- Sư phụ, không có chuyện gì chứ? Cổ Tiểu Bảo chạy theo, lo lắng hỏi.
- Nếu không ngươi đi trước, chúng ta tới sau. Sát Thủ Vương đi lên, phát hiện tuy rằng Nhậm Kiệt hướng tới Thiên Hải Đế Quốc, nhưng không hết tốc lực. Sát Thủ Vương cũng biết hiện tại tốc độ mình không bằng Nhậm Kiệt, còn tưởng là bọn họ kéo chân.
- Có thể làm đến nước này, đã nói rõ một điều, bọn họ vẫn không làm gì được Thiên Long Quân. Trên đường trở về, chúng ta phải đi ngang Sa Hải Tông, ta muốn đi xem rồi nói. Đối với tình huống Hải Thần Giáo mà con Độc Thiệt Điểu nói, Nhậm Kiệt cũng bắt đầu chú ý. Lúc trước Hải Thanh Vân tới có nói, bên phía mẹ hắn xảy ra chút biến cố, nhưng đại doanh Tây Bắc chiến sự liên tục, Nhậm Kiệt không có thời gian chú ý.
Nhưng bây giờ Hải Thần Giáo nếu thật bị Thiên Hải Tông tái lập, vậy thì rắc rối to. Nhưng cũng may, trước mắt nguy hiểm chưa lớn, nếu không đã không mượn sức bên ngoài....
Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, biết hắn có tính toán, Sát Thủ Vương cũng không nói nhiều.
- Sư phụ, ngài nói Độc Thiệt Điểu này thật là lạ, sao cảm thấy đầu óc của chúng có bệnh? Nhìn sư phụ nói không sao, không vội, Cổ Tiểu Bảo liền yên tâm. Sư phụ đã nói thì không sao, nhưng tiếp theo hắn liền vò đầu hỏi vấn đề mà mình không hiểu được.
Nhắc tới Toa Không Điểu, có thiên phú mạnh như vậy, nhưng làm Cổ Tiểu Bảo cảm thấy thứ này... không được bình thường.
- Một loại gạo nuôi ra trăm loại người, huống gì trời sinh vạn vật, thứ gì không kỳ quái. Con nói đầu óc của chúng không ổn, nhưng bọn nó càng tập trung phát triển thiên phú nổi trội hơn, nếu không làm sao đạt được thành tựu này. Cũng như những thiên tài ngây ngô về đời sống, nhưng lại có thiên phú vô cùng trên một lĩnh vực. Hơn nữa nói lại, bọn chúng có thiên phú như thế, nếu còn thông minh hơn, không có khuyết điểm, vậy sẽ thành cấp bậc thần thú rồi.
- Huống gì lúc này con cảm thấy chúng rất ngốc, là bởi con có đủ lực lượng, có thể khống chế chúng. Nếu bọn chúng đắc thế, vậy thì khác, con sẽ cảm nhận được một mặt độc ác của chúng. Bọn họ sẽ làm người sức chiến đấu không hơn mấy bị phiền não bực bội, tẩu hỏa nhập ma, bọn chúng sẽ ăn từng chút một. Nhậm Kiệt vừa suy nghĩ, vừa giải thích cho Cổ Tiểu Bảo, tăng tốc độ nhanh nhất chạy đến Sa Hải Tông.
Sát Thủ Vương cùng Cổ Nguyệt nghe vậy, không ngừng gật đầu, trong lòng cũng cảm khái.
Tuy rằng bọn họ cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng gặp loại Toa Không Điểu miệng lưỡi độc địa như thế, cũng cảm thấy không hiểu nổi. Thiên phú không gian đặc thù, đầu óc có vấn đề mà lại đạt đến thành tựu như vậy, quả thật làm người ta không hiểu, nhưng nghe Nhậm Kiệt nói, cũng cảm thấy có lý.
Về phần Cổ Tiểu Bảo, nửa hiểu nửa không gật đầu, dù sao nghiêm túc nghe, nhớ. Về phần hiểu hay không, chính hắn tự lo, dù sao sư phụ nói gì thì cứ ghi nhớ.
