- Sư phụ! - Đồ nhi bái kiến sư phụ! Đột nhiên nhìn thấy Nhậm Kiệt, Thường lão tứ sửng sốt, ngay sau đó vội vàng tới thi lễ.
- Bái kiến gia chủ. Mặc Hồng cũng lập tức thi lễ.
Mà đám người Văn Mặc đều đứng cả dậy, chỉ là trong ánh mắt mọi người đều đầy vẻ kinh nghi.
Đám người Thường lão tứ không cảm nhận được gì, bởi vì cấp bậc của bọn họ chưa đủ, nhưng đám người Văn Mặc lại khác, bọn họ đều là Thái Cực Cảnh, hơn nữa Văn Mặc cũng đã đạt tới Thái Cực Cảnh tầng năm rồi.
Nhưng mà cho dù tu vi như vậy cũng không cảm nhận được có người tới gần. Nhậm Kiệt vốn đã ở gần đây, chỉ là lúc này mới xuất hiện mà thôi.
Đây là tốc độ bực nào, còn có, hắn làm sao làm được? Sao bọn họ dùng thần hồn lực tìm kiếm cũng không tìm được? Quá quỷ dị, thật khó tin.
Văn Mặc quay sang nhìn lão Đan Vương Ngọc Trường Không, lại phát hiện lão cũng đang nén niềm chấn kinh, chỉ có điều rất nhanh khôi phục lại, dường như đã sớm quen rồi.
Mà Vân Phương Nhi lại cảm thấy đương nhiên, chỉ có điều nhìn về phía Tề Thiên thì...
- Tên chết tiệt. Bộ pháp không gian mới có chút thành tựu mà còn bày đặt trước mặt bổn đại gia nữa. Hổ Hổ. Cắn hắn đi. Vừa lúc nghe Tề Thiên nói vậy.
Vị lão tổ Văn gia này tiếp xúc với Nhậm Kiệt không lâu, vừa nghe vậy thiếu chút nữa ngã quỵ. Tề Thiên nói vậy, hiển nhiên hắn đã sớm nhận ra Nhậm Kiệt tới rồi.
Bộ pháp không gian có chút thành tựu? Mình không nghe lầm chứ? Mình đã vô hạn tiếp cận Thái Cực Cảnh tầng sáu rồi, nhưng mà cũng chỉ lĩnh ngộ được một chút da lông về không gian mà thôi. Trừ phi trường hợp cực kỳ đặc biệt, hoặc người đặc thù nào đó, nếu không cho dù lão tổ Thái Cực Cảnh cũng khó mà lĩnh ngộ không gian tiểu thành, chỉ có thể dùng pháp bảo mới được. Cũng chỉ có lão tổ ngàn tuổi mới có thể luyện tới tiểu thành bộ pháp không gian. Hiện tại Tề Thiên nói Nhậm Kiệt đã luyện được, mình không nghe lầm chứ? Nhất định là nghe lầm rồi.
Nhưng nếu không phải bộ pháp không gian tiểu thành thì không thể giải thích được vì sao vừa rồi Nhậm Kiệt có thể lặng lẽ xuất hiện trước mặt bọn họ được.
Nhậm Kiệt quay sang đám người Vân Phượng Nhi gật đầu, lại khoát tay áo gọi đám Thường lão tứ tới. Tiếp đó bí mật giơ ngón tay cái lên với Tề Thiên. Mà ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn lục gia.
- Tên tiểu hỗn đản ngươi. Rốt cuộc cũng trở lại. Một câu bế quan rồi mấy tháng không thấy bóng dáng. Ngươi còn tưởng ngươi còn nhỏ sao? Không biết mình là gia chủ Nhậm gia hả? Cả gia tộc có bao nhiêu người, ngươi có biết không? Ngươi không biết làm một gia chủ hợp cách sao?
Có phải đủ lông đủ cánh rồi hay không? Ta đáng ra không nên nghe lời tiểu tử ngươi. Nếu như ta không đi thì tuyệt đối sẽ không để cho ngươi như vậy. Còn bế quan, bế cái gì mà bế, người cũng không tìm được, ngươi thử nói xem ngươi... Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, đầu tiên lục gia giật mình, tiếp đó tức giận chửi ầm lên, nhưng trong giọng nói của gã rõ ràng không giống tức giận.
- Thiên Tung. Ngươi đây là có ý gì... Vân Phượng Nhi vội vàng ngăn cản, dù sao Nhậm Kiệt cũng là gia chủ Nhậm gia, nhưng cũng không phải gia chủ bình thường. không nói khi trước cứu mình, mà bây giờ Nhậm Thiên Tung không còn khát máu, tàn sát như trước cũng là nhờ Nhậm Kiệt.
- Ông! Mà đúng lúc này, đột nhiên quanh người Nhậm Kiệt và Nhậm Thiên Tung đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng, hai người Thường lão tứ không phát hiện, nhưng đám người Vân Phương Nhi lại phát hiện được.
Ai nấy đều bị dọa sợ, mà Vân Phượng Nhi đang muốn chạy tới cũng khựng lại. Mình không có lầm đó chứ? Vừa rồi... Vừa rồi thanh âm của mình bị chặn lại? Đó là thần hồn lực sao?
Nhưng làm sao có thể? Thần hồn lực nhưng tụ ra hình thể? Cho dù Thái Cực Cảnh cũng không làm được à.
