Tà Thiếu Dược Vương

Chương 648: Thanh Dao Điện chủ




Vừa tra xét, Nhậm Kiệt đã cảm nhận được vài cỗ hơi thở quen thuộc, ngoài Nhậm Nhất Nguyên lão tổ tông cùng ngũ thúc ra, lục thẩm, Hải Thanh Vân cũng có, còn một cỗ lực lượng khác rất mạnh.

Lần này Nhậm Kiệt chỉ là điều chỉnh, thoáng rèn luyện mặt trời, không tính tiêu tốn thời gian dài. Bởi vì có quá nhiều chuyện cần hắn làm, nhiều lắm, nhưng thời gian gấp rút, nhiều chuyện phải đẩy sang một bên.

Vừa nghĩ, Nhậm Kiệt đứng lên, tiểu Lôi Long đã lớn mạnh hơn liền bay tới xoay vòng quanh người, còn đám Hỏa Long to lớn thì chỉ xoay vòng trên trời.

Bước đầu khống chế được mặt trời ở trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, khiến bọn nó cũng thu được nhiều lợi ích, lực lượng mỗi con tăng lên, mạnh mẽ hơn nhiều, càng thêm có linh tính. Nhất là Hỏa Long, trạng thái đó đã có trí tuệ không thua người thường.

- Được rồi, các ngươi chầm chậm tu luyện trong này đi. Nhậm Kiệt vuốt tiểu Lôi Long thân cận với mình, khoát tay thu hồi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, nhấc bước rời khỏi đây.

Chỗ ở của Nhậm Nhất Nguyên, lúc này hắn đang rất vui vẻ.

- Tới đây, tới đây, đừng khách khí. Nếu là khách quý gia chủ mời, chính là khách quý của cả Nhậm gia. Chúng ta vừa uống vừa chờ, nhưng mà má nó nhóc con ngươi đừng mơ. Ha ha! Không phải là không nỡ bỏ cho ngươi uống... Lúc này, Nhậm Nhất Nguyên lão tổ tông đang ngồi chiêu đãi khách.

Dẫn đầu là một nữ nhân ánh mắt lam sậm, nhìn thành thục cao quý, lúc này chậm rãi nhấm nháp rượu, lộ ra vẻ giật mình.

Hải Thanh Vân nghe lời Nhậm Nhất Nguyên chỉ có cười khổ, nhưng nhìn biểu tình của mẹ, hắn vẫn thầm kinh hãi.

Hải Thanh Vân rõ ràng nhất, mẹ mình có được huyết mạch thuần khiết, cũng cực coi trọng, nhiều năm ở trong trong Hải Thần Điện. Tuy rằng Hải Thần Giáo đã sớm sụp đổ, nhưng vật có thể làm cho mẹ mình lóe lên giật mình, tuyệt đối không tầm thường.

- Rượu này... rốt tốt, rất đặc biệt, có thể ảnh hưởng đến pháp lực, thần hồn của Pháp Thần Cảnh... Hơn nữa còn có tăng lên, bên trong ẩn chứa thứ vượt qua thời đại thượng cổ... Thật là khó tin, quả nhiên không hổ là lão tổ tông Nhậm gia, có được bảo bối như vậy, Thanh Dao cảm tạ. Ánh mắt lam sậm, mái tóc đen xõa tạo ra cảm giác cao quý, Thanh Dao thưởng thức kỹ càng, cuối cùng cũng không khỏi khen ngợi.

Trước giờ nàng không ngờ, Nhậm gia mà con trai mình vẫn luôn nói bên miệng lại lợi hại đến thế, lần này nàng căn bản không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn bị con trai thuyết phục. Mà khi nàng nhìn thấy dẫn con trai về là Vân Phượng Nhi, Pháp Thần Cảnh có huyết mạch Chu Tước Yêu tộc, cũng rất bất ngờ.

Tuy rằng đại giáo vô thượng hiểu biết vượt xa người tu luyện bình thường, nhưng Pháp Thần Cảnh hùng mạnh cùng địa vị có trọng lượng ở đại giáo vô thượng, lại không ngờ tới Nhậm gia cũng có Pháp Thần Cảnh.

