- Quốc sư! Ngươi làm gì bây giờ mới trở về, ngươi... các ngươi đây là? Hải Lượng vừa nghe thanh âm của Mặc Sanh, lập tức vui mừng, nhưng vừa thấy Mặc Sanh cùng Hắc Quả Phụ đi vào, ngay cả hắn đều phát hiện không thích hợp.
- Bệ hạ! Bởi vì liên tiếp đi Yêu Thần Giáo, lại trở về Hải Thần Giáo trao đổi làm trễ nải một ít thời gian, bất quá cũng không có gì... Mặc Sanh vội vàng khom người, mặc dù thời khắc này hắn đã là lão tổ Thái Cực Cảnh, cũng không dám quá mức tự phụ ở trước mặt Hải Lượng.
Vừa nói xong, nhìn thấy Hải Lượng lại lần nữa đập phá đồ vật bên trong hành cung, Mặc Sanh lập tức dừng lời vốn định nói, quay đầu nhìn về phía Hắc Quả Phụ nói: - Hắc Vương lão tổ, ngài trước nói một chút tình huống với bệ hạ đi!
Lão tổ, Hắc Vương lão tổ, nàng thực sự thành công là lão tổ... Đây... đây là chuyện gì xảy ra?
Vừa nghe nói tình huống này, Hải Lượng cùng các nhân vật Thái Cực Cảnh ẩn ở chung quanh bảo vệ Hải Lượng đều giật mình.
Hắc Quả Phụ cười vô cùng rực rỡ, chỉ là hơi hướng về phía Hải Lượng gật đầu, không có câu nệ giống như trước kia, nói: - Bệ hạ chờ đợi chắc nóng lòng lắm rồi, thật ra chúng ta cũng đang nỗ lực, dù sao lần này đúng là không còn chỉ dựa vào một chút đại quân yêu thú do ta cùng Tiểu Long Long điều tập kia, lần này là phải thông qua bên trên, trực tiếp từ Yêu Thần Giáo Yêu Thần hạ lệnh điều động đại quân. Lần này chỉ riêng Thiên Yêu Thú đã tới năm vị, đại yêu hóa hình vượt qua 50 vị, yêu thú cấp chín hơn vạn, yêu thú cấp sáu, cấp bảy, cấp tám tổng cộng 20 vạn, đủ để sánh với 200 vạn đại quân tinh nhuệ của loài người. Hiện tại, những đại quân này đều đến đây để bệ hạ thân ái của ta điều khiển, ngài nói làm sao thì làm vậy!
Nói xong lời cuối cùng, Hắc Quả Phụ còn liếc mắt đưa tình về phía Hải Lượng, đầy mê hoặc, vẻ phong tình lại càng ngày càng mạnh.
Ánh mắt quyến rũ của Hắc Quả Phụ làm cho thân mình Hải Lượng khẽ run lên, cũng may Hắc Quả Phụ không có dùng công pháp, cũng không dám mê hoặc hắn, Hải Lượng lập tức thanh tỉnh, nhưng cũng ngứa ngáy trong lòng, dù sao Thiên Yêu Thú lão tổ Thái Cực Cảnh, đã không thể sánh với yêu thú bình thường.
Lập tức, hắn mới nghĩ tới những thứ Hắc Quả Phụ nói kia, Thiên Yêu Thú, đại yêu hóa hình, hơn vạn yêu thú cấp chín, 20 vạn...
Hải Lượng có chút không dám tin, số lượng này cũng quá kinh khủng đi! Ở đâu có thể như thế?
- Không chỉ như vậy! Bệ hạ! Cửu Đầu Long Vương cũng đã đạt tới cảnh giới lão tổ Thái Cực Cảnh, hắn lãnh đạo một số Thiên Yêu Thú cùng đại yêu hóa hình mặt khác của Yêu Thần Giáo, rất nhanh sẽ hội hợp với người của chúng ta. Hơn nữa lúc này sư huynh cũng rất nhanh sẽ hoàn toàn thống nhất Hải Thần Giáo, lập tức kế vị ngôi giáo chủ. Sư huynh cố ý hạ lệnh cho người của Sa Hải Tông vốn thuộc về Hải Thần Giáo, giờ này cũng đã biến thành một mảnh sa mạc ra tay, tin tưởng không cần tới bao lâu vấn đề quốc nội cũng sẽ hoàn toàn giải quyết! Mặc Sanh thấy bộ dáng Hải Lượng mừng như điên, ngây người đứng ở nơi đó không dám tin, lần nữa nói ra một tin tức kinh người.
