Ánh sao hộ thể, quyền như mặt trời nóng cháy.
Trên nắm tay hào quang cùng nhiệt độ kinh khủng kinh người, dường như sẽ phá hủy hòa tan hết thảy, uy thế mạnh vượt qua tưởng tượng. Đây là dung hợp cận chiến cùng pháp thuật thần thông, không phải pháp thuật thần thông đơn thuần như Nhậm Tinh thi triển trước đó.
Hiển nhiên là Nhậm Tinh đã chuẩn bị kin qua dạy dỗ trước đó, hơn nữa bởi vì Cổ Tiểu Bảo vừa xuất hiện, đã biểu hiện ra lực lượng Thái Cực Cảnh cường hãn, không giống như lực lượng của Nhậm Kiệt hắn căn bản không cảm giác được, cho nên hắn mới thi triển ra Đại Nhật Quyền Pháp này vốn uy lực lớn hơn, lực sát thương mạnh hơn.
- Oa... Cái này thú vị đây! Để xem quyền ai cứng hơn! "Ầm..." Cổ Tiểu Bảo không có mảy may ý sợ hãi, nó đã từng theo Nhậm Kiệt chiến đấu, trải qua lôi kiếp ở Đông Hoang, từng chém giết ở thế giới Cổ Thần, ngay cả Cổ Ma đều trải qua, đương nhiên không e ngại bất kỳ chuyện gì.
Kinh nghiệm chiến đấu của nó cũng rất phong phú, hơn nữa trải qua Nhậm Kiệt chỉ dạy, nhìn qua một cái có thể phân biệt được tình huống tốt xấu.
Quả đấm của Cổ Tiểu Bảo thật đơn giản, chỉ một quyền như vậy, quả đấm nho nhỏ như vậy, vung lên đón đỡ một quyền giống như mặt trời nóng cháy đánh tới kia.
Nhậm Cửu Trí, Nhậm Cửu Khiếu đều trái tim co thắt lại, bởi vì lúc Nhậm Tinh thi triển Đại Nhật Quyền Pháp này, nếu bọn họ một người cũng không dám đối mặt chính diện, đứa nhỏ kia quả thực không biết sống chết, cũng dám trực tiếp dùng thân thể chống lại, muốn tìm chết chăng!?.
Vốn bọn họ cũng đều nghĩ, Cổ Tiểu Bảo không có khả năng là một đứa nhỏ, nhưng sau khi Cổ Tiểu Bảo đến đã biểu hiện thái độ cử chỉ, hoàn toàn không giống như một lão quái vật.
Khác với bọn họ, Nhậm Nhất Nguyên thì càng lộ ra vẻ mặt rất bất ngờ, rất kinh ngạc.
Chỉ có lão mới xác định một chuyện: đứa nhỏ xấu xí này, đích xác không phải lão quái vật ngàn tuổi nào đó, mà chỉ là một đứa nhỏ mấy tuổi, nhưng xác nhận điều này, chính lão cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Hơn nữa thời khắc này, trông thấy Cổ Tiểu Bảo thi triển lực lượng, càng khiến lão giật mình kinh sợ.
"Ầm... Bùng..." Hai lực lượng ầm ầm đụng vào nhau, trong nháy mắt tản ra lực chấn động cường đại, nhưng ngay lúc cổ lực lượng này sắp bạo phát, Nhậm Nhất Nguyên lập tức thúc giục lực lượng, trực tiếp khống chế dẫn động trận pháp ở chung quanh.
Thời điểm này trong cơ thể Nhậm Nhất Nguyên không còn có tiên hồn của xú tiên hạc kia quấy loạn, tuy rằng thần hồn còn có hơi bị hao tổn, nhưng cũng có thể phát huy ra lực lượng của Pháp Thần Cảnh cường đại, kết hợp với trận pháp trong này, nên tuy rằng lực lượng của hai người rất mạnh, nhưng đều bị lão ngăn cản lại.
"Bùng..."
Khi lực lượng chấn động bị cản lại, liền phát sinh một cảnh tượng khó tin: vừa rồi Nhậm Tinh thi triển Đại Nhật Quyền Pháp uy thế giống như mặt trời nóng cháy rơi xuống, như sắp hoàn toàn hủy diệt hết thảy... không ngờ hắn lại bị đánh bay ra ngoài.
May mà Nhậm Nhất Nguyên đã khởi động trận pháp ở chung quanh, hắn chỉ bay ra hơn một ngàn thước, liền đụng lên trên trận pháp, bị bắn ngược trở lại.
