Nhậm Kiệt cũng không phải muốn giết hắn thật, nếu giết thật thì đã làm lớn chuyện rồi. Tuy không quá để ý tới Miễn Tử Ngọc Bài, nhưng thỉnh thoảng lấy ra trêu chọc hoàng đế và những người này cũng không tồi.
Dù sao tình huống lần này khác trước, hơn nữa giết Lâm Nguyên thì Lâm gia cũng lại phái một người khác tới thôi.
Nhậm Kiệt không có hứng thú giết hắn, nhưng nếu kêu gào, làm bộ làm tịch trước mặt mình thì tuyệt đối không để yên.
Thu thập xong hắn, Nhậm Kiệt thấy không có ai lên tiếng nữa, giơ tay lên thu Miễn Tử Ngọc Bài vào nói:
- Sau này nhớ kỹ cho ta. Bổn gia chủ chuyên trị loại người không phục. Kẻ nào không sợ chết thì cứ tới.
Nhậm Kiệt vừa nói vừa chậm rãi đáp xuống. Để lão Đan Vương Ngọc Trường Không và Văn gia lão tổ bạo phát thu thập xong Lâm Nguyên, mắng cũng mắng thống khoái rồi, Nhậm Kiệt không nhanh không chậm bước đi.
Nhìn Nhậm Kiệt bước tới, đám quan viên trên đường rối rít tránh ra, mà Văn Dũng và đám người Nhậm gia đều nhanh chóng theo chân rời đi.
Vừa rồi đúng là thống khoái. Nhưng thống khoái xong rồi bọn họ lại lo lắng, dù sao tình huống bây giờ vô cùng bất lợi.
Nếu Thiên Hải Đế Quốc toàn lực công kích Tây Bắc, Tây Nam, không được Tây Cương trợ giúp thì vô cùng nguy hiểm.
Trong hoàng cung, hoàng đế đứng trong lương đình giữa hồ, mặt trầm như nước, không giận mà oai.
- Bệ hạ! Nhậm Kiệt này càng ngày càng lớn lối. Ngay cả Kim Loan Đại Điện hắn cũng đám làm vậy, có cần thần đi cảnh cáo hắn hay không?
Tam Bảo đứng phía sau nói.
Tuy Nhậm Kiệt mang theo hai đại Thái Cực Cảnh, nhưng chỉ cần không phải là tồn tại cấp bậc lão tổ thfi Tam Bảo cũng không ngại.
Huống chi chỉ là đi cảnh cáo Nhậm Kiệt, hắn cũng không tin Thái Cực Cảnh mỗi lúc đều đi cạnh hắn.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, lúc đầu hắn cũng có ý này, nhưng sau đó vẫn lắc đầu.
- Trẫm là đế vương. Đế vương có đế vương đạo, hắn vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm đâu. Lần này hắn phách lối, nhưng cũng đều bại lộ lại lịch người kia và hậu trường Nhậm Thiên Hành năm đó lưu lại. Vốn tưởng năm đó Nhậm Thiên Hành chỉ thành lập hai cường địa Tây Bắc, Tây Nam, nhưng không nghĩ tới đã nội bộ Nhậm gia cũng động tay chân. Thiên Hải Đế Quốc lần này động thủ, vậy cũng rất tốt.
- Bệ hạ! Vạn nhất nội bộ không giúp đỡ, Tây Bắc, Tây Nam không chống đỡ nổi thì sao?
Tam Bảo lo lắng nói.
Địa vị của Tam Bảo khác với nhứng thái giám khác, nếu không nói vậy đã sớm bị xử lăng trì rồi.
Nhưng dù vậy, Nhị Bảo thái giám cách đó không xa cũng nhíu mày, khẽ lắc đầu.
- Không sao? Tất nhiên trẫm sẽ không cho Thiên Hải Đế Quốc cơ hội. Trẫm tự có sắp xếp.
Hoàng đế cũng không giận, cũng không trả lời trực tiếp, mắt nhìn mặt hồ, dường như nghĩ tới cái gì đó, lại rơi vào trầm tư.
Tam Bảo nghe vậy, nhìn thoáng qua hoàng đế, quen tay đưa lên vuốt lng mày, sau đó bĩu môi cũng không hỏi nữa.
Sau khi ra khỏi hoàng cung, Nhậm Kiệt đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía hoàng cung tráng lệ, tiếp đó nhìn đám người Văn Dũng phía sau.
Sở dĩ Nhậm Kiệt không lập tức bay đi bởi vì hắn là gia chủ Nhậm gia, cũng không phải là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương nữa. Những người này liên hệ mật thiết với Nhậm gia và Văn gia. Bọn họ cũng có gia tộc, cũng có thế lực, nhưng nếu cây đại thụ Nhậm gia bị bật gốc, vậy thì bọn họ cũng gặp tay ương ngập đầu.
Cho tới bây giờ, người theo sau Nhậm gia, Văn gia cũng không nhiều. Bị vây công tại Kim Loan Đại Điện cũng không nhiều người đứng ra giúp hắn, đủ thấy hoàng đế và các đại gia tộc nỗ lực nhiều năm như vậy cũng không uổng phí.
