Tà Thiếu Dược Vương

Chương 546: Chiến trường Tây Bắc




- Lại điều động 60 vạn, muốn làm cái gì.

- Má nó đúng là liên thủ chôn chết đại doanh Tây Bắc Tây Nam mà. Đám khốn Tây Cương thật là dứt khoát.

- Má nó! Ai sợ ai, đến bao nhiêu cũng chơi chết chúng.

- Bây giờ gia chủ cũng đến, má nó đúng là ép chúng ta tạo phản mà, không được thì dứt khoát phản luôn đi.

- Không sai, lúc trước năm đại gia tộc cùng nhau tạo thành Minh Ngọc Hoàng Triều, Nhậm gia chúng ta cũng có một phần, hơn nữa còn là lớn nhất.

Tin tức vừa ra, bên dưới liền nổ tung, không nói các quan viên văn võ bàn bạc, chủ yếu là trăm tướng quân theo 5 đại tướng quân liền không chịu, giận dữ không thôi.

Nhậm Kiệt vừa nhìn, thật là tướng quân gì dẫn quân kiểu đó, tuy rằng nói mấy câu với nhị thúc, nhưng cũng hiểu tính cách của hắn. Tuyệt đối là tình tính nóng nảy, chẳng qua là đang đè xuống mà thôi.

Nhưng theo mình đến đây, liền có cảm giác giải thoát, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ.

Mà thủ hạ của nhị thúc đều là tính tính nóng nảy, hơn nữa đại doanh Tây Bắc quả thật khác Ngọc Kinh Thành. Ngọc Kinh Thành dù náo loạn đến thế, người Nhậm gia Văn gia hay những người khác đều không dám tùy tiện nói vậy, lén lút cũng không, nhưng ở đây thì đám người này nói ra trực tiếp.

Nhưng có thể nhìn ra, rõ ràng những người này không hề sợ hãi kẻ địch công kích toàn diện, mỗi người chiến ý tuôn trào, nhưng đều có một cỗ oán khí, chính là vì câu tăng binh 60 vạn. Tuy rằng Nhậm Kiệt ở Ngọc Kinh Thành, nhưng đại doanh Tây Bắc có chuyện gì thì hắn lập tức biết ngay, cũng hiểu vì sao binh 60 vạn làm mọi người nổi giận như thế.

Ban đầu Thiên Hải Đế Quốc chia ra điều động trăm vạn đại quân công kích Tây Bắc Tây Nam, trong này phải nói trăm vạn là chỉ tinh nhuệ chân chính, phối hợp binh lính chỗ khác thì số lượng đạt đến hơn trăm vạn. Mà trong quá trình này, bọn họ liên tiếp điều động đại quan đối diện đại doanh Tây Cương để bổ sung công kích Tây Bắc Tây Nam.

Nên biết, sở dĩ đại doanh Tây Cương bảo trì 200 vạn đại quân mạnh nhất, cũng là vì đối diện Thiên Hải Đế Quốc cũng bảo trì con số 200 vạn, lực lượng mạnh mẽ trải qua chém giết nhiều năm lưu lại, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Kết quả Thiên Hải Đế Quốc trước sau điều động 50 vạn bổ sung đến tấn công Tây Bắc Tây Nam, lúc này lại điều động 60 vạn, vậy bọn họ đối mặt Tây Cương cũng chỉ còn 40 vạn đại quân.

Như vậy ngang với bỏ qua phòng ngự đối diện đại doanh Tây Cương, toàn lực tấn công Tây Bắc Tây Nam, cảm giác như cùng hoàng gia Minh Ngọc Hoàng Triều chôn chết Tây Bắc Tây Nam của Nhậm gia, đây mới là chỗ làm người ta căm hận.

