Tà Thiếu Dược Vương

Chương 641: Lão tổ tông Nhậm gia




Biến cố đột ngột, làm cho Nhậm Nhất Nguyên lấy chết liều mạng với con tiên hạc tự xưng thượng tiên chó má này cũng phải ngây dại.

Chuyện gì thế này, đây là thân thể mình, còn ở sâu trong lực thần hồn, lại có ngoại lực xuất hiện, mình... mình lại không hay biết?

Bên trong thân thể, sâu trong thần hồn trở thành chiến trường, ngoài con tiên hạc thối tha này muốn mình nhường lại thân thể, còn có lực lượng khác đi vào, thế giới này sao vậy chứ?

- Không... không phải đang mơ đó chứ? Nhậm Nhất Nguyên ngây người, không nhịn được lầm bầm.

- Còn muốn giãy giụa, cái gì quy tắc Tiên đạo chó má, chỉ là một phần quy tắc thiên địa, mà ngươi nắm giữ quá ít, phá cho bổn gia chủ. Oành... Cái gọi là quy tắc Tiên đạo, chỉ là Pháp Thần Cảnh trải qua thần kiếp có được tiên hồn lực, trực tiếp dung nhập một phần cảm ngộ quy tắc thiên địa hoàn chỉnh vào trong tiên hồn lực, tự gọi là quy tắc Tiên đạo.

Thật ra đó là học tập mô phỏng quy tắc thiên đạo, lợi dụng làm cơ sở tiên hồn lực, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm tiên nhân hùng mạnh. Tiên hồn lực của tiên nhân đã không còn giống người tu luyện nữa, bởi vì người tu luyện thì ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng không dám dùng thần hồn lực đi chiến đấu. Nhưng tiên hồn lực của tiên nhân lại vô cùng mạnh mẽ, con tiên hạc này chỉ còn một chút tiên hồn lực, vẫn làm Nhậm Nhất Nguyên thê thảm như vậy.

Nhưng loại quy tắc Tiên đạo này, đối với Nhậm Kiệt đang chìm đắm trong Thánh nhân luận đạo, căn bản không tính là gì cả. Chỉ là hắn phải tranh thủ thời gian, bởi vì không quá nửa giây, tiên linh khí cùng Ngọc Tinh linh ngọc còn thừa của hắn sẽ phải hao hết.

Đã trải qua nhiều chuyện, đạt đến cảnh giới hiện tại, linh ngọc đã không còn tác dụng mấy, dù chất đống thành núi cũng không đủ tiêu hao.

Nhậm Kiệt ầm ầm nghiền xuống, lực thần hồn mượn uy thế Thánh nhân luận đạo không gì sánh bằng, uy áp hùng hồn như vũ trụ hồng hoang cũng nghiền nát.

Rắc... Rắc... Bùm... Oành... Quy tắc Tiên đạo của tiên hạc này không hoàn chỉnh, nếu nó thật hoàn chỉnh, làm sao đến đây đoạt xá thân thể Pháp Thần Cảnh của Nhậm Nhất Nguyên. Quy tắc Tiên đạo còn không tới một phần vạn, làm sao thừa nhận được Nhậm Kiệt đè ép như vậy, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn.

Lực thần hồn của Nhậm Kiệt trực tiếp nghiền xuống, thân thể tiên hồn của con tiên hạc này như sắt thép, còn Nhậm Kiệt tối đa chỉ miễn cưỡng gần bằng sắt thép. Nhưng lúc này Nhậm Kiệt từ trên đè xuống, mấu chốt là mượn Thánh nhân luận đạo ngưng tụ như núi. Đá không cứng bằng sắt thép, nhưng nếu là một ngọn núi thì có thể dàng đập vụn sắt thép.

Con tiên hạc hét thảm ầm ầm vỡ vụn, ngay khoảng khắc đó, nó cảm nhận được lực thần hồn của Nhậm Kiệt sau khi rút khỏi Thánh nhân luận đạo. Dù đối với người thường, lực thần hồn Pháp Thần Cảnh đã là rất khủng bố, nhưng ở trong ý nghĩ cuối cùng của con tiên hạc.

