Tà Thiếu Dược Vương

Chương 669: Có bản lãnh thì tới đây!




Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Thanh Dao lập tức ngây ngẩn cả người, tuy rằng mới biết thời gian không lâu, nhưng Thanh Dao Điện chủ nghe Nhậm Kiệt nói lời này lại vô cùng tin tưởng, dĩ nhiên, trong lòng vẫn còn lo lắng, cho nên thời điểm này bà hơi có chút mâu thuẫn.

Thân mình đã bay lên không trung, lại không biết là nên đi theo hay trở xuống mới tốt.

- Mẫu thân! Một khi gia chủ đã nói như vậy, khẳng định sẽ có biện pháp. Chỉ bằng vào bọn họ... còn không làm gì được gia chủ, lúc trước không được, hiện tại sẽ càng không được! Trông thấy mẫu thân khó xử, do dự, Hải Thanh Vân nhỏ giọng nói.

Hắn đi theo Nhậm Kiệt cùng nhau trải qua chuyện di tích Vô Song, cùng chung sức đối phó với Hải Vô Thường, hắn biết rành nhất tình huống cùng sự lợi hại của Nhậm Kiệt.

Trên thực tế, sau khi trải qua những chuyện đó, càng làm cho hắn tràn đầy lòng tin đối với Nhậm Kiệt. Dĩ nhiên, nói không lo lắng đó là giả, dù sao lúc này Hải Vô Thường đã xưa đâu bằng nay, sau khi truyền thừa huyết mạch Hải Thần, có tiên chỉ lực lượng của lão tăng vọt, hơn nữa vừa rồi trong nháy mắt thi triển ra Hải Ảnh Phân Thân kia, một người chặn Hải Thượng, Long Tử còn có thể tập kích Nhậm Kiệt, tuyệt đối đủ kinh khủng.

Huống chi, còn có hơn mười Pháp Thần Cảnh cùng đuổi theo, với tình huống như thế làm sao không lo lắng.

Nhưng Hải Thanh Vân đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt lâu ngày như vậy, biết gia chủ đã nói như thế nào là phải làm như thế đó. Nhưng thời khắc này trong lòng của hắn lại thầm hạ quyết tâm, tuy rằng gia chủ trợ giúp mình leo tới ngôi vị giáo chủ đại giáo vô thượng này, cũng không có hy vọng mình làm gì nhiều, nhưng khẳng định bản thân mình phải làm ra một ít chuyện, tốt nhất là có thể giúp ích được Nhậm gia, giúp được gia chủ!

Mà Hải Thượng, Long Tử ở một bên, hai đại lão sống mấy ngàn năm, thời khắc này trong lòng cũng vô cùng giật mình khiếp sợ, Nhậm Kiệt này rốt cuộc là người nào vậy?

Tới lui cấp tốc, nhưng hết thảy việc làm tuyệt đối là kinh thế hãi tục, cuối cùng ngay cả rời đi đều đặc biệt như vậy. Hiển nhiên hắn biết rõ tình huống, nhưng rất tùy ý rời đi, bị hơn mười người Pháp Thần Cảnh đuổi giết mà lại không thèm để ý chút nào, còn có thời gian nói chuyện với bọn họ... Cảnh giới bực này cho dù là hai người cũng khó mà làm được!

Hiện tại trong lòng hai người đều có chung một ý nghĩ: "Đợi sau chuyện này, nhất định phải điều tra một chút vị Nhậm gia chủ này!"

Mà lúc này, Nhậm Kiệt sớm đã vọt ra khỏi phạm vi Hải Thần Điện, rất nhanh từ dưới đáy biển sâu vọt ra.

