Mấy ngày này nếu không phải thấy đại trận Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ở chung quanh vẫn đang vận chuyển, nàng thật nghĩ là người mang mặt nạ cười trước mắt này sắp không xong rồi! Bởi vì trên thân thể hắn lóe sáng tia chớp, hôm nay vẫn còn. Chính vì tình huống như vậy, làm cho Văn Thi Ngữ muốn đến gần dò xét một chút đều không có biện pháp.
- Không sao, còn sống! Cô nương không sao chứ? Đúng rồi, Tiểu Bảo đâu... ôm trong ngực cô nương... Chết tiệt... Nhậm Kiệt vốn hoàn toàn không thể lên tiếng, cũng may thời khắc này thần hồn lực của hắn không bị ảnh hưởng, liền dùng thần hồn lực trao đổi cùng Văn Thi Ngữ.
Mới vừa nhìn thấy Văn Thi Ngữ ôm một đứa bé trần trụi, trong lòng Nhậm Kiệt còn đang lấy làm lạ, dù sao Văn Thi Ngữ còn là đại cô nương chưa chồng, cũng không có mang thai, mà ở nơi rừng núi hoang vắng này. Hơn nữa tuy rằng mình hôn mê, nhưng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vẫn luôn vận chuyển, người khác không có khả năng đi vào được, nàng cũng không có khả năng ra ngoài, ở đâu ra đứa nhỏ này chứ!?.
Nhưng vừa hỏi Văn Thi Ngữ, đồng thời, Nhậm Kiệt cũng dùng thần hồn lực dò xét chung quanh, không có phát hiện bóng dáng Cổ Tiểu Bảo đâu. Mà ở trong thân thể đứa bé đang ngủ say này lại cảm nhận được một khí tức quen thuộc. Điều đó còn không phải mấu chốt nhất, mấu chốt là đứa bé thoạt nhìn bốn năm tuổi này khác biệt với người khác, hoàn toàn giống như một khối than đen, làn da nó thật ra vô cùng mịn màng, nói xác thực hơn giống như là tơ lụa màu đen.
Dấu hiệu này rất rõ ràng, chỉ có điều làn da này càng khoa trương, càng đen hơn hơn so với Nhậm Kiệt gặp tên đen lớn Cổ Tiểu Bảo lúc trước kia, nếu không phải Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực, chỉ là mở mắt nhìn, còn tưởng rằng Văn Thi Ngữ ôm một khối than hình người màu đen đây!
- Ta không sao, nhưng Tiểu Bảo... Nhắc tới Cổ Tiểu Bảo, Văn Thi Ngữ cúi đầu nhìn thoáng qua Cổ Tiểu Bảo biến thành thân cao không tới một thước, chỉ lớn bằng đứa nhỏ bốn năm tuổi nằm gọn trong lòng mình kia, Văn Thi Ngữ cười khổ gật gật đầu.
Tuy rằng trước đó trên đường từ Cửu Âm Tông tới Thiên Thủy Tông, Văn Thi Ngữ không ít lần giao phong bằng lời nói cùng vị mang mặt nạ cười khoa trương trước mắt này, nhưng còn chưa có trao đổi bình thường, khi đó có một loại khảo hạch, đấu trí, lời nói ra là đối chọi gay gắt.
Nhưng mỗi lần đều bị người này thoải mái hóa giải, thậm chí cuối cùng luôn có thể đi vòng nói cô nương rất đẹp, cô nương rất đỏm đáng là kết thúc, khiến cho Văn Thi Ngữ dở khóc dở cười lại không thể làm gì... Trao đổi bình thường giống như hiện giờ, còn là lần đầu tiên.
Nhất là một câu cuối cùng của Nhậm Kiệt kia, khiến Văn Thi Ngữ lại thất kinh, bởi vì bất luận là trong Cửu Âm Tông bắt cóc Sử Vân Phong, hay là một mình đánh lên Thiên Thủy Tông, thậm chí sau đó nghênh chiến với nhân vật kinh khủng kia... người mang mặt nạ cười này luôn tạo cho nàng cảm giác giống như là không quản chuyện lớn bao nhiêu, hắn đều không sao cả.
Bình tĩnh, lạnh nhạt làm cho Văn Thi Ngữ cảm thấy giật mình kinh sợ, khi thực sự hành động đến trời long đất lở mà mặt không đổi sắc, tâm không hoảng hốt... mà giờ này khắc này, một câu cuối cùng chết tiệt của hắn kia, tuy rằng Văn Thi Ngữ không có hiểu lắm, nhưng có thể cảm nhận được một mặt khác của người mang mặt nạ cười.