"Phốc..." Nhậm Tinh hộc ra một búng máu, hơn nữa quả đấm của hắn lại đau muốn chết, da thịt giống như bị xé rách, xương tay đều giống như hoàn toàn gãy lìa.
"Này... Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?" Nhậm Tinh trợn tròn mắt, làm sao lực lượng của nó có thể mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể như thế?
Đối phương căn bản không dùng tới pháp lực đâu!
Trước đó Nhậm Kiệt một quyền đánh mình ngất xỉu như thế, hiện tại cũng như vậy!
Thời khắc này Nhậm Tinh có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, như thế nào sau khi đụng phải thầy trò bọn họ, dường như mọi chuyện đều biến thành quỷ dị, tại sao lại như vậy?
- A... Nhậm Tinh nổi giận gầm lên một tiếng, thi triển ra công kích tầm xa trong Đại Nhật Quyền Pháp, thế nhưng không đợi hắn bạo phát, Cổ Tiểu Bảo đã quỷ dị vọt tới trước người hắn. Vừa rồi thân mình Cổ Tiểu Bảo cũng bị đẩy lui vài bước, ở xa xa hướng về phía hắn thè ra đầu lưỡi một cái, rồi từ từ biến mất.
"Không xong, đó là giả!" Lập tức Nhậm Tinh ý thức được không thích hợp, đáng tiếc còn muốn phản ứng đã chậm rồi. Cổ Tiểu Bảo đã vọt tới bên cạnh hắn, trực tiếp tung một quyền đánh ngay đầu của hắn.
May mà lần này Nhậm Tinh đã khác với trước, lực lượng phòng ngự đã chuẩn bị sẵn sàng, đây là hắn chuẩn bị vốn để đối phó với Nhậm Kiệt.
"Ầm..." Mặc dù có lực lượng phòng ngự cường đại, hắn còn là phi thân đến giữa không trung, sau đó lại một lần nữa bị đánh thật mạnh bay xuống.
- A... Thời khắc này, trong lòng Nhậm Tinh đã vô cùng rối loạn.
Cả người đều sắp cuồng bạo, tại sao lại như vậy?
Ngay sau đó, thân mình hắn bay lên định thi triển những pháp thuật thần thông khác, chỉ tiếc, so sánh với Cổ Tiểu Bảo, hắn thật giống như một đứa trẻ thuần khiết, vốn chưa từng trải qua chiến đấu, hoàn toàn bị Cổ Tiểu Bảo trêu đùa trong lòng bàn tay.
Hoàn toàn là bị động, căn bản một chút cơ hội cũng không có!
Một bên Nhậm Cửu Trí, Nhậm Cửu Khiếu sớm đã nhìn xem trợn tròn mắt: "Thế này còn đánh cái gì nữa?"
Hai người bọn họ liên thủ tuy rằng lợi hại, cho dù lão tổ ngàn tuổi đều không e ngại, nhưng cũng không có kinh khủng đến mức này đâu!
Hiện tại lại la ó, Nhậm Tinh bị đánh căn bản không có năng lực trả đòn, bọn họ đều cảm giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh: tên tiểu tử này chiến đấu kinh khủng khiến sau lưng người ta toát mồ hôi lạnh.
Nếu như nó thật sự chỉ có năm tuổi, vậy... vậy nó còn là người sao?
Lập tức hai người chợt nghĩ tới một chuyện, ánh mắt không nhịn được đều nhìn về phía Nhậm Kiệt: có thể dạy ra một đồ đệ như vậy ư?
- Gia gia, con bà nó! Năm tuổi ư? Quá hoang đường đi! Dạy thế nào được, còn má nó mạnh như vậy! Cho dù năm đó ta tu luyện trên trăm năm đạt tới trình độ này cũng không có mạnh như vậy đâu... Lúc này, Nhậm Nhất Nguyên hoàn toàn không quản tới hình tượng tiên phong đạo cốt giống như tiên nhân hạ phàm của mình, hai tay nắm lấy tóc của mình, rất dùng vò vò.
Quá kích thích người ta mà! Cho dù lúc trước ở trong Chiến Trường Táng Tiên, lão cũng không có cảm giác bị kích thích lớn như vậy.
"Ầm..." Đúng lúc này, Nhậm Tinh đã không biết bao nhiêu lần thân mình bay lên không trung, lại một lần nữa bị Cổ Tiểu Bảo tung một chân đạp rơi xuống, lần này hơi nặng một chút, Nhậm Tinh bị đạp rơi xuống lại quẩy người một cái, không thể bay lên nữa.