Mà người theo sau lúc này chủ yếu là hơn mười quan lớn nhị phẩm, tam phẩm. Về phần người khác đã có chút dao động, còn đang đợi tin tức.
Đột nhiên thấy Nhậm Kiệt dừng lại, ai nấy đều trơ mắt nhìn gã. Vốn năm đại gia tộc có lên có xuống, nhưng đều cố định là năm đại gia tộc. Nhưng tình huống hôm nay khác trước, đã có không ít người dần dần thoát ly khỏi Nhậm gia, Văn gia nhất hệ.
Hơn mười quan lớn nhị phẩm, tam phẩm nhìn qua rất uy phong, nhưng ở trong kinh thành cũng không coi là vào đâu. Nhất là sau khi hai đại gia tộc Nhậm gia và Văn gia liên hiệp. Hơn nữa bọn họ cũng không nắm giữ chức vụ các ngành quan trọng, dần bị suy yếu quyền thế, đây là nỗ lực bao năm của ba đại gia tộc kia.
Tuy vừa rồi mới theo Nhậm Kiệt, Văn Dũng đại náo Kim Loan Điện, rống chấn cho Cao Chiến Uyên hộc máu hôn mê, đè đầu đánh cho Lâm Nguyên gần chết, rất là thống khoái. Nhưng nghĩ tới cuồng phong bạo vũ sau này, từng người đều thấp thỏm lo âu.
- Mọi người đi về trước đi. Cứ làm chuyện của mình, chuyện khác không cần lo lắng. Văn gia không bị gì, Nhậm gia cũng sẽ không sao. Nếu Nhậm gia mà dễ dàng bị đánh sụp thì đã sớm xong đời rùi. Tây Bắc, Tây Nam là nơi năm đó cha ta kinh doanh, nhị thúc, ngũ thúc ta im lặng mãi cũng là để không có kẻ nào để ý. Có hai nơi này, ai cũng không thể đả động được Nhậm gia. Về phần tiền lương, tiền Trường Nhạc Thiên Phủ một lần khai phủ kiếm được cũng đủ cho trăm vạn đại quân hưởng lương mười năm.
- Còn viện quân, đại tướng quân Ngụy Thế Long ở Đông Hoang đã đầu phục Nhậm gia ta, Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương cũng đã đầu phục. Cũng không cần nhiều quân tiếp viện, Chiến Thiên Long Chiến Đại tướng quân đã âm thầm huấn luyện một chi quân đội phối hợp tác chiến đủ chống lại trăm vạn đại quân.
Về lực lượng cao tầng đã có Thiên Long kiếm trang, Minh Ngọc sơn trang phối hợp với Nhậm gia ta, người Trường Nhạc Thiên Phủ chiêu mộ nhiều không sao kể xiết, bổn gia chủ cũng đã âm thầm bố trí nhân thủ rồi. Các ngươi không cần lo lắng. Chỉ cần bọn họ đều trung thành với Nhậm gia, Văn gia. Chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi.
- Sau ngày hôm nay, những người kiên định đi theo Nhậm gia, Văn gia sẽ chỉ tốt hơn. Từ hôm nay trở đi, mỗi một gia tộc các ngươi có thể tiến cử ba gã Âm Dương Cảnh âm hồn, bổn gia chủ sẽ cung cấp đủ tài nguyên, công phấp tu luyện cho bọn họ để bọn họ đạt tới cảnh giới dương hồn. Nếu có cường giả dương hồn cũng có thể đưa tới, ta sẽ tranh thủ để các ngươi đạt tới Thái Cực Cảnh về trấn giữ gia tộc, kém nhất cũng là tồn tại cấp bậc Vương giả.
- Sau này mỗi một gia tộc sẽ được nhận đủ tài nguyên bảo đám cho các ngươi có thêm nhiều cường giả Âm Dương Cảnh siêu cấp. Mặt khác, mỗi một gia tộc có thể tuyển chọn năm con cháu ưu tú nhất nếu không đủ điều kiện kia. Nhậm gia sẽ không bạc đãi bất cứ người nào đi theo Nhậm gia, tin tức này cũng sẽ truyền tới cho những người kiên định theo chúng ta ở ngoài thành kia.
- Nhậm gia, Văn gia sẽ không để bất cứ ai theo gia tộc chúng ta phải thất vọng, mà những người dao động, gió chiều nào theo chiều đó sẽ bị đào thải. Chuyện còn lại bổn gia chủ đã có sắp xếp rồi, chỗ này nói không tiện. Các ngươi cứ yên tâm đi, khi cần các ngươi đi làm chuyện gì thì chúng ta sẽ liên lạc. Hiện tại mọi người ổn định lại, làm tốt chuyện của mình, chuyện còn lại không cần quan tâm.
Nhậm Kiệt nói những lời này đều dùng thần hồn lực, trong nháy mắt đã thông tri cho tất cả mọi người. Tốc độ nhanh kinh người, chỉ trong nháy mắt mọi người đã rõ.