Càng làm nàng không ngờ, là Nhậm gia còn có tiểu thế giới riêng, chuyện này ngay cả tông môn vạn năm cũng không được, chỉ có một số tông môn vạn năm đặc thù cùng đại giáo vô thượng mới có nội tình này

Tiếp theo càng bất ngờ hơn, vừa vào tiểu thế giới lại gặp một Pháp Thần Cảnh, đây là thế gia đế quốc hay sao? Ngay cả tông môn vạn năm cũng có hai ba vị Pháp Thần Cảnh, nhưng không thể dễ dàng gặp được, huống gì là thế gia bình thường. Có tiểu thế giới, tùy tiện gặp được hai vị Pháp Thần Cảnh.

- Ha ha.... Nhậm Nhất Nguyên vừa nghe liền cười to: - Đừng, đừng, ha ha.... Nội nó, ngài cảm tạ như vậy ta không gánh nổi, ta chỉ là mượn hoa hiến phật, đây là do gia chủ tự tay cất thành, tự nhiên là không kém.

Nhắc tới gia chủ cất ra, Nhậm Nhất Nguyên càng cảm thấy kiêu ngạo, còn kiêu ngạo gấp trăm lần hắn cực khổ lấy được.

- Mấy người lục thúc mà biết hắn lại cất ra rượu ngon như vậy, nhất định sẽ giành giật vỡ đầu. Vân Phượng Nhi không uống rượu gì, nhưng lúc này cũng chậm rãi thưởng thức, nghiền ngẫm ảo diệu, cảm thụ mùi vị, lực lượng dung nhập làm cho nàng là Pháp Thần Cảnh cũng phải chấn động, thán phục biến hóa tầng tầng. Mà nghe Nhậm Nhất Nguyên nói, Vân Phượng Nhi không khỏi cười nói.

- Tự tay... cất thành? Ngài... ngài... ngài không phải đang đùa với Thanh Dao đó chứ? Thanh Dao liền ngẩn người, nhìn ly rượu, không thể tin nổi nhìn Nhậm Nhất Nguyên đối diện. Nói chơi, tự tay cất thành, đây là bảo bối làm cho thần hồn, pháp lực của Pháp Thần Cảnh cũng tăng trưởng, theo nàng nghĩ, không phải trọng bảo Hoàng triều thượng cổ để lại, vậy là thứ lưu truyền từ là Tiên giới.

Những thứ này ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng sẽ chém giết tranh giành, bây giờ Nhậm Nhất Nguyên có thể lấy ra chiêu đãi, nàng cảm thấy đây là tiếp đãi long trọng, cho nên mới cố ý cảm tạ nhận lấy. Còn là vì nàng quanh năm ở Hải Thần Điện, nếu đổi thành Pháp Thần Cảnh, có được một chút, sẽ không khác gì người tu luyện nhận được Thiên Đan.

Nhưng làm nàng không thể ngờ, Nhậm Nhất Nguyên lại nói vật này là gia chủ Nhậm gia cất thành. Nàng tự nhiên biết gia chủ Nhậm gia, đã nghe con trai nói không biết bao lần, vốn nàng cũng không để ý, dù lần này đến cũng chỉ bất đắc dĩ đi ra một lần, tránh cho con mình quá thất vọng. Bởi vì theo nàng thấy thế cục Hải Thần Giáo hiện tại đã định hình, có thế nào cũng khó thay đổi được.

Một đứa nhỏ mười mấy tuổi, làm sao được? Đột nhiên, nàng nhớ tới giọng điệu thần sắc của Vân Phượng Nhi khi nhắc tới Nhậm Kiệt ở giữa đường, chuyện này...

- Thì ra là gia chủ cất ra, vậy thì đúng rồi. Mẹ à, không phải con sớm nói rồi sao, không có gì gia chủ không làm được, không có gì gia chủ không biết. Vốn nghe lời mẹ nói, biết rượu này thần kỳ như thế, Hải Thanh Vân đã giật mình. Nhưng nghe Nhậm Nhất Nguyên nói xong thì lại trở nên bình thường, cảm thấy đều là đương nhiên.