"Bùng..." Vọt thẳng lên không trung, Nhậm Kiệt không có tùy ý phi hành trên mặt biển, bởi vì nơi này là địa bàn của bọn họ, bọn họ quen thuộc hơn mình. Hơn nữa Thiên Hải Tông cùng với hai thế lực Hải Thần đầu phục bọn họ đều sống dựa trên biển. Mặc dù Thiên Hải Tông đúng ra ở gần lục địa, nhưng hai thế lực Hải Thần kia chính là ở đáy biển sâu, không chắc bảo đảm bọn họ có thể mượn địa lợi hoặc là người của bọn họ đột nhiên hiện ra chặn lại.

Thời điểm này tốc độ của Nhậm Kiệt đạt tới cực hạn, mau kinh người, nhưng Nhậm Kiệt cũng biết, nếu như thật sự để hơn mười Pháp Thần Cảnh chặn lại bao vây, thì dù là hắn cũng tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, cho nên phải lợi dụng ưu thế tốc độ, không để cho những người này đuổi kịp mới được.

Cho nên Nhậm Kiệt không chút do dự vọt thẳng lên không trung. Thái Cực Cảnh đạt tới trình độ nhất định, muốn bay khỏi mặt đất đã không thành vấn đề. Nhưng bình thường sẽ không làm như vậy, bởi vì rời mặt đất mất đi linh khí, hơn nữa tinh không mênh mông, xuyên qua không gian càng thêm gian nan.

Chỉ có Pháp Thần Cảnh mới dám nói có đủ sức tự vệ ở trong vũ trụ mênh mông, nhưng mặt đất phía dưới này là căn cơ, nên không có người nào muốn tùy tiện rời đi, nhiều lắm chỉ là khi tìm kiếm bảo vật ở một số tinh cầu chung quanh.

Nghe nói trên một số tinh cầu khác cũng có một số tồn tại cường đại, nhưng mặt đất không có linh khí vô thượng mênh mông này, không có nhiều công pháp tu luyện hay vô số thiên tài địa bảo, nên có thể đạt tới Âm Dương Cảnh đã là rất tốt rồi, ngẫu nhiên có Thái Cực Cảnh xuất hiện ở những tinh cầu đó đều được xem giống như thần tiên, đừng nói chi là Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng trên đại thế giới.

Về phần giữa những tinh cầu kia, rất hiếm có người bằng vào lực lượng bản thân, có thể phá mở hàng rào tinh cầu, xuyên qua tinh không.

Mà lúc này, Nhậm Kiệt cũng là lần đầu tiên hao phí lực lượng to lớn như vậy, một đường vọt lên không trung, với tốc độ của hắn gần như không ngừng dịch chuyển không gian với cự ly ngắn, cũng phải một hồi lâu mới đạp trên gió mạnh, từ từ rời xa mặt đất.

Nhưng giống như là một hạt cát bị gió cuốn lên, từ từ rời biển rộng cùng bờ cát, giờ khắc này mới phát hiện mặt đất phía dưới vô cùng rộng lớn mênh mông.

Từ trên bầu trời nhìn xuống mặt đất mênh mông, Nhậm Kiệt mới thật sự hiểu rõ một chuyện: thế giới Cổ Thần đúng là không thể so sánh với mặt đất trên đại thế giới này, có lẽ đây là nguyên nhân cuối cùng thế giới Cổ Thần không thể trực tiếp mở ra thành một phương đại thế giới chăng?!.

Những ý niệm này nhoáng lên một cái mà qua, sau đó Nhậm Kiệt phát hiện Hải Vô Thường phía sau đang đuổi sát không buông, trong thân thể Hải Vô Thường bao phủ trong một tầng tiên linh khí hơi yếu, đã vượt qua lực lượng Pháp Thần Cảnh bình thường, không ngờ cũng có thể bằng vào bản thân không ngừng tiến hành dịch chuyển cự ly ngắn.

Mà tiếp phía sau lão là Hải Tường Long, về phần hai Pháp Thần khác thì bay theo ở phía sau, những Pháp Thần Cảnh còn lại thì bị tụt lại ở xa xa.

