Tà Thiếu Dược Vương

Chương 564: Tức giận thiêu đốt, tạm nhịn!




- Nhị thúc! Ta có việc gấp phải rời đi một chút, lát nữa nhị thúc dẫn Tề Thiên tới là được. - Đồng Cường, cận vệ đội vây xung quanh cho ta. Trừ nhị thúc ra, không được cho người muốn ra ngoài, nếu cố tình trốn đi, giết không tha.

- Tề Thiên, lát nữa nhị thúc ta sẽ liên lạc với ngươi. Dẫn ngươi tới xem một vật, đợi ta trở về chúng ta nói chuyện tiếp nhé. Đã bên ngoài mấy trăm dặm, nhưng thanh âm Nhậm Kiệt lại không ngừng vang vọng trong đầu từng người. Mặc dù biết Đan Diệu gặp nguy hiểm, nhưng Nhậm Kiệt nhất định phải an bài thỏa đáng. Hắn nói vị trí không gian hạch tâm trận pháp nói cho cận vệ đội, bảo Đồng Cường mang người canh giữ xung quanh.

Vừa rồi Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực ngưng tụ rất nhiều trận pháp dọa sợ mọi người, nhưng trận pháp kia uy lực cũng không lớn. Muốn phá cũng không khó.

Dĩ nhiên là phải dùng lực lượng mạnh mẽ để phá. Dù sao Nhậm Kiệt chỉ dùng thần hồn lực ngưng tụ ra, không có linh ngọc, pháp bảo chống đỡ, cho nên uy lực có hạn.

Nếu như Giang Trấn mạnh mẽ phá bỏ rời đi, vậy Nhậm Kiệt cũng chỉ đành hạ sát thủ, nếu như hắn dùng bản lãnh nghiên cứu phá bỏ, Nhậm Kiệt tin chắc một hai năm chưa chắc hắn có thể phá mở được, cho nên hắn mới hạ lệnh cho Nhậm Kiệt như vậy.

Khối bia đá kia quá quan trọng, Nhậm Kiệt bảo Tề Thiên tới xem, xem có thể tìm hiểu được gì không.

- Đan Diệu, không quản đã xảy ra chuyện gì, hãy cố chịu đựng, chờ ta... Nhậm Kiệt nắm chặt khối ngọc bội, một bụng lo lắng, tốc độ lại càng lúc càng nhanh.

Đây là một mảnh bình nguyên, chung quanh mênh mông vô bờ, nhưng lúc này mọi vật đều sợ hãi trốn xa rồi.

Trên bầu trời một cái hô to, Hắc Đan lão tổ lơ lửng trên không trung, theo sau là Hắc Nhất. Hắc Đan lão tổ sắc mặt khó coi, vừa mới tới đây tập hợp với Hắc Nhất, lại không ngờ ngoài Hắc Nhất ra, những người khác đều bị người Tàn Hồn giết chết.

Đáng ghét, thật đáng ghét, nếu không phải mình kịp thời chạy tới, chỉ sợ Hắc Nhất cũng phải bỏ lão mà đi. Hắc Nhất nổi giận chỉ phía dưới quát: - Ngươi cho rằng có thể trốn được cả đời sao, lên đây ta còn có thể cho ngươi chết được thống khoái, nếu không chết không toàn thây, ta luyện chế thần hồn ngươi thành khí linh, để ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Phía dưới là hố sâu ngàn thước, Đan Diệu một tay ôm vai. Lão Gian nửa người gần như vỡ vụn, máu thịt bầy nhầy, miệng nhuốm máu, nhưng lại hiện ra nụ cười dữ tợn.

Vừa rồi Hắc Đan lão tổ xuất hiện, nếu không phải hắn nhanh nhạy đẩy tiểu nha đầu này ra ngoài thì chỉ sợ đã xong đời rồi.

Tiểu nha đầu này cũng không khá khẩm hơn mình, nhưng trên người nàng có bảo vật bảo mạng, nhưng không sao. Vừa rồi hắn đã truyền tin cho người Tàn Hồn, chỉ cần kiên trì chờ viện quân tới là được.

Hắn cũng tự tin, bởi vì hắn còn có một ít bí pháp, và kế sách, cho dù Thái Cực Cảnh đuổi giết hắn cũng không sợ, chỉ là đối mặt với tồn tại lão tổ thì không được. Hắn lười trả lời Hắc Nhất, chỉ nhằm vào Đan Diệu. Chỉ cần bọn họ hành động, hắn sẽ kéo tiểu nha đầu này chôn cùng. Để bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ. Tàn Hồn rao thưởng cao vậy, nhất định là nha đầu này rất quan trọng.

- Khốn kiếp. Hắc Nhất quát tháo một hồi vẫn không thấy đối phương trả lời, tưc quá nhưng không làm được gì, chỉ có thể quay sang nhìn Hắc Đan lão tổ.

Hắc Đan lão tổ mặt ngưng trọng, khoát tay một cái, mấy chục khối linh ngọc bay ra, lại thêm hai kiện Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm và mười mấy kiện Linh khí tuyệt phẩm bay ra. Trong nháy mắt tạo thành một tòa đại trận.

- Ngươi còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh mà đã có bản lĩnh như vậy, xem ra trong rất có tương lại trong Tàn Hồn. Ngươi không phải muốn chỗ tốt sao, vậy chúng ta nói chuyện một chút. Chỉ cần ngươi giao người ra, ta sẽ cho ngươi đủ chỗ tốt, thế nào? Bố trí xong trận pháp, Hắc Đan lão tổ mở miệng nói.

