Tà Thiếu Dược Vương

Chương 568: Thế nào lại là hắn?




Khoảng cách Tây Bắc đại doanh ngoài 1500 dặm trong đại doanh cánh phải của Thiên Hải Đế Quốc, thời khắc này trận pháp chung quanh vây quanh, sau khi tăng thêm hơn trăm vạn bộ đội tinh nhuệ, đại doanh cánh phải có thêm rất nhiều bộ đội khác dường như bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, hoàn toàn bao trùm chung quanh toàn bộ Tây Bắc đại doanh.

Phía dưới nhân mã cường thịnh, phía trên không trung có thể thấy được rất nhiều cao thủ trận pháp đang bố trí trận pháp, sử dụng một số pháp bảo ổn định đại doanh tạm thời này.

Dù sao sau khi trải qua bị Nhậm Kiệt phá hết trăm vạn đại quân, liên tiếp đuổi giết ra mấy trăm dặm, hiện tại bọn họ cái gì đều phải đề phòng.

Mà giờ này ở trên bầu trời trung quân đại doanh, chỗ trung tâm trận pháp vây quanh, lại là hơn mười người Âm Dương Cảnh dương hồn quay chung quanh hành cung, một nhân vật Thái Cực Cảnh dẫn đầu đứng ở một bên, uy thế bực này phô trương bực này vẫn rất có lực chấn động.

Mà giờ khắc này bất luận là vị Thái Cực Cảnh, hay là mười mấy người Âm Dương Cảnh dương hồn kia, những người này lúc bình thường đều cao cao tại thượng, thậm chí có một số người trong mắt người phàm trên thế tục, cũng giống như thần tiên bình thường... nhưng thời khắc này giống như thị vệ canh gác bảo vệ ở chỗ này, lại không có mảy may bất mãn hay không thích, ngược lại từng người dường như cảm giác rất là quang vinh, rất là phấn chấn.

Ít nhất, trước đó bị Tây Bắc đại doanh đánh bại suy sút, tiêu trầm đã biến mất, nhìn đại quân phía dưới, nghĩ tới hai vị tồn tại bên trong kia, lập tức mỗi người đều có một loại cảm giác hận không thể lập tức đánh trở về phục thù.

Mà lúc này, ở trong hành cung, Hải Lượng tuy rằng như cũ ngồi ở trên long ỷ, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, còn mang theo nụ cười vui vẻ khiêm hòa.

- Lần này có Du lão tổ tới đây, vậy tiêu diệt Tây Bắc đại doanh kia sẽ càng dễ như trở bàn tay, không cần bao nhiêu ngày, đại quân ta là có thể chuẩn bị thỏa đáng rồi! Hải Lượng cung kính hướng về phía lão già bên tay phải phía dưới nói. Lão già này hơi hói đầu, giữ lại chòm râu chữ bát, cặp mắt hơi hõm sâu, là một trong lão tổ của Thiên Hải Tông, họ Du tên Thủy, tuy rằng không phải người dòng chính của Thiên Hải Tông, nhưng là người sớm nhất duy trì Hải Vương Hải Vô Thường, cho nên giờ này cũng nhận được trọng dụng, gần đây cũng vừa mới đột phá đến cảnh giới lão tổ.

Từ bối phận mà nói, Du Thủy còn là sư thúc của Hải Vương Hải Vô Thường, cho nên bất luận từ phương diện nào Hải Lượng xưng hô lão một tiếng lão tổ đều không quá đáng.

- Bệ hạ yên tâm, cho dù Minh Ngọc Hoàng Triều kia ở trong mắt Thiên Hải Tông cũng không xem vào đâu, huống chi chỉ là một gia tộc trong đó. Nhậm Thiên Hành năm xưa thật ra lợi hại, hơn nữa cho dù hắn giảo hoạt, ở trước mặt thực lực tuyệt đối cũng không tính là gì! Du Thủy tự tin ngạo nghễ vê râu mép của mình, một bộ dáng chuyện nhỏ. Lão cũng biết quan hệ giữa Hải Lượng và Hải Vương, lão cũng không quan tâm Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc này như thế nào, nhưng Hải Vương Hải Vô Thường là chủ tử của lão, lão đầu phục Hải Vô Thường còn chiếm được chỗ tốt, Hải Lượng này chính là thiếu chủ, cho nên lão còn là rất tôn kính.

