lại đi chọc những kẻ không chọc nổi. Ta sớm biết Hắc Long Vương không có mặt mới dám đi, biết thủ hạ mạnh mẽ của hắn đều đi ra, trong nhà chỉ còn đám binh tôm tướng tép. Đại La Kim Tiên, khẳng định bây giờ ta không chọc nổi. Được rồi, không nói những chuyện này, bạn già, có dược liệu trưởng thành hay có thứ gì tốt mà không ăn được?

Vù vù!

Tặc đạo nhân nói xong, xung quanh nhanh chóng có dược liệu trưởng thành trực tiếp bóc ra, nhanh chóng bay tới, xa nhất là bay ra từ khe sâu cách 8000 dặm, có bay ra từ nước sâu, một chỗ trong lòng đất, nhanh chóng bay vào tay Tặc đạo nhân.

Lúc Tặc đạo nhân hài lòng thu lại những thứ này, đột nhiên trong hòn đá bên cạnh hắn chậm rãi trồi lên một quả cầu lớn. Quả cầu này không quá lớn, xung quanh không có gì khác thường, bề ngoài nhìn như một khối thiên thạch.

Nhưng lúc này ánh mắt Tặc đạo nhân sáng lên, không chú ý tới những dược liệu quý giá mới thu, bởi vì cách một thời gian hắn sẽ có được một chút, không tính là hiếm lạ gì. Mà mấy ngàn năm gần đây, lại một lần nữa thấy bạn già của mình có thứ không tiêu hóa được, đây là chuyện không tầm thường.