Tà Thiếu Dược Vương

Chương 629: Tuyệt vời




Rất nhiều chuyện, cần xử lý từng cái, nhưng bây giờ còn cần thương lượng với mọi người. Bởi vì hợp nhất với đại doanh Tây Bắc, sau đó quét dọn chiến trường, xử lý chuyện xung quanh, cần mọi người hợp sức làm việc.

Hơn nữa giải quyết xong vấn đề bên đại doanh Tây Bắc, phía đại doanh Tây Nam vẫn còn đang giằng co, tuy rằng Thiên Hải Đế Quốc hiện giờ đã sắp hủy diệt, nhưng bên kia vẫn còn rất đông quân đội. Nhậm Kiệt đã phái Thiên Long Quân, cận vệ đội nhanh chóng đi tới, một là trực tiếp giao chiến với quân đội kia, hai là cho bọn họ dẫn đi nhiều tướng sĩ đã đầu hàng.

Từ tướng quân đến binh lính bình thường, đều chọn ra một nhóm người đi sang kia, những người này có sức thuyết phục lớn nhất. Thiên Long Quân, cận vệ đội hùng mạnh, sức chiến đấu khủng bố, cộng thêm những người đầu hàng, tin rằng bên đại doanh Tây Nam sẽ nhanh chóng có kết quả.

Nhậm Kiệt cũng nhất định phải đi xem đại doanh Tây Nam, bởi vì nhị thúc biết có hạn về nhiều chuyện của cha mình, rất nhiều bí mật Nhậm gia dường như được tách ra, do mỗi bên tự nắm giữ.

Đương nhiên, những chuyện này phải từ từ, nặng nhẹ tuần tự giải quyết.

Có điều hiện giờ mọi người đều bận, thức dịp này, Nhậm Kiệt đi vào không gian trận pháp trung tâm, trước tiên phải cứu Đan Diệu tỉnh lại.

Dù mới đi không lâu, lúc này bên trong không gian trận pháp đã đại biến, trở nên rộng rãi hơn, không có trận pháp cùng công trình ngổn ngang nữa, chỉ còn một số công trình trung tâm, không còn tông môn của Giang Trấn.

Không cần nói, nhìn biểu hiện của Giang Trấn ở trong chiến đấu, rõ ràng đã triệt để phục tùng dung nhập vào Nhậm gia.

Nhậm Kiệt cũng hài lòng, Giang Trấn cùng thủ hạ của hắn nếu được bồi dưỡng, dùng tốt, sẽ giúp ích rất lớn cho Nhậm gia. Tuy rằng trình độ trận pháp của bọn họ có thể nào cũng không thể so sánh với mình, nhưng Nhậm Kiệt không thể tự mình đi làm mọi chỗ. Thân là đứng đầu một nhà, Nhậm Kiệt sớm hiểu điểm này.

Cho nên Nhậm Kiệt không chỉ lo cho mình đi quá nhanh, mà lại kéo mọi người Nhậm gia cùng đi, làm cho cả gia tộc chân chính mạnh lên.

Bước vào trong khu vực mảnh bia đá bao phủ, thứ này dường như chỉ sinh ra uy áp với người lần đầu tiên, đương nhiên sẽ không như Tề Thiên mỗi ngày khiêu khích bia đá này, tìm hiểu lực lượng bên trong, hoặc là Nhậm Kiệt ban đầu phóng lực thần hồn muốn phá giải, vậy cũng sẽ dẫn tới bia đá phản ứng.

Bằng không, bia đá sẽ chỉ thả ra uy áp trong phạm vi nhất định, lực lượng này làm Đan Diệu ở bên trong rất an toàn, không lo bị người phát hiện.

Nhậm Kiệt nhìn bia đá, nhớ tới cảnh Tề Thiên đối mặt với nó, tiếp theo nhìn Đan Diệu, hơi thở ổn định, không thành vấn đề. Nhậm Kiệt khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, lập tức bao phủ xung quanh.

Tiếp theo tra xét tiên linh khí trấn áp bên trong, tuy rằng trên đường xảy ra nhiều chuyện, sử dụng không ít, nhưng lúc trước Nhậm Kiệt luôn ở trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, hấp thu tiên linh khí nhiều bằng Cổ Ma cộng thêm đám người Hạ Cửu Hạc, tuy rằng 9 phần bị Thánh nhân luận đạo hấp thu, nhưng còn sót lại một phần làm Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thăng cấp Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm, cũng trấn áp rất nhiều tiên linh khí, bây giờ vẫn còn lại rất nhiều.

Cảnh giới của Nhậm Kiệt hiện giờ hoàn toàn khác, lại tra xét thân thể Đan Diệu, mơ hồ cảm nhận được thân thể nàng khác thường, ngọn lửa yếu ớt kia chứa đựng năng lượng khổng lồ, hơn nữa thân thể nàng rất khác.