Thời khắc này Hải Lượng đã hoàn toàn mừng quá sảng rồi, rốt cuộc đây là thế nào?
Mặc Sanh, Hắc Quả Phụ thành lão tổ Thái Cực Cảnh không nói, Cửu Đầu Long Vương cũng đạt tới cảnh giới này, hơn nữa Yêu Thần Giáo ra sức như vậy.
Không chỉ như thế, còn có... còn có, vừa rồi nếu mình không nghe lầm... Hải Thần Giáo... không phải là Thiên Hải Tông... cái này.
Sư phụ... không, cha mình sắp làm giáo chủ...
Vui mừng quá nhiều, làm cho Hải Lượng một mực bị đả kích đã hoàn toàn ngẩn ngơ, hoàn toàn ngây dại. Lập tức lại lần nữa không dám tin nhìn về phía Mặc Sanh, sau khi xác nhận những chuyện này đều là thật, Hải Lượng lại không quản tới ngôi vị hoàng đế hỏi tới rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rốt cuộc ra sao, rồi ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to.
- Đánh! Lập tức đánh hạ Tây Bắc đại doanh này cho trẫm! Không... Phải huyết tẩy nó, để ta xem tên Nhậm Kiệt kia còn có thể trốn tới khi nào... Chờ tới lúc đó, trẫm muốn nhìn xem, ai còn dám nói trẫm không làm được... Hải Lượng lập tức chạy ra hành cung, chỉ về phía Tây Bắc đại doanh xa xa, vô cùng kích động gào thét, phát tiết bị đè nén, buồn bực nhiều tháng qua.
Đồng thời cũng vì vui mừng hết thảy chuyện mang đến, tâm tình kích động, khó có thể ức chế. Thời khắc này hắn thật muốn gọi ra tên Nhậm Kiệt kia, ở trước mặt hắn, xem hắn còn làm sao có thể lớn lối với mình, để xem hắn còn có cái gì lợi hại, thật muốn nhìn xem vẻ mặt khiếp sợ của hắn sau khi biết hết thảy chuyện này... Ha ha...
---------------------------
"Bịch..." Thời điểm này Nhậm Kiệt có cảm giác giống như một hạt cát bị cuồng phong cuốn bay ra ngoài, hoặc giống như con kiến bị người búng tay bay ra ngoài, nhưng cũng may chỉ là trong nháy mắt, bởi vì bị thế giới Cổ Thần bài xích bắn ra ngoài, cũng không có những thứ nguy hiểm gì khác.
Trong nháy mắt này cảm giác như là thời gian trôi qua rất lâu, ngay sau đó, bịch một tiếng rơi xuống.
"Ầm..." Tiếp theo sau Nhậm Kiệt, Cổ Tiểu Bảo, Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt bọn họ lần lượt rớt mạnh xuống. Đây là một vùng sa mạc, bọn họ rơi xuống đánh trên mặt đất tạo thành một cái hố sâu, sau đó chung quanh vô số cát chảy vào bên trong.
Chỉ có điều sau đó một lực lượng mạnh mẽ vọt lên, trong nháy mắt bao phủ chung quanh, hạt cát chung quanh, thậm chí một số dã thú vừa mới cảm nhận sa mạc bên này có chấn động cũng sợ hãi rối rít ngừng lại, sau đó phủ phục không dám có bất kỳ động tác gì.
- Sư phụ... Sư phụ không sao chứ? Ô... Sư phụ... Lúc này, đúng là Cổ Tiểu Bảo trước hết chống đỡ nổi lực lượng, trấn áp cát lại muốn chảy xuống, sau đó gục bên cạnh Nhậm Kiệt.
- Xú tiểu tử... ngươi... Tiếp sau đó Sát Thủ Vương cũng nhào tới, thấy thảm trạng Nhậm Kiệt nằm ở nơi đó, thanh âm của lão cũng run lên, nói không ra lời.
- A... Làm sao bây giờ, mau nghĩ biện pháp, ta chỗ này còn có đan dược, còn có... Cổ Nguyệt chạy tới, cũng hoảng sợ. Lúc này Nhậm Kiệt toàn thân vỡ vụn, giống như đã bể nát, lại bị người gom góp may lại, nhìn thấy đều bị dọa cho hoảng sợ, mấu chốt là cả người hắn hơi thở mong manh.
- Không cần! Chúng ta trước hết chờ một chút, nếu như phải dùng thuốc, dược phẩm của tiểu tử thúi này đều tốt hơn so với bất kỳ đan dược gì... Muội nhìn xem lực lượng của hắn còn đang vận chuyển, trước... trước hết chờ một chút! Tiểu Bảo, ngươi cũng đừng chạm tới sư phụ ngươi...
