- Bái kiến gia chủ. Nhưng vào lúc này, thị vệ phía sau và đám người Đồng Cường đều xoay người thi lễ, Mặc Hồng mới giựt mình tỉnh lại, phát hiện Nhậm Kiệt đã tới gần hắn năm thước, vậy mà hắn hồn nhiên không biết.
- Mặc Hồng bái kiến gia chủ. Mặc Hồng cũng vội vàng xoay người thi lễ, trước kia xảy ra rất nhiều chuyện, còn có đối thoại giữa Nhậm Kiệt cùng lục gia, biết biến hóa của hắn, hắn không dám chậm trễ.
Mặc dù ít người biết biến hóa của Nhậm Kiệt, nhưng càng tìm hiểu hắn càng giật mình, càng khiếp sợ, bởi vì hắn phát hiện vị gia chủ trẻ tuổi này có những thứ thần bí mà mọi người đều không biết, mà tùy tiện lộ ra một thứ lại đủ để làm toàn bộ Ngọc Kinh Thành khiếp sợ.
Cho nên giờ phút này lại nhìn Nhậm Kiệt, trong lòng Mặc Hồng càng thêm mê man, không biết vị gia chủ này còn ẩn giấu chuyện mình không biết gì nữa.
- Người mình, không cần khách khí như vậy, ngươi không thi lễ ta cũng không mượn cớ thu thập ngươi đâu.
Nhậm Kiệt vừa mới thích ứng tu luyện Luyện Thể Thiên Ngọc Hoàng Quyết tầng thứ năm, tuy rằng luôn dùng dược vật, trạng thái bản thân cũng không tồi, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ mệt mỏi, nhìn qua giống như người tay mấy ngày.
Chỉ là Nhậm Kiệt nói vậy lại khiến cho Mặc Hồng vốn đang kích động bình tĩnh lại không ít.
- Lục gia có lệnh, gia chủ cho dù ra lệnh cho chúng ta đốt sạch đại trạch Nhậm gia, chúng ta cũng không thể do dự, cho nên gia chủ cứ việc phân phó. Mặc Hồng dù sao đi theo lục gia nhiều năm như vậy, rất nhanh bình tĩnh nói:
- Lúc gia chủ uống rượu, bệ hạ triệu kiến Phương Viêm, lục gia thấy cũng đủ rồi nên thả hắn về, lục gia bảo ta tới bẩm báo với gia chủ một tiếng.
Nhậm Kiệt nghe xong hiểu ý cười, lục thúc đây là dùng lễ đối đãi mình, trên thực tế cho dù lúc cha mình làm gia chủ, lục thúc cũng không cần khách khí như vậy.
- Bệ hạ triệu kiến, lục thúc thả cũng tốt. Thả Phương Viêm để nhử mồi.
Nhậm Kiệt gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không nói thêm.
- Lục gia cũng có ý này, mặt khác lục gia bảo ta truyền lời cho gia chủ, nếu kỳ thi ở Ngọc Hoàng Học Viện có vấn đề gì có thể tìm hắn bất cứ lúc nào, hội nghị trưởng lão toàn thể gia tộc ngươi cũng không cần lo, tình hình chiến đấu tiền tuyến biến động bất cứ lúc nào, hai tháng, thậm chí lâu hơn cũng rất bình thường, thời gian có thừa.
- Ha ha, được, thay ta cảm ơn lục thúc.
Nhậm Kiệt vui vẻ cười, bây giờ mình tranh đấu với đám người Nhậm Quân Dương tạm thời chiếm thượng phong, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Dù sao đại trưởng lão luôn luôn bế quan, các trưởng lão đều lấy đại trưởng lão như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hơn nữa hai đại nhân vật nắm binh quyền chân chính còn chưa trở về, lúc trước đám người Nhậm Quân Dương giận dữ nói muốn họp toàn thể trưởng lão, rõ ràng muốn cho mình đẹp mặt mà.
Mà lục thúc lại rất trực tiếp, hắn có biện pháp khiến biên cảnh không ổn định, khiến cho hai người Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ thể trở về ngay, cũng kéo dài được ngày hộp đại hội trưởng lão.
- Về phần kỳ thi ở Ngọc Hoàng Học Viện, vẫn còn thời gian, ta tự có biện pháp! Nhậm Kiệt cười phất tay áo, tham gia khảo hạch cuối cùng ở Ngọc Hoàng Học Viện bắt bược phải đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy, hắn vẫn có lòng tin này.
Về phần sức chiến đấu thực sự của hắn, hiện giờ cũng chỉ có lão nhân mặt cười và Tôn Nhị mới biết, Tôn Nhị bây giờ tự phong bế không lên tiếng, coi như chỉ chỉ lão thần long thấy đầu không thấy đuôi lão nhân mặt cười biết. Bởi vì Nhậm Kiệt hiểu rõ, trước khi không có thực lực tuyệt đối, có một số việc có thể cao sang phách lối, cho dù cao sang tới đâu, phách lối cỡ nào, nhưng có một số việc nhất thiết phải điệu thấp, khiêm tốn, âm thầm xử lý.