- Hả? Thanh Dao nghiêng đầu liếc Hải Thanh Vân, con trai của mình không phải hạng trẻ tuổi ngông cuồng, nàng biết rõ nhất. Nhưng sao hôm nay lại nói vậy, còn là ở trước mặt nhiều người, cái gì nói là gia chủ không gì không làm được, không gì không biết? Lời như thế, sao lại nói được, thế gian này làm sao tồn tại người như thế.

Con trai mình sùng bái tín nhiệm Nhậm Kiệt đã đến mức này, lúc này Thanh Dao còn hoài nghi, chẳng lẽ là bọn họ đã thông đồng trước, bằng không sao liên tục xảy ra nhiều chuyện như thế. Lúc nhìn thấu huyết mạch của Vân Phượng Nhi, nàng đều nói là công lao của Nhậm Kiệt, con trai chết sống kéo mình đến đây, bây giờ uống được loại rượu làm cho Pháp Thần Cảnh cũng phải chém giết tranh giành, lại cũng nói là Nhậm Kiệt.

- Ừm ừm! Lời này không sai, gia chủ quả thật lợi hại, lão tổ tông ta sống hơn 1000 năm cũng chưa thấy lợi hại như thế. Nói tới thật là đúng, biết càng nhiều những chuyện hắn đã làm thì càng dọa người, thật đúng là không nghe có gì hắn không biết. Ha ha! Nội nó, cái này đúng là phải hỏi thử... Nghe Hải Thanh Vân nói, Nhậm Nhất Nguyên lại uống một ly, gật đầu liên tục, cảm thấy hắn nói đúng, ngay cả nhìn hắn cũng thuận mắt hơn.

Mấy ngày nay, thương thế của hắn khôi phục nhanh chóng, lực lượng bản thân, lực thần hồn vì đấu với con tiên hạc bị thương, có rượu của Nhậm Kiệt hỗ trợ, đang nhanh chóng khôi phục tăng trưởng. Nhậm Tinh ngoan ngoãn đi theo nhóc con Cổ Tiểu Bảo tập huấn, tâm tình của hắn tốt chưa từng có. Mà toàn bộ đều quy công bởi Nhậm Kiệt, mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, liền ngẫm lại những chuyện mà Nhậm Kiệt đã làm...

Vốn nghe lời con mình, Thanh Dao đã nổi lên hoài nghi lo lắng, lại nghe Nhậm Nhất Nguyên nói, liền không nhịn được dâng lên đề phòng, chẳng lẽ trong này có âm mưu gì, hay là...

- Ngài muốn hỏi gì thế? Ngay lúc này, tiếng nói của Nhậm Kiệt vang lên, cất bước đi vào cửa.

Nhậm Kiệt xuất hiện, tựa như có một đám đông đang nói chuyện, có người đẩy cửa đi vào, thuận miệng tiếp một câu. Nhưng bây giờ những người ngồi đây có ai là người thường, Nhậm Kiệt đột nhiên xuất hiện không phải ở ngoài cửa lớn, mà là cửa bên trong, cách xa cửa chính cả đoạn.

Cách xa sân viện mọi người ngồi không đủ trăm thước, khoảng cách này coi như xa đối với người thường, nhưng trên Âm Dương Cảnh, nhất là Thái Cực Cảnh và Pháp Thần Cảnh, đã không thể coi là khoảng cách. Nhưng cố tình mọi người đều không phát hiện đúng lúc Nhậm Kiệt xuất hiện, đều nghe tiếng mới nhìn sang.

- Bái kiến gia chủ! Bái kiến gia chủ! Gia chủ... Vân Phượng Nhi, Hải Thanh Vân, thậm chí Nhậm Nhất Nguyên, Nhậm Thiên Kỳ cũng đã thành thói quen, toàn bộ đứng lên, dựa theo quy củ gia tộc, dù cho lão tổ như Nhậm Nhất Nguyên cũng phải đứng lên gật đầu gọi một tiếng gia chủ.

Cái gì? Thanh Dao nghe tiếng liền quay lại, khi thấy Nhậm Kiệt đẩy cửa bước vào, nàng không như mọi người, mà là vô cùng kinh ngạc giật mình, chuyện gì thế?