- Hắc hắc... Sau này ngươi hãy theo ta lăn lộn đi, ta sẽ dạy ngươi thật tốt, yên tâm đi! Lúc này, Cổ Tiểu Bảo rất nhẹ nhàng thu được thắng lợi, vỗ vỗ ngực rất vui vẻ nói, rất có dáng người phụ trách.
Trong lòng nghĩ chuyện tốt đẹp, từ nay về sau, mình cũng có thể dạy người khác!
- A... Cút! Nghe nó nói lời này, Nhậm Tinh tức giận đến nổi giận gầm lên một tiếng, muốn xông lên quyết một trận tử chiến.
- Ồ! Ngươi còn không phục... Này... Cổ Tiểu Bảo kỳ quái nhìn Nhậm Tinh ở phía dưới bị nó đánh thành mặt gấu còn không phục rất là khó hiểu: "Vậy mà còn không phục à?!" "Bốp..." Lập tức nó chợt nghĩ tới điều gì, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ ót một cái nói: - Quên mất lời sư phụ nói, còn phải biểu hiện ra năng lực có thể đánh chết ngươi, cái này đơn giản!
Nghe Cổ Tiểu Bảo nói lời này, Nhậm Cửu Trí, Nhậm Cửu Khiếu, thậm chí Nhậm Nhất Nguyên, đều có một loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, nhưng đồng thời cũng rất là bất đắc dĩ!
Đã đánh thành như vậy, nếu như chân chính chém giết thì không biết Nhậm Tinh đã chết bao nhiêu lần rồi.
"Ầm..." Đột nhiên, Cổ Tiểu Bảo nói xong, trong nháy mắt thân thể tăng vọt, trở nên lớn, trở nên lớn tiếp, mặc dù không có trở nên kinh khủng như Cổ Ma, Cao Bằng bọn họ ở trong thế giới Cổ Thần kia, nhưng thoáng cái cũng biến thành người khổng lồ cao tới mấy chục trượng.
Cổ Tiểu Bảo là chân chính thừa kế lực lượng của Cổ Thần nhất tộc, nó có huyết mạch Cổ Thần, tổ phù Cổ Thần, chân chính là Cổ Thần nhất tộc. Cổ Thần nhất tộc có thân thể chính là pháp bảo chiến đấu mạnh nhất, thân thể càng lớn, càng có thể phát huy lực lượng của họ...
Tất cả truyền thuyết về Cổ Thần nhất tộc đều là hình tượng nhân vật vô cùng to lớn, cũng chính vì nguyên nhân này.
Cổ Tiểu Bảo không có biến hóa thành lớn đến cực hạn, thân thể mấy chục trượng đã đủ dùng rồi, trong tiếng nổ ầm ầm đánh xuống một quyền, quả đấm còn to lớn hơn so với thân mình Nhậm Tinh đánh xuống. Lực lượng vô cùng mãnh liệt cuồn cuộn, mang theo đầy sát khí thiên địa, đánh thẳng xuống.
- A... Nhậm Tinh chưa từng trải qua lần nào như lần này, trong áp lực kia còn mang theo tràn đầy sát khí thiên địa.
Trong nháy mắt làm cho lực lượng của hắn bị ảnh hưởng, áp lực trên tay quyền làm cho thân thể hắn thiếu chút nữa vỡ vụn, cả người lại lần nữa bị đánh rơi thật mạnh trên mặt đất.
"Vù..." Cuối cùng quả đấm kia dừng lại ở trước mặt hắn, nhưng khảnh khắc đó, trái tim Nhậm Tinh gần như ngừng đập.
Tử vong, hắn nghĩ là hắn từng trải qua đau khổ, không ngừng nỗ lực, từ nhỏ đã đối chiến cùng các nhân vật cường đại, vượt cấp đối chiến là chuyện hắn thích nhất, cũng là chuyện hắn tự hào nhất.
Nhưng hôm nay hắn mới biết, những lần đó quả thật đều là trò chơi, là trò chơi rất ngây thơ...
Không sai, chính là mọi người bồi tiếp hắn chơi đùa, chỉ có giờ khắc này: Cổ Tiểu Bảo đánh một quyền nhìn như tùy ý, lại làm cho hắn chân chính cảm nhận được uy hiếp của cái chết, cả người hắn cũng cảm giác mình thật sự đã chết đi.
Thần hồn dường như tiêu tán, thân thể như là không tồn tại.
Chỉ trong khoảnh khắc, hết thảy đều biến mất.