- Má nó Thiên Hải Đế Quốc, má nó đại doanh Tây Cương... Nhậm Thiên Hoành tức giận mắng, khoát tay ngăn thủ hạ xì xào, sau đó nhìn Nhậm Kiệt: - Gia chủ, đối phương gần đây rất điên cuồng, 60 vạn đại quân này không giống bình thường, cho nên phải...

Nhậm Thiên Hoành muốn giải thích, vốn hắn triệu tập mọi người, chính là một loại thái độ. Thực tế nắm giữ đại quyền Tây Bắc nhiều năm, nhưng chân chính muốn là mặc kệ lo những chuyện này, chỉ cần đi chiến đấu. Vốn muốn Nhậm Kiệt đến liền trực tiếp giao cho hắn, sau đó cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng không rườm rà, kết quả lại có chuyện này.

Nhậm Thiên Hoành muốn giải thích, đồng thời nhìn sang Nhậm Cường, muốn con mình dẫn Nhậm Kiệt đi nghỉ ngơi trước.

- Nhị thúc, không cần nói những điều không cần thiết, đi, chúng ta cùng đi xem. Nhậm Kiệt không phải giám quân, càng không phải khâm sai đến thị sát. Hắn là gia chủ Nhậm gia, hắn đến chiến trường Tây Bắc là muốn chân chính nắm giữ trận chiến đấu này. Nếu vừa đến liền xuất hiện biến cố, còn chưa rõ tình huống cụ thể, nhưng Nhậm Kiệt sẽ không lãng phí thời gian từ từ tìm hiểu, vào chiến đấu thì sẽ nhanh làm quen hơn.

- Tốt, đúng là con.. Gia chủ Nhậm gia... Nhậm Thiên Hoành vừa nghe liền vui vẻ, hưng phấn vung tay muốn vỗ vai Nhậm Kiệt, khen ngợi hắn là con cháu, là binh sĩ Nhậm gia. Nhưng bỗng nhiên lại lúng túng, bởi vì Nhậm Kiệt là gia chủ, không phải con cháu gia tộc đến Tây Bắc lịch lãm.

- Ha ha... Nhìn nhị thúc như thế, Nhậm Kiệt cười bay lên, lực thần hồn nháy mắt tra xét. Với cường độ lực thần hồn của Nhậm Kiệt, còn là ở bên trong, nháy mắt hiểu biết khái quát về đại trận đại doanh Tây Bắc. Phương hướng đối diện Thiên Hải Đế Quốc, là dãy núi liên miên ngàn dặm, cả đại doanh Tây Bắc xây dựng theo địa thế núi này, nơi này không thích hợp công kích, cho nên cho nên đối phương nhất định phải vòng qua mới được.

Trước kia đối phương chủ yếu công kích đại doanh Tây Cương, cùng một đoạn giữa Tây Cương và Tây Bắc, lúc này đại doanh Tây Bắc co rút, đối phương vòng qua hai bên, đại quân đóng ở hai bên đại doanh Tây Bắc. Nhìn đại doanh Tây Bắc từ trên không trung có hình tam giác, mũi nhọn ghim vào hai hành tỉnh Minh Ngọc Hoàng Triều, Nhậm Kiệt đi vào là một bộ phận đó, cho nên cho nên đối phương rất khó đánh trực diện, chỉ có tấn công từ hai bên.

Nhậm Kiệt nháy mắt tra xét xong, phát hiện tình hình chiến trận bên phải càng dữ dội thảm thiết hơn, trực tiếp bay sang bên phải.

- Nghênh chiến. Nhậm Hổ, Nhậm Thiên Băng đi theo ta, ba người các ngươi phòng ngự bên trái! Nhậm Thiên Hoành lúng túng, có áo giáo nên người khác nhìn không ra, Nhậm Kiệt cười bay đi lại làm hắn bớt hơn, trực tiếp hạ lệnh cho mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu. Đối với người đại doanh Tây Bắc, rất nhiều chuyện không cần hắn căn dặn cũng tự có người làm.