Không khỏi làm Nhậm Kiệt nhớ tới lúc ở Đông Hoang, nha đầu này làm mọi thứ vì mình, trong người nàng có chứa lực lượng đặc thù.

Oành... Vừa nghĩ, Nhậm Kiệt bắt đầu thúc đẩy lực lượng, giúp Đan Diệu rèn luyện thân thể trước. Có kinh nghiệm, bản thân Nhậm Kiệt đã cảm thụ tiên linh khí mạnh mẽ, biết thân thể Đan Diệu hiện tại căn bản không chịu nổi tiên linh khí khổng lồ như vậy.

Nếu trực tiếp truyền tiên linh khí vào, vậy sẽ như xe tăng nghiền lên vỉa hè, chưa đến được mục đích là đã phá hỏng đường. Lực lượng trong Ngọc Tinh còn miễn cưỡng duy trì, bây giờ cần phải rèn luyện thân thể trước.

Thúc đẩy lực thần hồn, dùng ngoại lực trực tiếp rèn luyện thân thể Đan Diệu, các loại dược phẩm không ngừng bổ sung. Thần kỳ hơn, là Nhậm Kiệt trực tiếp lấy ra rất nhiều đan dược, Đan Diệu có biến hóa gì là hắn trực tiếp luyện chế ra dược phẩm tương ứng để bổ sung.

Chuyện này tuyệt đối chưa từng có, mà Nhậm Kiệt lại làm lưu loát, không ngừng tăng lên cường độ thân thể cho Đan Diệu. Đương nhiên, bình thường dù có những thứ này, muốn rèn luyện đến cường độ nhất định cũng khó, dù sao bản thân Đan Diệu hiện giờ đang hôn mê, không được làm tổn thương thân thể nàng, không như Cao Bằng rèn luyện binh khí hình người, còn phải làm thân thể nàng đạt tới cường độ nhất định, quả thật là nhiệm vụ khó hoàn thành.

Nhưng cố tình Nhậm Kiệt lại làm, còn làm được, bởi vì Nhậm Kiệt không ngừng hòa thêm một ít tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, hiện tại Nhậm Kiệt đã nắm giữ thành thục. Bản thân hắn hấp thu rất nhiều, hiểu rõ nhất sự lợi hại của nó, Cổ Thần nổi danh thân thể mạnh mẽ, máu trong tâm mạch càng kinh người. Cho Đan Diệu sử dụng, chỉ cần một giọt, còn phải pha loãng, bỏ thêm vào các loại dược phẩm, chậm rãi rèn luyện mới được.

Chỉ dựa vào đó, cộng thêm lực thần hồn khổng lồ khống chế, thân thể Đan Diệu trong tình huống hoàn toàn không khống chế, mạnh mẽ bị đẩy lên Thái Cực Cảnh tầng thứ ba.

Đạt tới mức này, Nhậm Kiệt mới từ từ thu tay, khôi phục một hồi, mới tiếp tục làm.

Oành... Có lực thần hồn của Nhậm Kiệt trói buộc, tiên linh khí tràn vào người Đan Diệu, ngay cả cường độ Thái Cực Cảnh tầng thứ ba, đối mặt tiên linh khí ồ ạt tràn vào cũng có xu thế vỡ vụn. Cũng may lực thần hồn của Nhậm Kiệt không ngừng điều tiết, hoặc là giảm bớt, hoặc là chữa trị, có khi nhanh chóng thông qua, bảo đảm tiên linh khí không tổn thương thân thể, dẫn vào trong ngọn lửa kia.

Bùng... Tiên linh khí vừa được dẫn vào, ngọn lửa bên trong Đan Diệu liền bùng lên, sáng rọi, lập tức một cỗ lực lượng đặc thù lưu chuyển toàn thân, tựa như người chết sống lại.

- Ưm... Ngọn lửa bùng lên ổn định, Đan Diệu cũng phát tiếng rên, cuối cùng có phản ứng.

Trong lòng Nhậm Kiệt vui vẻ, nhưng không dám sơ xuất, tiếp tục khống chế truyền vào tiên linh khí. Dần dần, ngọn lửa càng mạnh lên, lực lượng trong người Đan Diệu gắn bó mật thiết với ngọn lửa này.

Nhưng Nhậm Kiệt vẫn còn giật mình, ngọn lửa nhỏ bé này hấp thu tiên linh khí cực kỳ hung hãn, còn hơn cả Lộc Lân lão tổ, may mắn lúc đó mình lấy đủ nhiều.

Hơn nữa Nhậm Kiệt còn cảm nhận được, ngọn lửa này còn ở trạng thái yếu ớt, nếu chân chính khôi phục, vậy càng kinh khủng. Cho dù không bằng đoạn phim Thánh nhân luận đạo, nhưng cũng đã kinh người.

