Tà Thiếu Dược Vương

Chương 691: Cường thế, càn rỡ sao?




- Thái... Thái thượng trưởng lão, tiểu nhân không dám, là... là đại tổng quản đột nhiên xông vào, nói có chuyện trọng yếu, chúng ta cũng không thể cản lại... Người kia mặt cũng biến sắc cực kỳ khó coi, thầm nghĩ: "Lần này bị tên này hại chết rồi!" Hắn thật ra không có chuyện gì, nhưng Đường Phong thái thượng trưởng lão là tồn tại đã đạt tới Pháp Thần Cảnh tầng thứ tám trở lên, có vị trí trọng yếu ở Đông Hoang Thần Giáo.

Nếu như không phải mấy ngày trước xảy ra chuyện đó lão cũng không xuất quan, bây giờ bị lão nhìn chằm chằm quát khẽ một câu, vị đã đạt tới Thái Cực Cảnh này liền sợ tới mức không tự nhiên. Ở bên ngoài, Thái Cực Cảnh có thể khai sáng tông môn, nhưng ở trong đại giáo vô thượng, Thái Cực Cảnh chỉ là lực lượng trung kiên, ngay cả lực lượng đỉnh cao, đỉnh phong cũng không tính, nếu như huyên náo tới tai thái thượng trưởng lão Đường Phong như vậy thì thảm rồi.

- Đại tổng quản ư? Đường Phong vừa nghe nói lại nhướng mày, lão bế quan đã lâu, lão có biết về chuyện Bàng Vân chấp chưởng sự việc trong giáo, sau khi xuất quan cũng đang tìm hiểu tình huống, nhưng loại chức vị đại tổng quản này ở đại giáo vô thượng cũng không tính là gì, nhất là khi lão cùng Bàng Vân ở trong này, lão cũng không rõ lắm Bàng Cẩm có quan hệ gì với Bàng Vân, cho nên sắc mặt càng âm trầm: - Càn rỡ! Bổn thái thượng trưởng lão đàm luận cùng phu nhân, có người dám cả gan xâm nhập ngươi lại không ngăn cản... không nghĩ tới bổn thái thượng trưởng lão mới mấy ngày không có đi ra, lại không có quy củ như thế...

- Không... Không phải... Thái thượng trưởng lão, ngài hãy nghe ta nói... Thủ vệ kia vừa nghe nói thế, sớm đã sợ đến thất thần, thầm nói trong lòng: "Mình trêu ai chọc ai đây! Vừa rồi nếu cản lại là có chuyện, không cản lại cũng có chuyện... mình đều không đắc tội nổi, cố tình làm cho mình bị kẹp ở giữa chịu tội!"

- Khụ... Ngươi đi ra ngoài trước đi! Đúng lúc này, ngồi đối diện với Đường Phong thái thượng trưởng lão, một nữ nhân thân mặc trang phục hoa hòe, thoạt nhìn 30 tuổi, bộ dáng không tính là dễ nhìn lắm, gương mặt có vài phần tương tự với Bàng Cẩm, lại có vẻ vô cùng ung dung trầm ổn... nàng ta khẽ tằng hắng một tiếng, rồi phất tay áo bảo thị vệ kia ra ngoài.

Vừa nghe lời này, thị vệ kia như được đại xá, vội vàng khom người đi lui ra ngoài.

- Tiểu đệ! Sao lại không có quy củ như thế! Đường Phong thái thượng trưởng lão ở đây, còn không qua bồi lễ nhận tội! Tuy rằng nói như vậy, nhưng giọng nói không có chút ý trách móc, thậm chí ngay cả trên mặt cũng không có lộ ra vẻ không vui, hiển nhiên nàng ta rất thương yêu người tiểu đệ này. Chỉ có điều là chính Bàng Vân cũng có phần nghi hoặc, bởi vì trước nay Bàng Cẩm chưa từng như thế, hôm nay là sao vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu đệ? Vừa nghe Bàng Vân nói hai chữ này, lập tức Đường Phong hiểu rõ là chuyện gì, không trách được vừa rồi người thị vệ kia khó xử như vậy, vốn không dám ngăn cản người này, thì ra đây chính là người kia mượn Bàng Vân làm chỗ dựa thượng vị, một tên đệ đệ không có mảy may thiên phú lại cả ngày nghĩ tới chuyện mò chỗ tốt... trách không được mà!

