Nơi này là một chỗ doanh trại lớn, người do Lão Gian tổ chức đều vào trong doanh trại, tiếp theo sẽ xuất phát cùng 2 vạn đại quân. Hiện tại Tây Bắc Tây Nam bắt đầu co rút phòng ngự, bọn họ đã đi vào biên cảnh Minh Ngọc Hoàng Triều. Hiện tại 2 vạn người bọn họ, phối hợp cùng mấy trăm người tu luyện chỗ này, san bằng một thành nhỏ.
Hiện tại Thiên Hải Đế Quốc cũng vì đại doanh Tây Bắc Tây Nam co rút phòng ngự, bỏ ngỏ phòng tuyến mà tùy ý xông vào trong. Nhưng cũng sẽ không bỏ qua công kích thành trì, có điều sẽ không đánh sâu vào những chỗ có trọng binh canh gác, mà đi tấn công các thành nhỏ.
Đương nhiên, bình thường muốn xé tan một thành nhỏ cũng khó, bởi vì dưới tình huống tử thủ phòng ngự, cần trọng binh mới phá được. Mà hiện tại Thiên Hải Đế Quốc chủ công đại doanh Tây Bắc Tây Nam, đương nhiền sẽ không chia quân đi làm chuyện như thế.
Bởi vậy, những người tu luyện được chiêu mộ đến liền có chỗ dùng.
- Các vị, cảm tạ các vị hỗ trợ Thiên Hải Đế Quốc, nhiệm vụ của các người là giúp phá tan phòng ngự thành trì, mở ra lỗ hổng. Sau đó các người muốn đi đâu cũng được, mỗi người sẽ thu được một cái chứng minh binh lính Thiên Hải Đế Quốc, như vậy dù các người đánh vào trong Minh Ngọc Hoàng Triều, cũng là chiến tranh giữa hai nước, sẽ không bị đối phương truy nã với tội danh tàn sát người phàm. Lúc này, một phó tướng Thiên Hải Đế Quốc dẫn theo mười mấy người, nói với các tán tu.
Tuy rằng tu vi của hắn còn không bằng phần lớn các tán tu này, nhưng hắn ngồi trên lưng ngựa, khí thế khác hẳn. Đây là chỗ tốt khi có nội tình, bối cảnh, người khác không sợ hắn, nhưng thân phận, thế lực mà hắn đại biểu lại khiến người thường không dám chọc.
- Được rồi, bây giờ nghe ta hạ... hạ lệnh... Phó tướng này cũng không nói nhảm, dứt khoát muốn an bài bọn họ phối hợp đại quân. Đại quân của mình đã bố trí xong cách đó mấy trăm dặm, chỉ chờ bọn họ qua là sẽ hành động. Nhưng bỗng nhiên, phó tướng này cảm thấy đầu óc choáng váng.
Bịch.. Còn chưa nói hết câu, liền ngã nhào xuống.
- Tướng quân... tướng...
- Có chuyện gì, có kẻ hạ độc...
Người đằng sau phó tướng muốn tiến lên, từng người ngã quỵ theo, có người liền hô to không đúng.
- Xảy ra chuyện gì, ta cũng cảm thấy không đúng.
Bịch...
- Má nó! Có chuyện, có kẻ ám hại, mau giải độc...
- Không được, không vận chuyển pháp lực được, sao lại thế này.
- Giải độc đan cũng không được, ta là Âm Dương Cảnh dương hồn sao lại...
Tiếp theo tướng quân ngã xuống, những tán tu Đông Hoang này cũng ngã xuống không ít, có người cảm giác được không đúng liền dùng giải độc đan, thậm chí muốn bay đi. Nhưng lại phát hiện không vận chuyển được pháp lực, làm người ta hoảng sợ không thôi.
Bởi vì trong bọn họ, có những người không yếu, theo lý thuyết thì dược vật khiến người Thần Thông Cảnh trúng độc, không có tác dụng gì tới họ, nhưng bọn họ phát hiện mình cũng không khá hơn gì, đều không thể vận chuyển pháp lực thần thông, giải độc đan mất hiệu lực, lần lượt ngã xuống.
Chưa đến nửa khắc, mấy trăm người cộng với đám người phó tướng đều ngã xuống, từng cơn gió thổi qua, phải một hồi lâu mới thấy một người đàn ông ngực đầy lông rậm mới đứng lên.
Không biết lấy đâu ra một túi đồ ăn vặt, tiện tay ăn hai miếng, dùng chân đạp người bên cạnh.