- Bổn tọa tuy rằng không hiểu rõ chuyện các ngươi nơi đây lắm, nhưng xem theo tình huống gần đây: Tây Bắc đại doanh kia có chút cổ quái, bổn tọa cho rằng các ngươi còn phải cẩn thận một chút! Lúc này, ngồi ở đối diện Du Thủy có một lão già, râu tóc màu đỏ, mấu chốt là trên đỉnh đầu có hai cái sừng nhỏ ngắn ngủn. Sừng kia tuy rằng rất ngắn lại chứng tỏ rõ ràng hắn cũng không thuộc nhân loại, nghe Du Thủy nói xong, lão không nhanh không chậm nói.

- Hừ! Đột nhiên nghe cái gì Lộc Lân lão tổ của Tàn Hồn nói như thế, chòm râu chữ bát của Du Thủy hơi giật giật, rất là khó chịu. Với thanh thế của Thiên Hải Tông hiện nay, nên lão cũng không quan tâm lắm Lộc Lân lão tổ người phụ trách Tàn Hồn ở phụ cận này, hơn nữa lão cũng đã đạt tới cảnh giới lão tổ, mọi người đâu chênh lệch gì mấy. Mặc dù có tin tức nói, Lộc Lân lão tổ này là một trong con trai thần tọa gì đó của Tàn Hồn, nhưng nghe lão trực tiếp nói như thế, Du Thủy cũng rất bất mãn.

Hừ một tiếng, Du Thủy nhìn về phía Lộc Lân lão tổ: - Lộc Lân lão tổ! Lúc trước nói hợp tác tốt lắm, nhưng cho tới bây giờ các ngươi làm cái gì, tiện nghi các ngươi thật ra không ít, nhưng chung quanh Minh Ngọc Hoàng Triều căn bản không có nổi lên rối loạn, những người các ngươi hứa hẹn kia đâu?

- Xảy ra một vài vấn đề, có người đang chặn giết những người này, bổn tọa đã ra lệnh cho người đi điều tra! Lộc Lân lão tổ ngược lại rất trầm ổn, không nhanh không chậm nói, rồi nhìn về phía Hải Lượng nói:

- Tốt nhất các ngươi xác nhận một chút, có phải có một số người dùng thủ đoạn sau lưng hay không, bởi vì gần đây bị giết chết Thái Cực Cảnh có ba người, Âm Dương Cảnh, Thần Thông Cảnh bị giết vô số... nếu không, chung quanh Minh Ngọc Hoàng Triều sớm đã trở thành máu chảy thành sông, loạn thành một đoàn, thì sao có thể bình tĩnh giống như bây giờ!

Vừa nghe Lộc Lân lão tổ nói vậy, Du Thủy lão tổ lần nữa hừ một tiếng, không có làm được thì cứ nói không làm được, nói những thứ này có ích lợi gì.

- Chuyện này nhất định phải điều tra, hơn nữa vì kế hoạch chỉnh thể, Lộc Lân lão tổ các vị bên kia vẫn là nên có chút động tác, dù sao song phương hợp tác cơ sở là đôi bên cùng có lợi! Hải Lượng khẽ gật đầu, mày cũng hơi nhíu một chút, hắn cũng đang suy nghĩ chuyện này rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà kỳ quái như thế, nhưng vẫn là nghiêng về phía Du Thủy một chút, dù sao Du Thủy là người một nhà.

- Yên tâm! Chuyện gì Tàn Hồn ta đã đáp ứng thì tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm, chỉ là có chút thủ đoạn vốn không muốn thi triển... Trong mắt Lộc Lân lão tổ lóe lên vẻ thất vọng, đối với Du Thủy này lão vốn không để ý tới, nhưng không nghĩ rằng Hải Lượng cũng như thế. Cho nên thời khắc này lão không có hứng thú nói với bọn họ nữa, tuy nhiên đúng lúc này, đột nhiên trong lòng Lộc Lân lão tổ chìm xuống.

- Các ngươi bàn đi, bổn tọa còn có chuyện quan trọng phải làm, tạm thời rời đi trước! Lộc Lân lão tổ chợt nói, rồi cất bước một cái đã rời khỏi hành cung.

- Hừ! Xem ra nhất định phải nói cho Hải Vương biết, hợp tác với người như vậy nhất định phải cẩn thận, nói tới nói lui còn là cái gì đều không có làm! Thấy Lộc Lân lão tổ đột nhiên rời đi, Du Thủy lão tổ bất mãn nói.