Đối với hiện trạng của Đông Hoang Thần Giáo hiện nay, trong lòng Đường Phong vẫn còn rất nhiều bất mãn, nhưng giáo chủ đã quyết định như thế, lão cũng khó mà nói gì được. Hơn nữa hôm nay đây là nơi ở của Bàng Vân, đương nhiên vẫn nên nể mặt mũi vị phu nhân này, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ kìa!

- À! Thì ra là đệ đệ của phu nhân! Quên đi! Người không biết không có tội, có lẽ hắn cũng không biết ta ở chỗ này, bất quá chúng ta hiện đang nói chuyện, hãy bảo hắn trước chờ ở một bên đi! Nói thực ra, Đường Phong cảnh giới bực này, bất luận là ở bên ngoài hay là bên trong Đông Hoang Thần Giáo, đều là cao cao tại thượng. Cho dù bình thường giáo chủ gặp lão đều phải lễ nhượng vài phần, lúc này lão không truy cứu đã thấy là rất tốt rồi, nhưng chuyện cần nói lão còn chưa có nói xong, nên chỉ bảo tên này mau mau đi sang một bên.

- Tiểu đệ còn không mau cám ơn thái thượng trưởng lão! Ngươi thật là... hôm nay vì sao cứ mạo muội chạy vào như vậy, có đại sự gì cũng không thể chững chạc một chút hay sao!? Được rồi, trước ngươi đi qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi, một lát nữa... Bàng Vân xem như cũng hài lòng với kết quả này. Tuy rằng người ngoài đều nói Đường Phong là cổ hủ khó chơi, nhưng dù sao cũng nể mặt mũi mình, kết quả như vậy nàng đã rất hài lòng, tìm giúp Bàng Cẩm một nấc thang bảo hắn trước đi qua phòng bên.

Trên thực tế, vừa rồi Nhậm Kiệt một đường đi vào đây, đều chưa kịp nói gì, đều là bọn họ ở đó nói.

- Ta chỉ nói một câu là được! Nhậm Kiệt rốt cục mở miệng, ngăn lại Bàng Vân, sau đó liếc nhìn Đường Phong kia rồi nhìn Bàng Vân nói: - Ta tới chỗ này đích xác có một đại sự, có một vị thái thượng trưởng lão đủ phân lượng như vậy ở đây cũng tốt, đỡ phải có chút vấn đề còn không lấy được đáp án, còn phải đi bắt người... Tốt lắm, ta muốn nói chính là: Ta là tới bắt các ngươi!

"Cái... Cái gì?" Đường Phong nghe nói như vậy, trên gương mặt già nua màu vàng đất đầy nếp nhăn lộ ra vẻ cười giễu cợt, nhìn Bàng Cẩm từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này không phải là bị thiểu năng chứ, chạy đến nơi này phát ngôn lung tung, hắn biết mình đang nói cái gì không?"

"Tới bắt mình, không đúng, còn tới bắt mình và Bàng Vân!"

- Ha ha... Thời khắc này ngay cả Đường Phong người sống gần 2000 tuổi này cũng không nhịn được phải bật cười, bởi vì đây là cả đời lão nghe được chuyện tiếu lâm buồn cười nhất: nơi này chính là Đông Hoang Thần Giáo, là tổng bộ đại giáo vô thượng, mình chính là một trong chín đại trưởng lão đứng đầu trong đại giáo vô thượng. Tuy rằng đứng hàng chót nhất, nhưng cũng là tồn tại cuối cùng có tư cách có gian phòng tu luyện của mình ở bên cạnh cây lớn, khoảng cách Pháp Thần Cảnh đỉnh phong cũng không xa, năm đó khi uy chấn trong thiên địa, du lịch tinh tú ngay cả tinh tú đều từng đánh vỡ tan, giờ này lại có người ở chỗ này nói với mình, muốn bắt mình... đúng là lão không nhịn được bật cười một tràng.

Thời khắc này rốt cục Bàng Vân cũng có chút ngồi không yên, tiểu đệ vì sao lại thế? Vì sao lại nói ra những lời này?

Còn muốn bắt bọn họ, đùa gì thế? Nếu chỉ có một mình nói gì đều được, nhưng dù sao có Đường Phong một vị trong chín đại trưởng lão Đông Hoang Thần Giáo ở đây, hắn... hắn lại nói linh tinh như thế, đây không phải là đi tìm chết sao?

