- Diệu âm tiến thẳng cửu trọng thiên, bát âm ở ngoài cửu âm minh, âm thứ chín không nên là vậy... Văn Thi Ngữ lẩm bẩm.
- Không đúng, ngươi nói không đúng... Ở bên kia, Cổ Tiểu Bảo thì tức giận nắm chặt tay, vung vẫy với Tề Thiên.
Đây là cảnh tượng khi Nhậm Kiệt đến Minh Ngọc sơn trang nhìn thấy, Tề Thiên đang nói không ngừng, Cổ Tiểu Bảo muốn tranh cãi lại không biết nói sao, tức đến dậm chân. Còn Văn Thi Ngữ như chìm trong suy tư không khống chế, khí tức trở nên hỗn loạn.
Cái đệch!
Vừa thấy tràng cảnh này, Nhậm Kiệt không khỏi thầm mắng.
- Hổ Hổ... Vừa thấy Nhậm Kiệt đã đến, Hổ Hổ lập tức vọt vào lòng hắn, kích cỡ vẫn như trước như phát triển không tốt, nhưng lông lại sáng ngời, tinh thần khác với trước.
Nhìn Nhậm Kiệt đến, nó ra dấu với Nhậm Kiệt một hồi, thè lưỡi có vẻ đau khổ.
- Ha ha... Nhậm Kiệt không khỏi vò đầu nó, đi về phía Tề Thiên.
- Xem ra lần này ngươi lĩnh ngộ không ít! Nhậm Kiệt Tề Thiên, lập tức nhìn thấu biến hóa khác thường, lực lượng gần tới cấp bậc Vương giả, quan trọng nhất là hắn hoàn toàn khác với khi đi ra.
- Đương nhiên, bổn đại gia là nhân vật gì, một sợi lông cũng có thể đội trời đạp đất. Tề Thiên đắc ý nói, lại cảm khái: - Đáng tiếc còn kém một chút, tiểu tử tà môn nhà ngươi mau nghĩ cách cho bổn đại gia, thật không ngờ những thứ ngươi cho lại có thể cạy được Phong Ấn Chi Địa. Nếu như có thể cảm ngộ đến chỗ trấn áp bản tôn bổn đại gia, cho dù là thả ra một tia lực lượng cũng được.
Lúc này, ánh mắt Tề Thiên tỏa sáng nói không dứt. Bởi vì bản thân hắn không ngờ tới, bởi vì lĩnh ngộ những thứ Nhậm Kiệt cho, phân thân này không ngừng đột phá, mơ hồ cảm nhận được chỗ trấn áp bản tôn, nếu quả thật có thể dẫn động được lực lượng bản tôn, vậy thì thích rồi.
- Đừng la nữa, nói ngươi không đúng là không đúng, ngươi thử nghĩ những gì bổn đại gia vừa nói...
- Còn tiểu cô nương này, cái gì âm thứ chín chứ, chẳng qua là nhập môn Thiên Âm...
- Ngọc Thành, bổn đại gia có đáng sợ như vậy không, tiểu nha đầu đáng yêu mơ hồ của nhà ngươi còn nửa khắc sẽ xuất quan, ngươi nấp ở đó làm gì?
- Hổ Hổ, tiểu tử không lương tâm kia, còn hai ngươi nữa, nghĩ rằng bịt tai có tác dụng sao, lát nữa bổn đại gia trực tiếp dùng Thiên Âm Ma Ha nói với các ngươi, cho các ngươi vĩnh viễn nghe được tiếng của bổn đại gia.
Vừa vui vẻ nói với Nhậm Kiệt, Tề Thiên còn không quên chiếu cố những người khác, tựa như súng máy quét nga không sót một chỗ.
- Đánh hắn đi... Bùm bùm... Lúc này, Hổ Hổ vùi trong lòng Nhậm Kiệt, móng vuốt nhỏ nắm lại ra dấu với Nhậm Kiệt, ý bảo hắn đi đánh cho Tề Thiên ngậm miệng.
