Tà Thiếu Dược Vương

Chương 509: Trêu ghẹo




Tuy rằng hôm nay chỉ là nửa bước Pháp Thần Cảnh, nhưng cũng có khác biệt rõ ràng! Thẳng đến lúc này, cho dù mình đối mặt với lão tổ ngàn tuổi, cũng có một số điều bọn họ khó có thể khống chế.

Hơn nữa bản thân trải qua sát ý Tu La Sát Đạo này rèn luyện, cả người cũng nhận được lợi ích lớn lao, bởi vì Nhậm Kiệt áp chế cũng không có trực tiếp đột phá Thái Cực Cảnh, loại chỗ tốt này giống như lúc sáp nhập lôi lực của lôi kiếp vào thân thể, tích súc trong cơ thể Nhậm Kiệt, một khi Nhậm Kiệt đột phá sẽ hoàn toàn bùng phát ra.

Lục thúc bên này đã không cần lo lắng, Nhậm Kiệt lập tức nhìn xem bên cạnh, Thường lão tứ đang ở một bên lo lắng, lại không dám nhìn thẳng bên này. Bởi vì vừa rồi lúc thân thể Nhậm Kiệt cùng lục gia Nhậm Thiên Tung bị sát ý Tu La Sát Đạo bao phủ, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma.

Mà một bên, Vân Phượng Nhi vừa rồi nghe Nhậm Kiệt quát lớn một tiếng, chữ "Đạo" kia, liền chìm vào một loại trạng thái lĩnh ngộ kỳ diệu, đến giờ còn chưa tỉnh lại.

- Đi với sư phụ đến đây! Xa nhau lâu như vậy, đúng là còn chưa thật sự hàn huyên với ngươi lần nào! Nhậm Kiệt nói xong, bước ra một bước, giơ tay vỗ trên vai Thường lão tứ.

- A... Sư phụ... Thường lão tứ vội ngẩng đầu, lại đột nhiên cảm giác cảnh vật chung quanh biến ảo, lúc này mới phát hiện, không biết vì sao, vừa rồi lúc sư phụ vỗ vai mình, không ngờ đã dẫn mình tới chỗ sư phụ cư ngụ.

Tuy rằng Thường lão tứ biết sư phụ rất lợi hại, nhưng một màn này còn hù dọa cho hắn hoảng sợ: đây là thủ đoạn gì, làm cho hắn dù đã đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn đều cảm thấy khó tin, khó có thể tin... Cái này cũng quá thần kỳ đi!

- - - - - - - - - - -

Ngoài Ngọc Kinh Thành, lối vào cửa thành ngày thường, chỉ thấy một cô gái đẹp như thiên tiên, khí chất giống như tiên nữ đi vào, bất luận là người đi ngang qua chung quanh, hay là binh sĩ Thành vệ quân đều trông thấy ánh mắt ngẩn ngơ.

- Tiểu Bảo! Đây là Ngọc Kinh Thành! Mà cô gái này vừa nói, càng làm cho không ít nam nhân tim đập thình thịch, chỉ có điều nàng lại hoàn toàn không để ý tới mọi người ở chung quanh, đang cúi đầu nói chuyện cùng đứa nhỏ dắt trong tay nàng.

Lúc này mọi người mới chú ý, trong tay nàng dắt theo một đứa nhỏ.

"Trời ơi!" Đứa nhỏ này như một khối than đen, sao có người đen như vậy, mà còn mặc da thú?

Vừa nhìn thấy đứa nhỏ này, lập tức mọi người đều kinh ngạc, đây là một tổ hợp gì vậy? Một người đẹp như thiên tiên, như tiên nữ giáng phàm, kết quả lại dẫn theo một đứa nhỏ đen như than không nói, lại còn mặc da thú.

Tuy rằng đứa nhỏ này ánh mắt vô cùng có thần, nếu như nhìn kỹ, giống như ánh sao trong tinh không sâu sắc xa vời kia, khó có thể quên, nhưng hắn đích thực quá đen, thật không có người nào để ý nhìn ánh mắt của hắn.