- Tiểu đệ quá càn rỡ mà! Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Bàng Vân đứng dậy sắc mặt rốt cục cũng sa sầm xuống, vừa rồi đột ngột xông vào còn có thể nói Bàng Cẩm không biết Đường Phong ở đây, nhưng bây giờ hắn nói lời như vậy chính là chuyện khác, giọng của Bàng Vân trở nên cực kỳ nghiêm nghị nói: - Lập tức cút qua phòng bên cạnh cho ta, ngươi là tu luyện xảy ra vấn đề, vậy mà còn uống quá nhiều rượu, có biết mình đang nói cái gì hay không?

- Biết! Hơn nữa còn đang làm! Ta là tới bắt các ngươi! Hiện tại, tất cả vào đi! Nhậm Kiệt sở dĩ vừa rồi không có lập tức động thủ, cũng bởi vì thần hồn lực của hắn đang phá giải trận pháp bên trong này. Trận pháp trong này đích xác cũng không tệ lắm, là do Tông sư trận pháp đỉnh cấp bố trí, trong đó còn sử dụng một số pháp bảo, mấu chốt là tương liên với cây cự thụ. Cây cự thụ này có cảm giác như câu thông với thiên địa, hơn nữa ăn sâu vào lòng đất.

Ngay lúc Nhậm Kiệt vừa mới vào đây, trong quá trình nói chuyện này, Nhậm Kiệt đã hoàn toàn dò xét hiểu rõ trận pháp bên trong, hiện tại thứ gì đó do Tông sư trận pháp đỉnh cấp bố trí đối với hắn cũng không có mảy may độ khó gì. Chỉ là bộ phận có quan hệ với cự thụ thì cẩn thận một chút. Thời khắc này hắn nói xong liền dang hai tay ra, lập tức Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trong tiếng nổ ầm ầm xuất hiện ở trong phòng, trực tiếp cắm xuống mặt đất, trong nháy mắt bao phủ Đường Phong cùng Bàng Vân ở trong đó.

- A... Tiểu đệ! Ngươi làm gì vậy, ngươi điên rồi sao... Mau dừng tay! Mau... ngươi... Bàng Vân hoàn toàn hoảng sợ ngây người, đánh chết nàng đều không nghĩ tới, tên đệ đệ của mình kia lúc bình thường chỉ biết mò chỗ tốt, một lòng một dạ nghĩ mò chỗ tốt, lại đột nhiên chạy tới ra tay với nàng, mà còn... còn muốn bắt nàng... Mấu chốt là ở đây còn có Đường Phong thái thượng trưởng lão, đây chính là một trong chín vị thái thượng trưởng lão của Đông Hoang Thần Giáo, muốn bắt lão ư, đây không phải là tìm chết sao?

- Hừ! Không biết sống chết! Vừa thấy tên này lại thật sự dám động thủ, Đường Phong hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: "Tên này quả thực muốn tìm chết, thật dám ra tay với mình, ai cũng không bảo vệ hắn được!"

"Ầm..." Tuy rằng Nhậm Kiệt dò xét hiểu rõ trận pháp ở chung quanh, dang hai tay thi triển ra Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cắm đầy chung quanh phòng, nhưng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ giờ này đã tấn thăng thành Tiên khí, mặc dù chỉ là Tiên khí hạ phẩm hơn nữa ở giai đoạn sơ kỳ, nhưng tâm ý hợp nhất với Nhậm Kiệt. Lúc Nhậm Kiệt chưa bạo phát, ngay cả Đường Phong cũng không phát hiện điểm dị thường của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này, nhưng ngay sau đó Nhậm Kiệt thúc giục trận pháp Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, chủ kỳ lập tức xuất hiện.

Ầm một tiếng nổ vang, không gian chung quanh lóe sáng, chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cuốn ra một lực lượng cuồng bạo, trực tiếp kéo Đường Phong, Bàng Vân vào trong tiểu thế giới Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt.

- Không gian biến đổi, dao động không gian to lớn như thế, chẳng lẽ là muốn rời đại thế giới, ngươi rốt cuộc là người nào, phá cho bổn thái thượng trưởng lão! "Ầm... Bùng Bùng..." Đường Phong dù sao cũng là một trong chín vị thái thượng trưởng lão của Đông Hoang Thần Giáo, trước Thiên Châu bọn họ đuổi giết Nhậm Kiệt chạy vào bên trong Đông Hoang Thần Giáo, Nhậm Kiệt hủy diệt hai ngàn dặm trận pháp của Đông Hoang Thần Giáo, cuối cùng chính là kinh động vị thái thượng trưởng lão này, lão dẫn một đám người xuất hiện.