- Nhậm Kiệt! Trên trời dưới đất không đường, ngươi chết chắc rồi! Dường như cảm nhận được Nhậm Kiệt đang chú ý tới mình, Hải Vô Thường lại lần nữa phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ. Bản thân Hải Vô Thường là người hiểm độc, vui giận không hiện ra sắc mặt, về phần chuyện Hải Lượng là con của lão, cũng là sau này lão mới biết.

Bằng không Hải Vô Thường đúng là sẽ không quan tâm tới ngôi vị hoàng đế của Thiên Hải Đế Quốc. Tình huống của lão đặc thù, ở thời điểm lão chỉ là Âm Dương Cảnh ngay cả lão tổ tông trong tông môn cũng không dám xem thường lão, nếu như sớm biết Hải Lượng là con của mình, lão đã sớm bảo hắn trở về tông môn.

Một lần trong lúc vô tình lão có quan hệ với vị Hoàng phi kia, sau đó liền quên đi, bao nhiêu năm sau vị Hoàng phi kia cầu xin lão làm sư phụ Hải Lượng, lão cũng đáp ứng. Thật ra lão cũng không có để ý lắm, vẫn luôn bảo người sư đệ Mặc Sanh dạy dỗ Hải Lượng, tự mình thậm chí không hề để ý tới. Thẳng đến sau này không biết vì sao có người trong hoàng tộc truyền ra một tin đồn, cho rằng Hải Lượng không phải con ruột của hoàng đế... từ đó lão mới chú ý tới.

Mới gặp Hải Lượng, với cảnh giới cùng tu vi của lão tự nhiên cảm ứng được trong huyết mạch của Hải Lượng và lão cùng chảy một dòng máu, sau đó trải qua bí pháp kiểm chứng xác nhận Hải Lượng là con của lão. Lúc đó lão đã định mang Hải Lượng đi theo, nhưng Hải Lượng từ nhỏ sinh trưởng ở hoàng cung, đã muốn làm hoàng đế. Mãi đến lúc này, bất ngờ phát hiện mình có con trai, lão vô cùng sủng ái, Hải Lượng muốn làm hoàng đế ư, vậy cứ để cho hắn làm là được.

Cho nên lão để Hải Lượng lưu tại Thiên Hải Đế Quốc, sau khi Hải Lượng từ trong di tích Vô Song trở về, vì để cho Hải Lượng vui vẻ, lão không tiếc tru diệt hoàng tộc của Thiên Hải Đế Quốc trước đó cùng trấn áp lão tổ tông của Thiên Hải Đế Quốc, để cho Hải Lượng làm hoàng đế.

Nhưng không nghĩ rằng, lão chỉ bế quan một đoạn thời gian như vậy, đứa con lão thương yêu nhất lại bị Nhậm Kiệt giết chết. Điều này làm cho Hải Vô Thường hoàn toàn mất khống chế, hoàn toàn không kiềm chế được: nhất định phải giết chết Nhậm Kiệt.

- Nói nhảm nhiều như vậy có ích gì, có bản lĩnh ngươi hãy tới đây đi! Lúc trước ở Ngọc Kinh Thành ngươi kêu gào rầm rĩ, kết quả thế nào, còn không phải xám xịt bỏ chạy. Ở trong di tích Vô Song bổn gia chủ đạp đầu Hải Lượng, không phải ngươi cũng chỉ biết kêu gào thôi sao? Hiện tại ngươi lại kêu gào rầm rĩ, ngươi không phiền bổn gia chủ cũng phiền muốn chết đây! Lão càng phẫn nộ, Nhậm Kiệt càng tùy ý, còn giúp lão nhớ lại một chút sự tích đau đớn thê thảm ngày trước.

- A, đúng rồi! Quên nói, vừa rồi bổn gia chủ lại phá hỏng chuyện tốt làm giáo chủ đại giáo vô thượng của ngươi, đau lòng con trai là giả, bởi vì chuyện này mà phẫn nộ là thật chăng?! Nhậm Kiệt dường như chợt nghĩ tới điều gì, nói.