- Oa! Nhiều người bình thường như vậy, tuy nhiên nơi này thật náo nhiệt! Cổ Tiểu Bảo từ nhỏ sống ở Đông Hoang, trong thôn bọn họ yếu nhất đều là trình độ Chân Khí Cảnh, trẻ con hơi lớn một chút thì phải là Chân Khí Cảnh, đột nhiên nhìn thấy nhiều người bình thường như vậy, nó rất lấy làm lạ.

Dọc theo con đường này, Văn Thi Ngữ cũng không có vội vàng chạy đi, thấy chỗ nào là lạ đông vui liền cùng Cổ Tiểu Bảo dừng lại một hồi mới đi, cho nên đến bây giờ bọn họ mới tới Ngọc Kinh Thành.

- Tiểu Bảo ngoan! Trước cùng sư nương về nhà, sau đó sư nương sẽ dẫn ngươi đi dạo các nơi! Văn Thi Ngữ cũng không có bay thẳng trở về, cũng vì Cổ Tiểu Bảo nhìn thấy cái gì đều rất hứng thú, đều muốn nhìn một chút, cho nên nàng mới dẫn Cổ Tiểu Bảo đi bộ đi vào. Hơn nữa Văn Thi Ngữ cũng cảm giác, mặc dù Tiểu Bảo hiện tại đã là tu vi Thái Cực Cảnh, chiến lực kinh khủng đến không thể tưởng tượng, nhưng dù sao nó vẫn còn là một đứa nhỏ. Nghĩ tới lúc rời đi nó đã nói những chuyện, giết chóc, ám toán, các thứ kia.

Nàng cần phải làm là cho Tiểu Bảo ngây ngô, ăn ngon, chơi đùa thích thú, để Tiểu Bảo giống như một đứa nhỏ thế tục bình thường, vui vẻ sống một thời gian ở Ngọc Kinh Thành... Chính vì vậy, Văn Thi Ngữ mới phá lệ đi bộ cùng nó.

Đối với nàng, đây cũng là lần đầu tiên, trước kia không phải trong nhà cho xe đón nàng trở về, thì cũng thẳng đường bay qua, chưa hề đi bộ như thế. Cho dù thời điểm nàng tổ chức Hội Văn, cũng không có gì người nào từng thấy qua hình dáng của nàng, một vài người có cơ hội so tài cùng nàng, cũng chỉ là cách một tấm mành.

Bởi vì nàng trong sáng thoát tục, khí chất như tiên tử giáng phàm, rất nhiều tu luyện giả trong tông môn, tu luyện giả trong thành còn tốt một chút, nhưng dù vậy nàng cũng rất ít lộ diện. Mà ở Ngọc Kinh Thành lúc này lại càng dẫn tới vô số người chú ý, thậm chí rất nhiều người còn không hề che giấu loại ánh mắt sắc dục trắng trợn, điều đó làm cho nàng rất không thoải mái.

Nhưng chẳng biết vì sao, đi chung lâu ngày cùng người mang mặt nạ cười Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia, tâm cảnh nàng cũng tăng cao rất nhiều. Bị ảnh hưởng của hắn, đột nhiên nàng cảm giác, những người kia nghĩ như thế nào, nhìn như thế nào không trọng yếu, không có liên quan gì với mình.

Mình hiện tại chỉ cần chiếu cố tốt cho Tiểu Bảo, chuẩn bị xong chuyện trong nhà bên này, sau đó liên lạc với vài bằng hữu của sư phụ trước kia, dựa theo một số ý nghĩ trước đó hắn mớm ý, từ từ bắt đầu chèn ép Cửu Âm Tông, tìm cơ hội thích hợp cứu sư phụ ra.

Bởi vì tâm tính biến đổi, cộng thêm vì để cho Cổ Tiểu Bảo vui vẻ, cho nên Văn Thi Ngữ lần đầu tiên một đường đi bộ vào như thế, chỉ có điều lại dẫn tới chú ý của không ít người ở chung quanh.