Sát Thủ Vương kinh nghiệm già dặn, mặt khác lão cũng tràn đầy lòng tin đối với Nhậm Kiệt: tên tiểu tử thúi này luôn có thể làm ra một số chuyện hù dọa mọi người; chuyện người khác không có khả năng hoàn thành hắn cũng có thể làm được. Từ lúc ban đầu gặp hắn mỗi lần đều đột phá, lúc này mới qua thời gian bao lâu, mình nhờ có hắn đạt tới độ cao không thể tưởng tượng, nhưng so với hắn vẫn còn tụt lại rất xa ở phía sau.
Mà thành tựu của hắn ở những lĩnh vực khác, lại không thể tưởng tượng, nếu như hắn thật sự gặp chuyện nguy hiểm, ở trong mắt Sát Thủ Vương xem ra, trên thế giới này cũng chỉ có chính hắn có thể giải quyết. Nếu là chuyện ngay cả hắn đều không giải quyết được, thì chỉ sợ...
Trên thực tế thời điểm này lực lượng trong cơ thể Nhậm Kiệt đang không ngừng vận hành, đây là tình huống của Nhậm Kiệt gần đây đã rất ít khi xuất hiện: lực lượng trong cơ thể đã hoàn toàn tiêu hao hết sạch. Chẳng những như thế, cuối cùng vì đạt tới mục đích để thế giới Cổ Thần bài xích, hắn phải dùng hết thảy lực lượng... Tuy rằng cuối cùng đạt được mục đích, nhưng va chạm với Cổ Ma cũng là vô cùng kinh khủng.
Nhậm Kiệt rất rõ ràng, cũng là nhờ Cổ Ma hoàn toàn bất ngờ, hắn cũng biết, cơ hội chỉ trong khoảnh khắc, chỉ một lần mà thôi, nếu không được thì chỉ có chết!
Khi cảm nhận được đã rời thế giới Cổ Thần, trong lòng Nhậm Kiệt cũng buông lỏng, ít nhất biết người bên cạnh không sao, hắn cũng yên lòng. Sau đó cảm nhận cơn đau đớn như xé rách toàn thân, đón lấy cảm giác như cơ thể bị xé toạt ra...
Chẳng những như thế, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vừa rồi tấn thăng thành Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm cũng bị hao tổn nghiêm trọng, chủ kỳ có dấu vết nứt vỡ, hơn phân nửa đại kỳ khác gãy lìa.
Ngay cả Tiểu Lôi Long bọn họ vốn sau mỗi lần đều nhanh chóng ngưng tụ trở lại, cũng đều không có biện pháp nhanh chóng ngưng tụ, lần này đúng là mạo hiểm thật lớn. Nếu như Cổ Ma không bị giam lại, nếu như không có đủ tiên linh khí, Nhậm Kiệt biết, mình ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng không có.
Nhưng lần này cũng đồng thời cho hắn biết một chuyện, hóa ra cho dù là Thái Cực Cảnh mà giới thế tục không thể nhìn lên, cũng chỉ là yếu đuối như thế, thế giới này còn có tồn tại cường đại như vậy. Tuy rằng sớm đã nghĩ tới, nhất định là có tồn tại vượt qua Pháp Thần Cảnh, không nói ai khác, bản thể Tề Thiên bị trấn áp kia lúc trước hơi cảm nhận một chút khí tức đã kinh khủng khó có thể tưởng tượng.
Nhưng biết thì biết, chân chính chiến đấu cùng loại tồn tại này, mới có thể hội sâu sắc. Trong lòng Nhậm Kiệt cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần, Nhậm Kiệt cũng nhanh chóng thúc giục lực lượng, một mặt tẩm bổ lực lượng bên trong thân thể mình, một mặt khôi phục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. May mà trước khi liều mạng, hắn sớm đã nuốt vào rất nhiều dược phẩm, dùng lực lượng bao phủ ở trong người, miễn cho lúc chiến đấu ngay cả cơ hội uống vào cũng không có. Thời khắc này vừa động thần hồn lực đã thúc giục, không ngừng thúc giục dược phẩm thấm vào trong thân thể, rất nhiều loại dược phẩm phối hợp, không ngừng chữa trị thương thế thân thể.