Má nó! Mình là tồn tại trải qua thần kiếp, ngay cả lúc này còn sót một tia tiên hồn lực không bằng một phần vạn thời toàn thịnh, nhưng làm sao lại bị một tên người tu luyện Pháp Thần Cảnh nho nhỏ tiêu diệt. Tiên hồn đó, tiên hồn lực đó, nếu như Pháp Thần Cảnh không có Tiên khí, chỉ dựa vào lực thần hồn, mình có đứng yên cho bọn họ công kích, cũng vĩnh viễn không thể tổn thương chút nào.

Nhưng cố tình mình xui xẻo như thế, không chết trong đại chiến thượng cổ, cuối cùng... lại chết ở đây. Không cam lòng, quá không cam lòng mà!

Rốt cuộc lực lượng bên ngoài là gì, sao lại có một cỗ lực lượng làm cho mình cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Thứ làm cho tiên hồn của mình cảm thấy khủng bố, rốt cuộc là gì?

Cuối cùng tại sao chỉ là lực thần hồn Pháp Thần Cảnh, chẳng lẽ đối phương có Tiên khí gì?

Bùm... Trong cực kỳ không cam lòng, ý niệm cuối cùng tiêu tán, trung tâm tiên hồn cũng vỡ vụn, bao gồm cả những quy tắc Tiên đạo bao bọc xung quanh.

- Căng thiệt, nếu tên này có thể chống thêm một chút... Khi một chút tiên linh khí, Ngọc Tinh linh ngọc cuối cùng hết sạch, Nhậm Kiệt cũng không khỏi thở phào. Bởi vì nếu tên này thật chống được một chút, vậy mình cùng Nhậm Nhất Nguyên đều sẽ nguy hiểm.

Ý nghĩ này chỉ lóe lên, tiếp theo không có thời gian nghĩ tới nữa, bởi vì hắn chú ý tới tiên hồn, quy tắc Tiên đạo vỡ vụn của tiên hạc kia.

Tiên hạc này hẳn là lĩnh ngộ quy tắc tốc độ, vừa rồi bộc phát ra tốc độ làm cho mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Nếu không phải mình đang trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, hoàn toàn nghiền ép áp chế, chỉ sợ thật cho nó tranh thủ được khoảng trống.

Nhậm Kiệt liền không khách khí, thân thể lực thần hồn vừa động, nhấc tay bắt đầu thu lấy chúng.

- Lão gia ngài còn ngây người làm gì, ta là đương đại gia chủ Nhậm gia, Nhậm Thiên Hành là cha ta. Mau thừa dịp hấp thu hồn lực và những quy tắc Tiên đạo vỡ vụn này, dung nhập bản thân. Mau!

Nhìn vị lão tổ tông Nhậm Nhất Nguyên còn chưa tỉnh táo, không phản ứng lại, Nhậm Kiệt vội nhắc nhở. Cơ hội này không phải lúc nào cũng có, tên này đã từng trải qua thần kiếp phi thăng Tiên giới, tuy rằng tự xưng thượng tiên, nhưng Nhậm Kiệt luôn cảm thấy kẻ này không quá lợi hại.

Nhưng mặc kệ thế nào, trải qua thần kiếp, có tiên hồn lực, quy tắc Tiên đạo, dù không phải thượng tiên gì, nhưng là tồn tại Tiên giới. Từ sau thượng cổ, khó gặp vết tích về tiên, càng đừng nói tiên nhân, bây giờ gặp một con "hạc" ở Tiên giới cũng đã không tệ. Mặc kệ tên này ở Tiên giới có lợi hại hay không, kém nhất cũng phải là Yêu Thần Pháp Thần Cảnh đỉnh phong, sau đó trải qua thần kiếp phi thăng, hiện tại tiên hồn, pháp tắc Tiên đạo vỡ vụn ở đây mà không thừa cơ hấp thu, vậy còn đợi khi nào.

- Đúng rồi, má nó, sao lại quên mất chuyện này... Nhậm Nhất Nguyên lập tức phản ứng lại, vậy chuyển lực thần hồn, khống chế pháp lực, toàn lực hấp thu tiên hồn lực tứ tán.

Khó tránh có một phần hoàn toàn tiêu tán, đồng thời thu nạp một chút quy tắc Tiên đạo vỡ vụn.

- Là đương đại gia chủ Nhậm gia, lợi hại như thế, còn là con trai của Nhậm Thiên Hành.