Sau khi hạ lệnh, Nhậm Thiên Hoành cũng vội theo Nhậm Kiệt, chỉ là phát hiện Nhậm Kiệt bay đi, đứa nhỏ đen thui, hai mỹ nữ, cùng một nam nhân và con mèo nhỏ cũng hưng phấn bay theo.

- Gia chủ, thế này... bằng không để cho người thân... người nhà về nghỉ ngơi trước... Vừa rồi Nhậm Kiệt dẫn một đội người như thế đến, giống như đoàn người nhà, có điều không kịp hỏi, bây giờ trực tiếp lên chiến trường còn dẫn đứa nhỏ theo, Nhậm Thiên Hoành lo lắng nói.

Thực ra, hắn càng muốn hỏi là Chiến Thiên Long đâu. Lúc đó ba vị Thái Cực Cảnh bên cạnh Nhậm Kiệt, cùng rất đông cao thủ Âm Dương Cảnh đã đi chỗ nào. Về phần trong tình báo nói trên trăm vạn nam nhi nhiệt huyết chạy đến đi Tây Bắc, hắn không cho rằng giúp được bao nhiêu. Tối đa chỉ tăng cường lực lượng dự bị, chọn ra một số người bổ sung vào bộ đội, tôi luyện trong sống chế mà thôi.

- Ta không phải người nhà, ta đến chiến đấu, chúng ta là viện quân mạnh nhất... Lúc này đám người Nhậm Cường nhìn đám người mình như thế, làm cho Cổ Tiểu Bảo không thoải mái. Lúc này nghe Nhậm Thiên Hoành nói, lập tức không vui, vung nắm tay nhỏ kháng nghị với Nhậm Thiên Hoành.

Đừng nói Nhậm Thiên Hoành, hai đại tướng quân theo sau hắn, lúc này rất nhiều tướng quân xuất phát theo cùng, Nhậm Cường cùng các binh lính khác cũng nghe, đều cố nén cười. Nếu không phải đứa nhỏ đen thui này là gia chủ dẫn tới, chỉ sợ sẽ trực tiếp cười to. Một đứa nhỏ 5-6 tuổi chạy đến đại doanh Tây Bắc này còn nói nó là viện quân, còn là viện quân mạnh nhất, còn nói đi chiến đấu, lời này làm người ta muốn cười, còn thật không biết phải nói sao.

- Má nó ngươi còn chưa cai sữa, còn viện quân mạnh nhất, đợi thêm 100 năm nữa đi. Gia chủ, chiến trường nơi này không phải chỗ thường, ngay cả bản thân là Âm Dương Cảnh cũng chưa chắc... bảo đảm an toàn. Nhậm Thiên Hoành thì đỡ hơn, trực tiếp cười nói. Theo hắn thấy, đứa nhỏ này theo Văn Thi Ngữ kéo mới bay được, về phần Văn Thi Ngữ vừa nãy gật đầu với hắn, trên người có dấu hiệu Văn gia, trong lòng hắn cũng đoán được. Cổ Tiểu Bảo đã hoàn toàn làm được nội liễm lực lượng, cho nên người khác không nhìn ra. Về phần Ngọc Vô Song đột phá Thái Cực Cảnh, còn có bảo bối Vô Song Hoàng phi để lại, người lợi hại hơn nàng cũng khó phát hiện được.

Tề Thiên lại là quái vật siêu cấp, ngoài Nhậm Kiệt, chỉ sợ không ai nhìn ra hắn có gì khác, trừ khi hắn bùng phát uy thế lực lượng bá đạo khủng bố. Chính vì thế, đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành cùng người đại doanh Tây Bắc đều không nhìn ra nhóm người Nhậm Kiệt có gì đặc biệt.