Cùng lúc đó, Nhậm Kiệt cũng bắt đầu dẫn động một chút lực lượng bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, trước đó trong này cũng có thu vào một lượng lớn tiên linh khí, cũng có thời khắc tối hậu thúc tan một giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần kia. Từ lúc Cổ Tiểu Bảo đột phá, sau đó đại lượng tinh huyết tâm mạch Cổ Thần trong phạm vi ngàn dặm sinh ra vô tận sinh cơ, sinh mệnh lực, là đủ để nhìn ra tác dụng của tinh huyết tâm mạch này.
Ngoại trừ ẩn chứa lực lượng, chủ yếu chính là sinh mệnh lực khổng lồ, mà đây đúng là thời điểm Nhậm Kiệt muốn dùng tới. Mặc dù thúc giục con mắt Cổ Thần chưa diễn biến thành mặt trời kia, một giọt tinh huyết tâm mạch Cổ Thần này hao phí hơn phân nửa, nhưng còn thừa lại còn giữ tại bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, thời điểm này Nhậm Kiệt lần lượt dẫn đường lực lượng tiên linh khí, tinh huyết tâm mạch Cổ Thần đi vào thân thể, từ từ điều trị bản thân.
Nếu như có người nhìn thấy được tình huống trong cơ thể Nhậm Kiệt, thì sẽ thấy hắn có một số chỗ rách toạt, kinh mạch vỡ vụn từ từ khôi phục, lực lượng thì giống như nước mở đập, không ngừng chảy qua.
"Bộp Bộp Bộp..." Cũng chừng nửa canh giờ sau khi Sát Thủ Vương nói xong, bọn họ liền thấy chung quanh thân thể Nhậm Kiệt bao phủ một tầng pháp lực cường đại, một số chỗ da thịt bị hao tổn trên thân thể rối rít nổ nát, tân sinh da thịt càng thêm bóng loáng càng thêm dồi dào lực lượng, rất nhanh thì đã khôi phục trạng thái bình thường.
Một màn này Cổ Nguyệt xem thấy chậc chậc lấy làm kỳ, Sát Thủ Vương thì một bộ dáng đương nhiên phải thế; còn Cổ Tiểu Bảo ở một bên hưng phấn vỗ tay hoan hô.
Thân thể thoạt nhìn nhanh chóng khôi phục, nhưng hiện tại pháp lực của Nhậm Kiệt cuồn cuộn mãnh liệt như biển, cho dù có tiên linh khí, Nhậm Kiệt cũng không dám tùy ý dẫn vào quá nhiều, bởi vì hắn không rõ lắm Đan Diệu cần bao nhiêu, cho nên chỉ dẫn vào lúc đầu, sau đó thì dựa vào chính mình khôi phục là chính. Dĩ nhiên, còn thừa lại một chút tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, Nhậm Kiệt không có khách sáo: tinh huyết tâm mạch Cổ Thần này tuy rằng còn dư lại không nhiều lắm, nhưng hiệu quả vẫn vô cùng kinh người.
Suốt tám canh giờ sau, Nhậm Kiệt liền cảm giác thân thể mình chấn động kêu vang, mà quan trọng nhất là... mượn tinh huyết tâm mạch Cổ Thần tản ra từng luồng hào quang màu sắc dị thường, cường độ thân thể hắn rồi lại lần nữa tăng lên, đạt tới Pháp Thần Cảnh tầng thứ tư, hơn nữa trực tiếp đạt tới tầng thứ tư đỉnh phong.
- Oa... Sát thủ gia gia, sát thủ nãi nãi các ngài nhìn kìa: lực lượng của sư phụ dường như cũng khôi phục, hào quang này thật là đẹp nha! Cổ Tiểu Bảo xem thấy hưng phấn không thôi, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Bởi vì nó cũng đã nhìn ra, hiện tại khẳng định sư phụ không sao, hơn nữa dường như lực lượng tăng lên cộng thêm hào quang đẹp đẽ như vậy, nên nó rất cao hứng.
- A... Thần Quang Dị Thải... Điều này... điều này sao có thể? Cổ Nguyệt há hốc miệng, hoàn toàn ngây dại.
Đây chính là Thần Quang Dị Thải, chỉ có Pháp Thần Cảnh mới có; hơn nữa còn là cảnh tượng đột phá Pháp Thần Cảnh mới có thể có! Không đúng, còn không phải Pháp Thần Cảnh đột phá đã có, Pháp Thần Cảnh bình thường muốn đột phá bình cảnh, hoặc là vượt qua cảnh giới, thúc giục lực lượng Pháp Thần Cảnh đến cực hạn mới có cảnh tượng này, Pháp Thần Cảnh bình thường đều rất khó làm được.