Thời khắc này Nhậm Kiệt vừa thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, lão lập tức cả kinh phát hiện không đúng, trong tay xuất hiện một kiện Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm, là một thanh đoản kiếm màu vàng đất, muốn phá mở lực lượng bao vây của Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt là có chuẩn bị, ngay sau đó mấy con rồng đã vọt ra, ngăn chặn công kích mãnh liệt của Đường Phong, mà tiếp sau đó Nhậm Kiệt đã cưỡng ép kéo Đường Phong, Bàng Vân bọn họ vào trong tiểu thế giới của mình.

- Tiểu đệ... ngươi... đây là? Bàng Vân cũng vô cùng khiếp sợ nhìn chung quanh, nàng chỉ là Thái Cực Cảnh, nhưng cũng cảm nhận được lúc này đã không còn ở trong thế giới cũ.

- Tỷ... tỷ... tỷ tỷ... làm sao vậy? Lúc này, cách đó không xa Bàng Cẩm đang thành thật núp ở một góc, cả kinh kêu lên, không dám tin nhìn Bàng Vân xuất hiện, hắn cũng không nhận ra Đường Phong, nhưng hắn biết Bàng Vân, đó chính là tỷ tỷ của mình.

Thời khắc này Bàng Cẩm cảm giác đầu óc đã hoàn toàn rối loạn, nhìn lại hướng bên kia, quả nhiên thấy người kia hiện tại dáng ngoài giống nhau như đúc với mình, thầm nghĩ: "Người này là ai mà quá điên cuồng như vậy? Hắn đây là muốn làm gì a?"

Bắt giam mình còn chưa tính, lại... lại còn bắt luôn tỷ tỷ. Tỷ tỷ chính là phu nhân của Giáo chủ Đông Hoang Thần Giáo, ở dưới chín cây thần thụ này hắn cũng dám đi bắt, hơn nữa thời gian mới qua ngắn như vậy... Bàng Cẩm gần như có thể nghĩ tới, chính là người này sau khi ra ngoài không chút do dự liền đi bắt người.. Trời ạ! Đây là ai mà có thể làm ra chuyện bực này?

- Tiểu đệ ngươi ở đây, còn hắn? Lúc này, Bàng Vân nghe tiếng hô của Bàng Cẩm, kinh ngạc nhìn về phía Bàng Cẩm, sau đó lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Nhậm Kiệt bên này.

- Tiểu thế giới, Tiên khí, xem ra ngươi hẳn là người ngày đó bị Thiên Châu, Tàn Hồn Thiên Tử, Đan Vô Pháp bọn họ dùng Tiên khí đuổi giết chạy đến Đông Hoang Thần Giáo ta... Quả nhiên ngươi có Tiên khí, bất quá ngươi kéo bổn thái thượng trưởng lão vào đây, chính là hành vi ngu xuẩn nhất! Phá... cho bổn thái thượng trưởng lão... Lúc này Đường Phong phản ứng nhanh hơn Bàng Vân ở bên cạnh, ngay lúc lão phát hiện Bàng Cẩm lại xuất hiện, đồng thời chú ý tới mình đã đi vào tiểu thế giới của người khác.

Pháp Thần Cảnh bình thường có lẽ không rõ lắm tình huống tiểu thế giới, nhưng thân là một trong chín đại trưởng lão của Đông Hoang Thần Giáo, đối với tình huống tiểu thế giới này đương nhiên lão biết rõ, hơn nữa lão còn rất nhanh nghĩ tới chuyện lúc trước, nhanh chóng liên hệ với chuyện trước mặt.

Đoán được chuyện này, đồng thời lão cũng không chút do dự ra tay. Tiên khí đích xác cường đại, nhưng tiểu thế giới bên trongTiên khí dù sao cũng là tiểu thế giới, là mượn Tiên khí tạo thành tiểu thế giới, chính là nguyên nhân lớn nhất không ổn định, bên trong vốn không chịu nổi tồn tại cường đại chiến đấu, hơn nữa đạt tới cấp bậc của lão loại này... nên lão lập tức vận chuyển thanh tiểu kiếm màu vàng đất Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm chuẩn bị phá mở tiểu thế giới. Nhìn người này, trong mắt Đường Phong đầy ý khinh thường: "Đồ ngu xuẩn, có Tiên khí cũng không biết sử dụng, lại dẫn mình vào trong tiểu thế giới, đây không phải nâng lên hòn đá tự đập chân mình sao!?"