"Grào..." Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng sư tử rống kinh người, tiếp đó một chiếc linh thú tọa giá to lớn phóng tới, kéo xe lại là một con Hỏa Sư yêu thú cấp chín, toàn thân nó lông màu đỏ tản khí tức lửa, bốn vó đạp trên mặt đất bắn ra từng đốm từng đốm lửa, từ xa đến gần, từ giữa đường trong chớp mắt đã sắp vào cửa thành.

Hỏa Sư yêu thú này vừa thấy là biết đã đến gần đại yêu hóa hình, người có thể sử dụng yêu thú loại này kéo tọa giá, khẳng định không tầm thường. Cũng chỉ vì thời gian gần đây, chuyện Lam Phủ Thiên Tông kế theo chuyện Trường Nhạc Thiên Phủ, nên mọi người Ngọc Kinh Thành thật ra sớm đã thấy thành quen như thế!

Thành vệ quân lập tức quát bảo mọi người tản ra, nhường đường cho tọa giá yêu thú. Loại tọa giá yêu thú này khác biệt với linh thú tọa giá của đại gia chủ, của các nhân vật trọng yếu gia tộc sử dụng thường ngày, yêu thú kia cũng không có thuần hóa lắm, nhìn lực lượng của nó phát ra đủ biết là không dễ chọc.

- Ngừng... Ngừng... Ngay lúc Hỏa Sư yêu thú tọa giá sắp phóng vọt qua, đột nhiên từ bên trong truyền ra tiếng hô ngừng, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng Hỏa Sư yêu thú ngay lập tức ngừng lại cách đó không xa.

Sau đó, từ bên trong tọa giá Hỏa Sư yêu thú to lớn kia một người nhô đầu ra, dáng người chừng trên dưới 20 tuổi, sắc mặt hơi quá trắng, cặp mắt hí, ánh mắt gian tà, trên mi tâm có một tia hổ văn hơi phát sáng. Vừa nhìn thấy Văn Thi Ngữ, mắt hắn liền sáng lên. Vừa rồi hắn đang ngồi bên trong nhìn thấy Văn Thi Ngữ, mới đột nhiên hô ngừng lại.

"Ha ha... Quả là tốt số, quá tốt số! Thật không nghĩ tới, ở địa phương này lại có thể gặp được mỹ nữ thế này, trong sáng thoát tục, đẹp như thiên tiên như thế!" Thân hình nhoáng lên một cái, người này đã chắn trước mặt Văn Thi Ngữ cùng Cổ Tiểu Bảo, hai tay dang ra muốn ôm Văn Thi Ngữ cùng Cổ Tiểu Bảo, một bộ dáng vô cùng tự tin.

- Bổn thiếu tông chủ chính là Ba Hổ Thiếu tông chủ Thiên Hổ Tông, xem ra mỹ nữ nàng cũng là người tu luyện, coi như nàng may mắn, hôm nay bổn thiếu chủ cho nàng một cơ hội làm đạo lữ song tu của ta, từ nay về sau nàng cũng không cần lo lắng gì khác, cứ đi theo bổn thiếu tông chủ bảo đảm con đường tu luyện của nàng sẽ thông suốt! Ba Hổ chính là Thiếu tông chủ Thiên Hổ Tông, lần này cũng vì nghe nói Ngọc Kinh Thành có náo nhiệt, có Trường Nhạc Thiên Phủ kia nên mới chạy đến, tuy rằng Trường Nhạc Thiên Phủ lần đầu tiên đã kết thúc.

Nhưng chính bởi vì những người sau khi kết thúc chiếm được chỗ tốt kia tuyên truyền, cộng thêm đủ loại tuyên truyền của Trường Nhạc Thiên Phủ tổ chức lần sau, hấp dẫn vô số người tụ tập tới Ngọc Kinh Thành, làm cho Ngọc Kinh Thành phi thường náo nhiệt. Tu luyện giả lúc bình thường khó thấy xuất hiện tùy ý bay giữa không trung, hiện tại thì tùy ý có thể nhìn thấy.