"Đột phá Pháp Thần Cảnh, điều này sao có thể? Hắn không phải chỉ là Thái Cực Cảnh sao, cái này?" Nghĩ tới cảnh tượng Thần Quang Dị Thải đột phá mới có, Cổ Nguyệt lần nữa bị hù dọa hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía Sát Thủ Vương, vì tình huống này đích thực quá khó hiểu... quá dọa người... quá kinh người.
Nhưng Cổ Nguyệt lại phát hiện, Sát Thủ Vương lại rất bình tĩnh nhìn, một bộ dáng lẽ đương nhiên là thế. Nàng nghĩ là Sát Thủ Vương hoảng sợ choáng váng chăng, liền lấy tay lắc lắc Sát Thủ Vương, xác nhận lão còn không có ngất đi.
- Ai biết được chứ! Dù sao nếu hắn bình thường mới là không bình thường đâu! Đây còn tính là gì, không tới hai năm trước, lúc ta gặp được hắn, hắn còn chỉ là Luyện Thể Cảnh đấy, mỗi lần gặp hắn bị hắn dọa một lần, hiện tại sớm đã thành thói quen, chết lặng rồi! Trông thấy Cổ Nguyệt kỳ quái nhìn mình, Sát Thủ Vương giải thích. Đích xác lão đã chết lặng, nhiều chuyện không có khả năng với tên tiểu tử thúi này chuyện gì cũng có thể làm được!
Vừa nghe nói thế, Cổ Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, nàng cũng không khỏi nghĩ tới lúc đầu Nhậm Kiệt đoạt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ từ tay mình, sau đó lại chạy thẳng tới hoàng lăng để luyện hóa, sau đó còn chặn giết nhóm người mình, lại nghĩ tới một loạt chuyện sau đó, nàng cũng cảm giác đau đầu một trận. Mà quan trọng nhất là... nàng cũng ý thức được một chuyện: đừng nói chính bản thân Nhậm Kiệt, mà người ở bên cạnh hắn dường như đều không bình thường: nhìn xem Cổ Tiểu Bảo mới mấy tuổi, suy nghĩ lại một số câu nghe Cổ Tiểu Bảo nói, còn có một Hầu Tử luôn khi dễ nó... Ngay cả nó đều có thể khi dễ, đó là quái vật thuộc dạng gì chứ?
Hơn nữa Sát Thủ Vương cũng đã nói một số tình huống bên cạnh Nhậm Kiệt, Cổ Nguyệt lại nghĩ tới tình huống của mình, trước kia tu vi của mình là gì, hiện tại lại tăng tiến vùn vụt, hết thảy biến hóa này đều bởi vì mình giải tỏa khúc mắc rồi ở cùng một chỗ với Sát Thủ Vương. Cùng một chỗ với Sát Thủ Vương cũng chính là lên cùng thuyền với Nhậm Kiệt, lên cùng chiếc chiến hạm Nhậm gia này... mà tất cả người ở bên cạnh Nhậm Kiệt, dường như đều có thể đi vào một loại tăng lên nhanh chóng... Không... là tăng lên với tốc độ cao.
Hồi tưởng hết thảy biến hóa này, bất tri bất giác Cổ Nguyệt đã quên mất thời gian, kinh sợ đến mức không biết nói cái gì là tốt.
"Vù... Vù..." Ngay lúc trên người Nhậm Kiệt chớp lóe Thần Quang Dị Thải, cường độ thân thể hơi khôi phục một chút lại đột phá, Nhậm Kiệt bắt đầu hấp thu đại lượng linh khí chung quanh, lực lượng của Nhậm Kiệt hiện nay hấp thu linh khí loại khôi phục này, thì linh khí ở chung quanh hơn ngàn dặm đều sẽ bị ảnh hưởng dao động kịch liệt, linh khí nơi này bị tụ tập sẽ dẫn động linh khí ở chung quanh lưu động đến đây, kể từ đó linh khí trong phạm vi mấy ngàn dặm đều bị dao động.
Đột nhiên trên không trung phát ra một thanh âm đặc thù, mấy chục luồng sáng trắng nhoáng lên từng hồi, đang bay tới hướng Nhậm Kiệt bọn họ bên này, tốc độ nhanh kinh người, nối liền cùng một chỗ, mỗi một luồng sáng đều vượt qua tốc độ phi hành của lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường, mà lần này phải có tới mấy chục luồng sáng, trong chớp mắt đã đến bầu trời phía trên Nhậm Kiệt bọn họ.