Nàng đường đường là Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng trong giới tu luyện, dù lúc này ở trong tiểu thế giới của đối phương, không tiện toàn lực triển khai lực thần hồn tra xét, nhưng trong phạm vi nhất định quanh người có biến đổi gì thì làm sao không biết được. Nhưng cố tình Nhậm Kiệt xuất hiện thế nào, nàng lại không phát hiện, chẳng lẽ người này trực tiếp dịch chuyển tới đây?

Nhưng cũng không thể, thi triển Bảo phù, Linh phù dịch chuyển sẽ dẫn tới không gian dao động, nàng có thể cảm ứng trước, ngay vừa nãy nàng chỉ nghe tiếng nói mới phát hiện có người tồn tại, đây là chuyện trước kia chưa từng có.

Hắn xuất hiện như thế nào, sao mình không phát hiện, sao lại thế này, hắn làm như thế nào?

Trong đầu Thanh Dao xẹt qua vô số nghi ngờ, nhưng tiếp theo xảy ra chuyện làm nàng khó tin, con trai mình lại đứng lên cung kính hành lễ với Nhậm Kiệt. Cái này còn chưa tính, Vân Phượng Nhi cũng thế, dù là trưởng bối nhưng vẫn rất nghiêm túc. Càng khó tin hơn, Nhậm Nhất Nguyên là lão tổ tông cũng đứng dậy, dù chỉ là hơi gật đầu, nhưng... nhưng điều này không đúng.

Nên biết, trong tông môn vạn năm, bình thường Pháp Thần Cảnh luôn ở trên cao vời, là nhân vật vô thượng tối cao, trừ khi tông chủ đặc biệt đủ mạnh, bằng không cũng phải cung kính đối đãi. Nhưng Nhậm Kiệt lại như giáo chủ dựa vào thế lực lên ngôi ở đại giáo vô thượng, cùng lứa, trưởng bối đều phải cung kính, chẳng lẽ là vì tạo thanh thế?

Bởi vì vừa nghĩ con mình có thể bị lừa, những người khác đang tạo thế cho gia chủ này, cho nên Thanh Dao lại nghĩ tới điểm đó. Nhưng trong lòng nàng rõ ràng, chuyện này hình như không đúng, bởi vì không cần phải vậy, thái độ của những người này, bao gồm con của mình, đều không có chút giả dối.

- Đi đường cực khổ. Nhậm Kiệt chào Nhậm Nhất Nguyên và ngũ thúc, sau đó nhìn sang lục thẩm cùng Hải Thanh Vân.

- Chỉ là đi đường, có gì khổ cực. Dù chỉ một câu đơn giản, nhưng do Nhậm Kiệt nói, Vân Phượng Nhi thân là trưởng bối lại vội xua tay. Nàng biết rõ chuyện của đứa cháu gia chủ này.

Lúc trước nàng hôn mê nhiều năm, không có Nhậm Kiệt sẽ không thể tỉnh lại, không có Nhậm Kiệt càng không thể đi đến hôm nay, cảnh tiếp xúc lôi kiếp làm cả đời nàng khó quên. Tuy rằng lúc này bọn họ biết Nhậm Kiệt đã không còn là gia chủ trác táng phải dựa vào bọn họ làm hậu thuẫn, thậm chí Nhậm Kiệt còn lợi hại hơn bọn họ, nhưng nàng cùng Nhậm Thiên Tung, tâm tư hai vợ chồng đều như nhau. Đi theo Nhậm Kiệt, cùng hắn làm mọi chuyện, bởi vì bọn họ tin chắc, những gì Nhậm Kiệt làm sẽ khiến Nhậm gia có tương lai mà bọn họ không thể tưởng tượng.

Nhậm Kiệt cũng không nói nhiều, đều là người mình, không cần phải nói, thăm hỏi một câu là đủ, sau đó chuyển sang Hải Thanh Vân.

- Gia chủ, đây là mẹ ta. Mẹ, đây là Nhậm gia chủ. Hải Thanh Vân vội phản ứng lại, giới thiệu lẫn nhau.

- Từ nhỏ Thanh Vân đi theo cha lớn lên, tuy rằng ta không hỏi tới chuyuện trên đất liên, nhưng ta vẫn luôn quan tâm chuyện của Thanh Vân, gần đây luôn nghe nó nhắc tới Nhậm gia chủ, cảm tạ Nhậm gia chủ trước giờ chiếu cố Thanh Vân. Tuy rằng trong lòng vì chuyện trước đó sinh ra nghi ngờ, nhưng gặp Nhậm Kiệt, Thanh Dao vẫn chân thành biểu đạt cảm tạ.

