Tà Thiếu Dược Vương

Chương 579: Rối rít tràn vào




- Chúc mừng. . . Chúc mừng... - Chúc mừng lão tổ, chúc mừng Tư Mã tông chủ, Thánh Đan Tông từ nay về sau lại trở nên huy hoàng. - Ha ha, Thiên Thần huynh, Tào Lộ báo tin vui cho ngươi đây...

Lúc này Thánh Đan Tông vô cùng náo nhiệt, bởi vì mấy ngày nay, tông chủ Tư Mã Dần đột phá tới Thái Cực Cảnh, sau đó mở yến tịch thết đã chúng khách. Mà Tư Mã Thiên Thần cũng đột phá tới Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ, gần đạt tới lão tổ ngàn tuổi.

Chính vì lão tổ ngàn tuổi hàng năm đều bế quan, bảo vệ tông môn không xảy ra chuyện lớn, cho nên bình thường không nhúng tay vào chuyện gì, cũng không rời khỏi tông môn vì sợ đưa tới lôi kiếp. Nhưng Thái Cực Cảnh vừa đột phá tới lão tổ, lại có thực lực diệt sát lão tổ Thái Cực Cảnh thì có thể hành động tự nhiên, có lực uy hiếp càng lớn hơn.

Cũng vì vậy mà tất cả tông môn, thế lực đều tới chúc mừng. Thế lực nhỏ đã có đệ tử tiếp đãi, mà tông chủ hay cường giả Thái Cực Cảnh đều do Tư Mã Dần đích thân tiếp đãi.

Bỗng nhiên có một vị bay thẳng tới vị trí chủ tọa, xưng huynh gọi đệ với Tư Mã Thiên Thần.

Người này đúng là Phi Lộ Đảo đảo chủ Tào Lộ, tuy không sáng lập tông môn, nhưng lại là cường giả cảnh giới lão tổ.

- Ha ha! Thì ra là Tào lão đệ. Mời ngồi. Nếu lúc trước Tư Mã Thiên Thần phải đích thân đứng dậy nghênh tiếp, nhưng lúc này chỉ cười đưa tay làm dấu nói.

Tào Lộ cũng lơ đễnh, mặc dù chỉ đột phá lão tổ Thái Cực Cảnh, nhưng đã bước vào cánh cửa mới, mọi người đã an tọa, hắn tự nhiên cũng ngồi xuống.

- Thiên Thần huynh. Ta vốn muốn đi cùng hai vị này, kết quả bọn họ phải phụng lệnh làm việc, làm khổ Tào mỗ còn phải giải thích với Thiên Thần huynh một phen. Không biết gần đây xảy ra chuyện gì? Tào Lộ thấy mọi người đều đều có vẻ thần thần bí bí, không khỏi lo lắng hỏi.

Tư Mã Thiên Thần đang định mở miệng nói, đột nhiên quay ngoắt nhìn về không trung, trong nháy mắt thân hình đã xuất hiện trên bầu trời.

- Ha ha. Quả là trời phù hộ Thánh Đan Tông ta. Cảm nhận được linh khí biến hóa và dao động phương xa, Tư Mã Thiên Thần ngửa mặt lên trời cười lớn, thân hình nhoáng lên, vọt về phía đó.

Tuy hắn không biết đó là gì, nhưng dao động mấy vạn dặm tuyệt đối là đặc điểm có di tích đặc thù xuất hiện. Bây giờ lão đã đột phá lão tổ, có thể tùy ý xông phá.

Trong lòng cảm thấy may mắn, không để tới quan khách, lão trực tiếp vọt tới.

Tư Mã Thiên Thần rời đi một lúc, Tào Lộ mới kịp phản ứng, thân hình huyến hóa thành một đầu yêu thú khổng lồ, cấp tốc đuổi theo Tư Mã Thiên Thần.

Tào Lộ cũng không phải là Thiên Yêu Thú, hắn có thể biến thân là vì lần đó chiếm được một giọt máu tươi của một con Thần Lộ thượng cổ. Cho nên tốc độ cực kỳ kinh người.

Hai người rời đi, đám người khác cũng không biết biến hóa là gì, vẫn vui vẻ đón chào tân khách, nói chuyện với nhau.

- Oanh, oanh... Lực lượng cường đại đánh bay Hắc Đan lão tổ, Hắc Đan lão tổ không thể không bỏ chạy, dùng tốc độ cao nhất chạy trốn.

Trong lòng Hắc Đan lão tổ buồn bực vô cùng. Lần này ra ngoài làm việc, mọi chuyện đều không thuận lợi, vốn tưởng mình mang đồ đệ đi bắt môn con tiểu nha đầu là chuyện dễ như trở bàn tay, ai ngờ đệ tử bị giết hết, mà lão cũng bị người đuổi giết. Nếu là lão tổ bình thường, Hắc Đan lão tổ cũng không tới nỗi chạy như chó nhà có tang như thế. Nhưng mà người đuổi giết lại là Lộc Lân lão tổ. Lộc Lân lão tổ này từ lúc tu luyện đã có thanh danh hiển hách, nói chi phụ thân của hắn là tồn tại đứng đầu Tàn Hồn chân chính. Cho nên Hắc Đan lão tổ chỉ có một suy nghĩ đó là chạy trốn, phải giữ lấy cái mạng già.

- Chỉ bằng loại ba hòe như ngươi mà dám mong thoát khỏi tay bổn lão tổ? Si tâm vọng tưởng. Lộc Lân lão tổ cũng không nóng nảy, cười lớn nói.