Với tâm tính của Hải Vương Hải Vô Thường, lúc bình thường Nhậm Kiệt khó có thể chọc giận lão, càng khó mà làm lão tức giận, nhưng giờ này lại bất đồng, mỗi một câu nói của Nhậm Kiệt đều làm cho Hải Vô Thường tức giận tăng vọt...

"Ầm... Ầm..." Hải Vô Thường thậm chí có chút mất tự chủ phóng ra thần thông, muốn công kích Nhậm Kiệt cự ly xa, chỉ tiếc lúc này với tốc độ của Nhậm Kiệt, khoảng cách giữa họ có tới mấy trăm dặm, lão muốn công kích trúng Nhậm Kiệt hoàn toàn không có khả năng.

- Để bổn gia chủ nói trúng rồi thẹn quá thành giận phải không? Nói thật, ngươi cũng coi như biết chơi đùa, lại làm ra tiên chỉ, nhìn xem tu vi của ngươi hiện tại, hẳn là có kỳ ngộ khác mới đúng? Lão nóng nảy, Nhậm Kiệt lại không nóng nảy, vừa chọc tức Hải Vô Thường, đồng thời lại rỗi rãnh trò chuyện.

Hải Vô Thường cũng không có tâm tình như Nhậm Kiệt hiện tại, càng không muốn hàn huyên cái gì với Nhậm Kiệt, thái độ của Nhậm Kiệt càng làm cho lão gần như mất khống chế, trong lúc nhất thời lại không có biện pháp gì. Bởi vì tốc độ của Nhậm Kiệt quá kinh khủng, vượt qua Pháp Thần Cảnh bình thường, làm cho lão hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Lúc ban đầu lão chỉ nghĩ là Nhậm Kiệt bằng vào bí pháp hoặc là pháp bảo gì đó, trong khoảng thời gian ngắn giúp tốc độ tăng vọt, dưới tình huống như thế không có khả năng kéo dài, nhưng sau đó lão phát hiện không phải chuyện như vậy, trên thực tế Nhậm Kiệt so với bọn họ càng thêm thoải mái, biến hóa dịch chuyển không gian còn cao hơn bọn họ.

Tốc độ tuyệt đối không chậm chút nào so với bọn họ, thậm chí trừ lão ra, những người khác đã từ từ bị tụt lại phía sau, có một số người hiện đang bị tụt lại mấy ngàn dặm. Mặc dù đối với Pháp Thần Cảnh không tính là xa lắm, nhưng nếu tiếp tục như vậy, thì mọi người sẽ từ từ bị bỏ rơi lại hoàn toàn.

Lần này không thể không khiến Hải Vô Thường giật mình kinh sợ, tiểu tử này làm sao có thể có tốc độ nhanh như vậy, trong thời gian ngắn như vậy hắn có thể đạt tới Thái Cực Cảnh đỉnh phong cũng đủ để khó tin rồi! Nhớ lại hồi đó lúc mình là một trong tám đại Vương giả, hắn còn chưa có chào đời đâu. Cho dù lúc ban đầu gặp hắn ở Ngọc Kinh Thành, hắn cũng chỉ là một tên tiểu tử ngay cả Âm Dương Cảnh đều chưa có đạt tới... tốc độ này... cũng quá khó tin đi!

Lúc này nhớ lại, Hải Vô Thường mới cảm thấy đáng sợ! Loại đáng sợ này lập tức làm cho lão trở nên tĩnh táo lại, sau cơn phẫn nộ cực độ đột nhiên tĩnh táo, khiến lão cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Hải Vô Thường đột nhiên ý thức được một chuyện: Nhậm Kiệt này rồi lại còn đáng sợ hơn so với Nhậm Thiên Hành cha của hắn. Mà lại không phải một điểm nửa điểm, ít nhất cha của hắn cường đại mọi người đều biết, nhưng hắn một đường đi tới bây giờ, cường đại đến mức đáng sợ như vậy, mà mọi người lại chẳng ai biết tại sao, đều không có ai chú ý tới loại tăng lên cùng biến hóa của hắn.