- Không biết sao phải không, nghĩ rằng lực lượng hùng hậu hơn người khác là có thể chống đỡ lâu, nếu không thể khiến các ngươi đồng thời lên cơn thuốc, ta cũng uổng theo phiếu cơm lão đại lăn lộn lâu như vậy. Chỉ bằng các ngươi mà dám đối nghịch với phiếu cơm lão đại, cho các ngươi đánh cướp, hôm nay cướp sạch của các ngươi, sau đó đem cho Minh Ngọc Hoàng Triều. Ha ha! Một lần bắt sống được nhiều người tu luyện như thế, vậy cũng là công lớn rồi. Lúc này, nam nhân bề ngoài hung dữ này lại có giọng nói thanh thoát hoàn toàn không giống bề ngoài, vừa ăn đồ, vừa không khách khí lột sạch đồ vật của những người kia.
Không hề có chút khách khí, nàng rất có lòng tin vào dược phẩm của mình, những người này tuyệt đối phải 3 ngày sau mới tỉnh lại, từ từ thu nhặt chiến lợi phẩm xong lại nghĩ cách thông báo người Minh Ngọc Hoàng Triều ở thành trì gần đây, chuyện này coi như xong.
Có điều Đan Diệu còn có chút lo nghĩ, vô thức đi về Minh Ngọc Hoàng Triều, còn chưa giải quyết vấn đề của Huyễn Chân Tiên Ngọc. Vốn mình không nên ở lại, nhưng phiếu cơm lão đại có chuyện, mình đi lại không yên lòng.
Nghĩ tới đó, tâm tình hưng phấn vì tính kế được các tán tu này, lại bắt đầu trở nên rầu rỉ, cũng lười xem chiến lợi phẩm, máy móc thu nhặt, thần tình hoảng hốt bắt đầu nghĩ về sau nên thế nào...
Trong lúc Đan Diệu còn hoảng hốt đi, đã đến gần một người giữa, chính là Lão Gian dẫn đầu đoàn người này. Đan Diệu tiện tay vẫy một cái, cách không muốn hút lấy nhẫn trữ vật cùng đồ vật của Lão Gian.
- Vù... Bặc... Đan Diệu đang mơ hồ, căn bản không đề phòng, Lão Gian đột nhiên mở mắt, nháy mắt phóng theo nhẫn trữ vật bay ra lao về phía Đan Diệu. Nếu như Đan Diệu sớm có chuẩn bị, không phải thiếu kinh nghiệm, không phải đang mơ hồ, có lẽ còn không thành vấn đề. Dù sao thân pháp của nàng thần kỳ, ngay cả Tề Thiên cũng phải khen ngợi, nhưng nháy mắt này nàng không kịp phản ứng, trực tiếp bị Lão Gian chộp cổ.
Bụp bụp bụp... Lão Gian kinh nghiệm cực kỳ phong phú, nháy mắt pháp lực ngưng tụ như sợi tơ, trói buộc Đan Diệu, pháp lực ầm ầm phong ấn lực lượng của Đan Diệu.
Cỗ lực lượng mạnh mẽ hùng hậu, làm cho Đan Diệu còn muốn chống cự cũng không được.
- A! Đan Diệu kinh hô, trong lòng biết không xong, đáng tiếc muốn làm gì cũng không kịp. Bởi vì thủ đoạn của Lão Gian quá đảm bảo, giam cầm lực lượng, trói buộc mọi hành động, làm nàng đừng nói trốn, muốn thả dược phẩm khác cũng không kịp.
- Bịch... Cuối cùng phong ấn được Đan Diệu, Lão Gian ngồi thẳng xuống đất, người có vẻ hư thoát, không thể tin nổi nhìn mập mạp: - Má nó, thật không ngờ suýt nữa bị tên không nam không nữ như ngươi hãm hại. Thật không biết ngươi dùng thứ gì, ngay cả lực lượng ta che giấu cũng phải bức ra mà còn không chống nổi.
Lão Gian lẩm bẩm, không mấy người biết lai lịch của hắn, lúc này nhanh chóng vận chuyển lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn cấp bậc Vương giả, nhưng vẫn cảm thấy mình sắp không xong. Nếu không phải thân thể trải qua huấn luyện đặc thù, có các thứ đặc biệt, vừa nãy âm thầm thúc đẩy tạm thời khắc chế thứ dược phẩm không màu không mùi vị này, chỉ sợ hắn cũng không xong.
- Ưm... Nhìn biến hóa của Lão Gian, Đan Diệu liền kinh hô. Người này lại là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, ẩn giấu quá sâu đi chứ, nhưng coi như cấp bậc Vương giả, cũng không thể tiếp tục dùng pháp lực dưới dược phẩm của mình.
Mà lúc này, Huyễn Chân Tiên Ngọc dựa vào pháp lực cùng linh ngọc duy trì, không phải thời kỳ toàn thịnh, Đan Diệu bị bắt, bộ dáng nam nhân bên ngoài từ từ biến mất, hình dạng Đan Diệu xinh đẹp liền hiện ra.