Bất quá nghĩ đến tên này cũng đủ điên cuồng, có lá gan lớn nhưng cũng đủ ngu xuẩn: nói hắn điên cuồng, dám chạy vào bên trong Đông Hoang Thần Giáo đòi bắt nhóm người mình; nói hắn quá lớn mật, loại chuyện như vậy cũng dám làm; nói hắn ngu xuẩn ngay cả có Tiên khí cũng không biết sử dụng... phỏng chừng là hắn không dám trực tiếp vận dụng Tiên khí, sợ uy lực quá lớn kinh động tới người khác, nhưng làm ra một chuyện tối ngu xuẩn, là kéo mình vào bên trong tiểu thế giới, đây không phải là để lộ chỗ yếu nhất của mình sao?!.

Nhất là thấy người trước mắt này còn không có mảy may phát hiện, còn dám nhìn mình: "Hừ... muốn chết!"

- Ngưu Lão Nhị! Tìm cho ngươi một đối thủ đây, không được để bất kỳ lực lượng nào phát ra làm ảnh hưởng đến tiểu thế giới của bổn gia chủ! Có nghe không? Nếu không sau này ngay cả loại chuyện như vậy đều không có phần của ngươi! Không sai, đích xác Nhậm Kiệt không hề nóng vội, bởi vì hắn có nội tình, nên hướng về phía xa xa rống lên một tiếng.

Cái gì Ngưu Lão Nhị, Mã Lão Tam, hắn định làm gì, chẳng lẽ tìm cứu mạng. Buồn cười, với tình huống này hắn tìm ai đều giống nhau...

"Vèo..." "Phịch..." Ngay sau đó, một cái vó trâu to lớn lại từ trong lòng đất đột nhiên hiện ra, lập tức đánh văng ra phi kiếm của Đường Phong. Là Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm mà lại bị vó chân từ phía dưới hiện ra đạp văng đi.

Chẳng những là một hướng này, mà ở chung quanh thân thể Đường Phong cách nhau khoảng cách không tới vạn thước, bốn góc Đông Nam Tây Bắc đều hiện ra bốn cái vó trâu, xuất hiện ngược từ trong lòng đất chỉa lên, giống như một con trâu lớn ngã xuống ngửa mặt lên trời, bốn vó chỉ lên trời.

"Ầm..." Nhưng ngay sau đó, trên bốn vó trâu này sáng lấp lánh, trong nháy mắt pháp lực bao phủ trong phạm vi bốn vó, rồi lại trực tiếp tạo thành một không gian mới, thoải mái cưỡng ép giam giữ Đường Phong trong không gian này, ngay sau đó, dưới mặt đất phía trước hiện ra một đôi sừng trâu, sau đó một người xuất hiện, đúng là Cuồng Ngưu, Ngưu Lão Nhị.

Ngưu Lão Nhị sớm đã nín nhịn sắp điên rồi, lúc này hai tay nắm chặt quơ quơ trên đầu đến kêu "rốp rốp": "Một tên Pháp Thần Cảnh không có Tiên khí, đúng là không đáng quan tâm lắm, nhưng bây giờ có điều kiện trói buộc thật có chút khó khăn, nhưng chuyện này còn không làm khó được nhị gia...

- Tỷ... tỷ... tỷ vì sao cũng bị bắt vào đây? Thời khắc này Bàng Cẩm đã lén tới bên cạnh Bàng Vân, khóe miệng có hơi run run hỏi. Mình ở bên ngoài bởi vì lòng tham bị bắt dẫn vào đây cũng thôi đi, nhưng tỷ tỷ Bàng Vân chưa bao giờ ra khỏi Đông Hoang Thần Giáo, vẫn luôn ở bên dưới chín cây Thần Thụ, vì sao nàng cũng bị bắt, người này là ai vậy? Mình cũng nói tỷ tỷ là phu nhân của giáo chủ Đông Hoang Thần Giáo, vậy mà hắn cũng dám bắt, mà đúng là bắt được: Người này là ai, hắn định làm gì vậy?