Bộ dáng của Hổ Hổ làm Nhậm Kiệt buồn cười, trước kia Hổ Hổ chưa hiểu chuyện thì không sao, sau đó đã quen chơi đùa bên cạnh Tề Thiên im lặng. Kết quả bây giờ Tề Thiên đột nhiên nói chuyện như thác đổ, nó cũng sắp không chịu nổi.
Đương nhiên, nó nói với Nhậm Kiệt, nếu Nhậm Kiệt muốn đánh Tề Thiên thì nó nhất định giúp. Nhưng đổi thành người khác, chỉ cần đụng tới Nhậm Kiệt hay Tề Thiên một chút, nó sẽ liều mạng.
- É é... Lúc này, hai con vượn trắng đều nhe răng với Tề Thiên.
Ngọc Thành vẫn nấp ở chân núi không dám đi lên, lúc này cũng cười khổ đi tới, chào Nhậm Kiệt. Ít nhất có Nhậm Kiệt ở đây, không đến mức quá thảm, trong lòng hắn nghĩ thế.
- Tiểu Bảo, lời của trăm nhà, không phải đạo ta, hấp thụ nhiều trường phái là không sai, nhưng nếu không có đạo tâm của mình, kiên trì đạo của mình, vậy là không được. Hắn nói không sai, nhưng không phải đạo của ngươi. Nhậm Kiệt nhìn sang Tiểu Bảo.
Tiếp theo nhìn Văn Thi Ngữ: - Âm thăng hoa, là tâm tạo thành, sấm sét vang rền, là lực lượng trừng phạt, là hủy diệt, cũng là mưa xuấn hồi sinh, tiếng sấm mùa xuân đánh thức vạn vật thức tỉnh.
Nhậm Kiệt nhìn hai người bị Tề Thiên nói một trận, tâm cảnh bị ảnh hưởng, vội giúp bọn họ một chút, sau đó đứng lên mời Ngọc Thành ngồi xuống, rồi quay sang nhìn Tề Thiên.
- Ngươi thật là bị nhốt quá lâu, cái miệng đúng là gây họa, chỉ cần ngươi nói chuyện liền rước tới không ít rắc rối. Nếu không phải ngươi cứ bám cứng lấy bổn gia chủ, thật muốn đuổi ngươi đi, để ngươi tự làm một cái giáo phái tà ác, chuyên mê hoặc lòng người là thích hợp với ngươi.
- Tiểu tử ngươi đừng có bảnh chọe nữa, bổn đại gia là coi trọng ngươi mới đi theo, người khác cầu xin, bổn đại gia cũng không thèm. Hơn nữa lúc trước đã nói, bổn đại gia giúp ngươi đánh nhau, ngươi phải giúp lại bổn đại gia. Về phần những người này, bổn đại gia chỉ là tìm bọn họ tâm sự thôi, có trách chỉ trách đạo tâm của bọn họ không vững, ngươi xem còn không có chuyện gì. Tề Thiên không phải người thường, mặc kệ nói sao cũng không sai.
- Ngươi cho là ai cũng giống ngươi, ngươi nói chuyện, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới người khác. về phần ngươi muốn ảnh hưởng bổn gia chủ thì còn kém xa, nói thật, ta cũng nghĩ ban đầu có phải ngươi yêu ngôn hoặc chúng nên mới bị trấn áp. Nhậm Kiệt xem xét, Ngọc Vô Song còn chút nữa mới xuất quan, đã lâu không nói chuyện với Tề Thiên.
Văn Thi Ngữ, Cổ Tiểu Bảo tự lĩnh ngộ lời mình nói, Nhậm Kiệt lại tán dóc với Tề Thiên.
- Lời của trăm nhà, là bởi bổn đại gia quán thông nhiều trường phái, hơn nữa chỉ nói tùy tiện, ngươi có hiểu không... Tề Thiên đã nghẹn thật lâu, người thường có thể nói với hắn mấy câu liền không được, chỉ có gặp Nhậm Kiệt thôi.
Hai người ngươi một câu ta một lời, tùy tiện một đề tài, sau lại tiến sâu vào những thứ người khác khó hiểu.