- Hở... Lúc này, Lão Gian đang vận chuyển bí pháp, thức đẩy lực lượng đặc thù giải độc, nhìn cảnh này liền ngẩn người. Vốn hắn còn tức giận, bởi vì thứ này cực kỳ quý giá, là hắn lập công thu được, không ngờ lại dùng vào lần này, còn hoàn toàn giải hết, đang lúc đau lòng, liền nhìn biến hóa của Đan Diệu. Trong mắt của hắn, dần dần toát ra mừng như điên.
- Ha ha! Bỗng nhiên Lão Gian đứng dậy cười to, khôi phục được một chút lực lượng, hắn mặc kệ mọi thứ, khoát tay lấy ra một khối linh ngọc, vận pháp lực hiện ra hình dạng Đan Diệu, bên trên có ngôn ngữ cùng dấu hiệu chỉ có hắn mới hiểu, cô gái này vô cùng trọng yếu, là nhiệm vụ trọng yếu của Thiên bộ. Bắt được nàng, mình muốn trực tiếp bước vào Thái Cực Cảnh, tổ chức cũng sẽ giúp hắn làm, sau này không cần phải ẩn nấp nơi Đông Hoang nữa.
Lão Gian không ngờ tới lại có chuyện vui bất ngờ như vậy, hắn muốn lập tức liên lạc người phân bộ Tàn Hồn gần đây, nhưng vừa đảo mắt chợt ngừng lại. Cô gái này trọng yếu như vậy, nếu như bị người khác cướp công thì sao đây, mình trực tiếp đem về tổng bộ, độc hưởng công lao này, dựa vào tưởng thưởng cũng đủ cho mình một đường đánh sâu vào lão tổ Thái Cực Cảnh.
Trong này tuyệt đối không được xảy ra sai lầm gì, Lão Gian rất thông minh, hắn cũng không tìm thuốc giải của Đan Diệu. Dù bây giờ thuốc vẫn ảnh hưởng mạnh, nhưng cảm giác thuốc này không đến mức chí mạng, mà tiểu nha đầu này có thể được tổng bộ liệt vào cấp bậc phần thưởng như thế, khẳng định là không tầm thường. Thực ra đến giờ hắn vẫn không hiểu được, làm sao tiểu nha đầu này hạ độc được mấy trăm người bọn họ, cho nên dứt khoát không cho tiểu nha đầu này có cơ hội, cùng lắm tự mình tìm chỗ giải độc trước, sau đó từ từ nói.
Nghĩ vậy, Lão Gian khoát tay xách Đan Diệu, chầm chậm bay lên, nhìn xung quanh, bỗng vung tay.
Vù vù vù... Những người kia ở trạng thái hoàn toàn không phản ứng, bị Lão Gian trực tiếp đánh chết, không còn cặn bã, sau đó Lão Gian chớp động nhanh chóng, cẩn thận cùng Đan Diệu biến mất.
"Giời ạ... Phiếu cơm lão đại..." Lúc này, Đan Diệu bị vây khốn hoàn toàn, không biết phải làm sao. Không thể ngờ tới gặp phải tình huống này, càng không ngờ lại bị người người của Tàn Hồn bắt được, lập tức liền nhớ đến phiếu cơm lão đại, vốn muốn giúp đỡ, kết quả lại chôn luôn cả mình.
Bên trong Minh Ngọc sơn trang, mọi thứ đã khôi phục bình thường, những chỗ bị phá hủy trong trận chiến với Đan Vương và Cửu Đầu Long Vương, đều đã được tu sửa.
Có điều lúc này Minh Ngọc sơn trang thanh tĩnh hơn trước nhiều, bởi vì phần lớn lực lượng đã đi vào cửa hàng dược Cao Nhân, Minh Ngọc sơn trang cũng đã trở thành phân bộ trọng yếu.
Nơi này vẫn không ít người, bên trong lửa nổi không ngừng, có điều không phải luyện đan, toàn là chế thuốc. Dược vật, tài nguyên của cửa hàng dược Cao Nhân cũng không ngừng vận chuyển vào đây.
Lúc này, Ngọc Thành đang tiếp đón khách quý, đều là người quen cũ.
Nơi này là đình hóng mát trên đỉnh núi, Ngọc Thành khách khí đi trước dẫn đường, tuy rằng đằng sau không phải đứa nhỏ thì là nữ nhân, còn một con mèo đỏ cùng hai con vượn trắng, nhưng Ngọc Thành lại không dám sơ suất.
- Các vị chờ ở đây, Vô Song sẽ nhanh xuất quan, bên phía Ngọc Kinh Thành đã xong, hẳn là Nhậm gia chủ sắp đến rồi. Ngọc Thành khách khí nói, tự mình pha trà cho mọi người.