- Không... không đúng, má nó, con trai của Nhậm Thiên Hành, không phải chứ?

Nhậm Nhất Nguyên vừa ra sức thu nạp, cũng phản ứng lại lời Nhậm Kiệt nói, ngẫm nghĩ kỹ càng mới phát hiện không đúng, chính hắn cũng bị dọa lần nữa.

Bị dọa cả kinh, con trai của Nhậm Thiên Hành mới bao lớn, bản thân mình biết rõ con hạc thối kia khủng bố cỡ nào hơn bất cứ ai. Mình đấu với nó trăm năm, lúc trước nếu không phải Nhậm Thiên Hành hỗ trợ phong ấn tên này, mình đã bị tiêu diệt đoạt xá lâu rồi. Gần đây tên này đột nhiên đi ra, mình muốn tự hủy thân thể cũng khó, vẫn dây dưa lâu như thế, không thể nào ngờ... lại xuất hiện cục diện này.

Nhưng mặc kệ thế nào, bởi vì vận chuyển pháp lực, không ngừng hành động, trong lòng chấn động kinh hãi, nhưng không ảnh hưởng hắn thu nạp tiên hồn lực cùng quy tắc Tiên đạo.

Có điều Nhậm Nhất Nguyên hành động chậm, hơn nữa Nhậm Kiệt ở gần hơn, lực thần hồn vừa ra khỏi cảnh giới Thánh nhân luận đạo, dưới nhiều yếu tố, có 6-7 phần bị Nhậm Kiệt lấy đi, còn lại không tới 3 phần mới bị Nhậm Nhất Nguyên khống chế.

Đây là thứ cao hơn Pháp Thần Cảnh, vật căn bản của là Tiên giới, bình thường ngay cả chiến đấu trong Tiên giới cũng khó thu nạp được chúng. Chỉ có ở trạng thái đặc thù nơi này, hình thành cục diện trong thần hồn của Nhậm Nhất Nguyên mới được như thế, điều này tuyệt đối là cực hiếm có.

- Má nó, ngươi thật là con của Nhậm Thiên Hành?

- Giống, má nó quá giống...

- Nhậm Thiên Hành may mắn tận trời, bản thân mình lợi hại cũng thôi, ông nội đây cũng lợi hại, nhưng sinh ra con còn lợi hại hơn ông nội đây... chậc chậc....

- Ông nội đây sinh mười mấy con trai, không một đứa thành tài, toàn chết sớm hơn ta, ngay cả cháu chắt cũng không biết ở đâu, vẫn là Nhậm Thiên Hành lợi hại.

Vừa thu lại, Nhậm Nhất Nguyên liền tới cạnh Nhậm Kiệt, nhìn trước ngó sau đánh giá kỹ càng Nhậm Kiệt, không ngừng cảm khái.

Chỉ là hắn cảm khái hơi quá, miệng toàn chửi tục, luôn miệng ông nội đây, hoàn toàn không giống dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Không nói, tuyệt đối là dáng vẻ cao nhân thế ngoài, tiên nhân hạ phàm, nhưng vừa mở miệng liền làm mọi người câm nín.

Nhưng cuối cùng Nhậm Kiệt cũng biết, Nhậm Tinh không lớn tuổi, nhưng luôn miệng tiểu gia, thì ra toàn là học theo vị lão tổ tông này.

- Lần này ta đến đây là muốn biết mọi chuyện liên quan tới cha ta, ta muốn cứu hắn ra. Tuy rằng cảm giác vị lão tổ này rất đặc biệt, dáng vẻ tiên phong đạo cốt tuyệt đối, nói chuyện thô tục không thôi, nhưng Nhậm Kiệt không muốn để ý, trực tiếp nói mục đích lần này.

- Cứu hắn ra, tiểu tử ngươi mở ra tầng cuối cùng trong nhẫn trữ vật, ngươi đạt tới Pháp Thần Cảnh? Nhậm Nhất Nguyên trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt, tiếp theo vỗ trán: - Đậu! Ngươi xem đầu óc của ta, vừa rồi ngươi còn giết cả con hạc kia, tuy rằng không biết ngươi dùng ngoại lực gì, nhưng lực thần hồn của ngươi tuyệt đối không thể kém hơn ông nội đây. Nhưng mà nói thật, tiểu tử ngươi làm thế nào, năm đó lão cha của ngươi chỉ giúp ta giam cầm thứ đó ở trong, cùng lúc để lại lời nói, chính hắn cũng than thở, không ngờ ngươi lại làm được. Đúng rồi, vừa rồi ngươi làm thế nào, có thể giết được con hạc đê tiện kia. Còn có một chuyện phải hỏi, má nó làm sao ngươi vào đây được, chỗ này là bên trong thần hồn của ông nội ta đây, làm sao ngươi vào được?