Lực lượng mạnh mẽ sánh ngang những lão quái vật ngàn tuổi, nhưng dù sao nó chỉ mới là đứa trẻ 5 tuổi, hơn nữa không phải loại yêu nghiệt, thật sự chỉ là trẻ con. Có điều trải qua nhiều, cũng dần trở nên có dáng.
Hơn nữa theo cạnh Nhậm Kiệt, thương nghe giải thích chút chuyện, giảng đạo lý, trong quá trình tìm hiểu thế giới, hắn có được trụ cột vượt xa người thường.
Nơi này là một vực sâu, bên trong một mảnh mây sấm, trải qua hai ngày oanh kích, mây sấm dần tiêu tn.
Ầm... Ầm... Nhưng tiếng sấm vẫn còn vang vọng trong đáy vực sâu mười mấy dặm, một người mặc áo đen, áo choàng đen bay bay, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ chợt lóe rồi mất.
Sau đó linh khí xung quanh điên cuồng đổ vào người hắn, không ngừng nghỉ một giây.
Pháp Thần Cảnh, nếu như có lão tổ Thái Cực Cảnh, người có kiến thức nhìn cảnh này, sẽ liền kinh hô. Đây là hiện tượng chỉ khi đột phá Pháp Thần Cảnh mới có, nhưng lúc này người đột phá Pháp Thần Cảnh kia lại không có gì vui vẻ.
Xương cốt toàn thân phát ra ma khí đen, ma khí bao phủ xung quanh từ từ thu vào người, cuối cùn nhìn rõ hình dạng. Chính là một trong ba người thành công đi ra khỏi di tích Cổ Thần - Cao Bằng.
Cao Bằng đi ra liền đột phá Pháp Thần Cảnh, nhưng lúc này hắn không có gì vui vẻ. Bởi vì lúc đi ra hắn bị trọng thương, cố tình không thể khống chế lực lượng phát tán, ở bên trong thế giới Cổ Thần còn được, đi đến đại thế giới liền dẫn tới lôi kiếp.
Khoảng khắc đó, Cao Bằng đã chờ chết, bởi vì hắn liều mạng bùng nổ lực lượng đụng vào ngón tay Cổ Ma, đạt đến điểm giới hạn khiến thế giới Cổ Thần bài xích, lúc này hắn không còn chút lực lượng gì.
Ngay khi hắn nghĩ mình chết chắc, sợi tóc Cổ Thần luyện thành cây roi đen chợt xuất hiện, dung nhập vào người hắn.
Lực lượng trên đó chẳng những làm hắn nhanh chóng khôi phục, thậm chí còn chống đỡ lôi kiếp, đạt đến Pháp Thần Cảnh, còn một hơi vọt lên Pháp Thần Cảnh tầng thứ hai. Nên biết, đây là Pháp Thần Cảnh, chân chính đứng ở đỉnh cao giới tu luyện, là tồn tại như thần đối với người phàm.
- Rốt cuộc ngươi muốn chơi cái gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta cũng ngu xuẩn như tên Du Thủy lão tổ, bị ngươi sai khiến như đầy tở? Đứng hồi lâu, Cao Bằng khoát tay, cây roi Cổ Thần màu đen xuất hiện trên tay, nhìn vào nó, Cao Bằng lầm bầm.
Có điều cây roi Cổ Thần này không có phản ứng, Cao Bằng biết, không giống Du Thủy lão tổ, cây roi Cổ Thần cứu mình một mạng, nhưng không khống chế bản thân. Nó chân chính cắm vào người mình, trở thành pháp bảo bổn mạng mới có thể cùng mình ngăn cản lôi kiếp.
Nhưng nhìn cây roi bị luyện hóa, theo lý thuyết là một phần sinh mệnh của mình, Cao Bằng lại có cảm giác đặc biệt.