Điều này chỉ có thể nói rõ một điểm: là tiểu tử này cố ý tạo nên tình huống như thế. Dù là mình trước kia cũng không có coi trọng hắn, bây giờ suy nghĩ một chút ở trong Ngọc Kinh Thành kia, Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo những người đó đối với hắn nói gì nghe nấy, hắn đã nói ra là một không hai. Đủ loại chuyện phát sinh trong di tích Vô Song; còn có Thiên Hải Đế Quốc đều bị hắn hủy diệt; đến chuyện mới đây không lâu, hắn phá hỏng cả chuyện mình sắp leo lên ngôi vị giáo chủ đại giáo vô thượng...

Càng nghĩ Hải Vô Thường càng cảm thấy đáng sợ, trước kia cho tới bây giờ lão không nghĩ tới những điều này, lúc này trong lúc đang phẫn nộ đến cực điểm, đột nhiên lão nghĩ đến hết thảy chuyện đã qua.

Thì ra trước kia cho tới bây giờ không có phát hiện, người đáng sợ nhất dĩ nhiên là hắn. Không thể lưu lại, người như vậy tuyệt đối không thể lưu lại! Những kỳ ngộ của mình kia, trước sau đã trải qua mấy trăm năm, nếu như tính luôn tu luyện trong không gian gia tốc thời gian trước kia, thì hết thảy nỗ lực có hơn một ngàn năm rồi, nhưng thẳng đến lúc này lão mới phát hiện, một tên tiểu tử trước kia lão vốn không hề để ý tới, giờ này lại có tư cách nói chuyện với lão, thậm chí có bản lĩnh đả kích lão làm cho lão đều không đuổi kịp, không thể làm gì được... quả thật đáng sợ đến bực nào.

Đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, con đường tu luyện còn hơn thế, tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh đến nếu không chặn lại, không diệt đi, thì chính mình sẽ phải diệt vong!

- Phân thân, Pháp Thần thiêu đốt... "Ầm..." Sau cơn phẫn nộ cực độ tĩnh táo lại, trong mắt Hải Vương lóe lên tia sáng vô cùng hung ác: một mặt là cừu hận; mặt khác là cảm nhận được uy hiếp! Phát hiện chỗ đáng sợ của Nhậm Kiệt, rốt cục lão quyết định không tiếc hết thảy cũng phải tiêu diệt Nhậm Kiệt. Lúc này dưới tình huống còn không có kéo ngắn lại khoảng cách, đột nhiên một khối Hải Ảnh Phân Thân của lão xuất hiện, theo Hải Vương phát ra thanh âm, khối Hải Ảnh Phân Thân đạt tới Pháp Thần Cảnh tầng thứ hai kia đột nhiên lại bốc cháy lên.

Bên ngoài là ngưng tụ nước biển màu lam, nhưng chỗ trung tâm bên trong lại đột nhiên bị thiêu đốt, lập tức lực lượng của Hải Ảnh Phân Thân này không ngừng tăng vọt, trong tiếng nổ ầm ầm tăng vọt tốc độ, không gian ào ào nổ nát, trong nháy mắt vượt qua bản tôn Hải Vô Thường, trong chớp mắt xuất hiện ở ngoài 3000 dặm, vừa lúc trước một bước xuất hiện ở trước người Nhậm Kiệt.