- Khụ. Hắc, tốt! Phốc... Lão Gian ho khan một tiếng nói, nhưng lại động thương thế, miệng phun mấu tươi, cả người càng thêm suy yếu. Hắc Nhất thấy vậy định động thủ, nhưng lại bị Hắc Đan lão tổ ngăn lại.

Hắc Đan lão tổ nhìn phía dưới nói: - Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn gì? Đan Tiên Giáo chúng ta có thể thưởng cao hơn Tàn Hồn.

- Ngươi cứ việc xuống...Khụ, dù sao ngươi...Cũng muốn tìm cơ hội đánh chết ta. Ta cũng muốn kéo dài thời gian. Lão Gian nói.

- Ngươi... Nghe vậy, Hắc Đan lão tổ tức không nói nên lời. Hắc Nhất hận không thể xé nát Lão Gian, tên khốn này giết sư đệ mình, lại đùa giỡn mình lâu như vậy, cuối cùng phải để sư tôn xuất thủ mới ngăn được, giờ này vậy mà lại không dám xuất thủ, trong lòng hắn uất ức vô cùng.

- Sư tôn, làm sao bây giờ, người này quá điên cuồng. Hắc Nhất buồn bực dùng thần hồn lực âm thầm thương lượng với sư tôn mình.

- Người Tàn Hồn đều thế. Lúc trước ngươi không nên động thủ mà phải liên lạc với vi sư. Nếu không thì không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hắc Đan lão tổ nghĩ lại lại thấy giận.

- Vâng! Là đồ nhi nhất thời sơ sót. Nhưng chuyện đã đành, hắn đang đợi viện quân, cho nên chúng ta nhất thiết phải động thủ. Hay là su phụ để đồ nhi qua đó, cho dù có bị thương đồ nhi cũng phải giết chết hắn.

- Không được. Không thể để nha đầu kia xảy ra chuyện, nếu không không ai gánh nổi. Nhất định phải nghĩ biện pháp khác. Hắc Đan lão tổ nói.

Mà đúng lúc này, ngay cả Hắc Đan lão tổ cũng không biết, cao cao trên bầu trời, có người đã thu hết tất cả vào trong mắt rồi. Người này chính là Nhậm Kiệt vừa mới chạy tới.

Nhậm Kiệt đã tới được một lúc, nhìn hai bên giằng co, cũng không lập tức động thủ. Tình huống bây giờ phức tạp, Đan Diệu bị hôn mê, lại bị người của Tàn Hồn uy hiếp, mà Hắc Đan lão tổ cũng không dám hành động, cho thấy quyết tâm phải bắt Đan Diệu cho bằng được.

Mà tên người Tàn Hồn kia cũng rất tàn nhẫn và gian trá, cho nên Nhậm Kiệt cũng không lộ diện mà chờ đợi.

Trong lòng hắn sát ý vô biên, tức giận chưa từng có, sát ý dung hợp với thân thể làm một thể, tạo thành uy áp kinh khủng.

Rồng có vảy ngược, Đan Diệu đã sớm là nữ nhân trong lòng Nhậm Kiệt, cũng là vảy ngược của hắn, chạm vào nàng là phải chết. Giờ này bọ họ lại dám đánh trọng thương nàng, lại còn uy hiếp nàng, coi nàng như món hàng tranh đoạt, Nhậm Kiệt sát ý cuộn trào.

Nhưng dù có tức giận mấy đi nữa, dù có lo lắng hơn Nhậm Kiệt vẫn phải nhịn xuống, phải chờ đợi cơ hội. Cũng may tuy Đan Diện bị thương không nhẹ, nhưng trong cơ thể có một cỗ lực lượng chống đỡ kéo dài tính mạng cho nàng. Bỗng nhiên gã cảm nhận được một cỗ khí tức đang nhanh chóng tiếp cận, hơn nữa là một cỗ khí tức quen thuộc, không ngờ là Hoa Văn Triết.

Không quản là ai, Nhậm Kiệt nhất định phải cứu Đan Diệu, kẻ cản hắn nhất định phải chết.

- Sư phụ. Nếu cứ chờ thêm, khẳng định viện binh của hắn sẽ tới. Hắc Nhất nóng vội nói.

- Lập tức thông báo cho giáo trung. Xin bọn họ quyết định. Nha đầu này không thể xảy ra chuyện trong tay chúng ta. Thà cho bọn họ bắt được, về sau lại nghĩ biện pháp cũng không thể động thủ được. Hắc Đan lão tổ nói.

- Còn tưởng kẻ nào dám đụng vào người Tàn Hồn chúng ta. Thì ra là lão gia hỏa Hắc Đan ngươi. Tay Đan Tiên Giáo các ngươi đúng là càng ngày càng dài. Bỗng nhiên một tiếng cười quỷ dị vang lên, thân hình Hoa Văn Triết đột nhiên xuất hiện, lúc này gã lại mạnh hơn lần trước Nhậm Kiệt gặp vài lần, Vạn Độc Hồn Phiên ầm ầm tản ra bao phủ cả tòa đại trận.

- Kết trận... Hắc Đan lão tổ và Hoa Văn Triết cũng không xa lạ gì nhau, dù sao tới cấp bậc bọn họ, ở trong thế lực của mình cũng không phải hạng vô danh.