Tuy rằng Tiểu Bảo vốn chính là một đứa nhỏ năm tuổi, nhưng trước luôn thấy nó là tên đen lớn, cuối cùng còn biến thành vô cùng to lớn, lúc này là chuyện gì vậy?
Thân thể Nhậm Kiệt lúc này tuy rằng khó có thể nhúc nhích, nhưng thần hồn lực lập tức dò xét Cổ Tiểu Bảo, rất nhanh Nhậm Kiệt liền dò xét tra rõ chuyện gì xảy ra. Cổ Tiểu Bảo lúc ban đầu thừa kế tổ phù truyền thừa, cùng lực lượng huyết mạch kia. Tuy rằng cha mẹ hắn hy sinh trợ giúp hắn, nhưng cũng tạo thành di chứng rất lớn, bao gồm thân thể biến hóa. Bởi vì hắn quá nhỏ, quá yếu, căn bản không có biện pháp kế thừa lực lượng kia.
Sau đó trời xui đất khiến, Thủy Phi Tường lão tổ Thiên Thủy Tông dùng toàn lực tông môn trợ giúp, Cổ Thôn Thánh địa xảy ra vấn đề, Cổ Côn không muốn tổ phù rơi vào trong tay người khác, vì thế truyền thừa tổ phù cho Cổ Tiểu Bảo, để Cổ Tiểu Bảo lần nữa biến hóa. Nhưng sau đó bị sét đánh, tuy rằng chưa hoàn toàn trải qua lôi kiếp, nhưng sau khi trải qua lôi kiếp này, thân thể Cổ Tiểu Bảo cũng có biến hóa giống như sống lại.
Cuối cùng tổ phù thích ứng, sau đó bằng vào lực lượng của Nhậm Kiệt làm cho tổ phù ẩn vào thân thể hắn, cho tới giờ khắc này Cổ Tiểu Bảo mới miễn cưỡng coi là chân chính thừa nhận một chút lực lượng của tổ phù, sau khi tổ phù bị Nhậm Kiệt phong ấn trong thân thể hắn, hắn cũng khôi phục thân mình bình thường.
Dĩ nhiên, sau khi bị sét đánh, hắn trở nên càng đen hơn.
Đột nhiên Nhậm Kiệt nhớ lại hình dung người da đen đời trước, nói nếu ném vào đống than đá khó tìm được, Nhậm Kiệt không khỏi muốn bật cười ra tiếng.
- A... Tuy nhiên vừa muốn cười, liền cảm giác cả người đau đớn giống như lần nữa bị sét đánh. Tròng mắt chỉ chuyển động một cái đều đau đớn như vậy, thời khắc này đột nhiên muốn cười, cả người Nhậm Kiệt lập tức đau đến căng thẳng, thân thể đau đớn theo bản năng rung động mạnh mấy cái.
- Ngươi... Ngươi làm sao vậy, ta phải làm thế nào mới có thể giúp ngươi? Văn Thi Ngữ luôn là người thông tuệ tĩnh táo, nhưng ở trước mặt người mang mặt nạ cười này, mấy ngày nay bó tay không có biện pháp, đột nhiên nhìn thấy hắn như thế, cũng bị giật mình.
- Không sao, không chết được! Cô nương chiếu cố tốt cho Tiểu Bảo là được rồi, ta cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian! Nhậm Kiệt thật không dám nhúc nhích nữa, sau khi nói xong ổn định tâm thần, nhanh chóng vận chuyển công pháp Ngọc Hoàng Quyết, bởi vì trong thân thể sở dĩ đau đớn như vậy, là vì lực sét đánh kia ẩn chứa trong đó. Tự mình bằng vào thân thể Thái Cực Cảnh tầng thứ tám thu nạp không ít, cho nên mới phải đau đớn như vậy, hiện tại hắn muốn hoàn toàn sáp nhập vào thân thể, dung nhập vào lực lượng bản thân, hoàn toàn thích ứng.
May mà trước đó Nhậm Kiệt tu luyện Ngọc Hoàng Quyết đủ mạnh mẽ, nếu không là người bình thường chỉ với loại đau đớn này, sẽ không vận chuyển được bất kỳ lực lượng nào, bởi vì bất kỳ động tác gì đều sẽ làm cho thân thể đau đớn như bị cắt xé da thịt. Tuy rằng không vận chuyển cũng sẽ từ từ khôi phục, nhưng lực lượng bên trong sẽ lãng phí, mà thời điểm này là Nhậm Kiệt đang nắm bắt thời gian hấp thu những lực lượng loại này.