Quan trọng nhất, là bọn họ nói ngày càng nhanh, cuối cùng xung quanh không nghe được tiếng gì.
Nhưng Hổ Hổ ở trong lòng Nhậm Kiệt, lại trợn trừng mắt, trên người lóe lên tia sáng, cũng như Nhậm Kiệt nghe Thánh nhân luận đạo.
Oong oong... Ngọc Thành ở một bên, cũng cảm thấy tai ong ong, không nghe được gì, dần dần chỉ mơ hồ thấy lời hai người nói ra như tạo thành chữ chớp động quanh người.
Đây... đây là chuyện gì?
Không lâu sau, Văn Thi Ngữ cũng tỉnh lại, vì lời của Nhậm Kiệt mà đột nhiên tỉnh ngộ, có cảm ngộ rất lớn, mới phát hiện Nhậm Kiệt đang biện luận với Tề Thiên.
Ở trong mắt Văn Thi Ngữ, Tề Thiên tuy rằng miệng nói không ngừng, nhưng Nhậm Kiệt càng thêm khủng bố, lời hắn nói ra, linh khí xung quanh như ngưng tụ thành chữ bao bọc, nở rộ như hoa sen.
- Oa! Đừng nói nàng, Cổ Tiểu Bảo tỉnh táo lại thấy cảnh này, cũng không khỏi kinh hô.
Tu vi cảnh giới của bọn họ vượt xa Ngọc Thành, Ngọc Thành căn bản không thấy được mọi thứ.
Văn Thi Ngữ không biết Nhậm Kiệt đến lúc nào, lại nhớ lời Nhậm Kiệt nói với mình, làm đạo tâm dao động thậm chí hoài nghi bản thân của nàng trở nên ổn định lại, thậm chí lực thần hồn, cảnh giới cũng có tiến bộ. Lúc này tỉnh táo, phát hiện Nhậm Kiệt lại có thể trấn áp Tề Thiên, miệng như hoa sen, tiếng ngưng thành chữ, y như trong truyền thuyết lời ra pháp hiện.
Hoàn toàn khiến Văn Thi Ngữ ngây ngốc, nàng vừa cảm thụ Tề Thiên nói chuyện mới khủng bố, một canh giờ vừa rồi làm cả đời nàng khó quên.
Nhưng bây giờ, Nhậm Kiệt lại có thể nói hơn cả Nhậm Kiệt, còn xuất hiện dị tượng này, thật là khó tin.
Nhậm Kiệt, sao hắn làm được, rốt cuộc còn gì hắn không biết?
Khó trách người khác đều nói không cách nào trao đổi với hắn, cảnh giới như hắn cũng như Tề Thiên bình thường không nói, ai có thể nói chuyện được với họ.
Bởi vì không đủ cảnh giới, bọn họ quá lợi hại.
- Oa! Quá lợi hại! Sư nương, tuy rằng nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng... thật là lợi hại, hình như... Oành... Cổ Tiểu Bảo kéo Văn Thi Ngữ thất thần, hưng phấn nói. Tuy rằng nó không thể nghe hiểu Nhậm Kiệt cùng Tề Thiên đang nói gì, nhưng hai người nói đến cỡ này, xuất hiện dị tượng, cảnh giới này âm thầm khiến lực lượng thân thể Cổ Tiểu Bảo bị ảnh hưởng, lực lượng càng thêm tinh khiết, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn.
Tựa như đang xem hai cao thủ siêu cấp chiến đấu, nếu chênh lệch quá xa sẽ như Ngọc Thành, không nhìn ra được gì.
Nhậm Kiệt cùng Tề Thiên là đang giao đấu, nhưng mà là trên ngôn ngữ, cảnh giới, lý thuyết, Cổ Tiểu Bảo, Văn Thi Ngữ ít nhiều bị ảnh hưởng, cảm ngộ được vài thứ.
Ngược lại, Hổ Hổ trong lòng Nhậm Kiệt thì hào quang màu đỏ càng sáng hơn.
Oành... Ngay lúc này, linh khí thiên địa dao động tụ tập, trận pháp xung quanh Minh Ngọc sơn trang được Nhậm Kiệt hỗ trợ bố trí lại, nhanh chóng khởi động tránh cho dao động linh khí mãnh liệt dẫn tới nguy hiểm.