- Ha ha! Nếu như đại doanh Tây Bắc gặp phải đối phương công kích toàn diện một lần, liền không thể bảo hộ được mấy người, vậy chúng ta chuẩn bị thu dọn chạy về Ngọc Kinh Thành cầu xin hoàng đế tha thứ vậy. Nhậm Kiệt cười nói, không giải thích nhiều, trực tiếp tăng tốc tiến tới chiến trường bên phải.

- Gia chủ, má nó không phải ý đó... Nhậm Thiên Hoành vừa nghe liền nóng vội, đại doanh Tây Bắc tự nhiên có thể bảo vệ được, chỉ là được ở bên trong. Hắn không hiểu nói chuyện, Nhậm Kiệt nói làm hắn không biết giải thích thế nào. Mà Nhậm Kiệt đã chạy đi, hắn phải vung tay dẫn người theo, chỉ là âm thầm phái người rút ra một số tinh nhuệ bảo vệ những người gia chủ dẫn theo.

Tuy rằng bọn họ đều có thể cùng bay, đều là Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn trở lên, nhưng trên loại chiến trường này, người tu luyện đến cũng không có tác dụng, rất nhiều người chết thảm. Có những người nghĩ rằng đánh với một đám binh lính thì có gì to tát, thậm chí từng xảy ra chuyện con cháu trực hệ gia tộc ỷ vào tu luyện chừng 20 năm đến Âm Dương Cảnh liền rất lợi hại, nhìn chiến đấu bên dưới liền muốn một mình giết vào doanh trại, lấy đầu tướng địch, kết quả chết thế nào cũng không biết.

Cho nên không thể phối hợp đại quân, không nghe theo mệnh lệnh, Nhậm Thiên Hoành nhất khó chịu. Nếu là người khác, hắn trực tiếp hạ lệnh cho người bắt giam, nhưng đây là người gia chủ dẫn theo. Hiện giờ gia chủ chân chính nắm giữ gia tộc, vừa đến Tây Bắc, mình cũng không thể nói gì khác, làm hắn thật không biết phải làm thế nào. Chẳng lẽ lão lục lão ngũ phán đoán sai, gia chủ như vậy có thể nắm giữ gia tộc, khống chế được chuyện lớn như lần này?

Trong khi Nhậm Thiên Hoành bắt đầu lo lắng, các đại tướng quân đại doanh Tây Bắc sinh ra nghi ngờ, Nhậm Kiệt đã đến bên chiến trường.

Tường thành cao trăm trượng dựa vào núi, bên trên ngưng tụ các loại phù văn, trận pháp, bên ngoài tường thành tầng tầng trận pháp dày đặc. Trên tường thành có linh thú chuyên dùng chở pháp bảo, phù văn, nỏ lớn linh khí, quân đội dưới đất sẵn sàng điều động. Bởi vì tường thành chỉ là xây giữa núi, dựa vào núi, bên dưới công kích liên miên, mười mấy dặm thế công rung trời, nhiều đội binh lính tràn khắp nơi, chém giết tận trời.

Xe linh thú bình thường chỉ có những gia chủ mới có tư cách ngồi, lúc này chuyên dùng cho những đội ngũ như vậy, người khống chế cũng là trên Thần Thông Cảnh.

Mỗi đội binh lính đều phối hợp trận pháp, pháp bảo mạnh mẽ. Lúc này mảnh chiến trường trăm dặm, đại quân Thiên Hải đế quốc như sóng biển ập vào, điều động nhanh chóng, không ngừng công kích hủy diệt vào thân núi.

Còn bên phòng thủ, đại doanh Tây Bắc có địa lợi, kết hợp trận pháp, phòng ngự, mạnh mẽ bảo vệ cứ điểm trận pháp tránh cho đối phương phá trận, hoặc là chủ động đánh ra. Âm Dương Cảnh bộc phát ra thần thông pháp lực mạnh mẽ, hoặc là pháp bảo, linh thú phù văn công kích mạnh mẽ thỉnh thoảng bộc phát, phá bỏ mấy chục thước trận pháp, ngọn núi không ai bảo vệ bị san bằng, tuyên bố đây không phải là chiến đấu quốc gia thế tục.