Trước kia hắn mặc kệ cho đám người này muốn làm gì thì làm, chính để dụng sóng to đãi cát, đào thải bớt đám người dao động. Mấy lần hoàng đế công khai muốn đối phó Nhậm gia, nhất là lần này, người công khai đứng ra mới chính là người đi theo mình.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều sáng lên, có đám người Ngụy Thế Long, Hải Dương, cộng thêm hai đại quân ở Tây Bắc và Tây Nam, thực lực Nhậm gia tuyệt đối tăng vọt.
Hơn nữa làm cho bọn họ ngẩn người là, đám người tông môn, tán tu kia phải liều mạng tranh thủ để chiếm được chỗ tốt từ Trường Nhạc Thiên Phủ, vậy mà gia chủ lại có thể trực tiếp...
Nếu trước kia Nhậm Kiệt nói vậy, khẳng định sẽ bị bọn họ cười nhạo, bởi vì như vậy là mơ mộng hão huyền, khoác lác. Nhưng nói tới Trường Nhạc Thiên Phủ, thì ai cũng biết Nhậm Kiệt có năng lực này.
Mà càng khiến người ta hưng phấn và kích động là, thì ra gia chủ mang theo hai đại Thái Cực Cảnh làm náo loạn Kim Loan Điện là đã có tính toán từ trước, trách không được, trách không được.
- Gia chủ. Chúng ta... Chúng ta vĩnh viễn ủng hộ Nhậm gia!
- Gia chủ!
Nhìn mọi người kích động, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực nói:
- Có một số việc không thể nói ra, mọi người cứ khiêm tốn nữa, chuyện còn lại có ta lo.
Vốn còn lo lắng, nhưng nghe Nhậm Kiệt nói vậy thì không còn sót gì nữa. mọi người đều kích động không ngừng gật đầu, sau đó từng người cáo từ rời đi.
Bọn họ đều mừng thầm trong lòng, thầm cảm thấy may mắn là mình đã kiên định theo Nhậm Kiệt, Văn gia, không như đám người dao động kia. Không biết sau khi biết bọn họ chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy, bọn họ sẽ hối hận cỡ nào nhỉ?
Hừ, đợi mọi chuyện qua đi, Nhậm gia vẫn cường thế như cũ. Có Nhậm gia và Văn gia chống lưng, chính là lúc gia tộc bọn họ phất lên đấy, cũng chính là lúc đám tiểu nhân mượn gió bẻ măng, a dua nịnh hót kia phải hối hận.
Mọi người rời đi, chỉ còn lại Văn Dũng, gã thở dài nói:
- Cũng may Nhậm gia chủ người đã sớm sắp xếp, nếu không chỉ sợ không ổn. Chuyện lần này rất là phiền toái, một mình chống lại cả Thiên Hải Đế Quốc, chẳng nhẽ bệ hạ không phân rõ nặng nhẹ?
- Sắp xếp?
Nhậm Kiệt cười nói:
- Ta nào có sắp xếp gì? Chuyện đột nhiên như vậy ta làm sao nghĩ tới được chứ? Nói như vậy là để trấn an bọn họ mà thôi. Thuận tiện lọc ra những gia tộc trung thành, vừa lúc Trường Nhạc Thiên Phủ có đủ tài nguyên, liền cho bọn họ chỗ tốt mà thôi.
- Ối!
Nghe vậy, Văn Dũng lập tức biến sắc, thật hết chỗ nói. Rất nhanh gã bình tĩnh lại, lo lắng nhìn Văn Mặc lão tổ.
- Chúng ta đã phong bế chung quanh, không ai nghe được. Nhưng tốt nhất rời khỏi đây rồi nói sau, bởi vì vừa rồi ở trong hoàng cung ta cảm thấy rất áp lực. Bên trong có ít nhất ba gã Thái Cực Cảnh, hơn nữa đều cực kỳ lợi hại. Hẳn là tồn tại cấp bậc lão tổ,
Văn Mặc lão tổ nói.
- Không sao, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Vừa lúc ta muốn bàn bạc một số chuyện.
Nhậm Kiệt phất tay áo nói.
- Chúng ta trở về rồi nói đi. Đi, lên linh thú tọa giá đã...
Văn Dũng vẫn còn lo lắng, trong lúc nói chuyện đã tới chỗ linh thú tọa giá của mình, gã vội mời Nhậm Kiệt đi lên.
Nhậm Kiệt vốn không muốn idd, nhưng đột nhiên nghĩ tới Văn Thi Ngữ, Tiểu Bảo còn chưa trở lại, mà chuyện hắc bào nhân cũng không vội nhất thời. Đi Văn gia nói chuyện một chút cũng được, dù sao chuyện này quan hệ trọng đại. Hoàng gia không giúp thì thôi, thậm chí còn âm thầm ra tay, Nhậm gia phải đối phó Thiên Hải Đế Quốc, đồng thời phải đối phó áp lực từ chính Minh Ngọc Hoàng Triều.
Đúng là phiền toái.