May mắn Nhậm Kiệt không phải hạng gia chủ cổ hủ, cũng không phải không nói thô tục được. Đương nhiên, dù hắn hai đời làm người, trải qua thời đại trước, nhưng giờ nghe vị Nhậm Nhất Nguyên lão tổ tông sống hơn ngàn năm này mở mồm ngậm miệng đều thô tục như thế, cảm thấy không lời chống đỡ.

Hơn nữa mình hỏi hắn một câu, hắn hỏi lại mình 10 câu, nhưng làm Nhậm Kiệt mừng rỡ là đã lâu như thế, cuối cùng hỏi đến người biết, chân chính biết tin tức của cha mình. Biết được tin tức của lão cha, vậy sẽ biết được rất nhiều chuyện.

- Bên ngoài rất bận, cũng nhiều chuyện, về sau ta trả lời ngài, trước tiên ngài nói rõ những điều không thể nói tùy tiện, còn lại thì ra ngoài rồi nói. Đừng nói hắn hỏi 10 câu, có cả trăm cả ngàn câu, chỉ cần Nhậm Kiệt muốn nắm giữ cục diện, một câu thôi là có thể xoay chuyển được.

Không cần cố ý nâng cao thái độ, cứ bình thường, nhưng lúc này Nhậm Kiệt hoàn toàn dùng thân phận gia chủ để nói chuyện.

Tính từ bối phận, hắn tôn kính vị lão tổ tông này, nhưng nếu làm việc, phải nói chuyện, Nhậm Kiệt vẫn sẽ nắm giữ tiết tấu trong tay mình.

Nhậm Nhất Nguyên dù nói rất thô tục, nhưng lại rất rõ ràng, vừa nghe Nhậm Kiệt liền nhìn lại, gật đầu: - Được! Con trai của Nhậm Thiên Hành quả nhiên cái gì cũng được, cha ngươi nếu không có gì đột biến, vẫn còn bị nhốt ở trong Chiến Trường Táng Tiên. Nơi đó là chỗ Hoàng triều thượng cổ khai chiến cuối cùng với Tiên giới, cụ thể ở chỗ nào, ta cũng không rõ ràng. Năm đó tự nhiên đi vào một chỗ di tích liền lọt vào không gian đó, muốn đi ra cũng không được. Sau đó Nhậm Thiên Hành đi vào, mới biết đều là người Nhậm gia.

- Lúc đó đã xảy ra một lần chiến đấu cùng biến động lớn, có một món Tiên khí đặc thù khôi phục lại uy lực, vô số người trah giành, tạo thành khe nứt lối đi mới. Nhưng tình huống lúc đó đặc thù, cha ngươi không thể đi ra, cho ta mang theo nhẫn trữ vật đi ra, còn có hắn để lại một loại pháp bảo. Sau đó pháp bảo kia biến thành phân thân, sau đó bảo ta giúp hắn luyện chế lại nhẫn trữ vật, bỏ vài thứ vào, nếu ngươi biết phải cứu cha ngươi, vậy cũng đã biết những thứ đó.

Nói xong, Nhậm Nhất Nguyên phát hiện Nhậm Kiệt còn thắc mắc nhìn mình, muốn biết gì nữa, Nhậm Nhất Nguyên xòe tay nói thẳng: - Nhìn cái gì, hết rồi, má nó ông nội ta đây cũng chỉ biết bấy nhiêu. Tình huống lúc đó rất nguy hiểm, bị cha ngươi đưa ra ngoài, phân thân của hắn liền lấy được tiểu thế giới này, chuyện đằng sau ngươi cũng biết. Cuối cùng phân thân của hắn giúp ta tạm thời trấn áp con hạc thối kia nhiều năm, bằng không có lẽ ngươi sẽ gặp được phân thân của hắn, muốn gì cũng sẽ biết.