- Ngưng thần thành trận, ngưng thần hóa hình... Văn Mặc lẩm bẩm nói, đây là trạng thái thần hồn lực chỉ có trong truyền thuyết à.
Nhưng mà điều này sao có thể? Bọn họ tự nhiên không làm, Nhậm Thiên Tung lại càng không, vậy nhất định là do Nhậm Kiệt làm rồi.
Tuy biết Nhậm Kiệt lợi hại, nhưng mà cảnh giới đó bọn họ thấy còn chưa thấy, loại thần hồn lực này ngay cả lão tổ ngàn tuổi cũng không làm được đấy.
- Không phải đột phá Thái Cực Cảnh... Lão Đan Vương Ngọc Trường Không nghi nghi nói. Một màn này thật khiến người ta chấn kinh, bọn họ đều bị dọa sợ.
Vốn tiến bộ của bọn họ đã rất nhanh, nhưng so với Nhậm Kiệt lúc này thì không đáng giá. Càng lúc bọn họ càng nhìn không thấu Nhậm Kiệt.
- Chờ chút, tí nữa rồi cắn! Chỉ có trong mắt Tề Thiên sáng lên một tia sáng kỳ dị, cảm thấy vui cho Nhậm Kiệt, bởi vì chỉ có Nhậm Kiệt tiến bộ thì hắn mới có thể tiến bộ, cũng chỉ có hắn mới hiểu rõ được một chút tình huống. Thấy Hổ Hổ mang theo hai con vượn trắng định xông lên cắn vội đưa tay chặn lại.
- Ngươi đó, ngươi đó. Còn cười nữa. Ngươi còn cười được nữa. Không biết ngươi còn được gọi là gia chủ nữa hay không? Ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi còn phải gánh vác cả gia tộc đó. Huyết mạch Nhậm gia mấy chục vạn, người sống dựa vào Nhậm gia có tới ngàn vạn. Người phụ thuộc vào Nhậm gia có tới hơn ức. Ngươi tưởng bế quan là bế quan được sao? Không phải ngươi từng nói, gia chủ chân chính căn bản không phải tự mình làm bất cứ chuyện gì, có nhiều người như vậy. Ngươi bế quan thì có ích gì? Đột phá Thái Cực Cảnh, còn âm dương dung hợp, ngươi không muốn sống nữa...
- Ta không nói ngươi có phải ngươi tưởng sẽ không sao hay không? Một năm đấy, ngươi không thương lượng với chúng ta, không chờ chúng ta trở lại. Ngươi... Ngươi bảo ta nên nói ngươi thế nào đây? Càng nói càng tức, ngươi còn cười với ta? Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi cười với ta cũng vô ích. Nhậm Thiên Tung càng nói càng tức.
Sở dĩ hắn nóng nảy như vậy là biết Nhậm Kiệt đã đạt tới âm dương dung hợp, đây chính là kỳ hạn một năm. Chuyện này hắn vừa bất mãn, vừa lo lắng.
Còn cho rằng không có mình thì những người khác cũng đều làm tốt được. Đáng lẽ không nên nhận lời Nhậm Kiệt, thậm chí hắn còn từng nổi đóa với đám người lão Đan Vương Ngọc Trường Không, ngay cả Vân Phượng Nhi cũng bị họa lây.
Mà những người khác thì còn thảm hơn, gần như không nhìn thấy người mang không bị hắn dạy dỗ qua. Giờ nhìn thấy Nhậm Kiệt trở lại, bực tức đè nén đã lâu trong lòng tuôn ra hết, càng nói càng tức.
Mà trận pháp bằng thần hồn lực do Nhậm Kiệt hình thành ngăn cản được thanh âm đám người Vân Phượng Nhi, mà lời của Nhậm Thiên Tung, mọi người lại nghe được mồn một.
Lục gia càng dạy càng nghiêm, Nhậm Kiệt cũng không ngừng gật đầu ngoan ngoãn tiếp thu. Chỉ là mặt hắn vẫn luôn nở nu cười.
Vân Phượng Nhi vốn còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy Nhậm Kiệt cười không giống như giả, cũng không miễn cưỡng, lại có chút nghi ngờ.
Biểu hiện của Nhậm Kiệt cũng làm cho đám người Mặc Hồng ngoài ý muốn. Lúc này mới thấy áp lực lục gia gây cho mình còn quá nhẹ, so ra không bằng một phần mười bây giờ, nhưng Nhậm Kiệt lại không bị chút ảnh hưởng nào.
Nhìn dáng vẻ ung dung, bình tĩnh của Nhậm Kiệt, phần tâm cảnh này không khỏi làm cho đám người Văn Mặc lão tổ bội phục. Mà vô tình vẻ bình tĩnh của Nhậm Kiệt lại khiến cho tức giận trong lòng lục gia tiêu tán dần.
- Còn cười? Biết ngay là ngươi sẽ cười mà... Trút giận hơn nửa canh giờ, lửa giận đã bớt, tâm cảnh cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhìn Nhậm Kiệt cười, lục gia cũng không biết nên nói gì nữa.
- Ha ha... Lục thúc? Muốn ta chết? Rốt cuộc cũng chờ được tới lúc này, Nhậm Kiệt cười lớn tiến lên ôm lấy lục thúc, đây là cái ôm giữ nam nhân với nhau.
Rốt cuộc Vân Phượng Nhi mới đè xuống được tảng đá trong lòng, khóe mắt ươn ướt, trong lòng ấm áp vô cùng.