Tà Thiếu Dược Vương

Chương 673: Ồ, là Hầu Tử!




Lúc này Nhậm Kiệt đang ở trung tâm lôi kiếp màu tím cuồng bạo nhất, cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, thời khắc này nếu không phải cảnh giới của hắn đã mượn Thánh nhân luận đạo tăng lên tới trạng thái cường đại nhất từ trước tới nay, thì e là hắn đã sớm ngã quỵ rồi.

Dù sao thời điểm này hắn đối mặt khẳng định là lôi kiếp kinh khủng nhất xưa nay chưa từng có, thậm chí đã không thể xưng là lôi kiếp, mà quả thực chính là công kích hủy diệt của phương thiên địa này.

May mắn là bằng vào cảnh giới cộng thêm tiên khí, Hải Thần linh khí cuồn cuộn không ngừng duy trì, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã từ từ tấn thăng, nhưng từ Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm tấn thăng thành Tiên khí hiển nhiên không có dễ dàng như vậy: thời khắc này Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ sớm đã vượt qua Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm rất nhiều, đã có tự mình ổn định tiểu thế giới, bên trong tiên khí lượn lờ, nhưng vẫn còn thiếu chút nữa.

Nhưng may mà bằng vào thời khắc cảnh giới này, Nhậm Kiệt nhân cơ hội luyện hóa con mắt của Cổ Thần chưa diễn biến thành mặt trời kia có tiến triển to lớn, đã luyện hóa hơn bảy tám thành, còn kém chỗ khu vực nồng cốt. Chủ yếu đây cũng bởi vì chỗ khu vực nồng cốt giống như bị chưng khô, cần từ từ vận chuyển thấm nhuần rồi mới có thể luyện hóa.

Nhưng cho dù như thế, giờ phút này mặt trời phát ra hào quang cùng uy lực, cũng là trợ lực lớn nhất cho Nhậm Kiệt.

"Bùng Bùng... Ầm... Phốc..." Lại là một đợt công kích cuồng mãnh, lần này xuất hiện lôi cầu bảy màu, những lôi cầu này uy lực mỗi cái không giống nhau, lực phá hoại cũng vượt quá tưởng tượng. Một lần nữa Nhậm Kiệt toàn lực chống đỡ, thân thể vẫn bị đánh trúng. Lôi cầu đánh lên trên thân thể, cho dù là thân thể Nhậm Kiệt cũng phải da tróc thịt bong, xương thịt vỡ nát, nội tạng đều lộ ra.

Tuy rằng với cường độ thân thể của hắn hiện tại, thân thể đang nhanh chóng tự mình chữa trị, nhưng thương thế kia vẫn làm cho lực lượng của hắn yếu bớt không ít.

Thời khắc này Nhậm Kiệt cũng không khỏi thầm cười khổ trong lòng, bởi vì lần này đích xác lôi kiếp quá lớn, nhưng sau khi trải qua lôi kiếp, Nhậm Kiệt lại biết rõ, bất luận là thân thể của mình hay là Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, nếu như có thể chống đỡ vượt qua lôi kiếp uy lực cường đại này, thì tốc độ tăng lên cũng sẽ nhanh hơn... Điểm này chính bản thân hắn đã từng trải qua nên rành rẽ nhất.

Dĩ nhiên, nguy hiểm như vậy tính tương ứng cũng sẽ tăng cao, nhưng Nhậm Kiệt vẫn lựa chọn con đường liều lĩnh này: trước mắt cũng không phải vì để ứng phó với Hải Vô Thường bọn họ, nếu như chỉ để ứng phó với bọn họ, Nhậm Kiệt không cần thiết như thế. Vấn đề Hải Vô Thường thật ra đã giải quyết, có Hải Thanh Vân đứng ngang hàng với lão, lão không có biện pháp với thân phận giáo chủ đại giáo vô thượng đến đây động tới mình, như vậy là đủ rồi.

Nhậm Kiệt chân chính lo lắng là các đại giáo vô thượng còn lại kia, luôn tạo cho hắn một loại áp lực khó hiểu, cảm giác hoàng tộc rất quỷ dị, cùng với Chiến Trường Táng Tiên theo như lời lão tổ tông Nhất Nguyên nói, còn có chỗ Tề Thiên bị vây... những thứ này tựa hồ đều có mối liên hệ gì đó. Nhậm Kiệt biết, hiện tại mình muốn tránh cũng không tránh được, nhất định phải đối mặt, mà đối mặt những chuyện này, thực lực của mình hiện giờ hiển nhiên không đủ, thậm chí tốc độ tăng lên chậm cũng không được.