Chỉ có điều hiện tại cho dù vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, bởi vì lực lượng lôi trong thân thể, kinh mạch, thậm chí trong lực lượng Ngọc Hoàng Quyết còn chưa có tiêu tan, đều cảm thấy giống như từng chút từng chút quét qua, hơn nữa độ nhạy cảm của thân thể lại bởi vì sau khi bị sét đánh dường như là dựng dục sống lại tăng lên, càng thêm đau đớn so với trước.
Đổi lại là người khác, nếu như Nhậm Kiệt không phải từng tu luyện Ngọc Hoàng Quyết từ trước, tuyệt đối không có khả năng hấp thu lực lượng này. Bởi vì mỗi một lần, đều làm cho thân thể đau đớn ngàn vạn lần.
Loại đau đớn này, bình thường là không có biện pháp kiên trì, thân thể theo bản năng sẽ chống cự, người sẽ ngất đi. Nhưng Nhậm Kiệt có thần hồn lực đã vượt qua trình độ lão tổ ngàn tuổi, bằng vào thần hồn lực mạnh mẽ cứng rắn chống đỡ, cứ như vậy hắn vẫn thanh tỉnh kiên trì tiếp.
Nhậm Kiệt nói muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó Văn Thi Ngữ phát hiện trên thân Nhậm Kiệt chớp lóe tia chớp cùng lực lượng bản thân, ngay sau đó nhìn thấy thân thể Nhậm Kiệt run nhè nhẹ khó phát hiện, loại run rẩy đó khiến người xem thấy đều cảm giác sợ run cả người.
Bởi vì đó là một loại đau đớn cực độ theo bản năng thân thể run run tới cực điểm, hơn nữa lặng yên không một tiếng động, không có bất kỳ thanh âm gì.
Mà theo biến hóa này, Văn Thi Ngữ lại phát hiện tia chớp chung quanh thân người mặt nạ cười này chậm rãi bị hắn hấp thu, dẫn vào thân thể, tuy rằng rất chậm rất nhỏ, nhưng đích xác phát sinh biến hóa.
"Trời ơi!" Văn Thi Ngữ ôm Cổ Tiểu Bảo, há to miệng, thật lâu không có khép lại.
Hắn đang làm gì, không phải là thật chứ? Hắn... hắn không phải là muốn hấp thu lực lượng lôi kiếp chứ? Điều này cũng quá điên cuồng đi! Mặc dù có người tu luyện lực lượng lôi, các loại công pháp lôi cũng có, nhưng từ xưa nay lôi điện lực khó tu luyện nhất, hơn nữa người tu luyện đều phải mượn một số pháp bảo, chậm rãi tu luyện.
Nhưng loại lôi điện lực này, cùng lực lượng lôi kiếp hoàn toàn không phải là một chuyện.
Lôi kiếp cùng lực lượng lôi hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Bình thường tu luyện giả tu luyện lôi điện lực, chỉ là sấm sét bình thường, mà lôi kiếp là đại biểu hủy diệt, trừng phạt, xưa nay chưa nghe nói có người dám hấp thu lực lượng lôi kiếp.
Hắn nói là nghỉ ngơi một hồi, đây còn tính là nghỉ ngơi sao? Coi như mình ở một bên nhìn, đều cảm thấy sợ run không thể chịu được, hắn lại có thể kiên trì... Người này... rốt cuộc là ai?
Còn có chuyện gì hắn không dám làm?
Một lần nữa Văn Thi Ngữ cảm nhận được khiếp sợ, rung động chưa từng có, nhìn người trước mắt này thật lâu không nói nên lời...
------------------------
Một chỗ không gian kỳ dị mờ tối, nơi này khắp nơi đều là một loại ngọn lửa đang thiêu đốt khiến người ta cảm thấy lạnh mình! Ở trong vô số ngọn lửa đó, cũng không thiếu người ngựa ở trong đó. Có một số mới vừa tiến vào trong đó, hét thảm liên tục, nhưng từ từ cũng không còn thanh âm, cuối cùng có một chút lực lượng đặc thù sáp nhập vào trong đó. Ở nơi ngọn lửa hòa tan khiến người ta lạnh mình này, những thân thể của con người kia từ từ trở nên có màu sắt đen.
Mà ở chỗ sâu bên trong, có một số đã biến thành Hắc Thần Đại Quân có thể chiến đấu lúc trước, vẫn ở chỗ cũ tiếp tục tôi luyện.
Chỗ trung tâm nhất, là Phương Viêm đã trở nên vô cùng dữ tợn, đã mất đi bộ dáng trước đó đang có vẻ cực kỳ bất an, cực kỳ nóng nảy, cực kỳ lo lắng sợ hãi nhìn người áo bào đen kia.