Nhậm Nhất Nguyên, Nhậm Cửu Trí, Nhậm Cửu Khiếu bọn họ so với Nhậm Tinh sớm đã thường thấy cảnh tượng chiến đấu sinh tử, cảm nhận được uy hiếp tử vong thật sự, cũng đều vô cùng chấn động khiếp sợ.
Nhân vật cường đại không phải bọn họ chưa từng thấy, nhưng giống như Cổ Tiểu Bảo thế này bọn họ thật sự chưa thấy qua.
Bởi vì Nhậm Nhất Nguyên lầm bầm lầu bầu nói, Nhậm Cửu Trí cùng Nhậm Cửu Khiếu rốt cục cũng không thể không thừa nhận, không thể không xác định một chuyện: đứa nhỏ xấu xí này đúng thật là mới mấy tuổi mà thôi, không phải lão quái vật, nó đúng thật là một đứa nhỏ!
Càng là biết rõ điều này, họ càng kinh hãi.
Còn có thiên lý hay không chứ? Một đứa nhỏ làm sao có thể kinh khủng như vậy?!
- Gia gia, con bà nó! Không phải người mà! Hai các ngươi đây là muốn làm gì, nhất là ngươi... Sững sờ một hồi lâu, cũng là Nhậm Nhất Nguyên kịp phản ứng trước tiên, quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt:
- Nói mau, rốt cuộc ngươi từ đâu kiếm được tên này, hắn có phải có huyết mạch Cổ Thần hay không? Tuy nhiên cho dù có huyết mạch Cổ Thần cũng không có khả năng kinh khủng như vậy đâu! Chẳng lẽ là chuyển thế, cho dù là chuyển thế mới năm tuổi cũng không thể tu luyện đến trình độ này!
Nhậm Nhất Nguyên một bên vừa hỏi, một bên vừa tự trả lời, quay đầu nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt, cũng không biết mình đang nói gì.
- Sư phụ! Vậy được chưa? Có phải sau này hắn thuộc về đệ tử quản hay không? Lúc này, Cổ Tiểu Bảo đã khôi phục bình thường, ở trên không trung nhìn Nhậm Tinh không có mảy may phản ứng ở phía dưới, còn không xác định là đã đủ hay không, chỉ có thể nhìn về phía Nhậm Kiệt nhờ giúp đỡ, hỏi thăm có được hay chưa?!.
- Ừm! Không có vấn đề, trước có thể xuống!
Nhậm Kiệt không để ý tới Nhậm Nhất Nguyên còn chưa có tỉnh táo, gật đầu cười nói với Cổ Tiểu Bảo.
- Oa... Ha ha... Sau này hắn thuộc về ta quản, ta còn lợi hại hơn so với đại sư huynh, thủ hạ của đại sư huynh bây giờ còn chưa có lão tổ Thái Cực Cảnh đâu, xem bọn họ còn dám nói ta nhỏ, đợi đi trở về hâm mộ chết bọn họ luôn... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói lời này, Cổ Tiểu Bảo thân còn trên không trung, lập tức hưng phấn, kích động gào thét, cả người cũng rống lên khoa trương.
Với hắn mà nói, đây là một sự kiện vô cùng có cảm giác thành tựu, mà thanh âm hoan hô của nó vô cùng hưng phấn, còn có nó nói ra những lời nói có chút ngây thơ kia, làm cho Nhậm Nhất Nguyên, Nhậm Cửu Trí, Nhậm Cửu Khiếu ở một bên đều không nói nên lời, nhìn về phía đôi thầy trò như nhìn quái vật.
- Sư phụ à sư phụ! Ta nên dạy hắn cái gì, dạy hắn chiến đấu à, hắn rất vô dụng, căn bản không biết chiến đấu là gì, nếu thật sự gặp người lợi hại, lập tức sẽ giết chết hắn!
- Ừm... Không đúng, không đúng! Người này không hiểu chuyện, sư phụ nói, chưa cần học nghệ trước phải học lễ, người này không lễ phép như vậy, trước dạy hắn cách làm người!
- Hắn cũng không biết nói lắm! Ừm! Nếu không trước dạy hắn cách ăn nói cũng được, có phải hay không sư phụ?
- Sư phụ...
Cổ Tiểu Bảo hạ thân mình xuống bên cạnh Nhậm Kiệt, hưng phấn, kích động, không ngừng hỏi, tự lẩm bẩm, hiển nhiên vô cùng hưng phấn, kích động, nhưng với chuyện dạy người khác như thế nào ít nhiều nó còn có chút bất an!
- Sư phụ dạy ngươi thế nào, ngươi cứ dạy hắn như thế là được! Thấy dáng vẻ khả ái của Tiểu Bảo, Nhậm Kiệt cười vuốt đầu nó, nói.