Chừng hơn 1 canh giờ, Nhậm Kiệt truyền hơn phân nửa tiên linh khí, ngọn lửa nhỏ như đã ăn no, không còn cắn nuốt điên cuồng nữa. Nhậm Kiệt cũng không tiếp tục, bởi vì hắn cảm nhận được Đan Diệu dần khôi phục, tự mình vận chuyển lực lượng.

Dừng lại rồi, Nhậm Kiệt lẳng lặng đứng đó, nhìn Đan Diệu vận chuyển lực lượng cuồn cuộn, có thân thể Thái Cực Cảnh làm nền, ngọn lửa khôi phục, tiên linh khí cuồn cuộn đi qua thân thể tạo thành áp lực, đồng thời cũng dung nhập vào thân thể. Khi nàng khôi phục ý thức vận chuyển công pháp, lực lượng liền liên tục tăng vọt.

- Trời ạ! Ta không nằm mơ chứ, oa, oa, oa.... Thân thể Thái Cực Cảnh, sao thân thể ta đạt đến Thái Cực Cảnh, quá mạnh mẽ...

- Ha ha! Còn có lực lượng, trời ạ, lại là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả...

- Sao lại thế này, ta lại có ngày này, quá dữ, lần này Tề Thiên còn càm ràm nữa là đánh hắn, còn có đám người Tạ Kiếm, Đồng Cường, hừ hừ...

6 canh giờ sau, Đan Diệu kết thúc tu luyện, khôi phục lại liền có tinh thần gấp trăm lần. Đứng lên, cảm nhận thân thể thay đổi, liền hưng phấn tung trời, cảm thụ pháp lực cuồn cuộn, nhìn thân thể mình, quả thật như nằm mơ.

Tưởng tượng Tề Thiên càm ràm, tung chân đá bay, tưởng tượng đánh bại Tạ Kiếm cùng Đồng Cường, nàng liền không nhịn được cười đắc ý.

- Oa! Quá lợi hại, bộp bộp, thiên hạ vô địch. Lúc này, Nhậm Kiệt cười nhìn nàng hưng phấn, còn không chú ý tới hắn đang đứng bên cạnh, liền vỗ tay, kề lên như dán vào Đan Diệu.

- Ặc... Tiểu nha đầu Đan Diệu đột nhiên tỉnh táo, nhìn Nhậm Kiệt cười dán sát vào mặt nàng, chóp mũi muốn đụng vào nhau. Khi nói, hơi thở dương cương quen thuộc làm lòng nàng rối loạn.

Lúc này, nàng mới tỉnh táo lại.

- Hắc.... Phiếu... Phiếu cơm... lão đại... Nhìn Nhậm Kiệt, Đan Diệu cảm thấy lòng phát hoảng, không khống chế được nhịp tim, mặt đỏ lên không thôi, nàng cảm thấy đã nóng đỏ như bàn ủi. Trời ạ! Phiếu cơm lão đại, vừa tỉnh lại đã cảm nhận được phiếu cơm lão đại cứu mình, nhưng vừa rồi hưng phấn quá liền quên chuyện này.

Chính mình lén trốn đi, còn có cảnh ở Đông Hoang...

Lúc này, mình có thể cảm nhận được hơi thở của phiếu cơm lão đại, dán sát như thế, nàng không có chút dũng khí lùi lại, chỉ có tim không ngừng tăng tốc, mặt đỏ nóng đến nàng cảm thấy muốn bốc cháy.

Quay qua quay lại, không ngờ xảy ra nhiều chuyện như thế, bây giờ lại đối mặt phiếu cơm lão đại.

Cảnh này làm nàng cảm thấy vô cùng thần kỳ, bây giờ Đan Diệu không còn lòng dạ để ý vì sao mình trở nên mạnh như thế, vì sao...

Những điều này đã không trọng yếu, thật sự không trọng yếu, quan trọng là... Bây giờ phiếu cơm lão đại đang ở trước mặt, còn... còn...

- Ưmm... Ngay khi tiểu nha đầu Đan Diệu hé môi muốn nói gì, Nhậm Kiệt nhướng người tới, chỉ cần nhẹ nhàng hướng tới là đã hôn lên đôi môi tuyệt diệu của Đan Diệu.

A!

Đan Diệu trừng to mắt, thân thể cứng ngắc, nhịp tim tăng vọt, cứng đờ nhìn vào mắt Nhậm Kiệt. Nhìn ánh mắt vui vẻ, cuối cùng Đan Diệu nhắm mắt lại, thân thể không động đậy, hưởng thụ thời khắc tuyệt vời này.

Cuối cùng đem nha đầu này về, bây giờ còn cần nói gì nữa?

Đối với Nhậm Kiệt, không cần nói gì khác, không ngôn ngữ nào biểu đạt được tâm tình của hắn lúc này, chỉ có hành động mới biểu lộ được.