- Vậy ta trở về...
- Gia chủ, không xong, Cao... Nhân... Bị đập... Đập nát... Nhưng vào lúc này, đột nhiên mặt đất rung lên, tiếp theo một thân ảnh khổng lồ vọt vào, đúng là Thiết Tháp. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, khí tức có chút điên loạn, ánh mắt đầy lo lắng. Quan trọng nhất là trên mặt Thiết Tháp chi chít vết thương, nên biết rằng Thiết Tháp thời gian này luôn theo đám người Đồng Cường tu luyện, tuy rằng công pháp tu luyện của Thiết Tháp và Đồng Cường có chút đặc thù, Nhậm Kiệt cũng không sửa giúp bọn họ, nhưngThiết Tháp cũng đã đạt tới Luyện Thể Cảnh đại viên mãn, kém Chân Khí Cảnh cũng chỉ nửa bước.
Hơn nữa công pháp hắn tu luyện cũng có lực phòng ngự siêu cường, đồng cấp dùng độn khí cũng khó đả thương hắn, Nhậm Kiệt còn thấy trên người Thiết Tháp mấy chỗ gãy xương, da thịt càng không cần phải nói, bên trong quần áo, nhiều chỗ có thể mơ hồ nhìn thấy máu tươi chảy ra. Nếu là người bình thường đã sớm không chịu nổi rồi, cũng chỉ có Thiết Tháp mới chịu được, trách không được hơi thở hắn có chút điên loạn.
Nhìn bộ dạng Thiết Tháp, nghe những lời kia, Nhậm Kiệt cũng cả kinh.
Bị đập, còn bị đập nát?
Là bị đánh, còn còn bị đánh thế nào? Người ra sao mới tính là đập nát? Bị người dùng pháp thuật thần thông hay bị chùy, đá đập?
Cao Nhân là người đầu tiên Nhậm Kiệt đi tới thế giới này nhìn thấy, tuy rằng tên kia giành ăn, tiêu tiền của hắn, nhưng Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được hắn không giống người thường, bất luận là trước kia mơ mơ màng màng bị hắn biến thành phiếu cơm lão đại, hay hiện giờ cũng vẫn là phiếu cơm lão đại, nhưng Nhậm Kiệt cũng vui vẻ chấp nhận người bạn này, cũng trân trọng tình bạn này.
Cho nên vừa nghe Cao Nhân xảy ra chuyện, đầu của hắn nổ vang, cũng may y còn coi như bình tĩnh.
- Rốt cuộc là sao, nói rõ xem nào. Nhậm Kiệt giờ phút này tim muốn thọt lên cổ, trầm giọng quát lên để Thiết Tháp tỉnh táo lại.
Mặc Hồng và Đồng Cường cũng đều nhìn về Thiết Tháp, trong lòng căng thẳng.
- Hộc... Hộc... Thiết Tháp hít sâu mấy hơi, sau đó nói: - Không... Không phải Cao Nhân, là... Cửa hàng dược của Cao Nhân, hắn đặt tên là Cao Nhân, hôm nay hắn bảo ta tới giúp hắn, kết quả bị một nhóm người tới cướp, đập phá, Cao Nhân chống cự, kết quả đánh nhau.
Nhậm Kiệt gần đây không có thời gian, cửa hàng dược cũng giao cho mập mạp, cũng không biết hắn đổi tên thành như vậy. Cho nên lúc đầu mới hoảng sợ.
- Cao Nhân đâu? Về sức chiến đấu của Cao Nhân, Nhậm Kiệt quá rõ, tuy rằng gần đây Nhậm Kiệt để Đồng Cường ép hắn tu luyện, nhưng sức chiến đấu của nàng cũng không mạnh gì. Thiết Tháp cũng bị thương như thế, Nhậm Kiệt cũng lo mập mạp xảy ra chuyện.
- Hắn không sao, lúc đầu đánh lến tên cầm đầu không thành. Sau đó bị mấy tên Chân Khí Cảnh, còn có một đám Luyện Thể Cảnh tám, tầng chín đuổi bắt, nhưng hắn chạy còn nhanh hơn ta. Sau đó hắn bí mật tới kêu ta chạy về báo tin, còn hắn ở đó canh chừng, ta cũng không thấy hắn.
Nhắc tới chuyện này Thiết Tháp đầy nghi hoặc, nghĩ tới cảnh tượng lúc ấy không khỏi vò đầu bứt tai.