- Ngọc trang chủ, để chúng ta làm, hiện tại xảy ra chuyện lớn như thế, ngài cũng rất bận rộn, không cần phải tới gặp chúng ta. Ngọc Thành là trang chủ đời này, hơn nữa bối phận bày ra đó, thấy hắn khách khí như thế, Văn Thi Ngữ vội tiến lên nhận lấy ấm trà.
- Không sao, không sao, thật ra hiện tại ta cũng rỗi, cửa hàng dược Cao Nhân đã lên quỹ đạo, hơn nữa Vô Song sắp xuất quan, Nhậm gia chủ cũng sắp đến... Ngọc Thành cười nói bảo không sao.
Ngay lúc này, Cổ Tiểu Bảo ũ rũ không tinh thần, lúc này lực lượng trào ra, áp lực khiến người ta không thở nổi, cũng may không phải nhắm vào Ngọc Thành, bằng không hắn đã trực tiếp xụi lơ.
- Ta nghĩ ra cách phá giải chiêu đó của ngươi, chúng ta tiếp tục. Lúc này, Cổ Tiểu Bảo lại khiêu chiến Tề Thiên.
Tề Thiên vẫn lẳng lặng nhìn Hổ Hổ chơi đùa, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng đặc thù, vùng đứng dậy, hắn không biến thân, nhưng lại có khí thế áp đảo tất cả, không hề chịu uy áp của Cổ Tiểu Bảo ảnh hưởng, liên tục tăng lên.
Mơ hồ thẳng lên chân trời, tựa như cộng hưởng với lực lượng nào đó trong U Minh, nhưng chỉ nháy mắt, cảm giác này liên tiêu tán.
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc... Tề Thiên bỗng lắc đầu cảm khái.
Tề Thiên nói vậy, Văn Thi Ngữ cũng ngừng lại nhìn sang. Nàng đã sớm xem chán Cổ Tiểu Bảo chiến đấu với Tề Thiên, hiện tại mỗi ngày Cổ Tiểu Bảo đều khiêu chiến. Nhưng làm nàng kỳ quái, là Tề Thiên vẫn không nói gì bỗng lại nói thế, còn là chủ động nói chuyện.
- Tiểu tử này, thật là thú vị, nếu có thể thừa kế thứ đó, bây giờ ngươi cũng như con non thần thú, ta thật thích ngươi. Nhưng ngươi nói phá giải chiêu thức của ta thì sai, biết ngươi sai chỗ nào không? Tề Thiên bỗng như biến lại thành người thường, quay sang nhìn Cổ Tiểu Bảo.
- Hả... Cổ Tiểu Bảo lần đầu tiên nghe Tề Thiên nói vậy, liền tự nhiên lắc đầu.
- A... này, Văn tiểu thư, các người chờ đợi, ta bỗng nhớ có chuyện trọng yếu chưa xử lý... Lúc này Ngọc Thành mới cười nói không sao bỗng nhiên, bỗng sắc mặt thay đổi, vội xua tay nói có chuyện. Trong thời gian qua hắn ở Nhậm gia, tuy rằng còn chưa đủ tư cách làm Tề Thiên quấn lấy, nhưng ngẫu nhiên thuận tiện bị kéo qua nói mấy câu, làm cho Ngọc Thành có cảm giác sụp đổ, càng thêm hiểu thảm cảnh của Kiếm Vương Long Ngạo, lục gia, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.
- Ngọc trang chủ, không phải Vô Song sắp xuất quan sao, hơn nữa Nhậm Kiệt cũng sắp đến... Văn Thi Ngữ còn chưa phản ứng lại, bởi vì lời trước sau của Ngọc Thành hoàn toàn mâu thuẫn, hơn nữa vội vàng như thế, nàng ý thức được không đúng, nhưng chưa hiểu chuyện gì làm Ngọc Thành hốt hoảng như thế.
- À, không sao, không sao, đợi Vô Song xuất quan ta sẽ tới, Nhậm gia chủ đến là được rồi. Ngọc Thành khoát tay vội vàng bỏ đi.
- Tiểu cô nương ngươi cũng không tệ, tới đây tâm sự, hôm nay bổn đại gia rất vui vẻ. Ha ha... Lúc này, Tề Thiên lại vui vẻ ngồi xuống, hoàn toàn không để ý Cổ Tiểu Bảo muốn chiến đấu, vẫy tay gọi Văn Thi Ngữ ngồi xuống, cũng gọi Cổ Tiểu Bảo đến đây.
- A! Ở bên kia, Hổ Hổ cùng hai con vượn trắng đồng thời dừng lại, làm ra vẻ đáng thương nhìn hai người, không ngừng lui ra sau, hai con vượn còn bịt tai, nhưng Hổ Hổ lại bất mãn nhìn hai tiểu tử, chúng liền vội tiến lên, mỗi con chia ra một bàn tay giúp Hổ Hổ che lỗ tai.