Lúc này hồi tưởng lại, hình như nháy mắt cuối cùng, ánh mắt Cổ Ma nhìn mình có vấn đề. Hơn nữa thứ này đột nhiên đi ra, cắm vào người mình, cứu mình một mạng, giúp mình tăng lên lực lượng, ngăn cản lôi kiếp đạt tới Pháp Thần Cảnh, càng làm Cao Bằng khó hiểu.
- Ta đã thấy lực lượng của ngươi, dù ngươi muốn giao dịch, cũng phải chờ ta có tự tin không bị ngươi nắm giữ mới nói. Nếu ngươi không có phản ứng, vậy càng tốt. Cao Bằng lại nói với cây roi, sau đó khẽ động lực thần hồn, thu hồi nó. Thân thể Cao Bằng nháy mắt xuất hiện trên cao vạn trượng, tra xét tình hình xung quanh.
- Pháp Thần Cảnh, đối phó Nhậm gia thì đủ rồi, nhưng lại không đủ với Tiếu Kiểm Sát Thần Vương. Bên trong cây roi còn nhiều thứ mình chưa nghiên cứu rõ ràng, còn những thứ mình lấy được trong di tích, trước kia lực lượng yếu nên không dám đụng, bây giờ cũng tới lúc. Vù... Vừa nghĩ, cân nhắc phương hướng, Cao Bằng tăng tốc chạy về hang ổ.
Trong di tích kia còn chút bí mật chưa phát hiện, hơn nữa nhìn thấy Cổ Ma, Cao Bằng luôn thấy mình lấy được di tích hình như có liên quan tới hắn.
Hơn nữa lúc đột phá, bởi vì cảnh giác cây roi kia, cho nên Cao Bằng không sử dụng tiên linh khí tồn trữ, cũng không toàn sử dụng lực lượng chứa trong cây roi. Hắn sợ mình bị cây roi khống chế ngược, bằng không lực lượng của hắn sẽ càng tăng thêm.
Pháp Thần Cảnh tăng lên một tầng không dễ dàng, nhưng bây giờ hắn có mọi thứ, đã vượt xa Pháp Thần Cảnh. Cao Bằng muốn làm rõ ràng, mới dám lợi dụng những lực lượng này, hắn không muốn trở thành con rối như Du Thủy lão tổ.
- Ha ha... Sảng khoái... Sảng khoái... Lúc này, trong một động phủ ở Yêu Thú Thâm Uyên, một người bước ra, chính là Hạ Cửu Hạc cũng vừa đột phá Pháp Thần Cảnh.
Lúc này Hạ Cửu Hạc vô cùng đắc ý, vừa đi ra quả nhiên liền dẫn tới lôi kiếp, dù sao bọn họ thu được lực lượng nghịch thiên, đã sớm vượt qua lão tổ ngàn tuổi, nháy mắt đi ra, dao động lực lượng rất mạnh, dễ dẫn tới lôi kiếp.
May mắn là hắn không phải liều mạng xung kích đi ra, mà là lựa chọn kỹ xảo.
Như vậy, hắn có đủ thực lực đối phó lôi kiếp, dù sao hấp thu Cửu Dương Kiếm Thể của Lam Thiên trung hòa Yêu Thần Hàn Phách trong người, cộng thêm hấp thu rất nhiều tiên linh khí, đều vượt xa tích lũy ngàn năm của lão tổ ngàn tuổi.
Cửu Dương Kiếm Thể hoán toàn dung nhập, lúc này Hạ Cửu Hạc khôi phục hình dạng khoảng trên dưới 50 tuổi, cả người tràn đầy lực lượng tuôn trào.
Dựa vào kích hoạt lực lượng Yêu Thần Hàn Phách, cộng thêm chuẩn bị trước một chút tiên linh khí, cùng Cửu Dương Kiếm Thể phụ trợ, ba cỗ lực lượng dung hợp trong lôi kiếp, Hạ Cửu Hạc hấp thu hoàn mỹ.