Thời khắc này người áo bào đen đang nhìn chăm chú một trái tim to lớn, cùng một cái đầu to lớn ở trước mặt, thân ở trong áo bào đen cũng có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
"Ầm!"
Không có có bất kỳ tiếng thở, đột nhiên một đoàn ngọn lửa âm lãnh từ thân thể hắn bay lên, bên trong đoàn đoàn phù văn chớp lóe, áo bào đen bên ngoài thân thể hắn kia trong tiếng nổ ầm ầm biến thành tro bụi, giờ khắc này ở bên trong ngọn lửa âm lãnh cùng phù văn lấp lóe, lộ ra khuôn mặt của hắn.
Đúng là Cao Bằng của Cao gia, thời điểm này Cao Bằng cực kỳ phẫn nộ, tuy rằng tận lực áp chế, nhưng lực lượng thân thể không bị khống chế bạo phát một chút, lập tức hắn chậm rãi thở ra một hơi.
Hiện tại Phương Viêm lại cực kỳ sợ hãi đối với ngọn lửa này, cùng với phù văn trên người Cao Bằng; cộng thêm hắn vốn có xu thế từ từ đánh mất trí tuệ, không còn có chút cảm giác cao cao tại thượng của ngày trước, ngược lại giống như một đứa nhỏ cực kỳ sợ hãi lo lắng nhìn Cao Bằng nổi giận.
- Nhất định có quan hệ với tên mang mặt nạ cười kia, nhất định có liên quan với hắn, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, đáng ghét! "Ầm..." Cao Bằng phẫn nộ chụp một chưởng về phía bên cạnh, trong nháy mắt trong thân thể chớp lóe một đạo phù văn đặc thù, trong tiếng nổ ầm ầm một binh sĩ vừa mới luyện chế ở bên đó, còn chưa hoàn thành đang sợ hãi gào thét trực tiếp bị đánh cho nổ nát chết đi.
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút! Tuy rằng tổ phù này đã không có lực lượng gì, nhưng dù sao rất hoàn chỉnh truyền thừa xuống, nếu như có thể hấp thu lực lượng tổ phù này, tổ phù của mình sẽ có thể khôi phục, đến lúc đó cộng thêm Hắc Thần Đại Quân, người nào có thể ngăn cản được mình.
Nhưng chiếm được những thứ này, mới phát hiện, bên trong tổ phù cùng đại lượng lực lượng huyết mạch rồi lại mất đi, điều này làm cho Cao Bằng vô cùng phẫn nộ.
Vốn cho là, từ nhỏ trong lúc vô tình thừa kế tổ phù, rốt cục có thể hoàn thiện, rốt cục mình có thể buông tay hành động, không nghĩ rằng tổ phù cùng huyết mạch của một vị Cổ Thần cuối cùng có hy vọng nhất này, lại mất đi phần lớn.
- Đại tướng quân! Không phải ngươi muốn báo thù sao? Vậy còn không mau mau tu luyện đi, hấp thu những thứ này ngươi rất nhanh có thể đi báo thù! Nếu không có biện pháp, cũng chỉ có thể dựa theo biện pháp cũ mà thôi! Nghĩ đến đây Cao Bằng lạnh lùng nói với Phương Viêm.
- Báo thù đúng! Phải tìm tên Lam Thiên đáng ghét kia; tên mang mặt nạ cười; còn phải báo thù tên Nhậm Kiệt ghê tởm nhất... Ha Ha...
Phương Viêm tuy rằng đã từ từ mất đi lý trí, nhưng khắc sâu nhất trong trí nhớ hắn chính là muốn đối phó với những người này. Lúc này vừa nghe nói lập tức cười điên cuồng vọt tới, một lần nữa dung hợp trái tim cùng cái đầu kia.
- Hừ... Cao Bằng nhìn Phương Viêm, khinh thường giật giật khóe miệng, trong mắt lóe lên một tia hàn quang, không nghĩ tới trừ Lam Thiên, Nhậm Kiệt ra, hiện tại lại xuất hiện một tên mặt nạ cười phá hỏng đại sự của mình như vậy. Tuy nhiên bất luận là người nào, cũng không ngăn cản được bước chân của mình. Nghĩ đến đây trong mắt hắn lấp lóe hàn quang nhìn Phương Viêm trở nên càng thêm kỳ dị, cùng với Hắc Thần Đại Quân ở chung quanh đang không ngừng rèn luyện, trên mặt từ từ hiện lên một vẻ cười làm cho người ta cảm thấy rét lạnh...