Vừa lúc dò xét lên Tiên giới, còn kiếm được không ít tiên khí cùng Hải Thần linh khí khổng lồ của Hải Thần Giáo tích góp trong vạn năm qua, có cơ hội tốt này thì nhất định phải liều một phen.

Cho nên dưới tình huống Nhậm Kiệt biết rõ lôi kiếp của mình sẽ vượt hơn xa người khác rất nhiều, còn kéo theo Hải Vô Thường bọn họ đi vào khu vực mình độ kiếp, nhưng bây giờ dùng hết thủ đoạn, tình huống lại càng ngày càng chuyển biến xấu.

Thương thế trên thân mình càng ngày càng nghiêm trọng, tiên khí cùng Hải Thần linh khí chứa bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã hao phí hơn phân nửa, nhưng lôi kiếp này vẫn không có mảy may dấu hiệu kết thúc; con mắt của Cổ Thần chưa hoàn toàn luyện hóa diễn biến thành mặt trời kia vẫn còn kém một chút xíu; Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ muốn tấn thăng Tiên khí dường như cũng còn kém một chút xíu; lực lượng của mình một hơi tăng vọt đến Pháp Thần Cảnh tầng thứ ba cũng dừng lại cách đột phá còn thiếu chút xíu nữa...

Chính là điểm điểm thiếu chút xíu này, làm cho Nhậm Kiệt dần dần cảm thấy không chịu nổi, bắt đầu sắp ngã quỵ.

Lúc này, Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía lôi kiếp hình thành con mắt thật to trên không trung kia, lại không có mảy may e ngại phát ra tiếng cười to, cầm trong tay chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ chỉ thẳng lên con mắt thật to: - Bổn gia chủ sống lại ở thiên địa này, nhưng tuyệt đối sẽ không khuất phục với thiên địa, mà còn muốn tránh thoát trói buộc của thiên địa này. Không chỉ là bản thân bổn gia chủ, bổn gia chủ còn muốn mang theo tất cả người trong gia tộc, cùng nhau vượt qua phiến thiên địa này... Hãy nhớ kỹ cho bổn gia chủ, hôm nay nếu ngươi không diệt ta, ngày sau nhất định ta mang theo cả gia tộc đứng ở trên thiên địa này!

Lúc này đã không còn là vượt qua, đây là đang đối kháng cùng một phương thiên địa này.

Nhưng mặc dù là đối mặt với một phương thiên địa của đại thế giới này, Nhậm Kiệt cũng không e sợ chút nào, nếu như trong lòng có ý sợ hãi, thì nói gì tới chuyện vượt qua, "muốn thắng người, trước thắng mình", đây là một câu nói ở đời trước Nhậm Kiệt nhớ lại.

Nhưng thời khắc này đối với Nhậm Kiệt mà nói, chính là "muốn thắng Trời, trước thắng mình": nếu như chính mình đều sợ hãi thiên địa, đều khuất phục với uy áp của thiên địa này, vậy thì cuối cùng cho dù phi thăng thì có thể làm gì chứ?!.

Kiến thức qua Cổ Thần, thấy qua một khắc Tề Thiên sống lại kia, còn có cảnh giới Thánh nhân luận đạo bồi bạn, Nhậm Kiệt há sẽ đi cầu xin phi thăng như người bình thường, vì cầu xin nhất thời sống tạm mà khuất phục với phiến thiên địa này. Thiên địa tuy lớn, nhưng nếu như không có lòng vượt qua phiến thiên địa này, thì cuối cùng khó trở thành đại thế.

Cho dù thời khắc này biết sống chết trước mắt, Nhậm Kiệt vẫn không sợ hãi chút nào.

"Ầm... Ầm..." Dường như Ông Trời bị Nhậm Kiệt khiêu khích mà phẫn nộ, trên không trung mênh mông ngưng tụ mây đen phát ra tiếng sấm động trời, con mắt kia lại khẽ chớp một cái, rồi bên trên lại xuất hiện đồ hình Âm Dương, sấm chớp âm dương lóe lên trong đó, ở giữa giao giới đen trắng nổi lên lực lượng hủy diệt.

Trong tiếng nổ ầm ầm đạo lôi kiếp xưa nay chưa từng có này đánh xuống, trong nháy mắt tầng trận pháp bên ngoài thân mình Nhậm Kiệt bị chấn vỡ, 99 cây đại kỳ của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ào ào bị đánh bay đi, xuất hiện vết nứt, rồi không ngừng nổ nát; chủ kỳ trong tay Nhậm Kiệt trong tiếng nổ ầm ầm đâm lên trên. Trong nháy mắt cũng bắt đầu nổ nát, sau đó lan tới cánh tay Nhậm Kiệt. Đạo sấm chớp này lại đánh bổ ra cánh tay, thân thể Nhậm Kiệt, sau đó không ngừng bắt đầu vỡ vụn.