Lúc này Thiên Hải Đế Quốc rõ ràng chiếm ưu thế, bởi vì dưới công kích như sóng biển, từng tầng trận pháp bị phá, đối phương chỉ cách tường thành ngoài cũng không quá 10 dặm. Mà bên ngoài cách ba dặm có một tầng phòng ngự, đối phương phá hết ba tầng là có thể trực tiếp công vào phòng ngự thành chính.

- Nhậm Hổ, má nó ngươi tự mình dẫn người đi giữ, ba tầng còn lại, mỗi tầng ít nhất phải thủ được một ngày. Nhậm Thiên Băng, bên phải xảy ra chuyện gì, ai bảo bây giờ dùng những thứ đó, nếu dùng bây giờ, sau này làm thế nào. Còn nữa... Nhậm Thiên Hoành theo sau Nhậm Kiệt đến đây, vừa thấy tình hình này, lập tức có phản ứng.

- Oa... Quá hoành tráng... Quá kích thích... Cổ Tiểu Bảo nhìn tràng cảnh cỡ này, liền kích động, thật là kích thích hơn cả chém giết đại quân yêu thú ở Đông Hoang.

Văn Thi Ngữ lần đầu tiên thấy tràng cảnh này, dù người tu luyện Đông Hoang chém giết có thừa, nhưng nhìn mặt trận này vẫn cảm thấy rung động. Tuy rằng không hoàn toàn là người tu luyện, nhưng chiến đấu là do người tu luyện khống chế, thật là khác với Đông Hoang.

Ngọc Vô Song theo bên cạnh Nhậm Kiệt, rất căng thẳng.

Còn Nhậm Kiệt chưa đến, lực thần hồn đã sớm tra xét chỗ này, phát hiện Thiên Hải Đế Quốc đầu nhập lực lượng khủng bố, đồng thời Nhậm Kiệt còn phát hiện hành cung do Thủy Giao Long kéo ở không trung đằng xa.

Không sợ sao? Điều động lực lượng ở đối diện đại doanh Tây Cương phải không, không tin bọn họ thật sự hợp tác, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nhậm Kiệt thầm nghĩ, nhìn phía hành cung kia, Hải Lượng phải không, cũng đã có một thời gian không gặp, vậy thêm một ngọn đuốc, cho ngọn lửa chiến tranh thật sự bùng lên, xem hắn muốn giết mình đến cỡ nào, muốn đánh chiếm đại doanh Tây Bắc cỡ nào.

- Bổn gia chủ còn tưởng là ai chứ, dám tập kích đại doanh Tây Bắc ta, thì ra là Hải Lượng thái tử bị bổn gia chủ đạp đầu làm con tin. À nhầm... Nhậm Kiệt nghĩ vậy liền bỗng nhiên lên tiếng, nhưng sau đó như phát hiện nói nhầm, vội chỉnh lại: - Không đúng, không đúng, hiện tại phải gọi là Hải Lượng bệ hạ, con dâu lâu năm lớn thành mẹ chồng, giết huynh giết cha cuối cùng lên ngôi. Xem ra ngươi quên mất lúc đó bổn gia chủ dạy dỗ ngươi thế nào, bây giờ còn không biết sống chết chạy ra gây chuyện, có phải ngươi còn chưa ăn đòn đủ. Ngươi cho là lên làm hoàng đế, bổn gia chủ sẽ chiều theo ngươi. Lăn ra đây... Lăn ra đây... Lăn ra đây...

Nhậm Kiệt nói, một tiếng lăn ra đây như sấm. Từ sau khi cảm ngộ lực lượng sấm sét, Nhậm Kiệt dùng lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn phát ra tiếng cũng như sấm nổ, vang dội ngàn dặm.