- Du lão tổ không đáng để ý tới lão, bất quá là lâm thời hợp tác vì ích lợi đôi bên, chủ yếu vẫn là chính chúng ta đủ cường đại, đến lúc đó bọn họ cũng giống nhau vội vàng chạy đến hợp tác cùng chúng ta, rất nhanh đại quân tập kết hoàn tất, đến lúc đó chính là lúc hoàn toàn tiêu diệt Tây Bắc đại doanh, tiêu diệt Nhậm gia, tiêu diệt tên Nhậm Kiệt kia! Đối với Hải Lượng, thời khắc này những thứ khác đều không trọng yếu, hắn đầy đầu chỉ nghĩ có một việc là: tiêu diệt Tây Bắc đại doanh, tiêu diệt Nhậm gia, tiêu diệt Nhậm Kiệt!

- Cái này đơn giản... Du Thủy lão tổ đầy tự tin nói:

- Người trên Thái Cực Cảnh sẽ do lão tổ ta mang người tiêu diệt; còn chiến đấu với những người bình thường khác tin tưởng với uy thế của Thiên Hải Đế Quốc ta, cũng sẽ không thành vấn đề!

- Ha ha... Tốt lắm! Có Du lão tổ lời này, trẫm cũng yên lòng! Hải Lượng nghe nói vui mừng, thoải mái cười to, trong mắt chớp lóe hàn quang, hắn đã có phần không thể chờ đợi được nữa.

-----------------------

Tây Nam chiến trường, ngoài 38000 dặm tại bên cạnh một hành tỉnh khác, trên một ngọn núi phong cảnh xinh đẹp, hai người lẳng lặng ngồi trên tảng đá trên đỉnh núi. Mặc dù chỉ là ngồi song song ở đó, nhưng nhìn bóng lưng đã tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng dung hợp, thân mật, mặc dù bọn họ chỉ là ngồi ở đó cũng không có làm gì khác.

Xa xa mặt trời chiều ngã về tây, mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu rọi thiên địa, thì ra hai người này đều mang mặt nạ tươi cười to lớn khoa trương. Tuy rằng xem theo trang phục không phân rõ nam nữ, nhưng nếu như có Nhậm Kiệt ở chỗ này, cho dù không biết một người trong đó chính là Cổ Nguyệt, chỉ nhìn thấy một màn hai người như vậy, đều có thể đoán được đây tuyệt đối là một đôi tình nhân ý tình sâu đậm mới có trạng thái như thế.

- Mấy chục năm, thật không nghĩ tới chúng ta còn có thể ngồi chung một chỗ nhìn mặt trời lặn! Cổ Nguyệt nhẹ giọng nói, mấy thập niên qua nàng bị cừu hận áp chế tình yêu, bị đau khổ hành hạ đến chết đi, đã trải qua sinh sinh tử tử, rốt cục buông bỏ hết thảy lại lần nữa cùng Nhậm Minh tiến tới với nhau, trải qua cùng cảm ngộ lần này cũng không phải người bình thường có thể thể hội!

Mà giờ này cảnh tượng này, chính là chuyện lúc trước lúc bọn họ ý tình sâu đậm nhất, ưa thích nhất.

- Không quản quá khứ như thế nào, không quản tương lai ra sao, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với nàng, là được rồi! Đường đường Sát Thủ Vương, thời khắc này thanh âm cũng đều run run, tay trái nhẹ nhàng nắm bàn tay Cổ Nguyệt.

- Hả? Đột nhiên, Cổ Nguyệt nhìn về phía vị Sát Thủ Vương này, rất là kỳ quái.

Cổ Nguyệt vừa nhìn như vậy, nhìn đến Sát Thủ Vương Nhậm Minh tự cảm thấy kỳ quái, tự mình cũng không nhịn được nhìn lại mình, không biết có chỗ nào xảy ra vấn đề.

- Thế nào, có chỗ nào không đúng sao?

- Không phải, sao đột nhiên phát hiện chàng... rất biết nói chuyện? Cổ Nguyệt kỳ quái nhìn Sát Thủ Vương, trước kia lão chính là không am hiểu nhất những chuyện này.