Cao Nhân tinh quái cỡ nào, bị Chân Khí Cảnh và một đám Luyện Thể Cảnh tám, tầng chín đuổi bắt mà trốn được, hắn cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là tiếp đó hắn không nhịn được cười, cười vì tức.
Con bà nó, mình gõ trống trận gây ra động tĩnh lớn như vậy, lúc này mới qua bao lâu?
Lúc trước còn trói chuẩn phò mã, Thống lĩnh Cấm Vệ Quân ở cửa chính, bây giờ lại có người tới khiêu khích.
Được, xem ra gia chủ mình vẫn chú đủ uy.
- Đi. Cao Nhân còn ở đó, Nhậm Kiệt kêu Đồng Cường, mang theo Thiết Tháp tới cửa hàng dược.
- Gia chủ, có cần ta dẫn người theo hay không?
Lúc trước nếu nhìn thấy Nhậm Kiệt kích động dẫn người đi tính sổ, Mặc Hồng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng còn cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, luôn rước lấy họa. Nhưng giờ phút này, phản ứng đầu tiên của hắn là dùng thần thức hỏi Nhậm Kiệt.
Người có thể khiêu khích Nhậm gia, cho dù động vào gia nhân Nhậm gia thì cũng không phải người thường.
- Ngươi đi giúp lục thúc là được, mau chóng gom đủ dược vật để cứu tỉnh lục thẩm mới quan trọng, chuyện nhỏ này ta tự thu phục là được rồi. Trong đầu Mặc Hồng cũng vang lên thanh âm Nhậm Kiệt.
- Gia chủ xin yên tâm, hả... Thần... Thần thức... Gia chủ vừa rồi dùng thần thức nói chuyện với mình, hơn nữa khoảng cách này...
Mặc Hồng đáp ứng một tiếng, nhưng đột nhiên ý thức được một vấn đề, gia chủ sao lại có thần thức như vậy?
Bình thường mà nói, Luyện Thể Cảnh không thể dùng thần thức xuất ngoại, thần thức Luyện Thể Cảnh chỉ dùng nội thị để giúp tu luyện, mà đây là tình huống chỉ khi Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm mới làm được.
Mà chỉ khi đạt tới Chân Khí Cảnh, thần thức mới có thể xuất ngoại, bình thường Chân Khí Cảnh tầng ba trở xuống, nhiều nhất chỉ có thể tra xét được xung quanh 3 tới 5 thước, sau khi đạt tới Chân Khí Cảnh tầng sáu mới có thể tra xét chung quanh chừng 10 thước, mà chỉ khi đạt tới Chân Khí Cảnh tầng chín mới được 20 thước.
Vừa rồi mình cùng gia chủ nói chuyện, gia chủ mang theo Đồng Cường và Thiết Tháp đã đi hơn mười thước, chờ gia chủ nói với mình thì đã đi hơn 20 thước rồi. Chân Khí Cảnh tầng thứ chín, thậm chí Thần Thông Cảnh... Điều này sao có thể?
Mặc dù biết Nhậm Kiệt có điều giấu giếm, nhưng phương diện lực lượng sao có thể đạt tới trình độ này, quả thực khó có thể tin. Nếu không phải lực lượng cường đại tới trình độ như vậy, chẳng lẽ thần thức đạt tới? Vậy thì càng nghịch thiên.
Vốn dựa vào những chuyện gần đây, Mặc Hồng còn tưởng mình đã hiểu gia chủ, bây giờ lại phát hiện mình lầm to rồi.
Mặc Hồng càng nghĩ càng cảm thấy mê hoặc, nghĩ lại buổi nói chuyện khuya ngày hôm trước, ca khúc lệ nam nhi lục gia, Chiến Đại tướng quân cũng ghi lại...
Phố dược là nơi tập kết, giao dịch dược liệu lớn nhất kinh thành.
Nói là phố dược, thực ra là khu vực lấy dược liệu để sống, trừ cửa hàng ra, các ngõ ngách tràn ngập người bán dược liệu, dược vật. Đời không không thể rời được dược vật, tu luyện càng thêm lại càng không thể rời được dược phẩm, bởi vì đây là kinh thành phồn hoa, cho nên vô số người mạo hiểm trở về đây giao dịch, mua dược vật tu luyện, càng khiến nơi đây náo nhiệt.
Cửa hàng trên phố dược đều đã có chủ. Người có được cửa hàng đều có thế lực. Cửa hàng dược Cao Nhân nằm tại phố dược, cũng không tính là lớn. Chỉ hơn 200 thước vuông, nhưng giá trị xa xỉ.
Giờ phút này có mấy trăm người vây xem, bởi vì cửa hàng dược Cao Nhân truyền ra từng tính động lớn, dược vật bị ném ra ngoài. Mười mấy người không chút lưu tình, đang điên cuồng đập phá.