Ầm ầm, dao động linh khí kết thúc, bình thường đột phá cần rất nhiều lực lượng, nhưng tình huống Ngọc Vô Song khác biệt. Một là nàng được Nhậm Kiệt cung cấp đủ đan dược, hai là thu chỗ tốt vượt xa tưởng tượng trong di tích Vô Song Hoàng phi, đặc biệt là tích lũy lực lượng trong người.
Đây là vì sao Nhậm Kiệt không cho Ngọc Vô Song làm chuyện gì khác, vẫn luôn để nàng bế quan, nhất định phải nắm giữ lực lượng trong người, tốt nhất là đột phá Thái Cực Cảnh mới đi ra ngoài.
- Vô Song sắp xuất quan, không nói với ngươi nữa. Nhậm Kiệt nói rồi liền đứng lên, cười nhìn bên kia.
- Ngươi không nói là không nói, vừa mới có hứng thú là ngươi đã xong, tiểu tử ngươi càng xấu hơn. Không được, không được, kiên quyết không được... Bổn đại gia nói với ngươi... Lần này Tề Thiên lại tham khảo với Nhậm Kiệt, phát hiện mình càng có thu hoạch, cảnh giới Nhậm Kiệt lúc này vượt xa tưởng tượng của hắn, càng thêm không chịu bỏ qua.
Nhưng mà Nhậm Kiệt đã sớm nghĩ cách đối phó, tiện tay ném mấy chữ đã viết sẵn, nhất là một chữ Đạo ở trong, đó là tiếng đầu tiên Nhậm Kiệt nghe được trong Thánh nhân luận đạo, viết ra hoàn toàn khác. Viết lên giấy, giấy cũng như thành pháp bảo, không ngừng hấp thu linh khí, vật này làm Ngọc Thành, Văn Thi Ngữ trợn mắt há mồm.
Bọn họ biết rõ nó đại biểu cho cái gì, chỉ có văn Thánh nhân trong truyền thuyết mới tạo ra chữ viết như pháp lệnh, uy lực to lớn này.
Mà chữ của Nhậm Kiệt đưa ra, chữ Đạo kia càng sáng ngời, hấp thu linh khí, cái này... cái này là gì, khủng bố quá đi chứ.
- Ô! Quả nhiên, Tề Thiên vừa nhìn thấy chữ này liền mừng rỡ, sau đó mặc kệ Nhậm Kiệt, nhìn chằm chằm vào chữ như bị cố định, toàn thân toàn ý nhập vào, cảm ngộ chân ý trong đó.
Lúc này ở phía Nhậm Kiệt đang nhìn, một bóng người nháy mắt xuất hiện trên không trung, một thân pháp lực dù không tuôn trào bành trướng, nhưng lại vô cùng ổn định sau đó chậm rãi thu hồi, áo phượng hoa lệ đã được luyện hóa, như có phượng hoàng đang hót.
- Nhậm Kiệt ca ca, thật ở đây, Nhậm Kiệt ca ca, ta đột phá... Lần này, tiểu công chúa Ngọc Vô Song mơ hồ vừa mới đột phá, nhìn thấy Nhậm Kiệt, vui vẻ bay tới. Đối với nàng mà nói, không có gì vui vẻ hơn là vừa xuất quan liền gặp Nhậm Kiệt.
Bởi vì Nhậm Kiệt đã hứa với nàng, đợi nàng xuất quan, khẳng định sẽ đến. Vừa mới đột phá đi ra, nàng còn lo lắng, lúc này thật gặp được Nhậm Kiệt, liền tràn đầy vui mừng, trực tiếp nhào vào lòng Nhậm Kiệt.
- Đã hứa với nàng, khẳng định sẽ đến, nàng xem, đã thành Thái Cực Cảnh, sao còn khóc nhè, xấu hổ nha! Nhậm Kiệt cười đùa, ôm Ngọc Vô Song nhào tới, cảm nhận được nàng kích động chảy nước mắt.