Hạ Cửu Hạc một hơi vọt tới Pháp Thần Cảnh tầng thứ ba đỉnh phong, hắn biết rõ chỉ cần đủ thời gian, sẽ còn nhanh chóng tăng lên, cho đến lúc đó, mình sẽ chân chính đứng trên đỉnh cao thế giới này.
Cộng thêm Cửu Dương Kiếm Thể, Yêu Thần Hàn Phách, rất nhiều tiên linh khí, hoàn toàn thay đổi thể chất. Hơn nữa đến cấp bậc này, xem như hắn đi đường tắt, thời gian tu luyện rất ngắn, hắn biết mình có đủ thời gian theo đuổi lực lượng càng mạnh hơn, truy tìm con đường thành tiên mà những Thái Cực Cảnh kia không dám mơ tưởng.
- Ha ha... Xem chừng lúc này, những tên mạnh mẽ lao ra đều thành tro bụi dưới lôi kiếp rồi. Nói nhiều hơn thì có ích gì, đường thành tiên không hỏi quá trình, chỉ nói thành bại. Từ nay về sau ta chính là tồn tại đỉnh cao trên thế giới này, hơn nữa tương lai còn chắc chắn đạp lên tiên lộ. Ha ha... Cảm thụ lực lượng của mình, toàn thân Hạ Cửu Hạc sảng khoái, không nhịn được cất tiếng cười to.
Theo hắn thấy, Cao Bằngcùng Tiếu Kiểm Sát Thần Vương vừa đi ra, chỉ sợ đều phải đối mặt lôi kiếp, dù không có lôi kiếp, hy vọng sống sót cũng không lớn.
Còn hắn thì trở thành người thắng lớn nhất trong di tích Cổ Thần, hơn nữa biết được bên trong có phong ấn một Cổ Ma vô cùng hùng mạnh, vượt xa tiên phật, đây là một nguồn vốn lớn đối với hắn. Huống gì, bây giờ hắn có thể trở lại thăm dò chỗ thu được Yêu Thần Hàn Phách.
Cảm thụ lực lượng hiện tại, Hạ Cửu Hạc sớm quên hết chuyện khác, thắng thua thành anh hùng, ai để ý quá trình.
Về phần... Lam Thiên. Hừ!
Hạ Cửu Hạc nghĩ, loại phế vật như hắn căn bản không xứng có Cửu Dương Kiếm Thể, chỉ dựa vào tổ tiên hùng mạnh để lại huyết mạch, có Cửu Dương Kiếm Thể mà còn suy sút đến cỡ này, cuối cùng không còn ý chí chiến đấu, chết thì chết.
- Rốt cuộc có chuyện gì, vừa rồi thật sự có người độ lôi kiếp ở đây.
- Lôi kiếp nào dễ như vậy, xem chừng không biết là ai dẫn phát lôi kiếp đó tôi.
- Xem thử chết chưa, có lẽ nhặt được chỗ tốt gì thì sao.
Lúc này, lực thần hồn của Hạ Cửu Hạc cảm nhận được hai con Thiên Yêu Thú nhanh chóng đến gần, đồng thời những yêu thú quỳ rạp dưới lôi kiếp của hắn, cũng dần hoạt động.
Rõ ràng là lôi kiếp vừa rồi dẫn tới xung quanh chú ý, ít nhất mấy trăm dặm chú ý tới động tĩnh bên này.
- Hừ! Hạ Cửu Hạc hừ lạnh, thân hình nháy mắt xuất hiện trên cao vạn trượng, hai con Thiên Yêu Thú cùng những yêu thú khác không cách nào phát hiện ra hắn đã đi, càng không biết sự tồn tại của hắn.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Cửu Hạc bỗng vung cây gậy đầu rồng, tiếng rồng ngâm vang lên, đầu rồng to lớn đánh xuống.
Hai con Thiên Yêu Thú, cùng vô số yêu thú, sinh linh trong trăm dặm xung quanh đều bị hủy diệt, san bằng. Hạ Cửu Hạc cười to, khoát tay, đầu rồng biến thành yêu long, chở hắn bay đi chân trời.