"Chết tiệt!" Nhậm Kiệt thầm mắng một câu trong lòng, chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ rời tay, bởi vì tay hắn đã không còn, cả người Nhậm Kiệt bị đánh bay về phía sau.

Ngay khoảnh khắc này, Nhậm Kiệt có cảm giác hết thảy đều xong rồi.

Nhưng Nhậm Kiệt cũng không có mảy may hối hận, chẳng qua là không nhịn được thầm mắng một câu, cuối cùng mở ra tiên hồn lực đến trạng thái mạnh nhất, không nhịn được thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cùng con mắt chưa từng diễn biến hoàn thành mặt trời kia. Giờ khắc này Nhậm Kiệt bằng vào tiên hồn lực, có biện pháp khóa lấy Tây Bắc đại doanh của Nhậm gia, mặc dù đang ở trong tinh không xa xôi, cách nhau không biết bao nhiêu vạn dặm, hắn cũng có thể đưa thứ này đến Nhậm gia.

Bằng vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bảo vệ, đủ để tăng lên phòng ngự của Tây Bắc đại doanh tới trình độ sánh với đại giáo vô thượng. Cho dù là Pháp Thần Cảnh đỉnh phong cũng khó mà lay chuyển. Tuy rằng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bị hao tổn nhất, còn kém một chút xíu không có diễn biến thành tiên khí. Nhưng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ khác với pháp bảo bình thường, bên trong có mặt trời trợ giúp Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ tự mình mở ra tiểu thế giới chỉ có tiên nhân mới có thể mở ra, cộng thêm cảnh giới của Nhậm Kiệt khống chế tạo thành uy lực trận pháp, có những khí linh Lôi Long, Hỏa Long bọn chúng có linh trí này phòng thủ, Nhậm Kiệt cũng không cần lo lắng gia tộc có chuyện gì.

Thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ chuẩn bị xuyên không gian trở về, đồng thời phút sau cùng Nhậm Kiệt nhìn lại phiến đại thế giới kia, tinh không mênh mông quay chung quanh trong đó, có cảm giác cho dù là tinh hà xa xa cũng không to lớn bằng phiến đại thế giới này: đây là một phương đại thế giới, lại có xu hướng lần nữa mở ra thế giới như Cổ Thần lúc trước kia, thật lợi hại! Tề Thiên bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ không kém chăng? Đáng tiếc lần này mình dùng thời gian tăng tốc liều mạng còn xảy ra vấn đề, lần này có lẽ chết chắc rồi, sẽ không gặp vận số tốt như vậy nữa.

Chỉ tiếc còn chưa có cứu được cha, tuy rằng trước nay chưa từng gặp mặt, nhưng lời nói lần lượt trong nhẫn trữ vật này, cũng đã ăn sâu vào trong tim hắn.

Còn có nha đầu Đan Diệu, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song kia...

Lục thúc, lục thẩm, Lý Thiên Thành, Văn Tử Hào nọ...

Nhậm Kiệt không phải chưa từng trải qua sống chết, trên thực tế hắn đã trải qua rất nhiều chuyện sống chết trong nháy mắt, nhưng lúc thực sự sống chết, đâu có người nào có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, càng không có thời gian miêu tả, nghĩ tới hết thảy chuyện đã qua như mọi người nghĩ trước kia. Nhưng giờ khắc này lại khác, lực lượng của Nhậm Kiệt đã không ngăn được, tất cả biện pháp đều sử dụng tới, thân thể từ từ rơi vào bên bờ sụp đổ, không ngừng vỡ nát: lôi kiếp bạo nộ cuối cùng kia vận chuyển lực lượng quá mức kinh khủng, vượt qua bất kỳ lực lượng nào Nhậm Kiệt tiếp xúc trước kia.

Cố tình tiên hồn lực của Nhậm Kiệt còn không thành vấn đề, tốc độ vận chuyển còn vượt quá tưởng tượng, giống như một bệnh nhân biết mình sắp không xong, không thể nhích động, nhưng thần trí vẫn còn rất tỉnh táo, hơn nữa Nhậm Kiệt đối với sống chết không sợ hãi, đối với hết thảy việc mình làm không hối hận không hối tiếc... đương nhiên ở vào thời điểm này trong đầu hắn không khỏi nghĩ tới thân nhân, người yêu, bằng hữu của mình...

Nghĩ tới bọn họ, Nhậm Kiệt cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện khác, bởi vì hắn có rất nhiều chuyện vẫn chưa hoàn thành: nào là Nhậm gia, cha, Tề Thiên... chỉ tiếc hiện tại cũng không có biện pháp nào khác...