"Còn không phải do tên tiểu tử thúi Nhậm Kiệt kia..." Vừa nghe Cổ Nguyệt nói như vậy, Nhậm Minh cũng hơi sửng sốt, lập tức nghĩ tới Nhậm Kiệt, thì ra nguyên nhân là ở cùng một chỗ với tiểu tử kia thời gian dài, bởi vì ngẫm lại câu nói vừa rồi, chính lão cũng cảm thấy hơi mắc ói. Trên thực tế lúc đó khi Nhậm Kiệt đi, đã nói với lão rất nhiều, làm thế nào hóa giải cừu hận cùng Cổ Nguyệt, nói làm thế nào, phải thế nào làm thế nào, thậm chí ngay cả sau khi hóa giải, phải nói nhiều một ít lời gì hắn cũng chỉ dẫn trước.

Bất tri bất giác, Nhậm Minh vừa rồi cứ dựa theo Nhậm Kiệt nói mà làm, vừa nghe Cổ Nguyệt hỏi như vậy, lão còn tưởng rằng Cổ Nguyệt không thích, lập tức có hơi cấp bách.

- Ừm! Đến rồi! Bất quá đúng lúc này, Sát Thủ Vương đột nhiên kéo tay Cổ Nguyệt đứng dậy, đồng thời nhìn về phía xa xa, Cổ Nguyệt cũng không nói gì nữa, đồng thời nhìn về phía xa, nhưng sử dụng thần thức trò chuyện với Nhậm Minh.

- Không đúng, tại sao là Lam Thiên, huynh xác định không sai chứ? Cổ Nguyệt lo lắng hỏi thăm, bởi vì chuyện này rất đặc thù.

- Ừm! Tấm lệnh bài kia là năm đó ta xông xáo thiên hạ, đưa cho một vị có đại ân với ta. Người kia bởi vì không thể tu luyện, không có biện pháp kéo dài tuổi thọ, ta nói cho hắn biết, cho dù hắn không còn, chỉ cần hậu nhân hắn dùng tấm lệnh bài này tìm đến ta, ta sẽ tận lực trợ giúp bọn họ... thế nào lại là hắn? Vốn Sát Thủ Vương cùng Cổ Nguyệt hai người luôn luôn bận rộn, bởi vì chuyện gần đây rất nhiều, hơn nữa bọn họ liên tiếp giết không ít người, sau đó cũng dẫn tới chú ý của Thiên Hải Đế Quốc cùng Tàn Hồn bên kia, nhất là Tàn Hồn vẫn đang ngó chừng bọn họ.

Dưới tình huống đó, đương nhiên bọn họ không phải thật sự có lòng thanh thản chạy tới nơi đây ngồi ngắm cảnh trời chiều, mà bởi vì đột nhiên nhận được liên lạc của tấm lệnh bài đặc thù này, mới ước định gặp mặt tại đây. Nhưng không nghĩ rằng thời khắc này cảm nhận được đối phương đến đây, lại là tên Lam Thiên của Ngọc Kinh Thành kia đang nhanh chóng bay tới, điều này làm cho trong lòng Sát Thủ Vương vừa nghi hoặc không hiểu, đồng thời cũng dâng lên ý đề phòng cùng một tia sát ý.

Nếu Lam Thiên này quả thật đã ra tay với hậu nhân bằng hữu của lão lúc trước, vậy chính là hắn đang tìm chết.

- Nghe đại danh Sát Thủ Vương tiền bối đã lâu, hôm nay có duyên gặp mặt, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Lam Thiên mặc một thân phục sức hoa lệ, có vẻ vô cùng phóng khoáng rất nhanh bay tới gần, hạ xuống trước mặt Sát Thủ Vương cùng Cổ Nguyệt, hướng về phía bọn họ chắp tay. Chỉ là thời khắc này trong lòng Lam Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện gì xảy ra, Sát Thủ Vương không phải độc lai độc vãng ư, làm sao lại biến thành hai người?

Đây là tình huống gì, chẳng lẽ liên lạc sai lầm?

Có phải đối phương cố ý hay không, giờ này Lam Thiên cũng không sao hiểu được, bởi vì mấy thập niên qua cho tới nay Sát Thủ Vương đều là độc lai độc vãng, chưa từng nghe nói còn có hai người, quá kỳ quái đi!

- Ngươi là từ đâu lấy được lệnh bài? Nếu ngươi không giải thích rõ, cho dù có lão tổ giấu ở một bên cũng không giữ được tánh mạng của ngươi! Không có bạo phát lực lượng cuồn cuộn, nhưng sát ý trong lời nói lạnh như băng kia lại làm cho người ta dựng tóc gáy, từ trong lòng dâng lên làn hơi lạnh... đây là uy thế cùng tự tin của Sát Thủ Vương.