Không gì khác, nàng nhìn rõ từ khi Hải Thanh Vân đi theo Nhậm Kiệt liền thay đổi, tốc độ làm nàng cũng phải giật mình, thật không kém gì những đại giáo vô thượng toàn lực bồi dưỡng đệ tử.

- Thanh Dao Điện chủ khách khí. Nhậm Kiệt bình thản, hoàn toàn là trung dung, không nói nhiều hơn. Thanh Dao cảm tạ, hắn cũng không khách khí, thản nhiên tiếp nhận. Tuy rằng Hải Thanh Vân cùng lứa với hắn, nhưng Nhậm Kiệt bồi dưỡng bọn họ như đứa nhỏ. Đương nhiên, ngay từ đầu Nhậm Kiệt đã nhìn ra Thanh Dao không đúng, cho nên không gọi là bá mẫu, chỉ có thái độ trung dung.

Một mạch của Thanh Dao vẫn giữ vững Hải Thần Điện từ sau khi Hải Thần Giáo sụp đổ, nhiều đời truyền thừa chức Điện chủ Hải Thần Điện. Hơn nữa một mạch các nàng đều là nữ giới, Hải Thanh Vân còn có một muội muội, vẫn luôn đi theo Thanh Dao, là người thừa kế Điện chủ tiếp theo, có điều tình huống biến đổi, sẽ không còn như trước nữa.

Nhậm Kiệt lạnh nhạt lại làm Thanh Dao bất ngờ, dù sao Nhậm Kiệt còn trẻ như thế, nếu như những người này cố ý tâng bốc hắn, ngay cả trưởng bối Pháp Thần Cảnh hay lão tổ tông cũng vậy, theo lý thuyết hắn phải rất đắc ý mới đúng, nhưng hắn lại bình tĩnh như thế. Bao gồm cả đối đãi mình cũng vậy, nàng là Điện chủ Hải Thần Điện, đường đường Pháp Thần Cảnh mà cảm tạ hắn, hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp một câu.

Nhậm Kiệt bình thản nói với Thanh Dao, nhưng đi qua Hải Thanh Vân lại thân thiết vỗ vai hắn. Hải Thanh Vân rõ ràng học được nhiều mưu kế, nhưng Nhậm Kiệt có thể có thể cảm nhận được hắn từ từ thay đổi, nhất là đại doanh Tây Bắc liên tục ác chiến, Nhậm Kiệt đã tiếp nhận hắn là người mình.

- Mọi người ngồi đi, Thanh Dao Điện chủ, thật ra mời ngài đến đây là muốn nói một chuyện, bổn gia chủ từ Hải Thanh Vân cùng những mặt khác biết được một chút tình huống Hải Thần Giáo, trùng hợp vừa mới diệt Thiên Hải Đế Quốc do Thiên Hải Tông nắm giữ, giết con trai của Hải Vương Hải Vô Thường, hiện sắp lập giáo lên làm tân nhiệm giáo chủ. Dưới tình huống này, bổn gia chủ đành phải làm tốt chuẩn bị tiếp theo. Nhậm Kiệt đi qua Hải Thanh Vân, khoát tay bảo mọi người ngồi xuống, sau đó một lời trực tiếp nói ra ý của mình.

Không chờ đầu óc mọi người phản ứng lại, nói tiếp: - Bởi vì biết những tin tức khác, biết được Hải Vương Hải Vô Thường là vì huyết mạch mà nhận được tiên chỉ, bổn gia chủ muốn biết rõ, truyền thừa huyết mạch Hải Thần Giáo các người là sao, vấn đề thừa kế tính như thế nào, chuyện về tiên chỉ? Mặt khác, trong người Hải Thanh Vân có huyết mạch thừa kế Giáo chủ hay không, nhân tố huyết mạch chiếm bao nhiêu lớn. Nếu có thể được, bổn gia chủ muốn đẩy Hải Thanh Vân ra, làm Giáo chủ Hải Thần Giáo này.