"Ầm..." Hải Ảnh Phân Thân đang thiêu đốt lực lượng này, trong nháy mắt hai tay ngưng tụ ấn quyết, thân thể trong tiếng nổ ầm ầm nổ nát... Đây cũng không phải là tự bạo bình thường. Trước kia Hải Vô Thường tự bạo Hải Ảnh Phân Thân, những Hải Ảnh Phân Thân đó vẫn còn có thể sinh ra lại. Tuy rằng sau khi lão đột phá từ từ dung hợp lực lượng của những phân thân này, nhưng chỗ mấu chốt vẫn tiếp tục giữ lại. Tới khi lão đạt tới Pháp Thần Cảnh có đầy đủ lực lượng, lúc đột phá mượn lực lượng Tiên giới, một hơi ngưng tụ mười mấy cỗ Hải Ảnh Phân Thân Pháp Thần Cảnh. Tuy rằng những Hải Ảnh Phân Thân này phần nhiều là Pháp Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng dũng đủ lợi hại rồi.

Có những thứ này, tuy rằng không thể giống như hơn mười người Pháp Thần Cảnh, nhưng cũng vô cùng uy lực. Mà giờ khắc này vì để ngăn lại Nhậm Kiệt, Hải Vô Thường phải thúc giục cho lực lượng của khối Hải Ảnh Phân Thân cốt lõi nhất này trực tiếp kích nổ, như vậy lão sẽ hoàn toàn tổn thất một khối Hải Ảnh Phân Thân. Nhưng giờ khắc này khối Hải Ảnh Phân Thân kia bộc phát ra lực lượng, cũng kinh khủng đến cực hạn.

Lúc này không biết đã từ trong bay ra ngoài tinh không bao nhiêu vạn dặm, nhưng mặt đất ở xa xa kia vẫn có vẻ vô cùng to lớn, nhưng chung quanh cũng có một số tinh cầu, giờ phút này Hải Ảnh Phân Thân kia vừa nổ tung, một số vẫn thạch ở chung quanh, thậm chí một cái tinh cầu đường kính mấy ngàn dặm trực tiếp bị sóng chấn động này cuốn lấy nổ tung, trong tiếng nổ ầm ầm vỡ vụn ra.

Mà mấy trăm dặm không gian ở chung quanh dưới uy lực tự bạo của Hải Ảnh Phân Thân này, trong nháy mắt sụp xuống, không gian loạn lưu cuồng bạo ở chung quanh hoàn toàn đảo loạn, sức nổ to lớn làm cho thân hình Nhậm Kiệt đang toàn lực ngăn cản trong nháy mắt bị chấn bay trở về, tiếp sau đó chỉ thấy Hải Vô Thường trong nháy mắt bay theo, hai tay vươn ra, như cự thú thượng cổ vồ mồi, trực tiếp nuốt về phía Nhậm Kiệt... Lão không tiếc hết thảy, phải hoàn toàn giết chết Nhậm Kiệt!

- Giết... Lúc này Hải Tường Long từ phía sau thấy Hải Vô Thường cản lại được Nhậm Kiệt, còn bạo phát ra sát chiêu hung mãnh như vậy, mắt lão cũng đỏ ngầu tia máu, trong nháy mắt tăng tốc bay tới.

Lão phản bội đi ra Hải Thần Điện, hết thảy đều đặt ở trên người Hải Vô Thường, mắt thấy Hải Vô Thường đã sắp trở thành giáo chủ đại giáo vô thượng, mà lão vừa nắm trong tay Hải Thần Điện, đồng thời còn có thể trở thành nhân vật dưới một người trên vạn vạn người, tương lai phát triển càng không hạn chế. Trước đó cho dù Hải Thượng, Long Tử bọn họ gặp lão, cũng không dám đắc tội.

Nhưng bởi vì tên tiểu tử Nhậm Kiệt này, hắn vừa tới liền hoàn toàn đảo loạn hết thảy, hơn nữa những vũ nhục trước đó, lão không bao giờ quên được... Thời điểm này nếu nói muốn giết Nhậm Kiệt, thì hận ý của lão cũng không kém bao nhiêu so với Hải Vô Thường...