Mà thấy một màn như vậy, Nhậm Nhất Nguyên đứng ở một bên thật sự hoàn toàn hết chỗ nói rồi, cảm giác thế giới này quá hoang đường đi! Nhưng có một điều lão có thể khẳng định: cho dù là Pháp Thần Cảnh bình thường đến đây, cũng không nhất định có thể dễ dàng bắt lấy đứa nhỏ xấu xí năm tuổi này, bởi vì có thể rõ ràng nhìn ra, vừa rồi nó cũng không có dùng hết toàn lực, hiển nhiên nó còn có nội tình.
Hơn nữa nó cũng không phải là lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường, rõ ràng đã đột phá vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh, đi vào cảnh giới lão tổ ngàn tuổi, cái này cũng chưa tính, ở trên người nó Nhậm Nhất Nguyên mơ hồ có thể cảm giác được đã trải qua rèn luyện thân thể, cường độ thân thể của nó dường như đã đạt đến Pháp Thần Cảnh, điều này cũng quá đáng sợ đi!
Nếu như nó có thể đột phá đến Pháp Thần Cảnh... vừa nghĩ tới một đứa nhỏ năm tuổi đạt tới Pháp Thần Cảnh, ngay cả Nhậm Nhất Nguyên đều cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ, trên mặt nóng lên: "Gia gia, con bà nó! Đây là chuyện gì vậy?"
- A... Mà mãi đến lúc này, Nhậm Thiên Kỳ vừa rồi cùng chạy theo Cổ Tiểu Bảo, giờ này mới chạy tới.
Nhìn hết thảy chuyện trước mắt, nghe đoạn đối thoại giữa Nhậm Kiệt cùng Cổ Tiểu Bảo, cả người lão liền sửng sốt đứng ngẩn ngơ trên không trung. Lão nghĩ rằng ít nhất từ bên ngoài biết rất nhiều tin tức liên quan với vị cháu này, vị gia chủ Nhậm gia này, dù gì cũng coi như biết một chút.
Nhưng tới giờ lão mới phát hiện, mình nghĩ sai mười phần, mình hoàn toàn không biết, một chút cũng không biết.
- A... "Bịch!" Đột nhiên lại lần nữa vang lên một tiếng thét không cam lòng, và một tiếng động, sau đó Nhậm Tinh đứng lên bạo phát lực lượng. Tuy rằng Nhậm Tinh bị đánh rất thảm, nhưng Cổ Tiểu Bảo đi theo Nhậm Kiệt lâu như vậy, xuống tay rất có chừng mực, hắn cũng không có bị thương thế trí mạng gì, chỉ là có cảm giác vừa mới từ trong loại uy hiếp tử vong kia vùng vẫy đi ra mà thôi.
Nhậm Tinh cả người run rẩy, đau khổ nhìn thầy trò ở xa xa kia, giờ khắc này hắn đã biết một chuyện: mình thật sự không có khả năng là đối thủ của họ.
- Nó không có khả năng chỉ có năm tuổi, ngươi... ngươi đùa bỡn ta, nó là lão quái ngàn tuổi biến hóa thành, ngươi đùa bỡn ta... Nhưng hắn vẫn chưa tin, đánh chết hắn cũng không tin, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Ngay khoảnh khắc ý niệm nảy lóe lên trong đầu, lực lượng trong cơ thể hắn kia lại lần nữa giống như ánh sao nở rộ, như là nội hạch của một viên tinh cầu khổng lồ đang thiêu đốt, đang bạo động.
Nếu quả thật là Nhậm Kiệt này đùa bỡn hắn, Nhậm Tinh sẽ không quản hết thảy, mặc dù có chết hắn cũng muốn liều mạng.
- Câm miệng! Cho dù là gia chủ, nếu như hắn đùa bỡn với ngươi, gia gia, tổ tông ngươi có thể nhìn không quản sao? Gia gia, con bà nó! Đừng làm cho gia gia ta mất mặt, thua thì thua, người ta chỉ có năm tuổi, sau này ngươi hãy đi theo nó học hỏi cho tốt đi! Nhậm Nhất Nguyên cuối cùng mở miệng mắng một câu, nhưng cũng không có tức giận bao nhiêu, bởi vì điều này đích xác khiến người ta rất khó chịu, nhưng lại rất bất đắc dĩ không làm sao được.
Nhìn xem tới đây, tự nhiên lão đã biết những gì mình làm đúng là rất thất bại, ít nhất là phương diện dạy dỗ Nhậm Tinh...