Bản thân mình từ một thế giới bên ngoài đến đây, cuối cùng ly khai thế giới này, lại cũng không phải ở trên mặt đất nơi này. Trong đầu Nhậm Kiệt hồi tưởng hết thảy những việc đã qua, trong giây lát tiên hồn lực bao phủ phiến mặt đất kia.

Lúc này hắn có thể làm cũng chỉ là khống chế tiên hồn lực, nhưng chỉ bằng vào tiên hồn lực cũng không có biện pháp chống lại lôi kiếp, cho nên hắn chỉ muốn nhìn một lần cuối cùng toàn cảnh mặt đất này, lại phát hiện cho dù đạt tới tiên hồn lực vẫn không có biện pháp bao phủ toàn bộ. Phiến mặt đất này quá rộng rãi, quá mênh mông không nói, mà thế giới ẩn chứa trong không gian đó...

Không ngờ đến cuối cùng, rốt cuộc ngay cả hình dáng của phiến mặt đất này ra sao đều không thấy toàn bộ... Con bà nó thật quá khó chịu mà!

Chết tiệt! Nhậm Kiệt nghĩ trong lòng, thời khắc này chỉ còn lại có nửa bên thân thể, chỉ có một cánh tay, tay trái còn lại vươn lên, chỉ thẳng về phía con mắt thật to ở giữa không trung kia.

Cho dù cuối cùng bị giết chết thì sao chứ!? Hắn vẫn như cũ không bao giờ lựa chọn thần phục, không bao giờ lựa chọn khuất phục ở dưới uy áp kia, hắn phải làm chính là phải siêu thoát, phải ngự trị ở trên lôi kiếp này, ngự trị ở trên phương thiên địa này.

Chết có gì đáng sợ! Không thể chân chính trường sinh, không thể bao trùm trên thiên địa, chết sớm hay chết muộn thì khác gì nhau, chẳng qua là một cái chết mà thôi!

"Hả? Không đúng!" Đột nhiên, tiên hồn lực của Nhậm Kiệt bao phủ phía dưới mặt đất đột nhiên phát hiện có điều không thích hợp, bởi vì hắn có thể khóa được Tây Bắc đại doanh cùng Tây Nam đại doanh, tuy rằng không có cảm nhận được cụ thể, nhưng thời khắc này có thể biết được vị trí đại khái. Đột nhiên Nhậm Kiệt phát hiện, tuy rằng không thể hoàn toàn dò biết tình huống cả vùng, nhưng đột nhiên phát hiện từ trong tinh không mênh mông nhìn xuống cả khu vực, không ngờ lại phát hiện phiến mặt đất này lại giống như khu vực Ngọc Kinh Thành của Minh Ngọc Hoàng Triều phóng lớn.

Phạm vi này là... dĩ nhiên là... toàn bộ Đông Hoang, từ trên không trung mênh mông nhìn xuống toàn cảnh Đông Hoang, lại chính là hình dáng phóng lớn của Ngọc Kinh Thành. Trên thực tế cho dù là Pháp Thần Cảnh bay khỏi mặt đất cũng không dò xét được tình huống như vậy, bởi vì thần hồn lực căn bản không đạt được trình độ loại này. Nhậm Kiệt ở khoảnh khắc sau cùng này, có tiên hồn lực, cộng thêm trước đây hắn thấy qua tấm bản đồ cha mình để lại kia...

Nhậm Kiệt dường như nghĩ tới điều gì, nhưng lập tức thầm cười khổ: "Con bà nó! Tới giờ này mới phát hiện thì có ích gì, mình đã sắp hoàn toàn biến mất trong trời đất này rồi..."

"Bốp..." Đúng lúc này, đạo lôi kiếp kia đột nhiên dừng lại, bởi vì trong nháy mắt thân thể Nhậm Kiệt sắp bị hủy diệt hoàn toàn, một cọng lông tơ ngay ngực Nhậm Kiệt đột nhiên vỡ nát, rồi nhoáng một cái ngăn cản được lực lượng này.

- Hỗn độn sinh âm dương, âm dương sinh thiên địa, thiên địa sinh vạn vật... Chết tiệt! Đều dẫn phát lôi kiếp thiên địa âm dương, tiểu tử ngươi muốn làm cái gì? Liều mạng à, muốn chết à! Ngươi nhưng đã đáp ứng với bổn đại gia, trước khi chưa có cứu thoát bổn đại gia, không được chết! Đúng lúc cọng lông tơ kia vỡ vụn, trong nháy mắt một thanh âm truyền vào trong đầu Nhậm Kiệt.

"Trời ơi!" Nhậm Kiệt vừa nghe thế cũng cả kinh, nhưng lập tức trong lòng mừng như điên: là Tề Thiên, là Hầu Tử...