Tuy nhìn qua lão rất nhàn nhã, nhưng mà mỗi bước bước ra không gian phía dưới lại xuất hiện gợn sóng, sau đó lại kéo gần khoảng cách lại với Hắc Đan lão tổ.

Hắc Đan lão tổ không ngừng thi triển thần thông, pháp thuật liều mạng chạy trốn. Hai người đều là tồn tại lão tổ, nhưng mà chênh lệch không phải kém một điểm, nửa điểm.

- Ầm, ầm... Đúng lúc này linh khí chung quanh đang nhanh chóng xói mòn, biến hóa này khiến cho Hăc Đan lão tổ cả kinh,lão mơ hồ cảm nhận được bờ biển phương xa xuất hiện biến hóa lớn.

- Đây là? Lộc Lân lão tổ cũng biến sắc, hai chân đạp mạnh một cái, bỏ qua Hắc Đan lão tổ vọt về phía bờ biển. Tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kinh người.

- Không đuổi theo. Chuyện gì xảy ra.Bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắc Đan thoát chết không khỏi ngạc nhiên, trong lòng vẫn cảm thấy không thể tin, cũng không rõ vì sao Lộc Lân lão tổ lại bỏ qua cho mình. Nhưng thấy linh khí chung quanh biến đổi, không khỏi nhìn về phương hướng Lộc Lân lão tổ, cũng không chút do dự đuổi theo.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, cơ duyên không phân mạnh yếu , có lẽ mình không bằng Lộc Lân lão tổ, nhưng nếu gặp được cơ duyên, sau này nhất định sẽ báo thù.

Trong giới tu luyện, người đạt tới trình độ nhất định ai mà không có cơ duyên, rất nhiều người thu được truyền thừa, chỉ cần biết tận dụng, nhất định sẽ có cơ may. ........ - Giết... Giết...

Tiếng giết rung trời, tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc điên cuồng công kích. Mà Du Thủy lão tổ luôn buông thần hồn lực dò xét tung tích Nhậm Kiệt, còn có đứa nhỏ đen sì lần trước, đột nhiên biến sắc.

Hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy linh khí biến đổi, biết là có chuyện.

- Thần phát hiện bên kia có vấn đề, xin đi dò xét một chút. Di tích xuất hiện không thể trễ nải, Du Thủy thông qua thần hồn lực chào hỏi Hải Lượng một tiếng, sau đó đột nhiên tăng tốc chạy đi.

- Vấn đề? Hải Lượng kinh ngạc, nhưng cũng lười để ý, hiện không có gì quan trọng hơn trận chiến này. Mình phải san bằng đại doanh Tây Bắc, diệt Nhậm Kiệt mới cam tâm.

- Rống... Bỗng nhiên một tiếng rống không phải của loài người, xen lẫn tiếng đau đớn, vang vọng trong ngọn lửa. Phương Viêm người không ra người, ma không ra ma, từ trong ngọn lửa đi ra. Thân hình to lớn quỷ dị, trong ánh mắt trừ hận thù, giết chóc ra thì không có bất kỳ tình cảm gì. - Chưa đủ, còn chưa đủ. Nhìn Phương Viêm, Cao Bằng vẫn cau mày, không vừa ý, hắn mặc hắc y, không còn giấu đầu lòi đuôi như trước nữa, cả người cũng có sức sống.

- Ông... Đột nhiên mi tâm Cao Bằng , chỗ buồng tim lóe lên một tia sáng, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cổ xưa lại quen thuộc.

- Làm sao có thể. Thế gian này sao lại có lực lượng Cổ Thần khổng lồ, thuần túy như vậy? Chẳng lẽ còn Cổ Thần còn sống sao? Cao Bằng không khỏi giật mình, hắn rõ hơn bất cứ người nào, cỗ lực lượng này đại biểu cho điều gì, đó là lực lượng còn cổ xưa hơn thời thượng cổ, còn cường đại hơn lực lượng Cổ Thần hắn hấp thu trước kia vô số lần. Hắn luôn tìm cách dựng dục, tìm cách hấp thu thức tỉnh lực lượng Cổ Thần, nhưng mà so với cỗ lực lượng này thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.

Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng có Cổ Thần còn sống. Đây, đây nhất định là di chỉ Cổ Thần cổ xưa xuất hiện.

- Cổ Thần chi cốt, Huyết Mạch Truy Căn! Cổ Thần Tế Đàn, mang ta tới chỗ cỗ lực lượng kia. Cao Bằng đột nhiên khoát tay lấy ra xương cốt Cổ Thần to lớn ném vào Tề Đàn, tay giơ ra, vạch chỗ buồng tim của mình ra, rút ra một giọt máu đánh nhốt vào Tế Đàn. - Rắc... Xương cốt Cổ Thần vỡ vụn, trong nháy mắt mang theo Cao Bằng và Phương Viêm biến mất tại chỗ.

Bằng vào thủ đoạn nghịch thiên, rất nhanh Cao Bằng và Phương Viêm xuất hiện bên cạnh Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, nhìn cửa lửa trung tâm, trong mắt không khỏi vui mừng, hai người trực tiếp vọt vào trong.

Hai người vừa vọt vào, lại không ngừng có người tiếp bước, chỉ cần người ở trong phạm vi nhất định là đều cảm nhận được biến hóa nơi này.

Nhưng sau khi khối Cổ Thần Trấn Thiên Đồ này cháy hết, lực lượng cũng hao sạch, cánh cửa mở ra cũng từ từ tiêu tan, thời gian cháy cũng không bao lâu. Trừ Cao Bằng và Phương Viêm ra, người chạy tới đều không bình thường, mà người tới chậm đều ở xa quá, hoặc thực lực hơi kém.