Thiên Hổ Tông chính là một tông môn ở gần Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên, nếu có thể xưng là tông môn, dĩ nhiên không tầm thường. Mà Ba Hổ này đều quen thói hoành hành ở trong tông môn, thậm chí tại các quốc gia chung quanh Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên, cho tới bây giờ không ai dám làm nghịch ý của hắn. Chính vì vậy, xem như là người có bối cảnh cường đại trong tu luyện giả, càng thêm lớn lối, càng thêm ngang tàng so với bất kỳ công tử thế gia nào.

Ba Hổ không có nói bất kỳ loại lời nói đùa giỡn chiếm tiện nghi, vừa ra mặt là với xu thế nàng là người của ta, còn là một bộ coi trọng đối phương là may mắn của nàng. Tuy nhiên lúc này Ba Hổ lại đang cười híp mắt, nữ nhân này là nữ nhân đẹp nhất đã nhiều năm hắn chưa từng gặp, thật quá tốt, thật khiến trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn. Nếu không phải nơi này là kinh thành của Minh Ngọc Hoàng Triều, hắn hận không thể lập tức kéo nữ nhân này lên linh thú tọa giá trước cứ mau chóng song tu một phen.

Văn Thi Ngữ cũng rất lâu không có trở về Ngọc Kinh Thành, hoàn toàn không nghĩ tới lần đầu tiên tản bộ đi vào, còn chưa có vào thành, lại gặp phải tình trạng như thế.

Cái gì Thiếu tông chủ Thiên Hổ Tông, Văn Thi Ngữ nghe đều chưa nghe nói qua, nhưng vừa nghe tên này nói như thế, lại làm cho nàng vô cùng chán ghét, lập tức nhíu chân mày, sắc mặt cũng lập tức lạnh xuống.

Bất luận là từ nhỏ ở Ngọc Kinh Thành, thân là đại tiểu thư Văn gia, hay là Cầm Tiên Tử ở Cửu Âm Tông, cho tới bây giờ không ai dám nói với nàng như thế, quả thực là đồ không biết sống chết!

- Cút ngay! Văn Thi Ngữ không muốn vừa mới về tới Ngọc Kinh Thành lại giết người thấy máu, càng không muốn dẫn tới hỗn loạn gì, sắc mặt lạnh như băng nói.

- Ô ô... Lúc này Ba Hổ nước miếng đều chảy ra, mi tâm chớp lóe hổ văn, hổ văn kia cũng không phải là hổ văn bình thường, là dấu hiệu của Thiên Hổ Tông bọn hắn. Thiên Hổ Tông là một tông môn truyền thừa ngàn năm, trong tông môn lại có một vị Long Lân Hổ Vương cường đại trấn giữ, dẫn động ấn ký truyền thừa bản mạng của bản thân Long Lân Hổ Vương, mà Ba Hổ vừa khéo có thể thừa kế một chút loại lực lượng này, cho nên được xem là người thừa kế ngàn năm khó gặp của Thiên Hổ Tông để bồi dưỡng, từ nhỏ hắn đã quen thói ngang ngược coi trời bằng cái vung, cho nên hắn hoàn toàn không biết e ngại bất kỳ điều gì.

Nghe Văn Thi Ngữ nói như thế, thấy bộ dáng Văn Thi Ngữ như thế, ngược lại hắn càng thêm hưng phấn: - Đẹp, quá đẹp, rất có khí chất, so với nàng những nữ nhân tu luyện cùng bổn thiếu tông chủ trước kia đều là rác rưới! Càng là nữ nhân tính tình mãnh liệt khó thuần phục, bổn thiếu tông chủ càng thích! Yên tâm đi, đi theo bổn thiếu tông chủ, sẽ không bạc đãi nàng...

Nói xong, Ba Hổ đưa tay lên định vuốt gò má của Văn Thi Ngữ...