Tà Thiếu Dược Vương

Chương 495: Đứa bé trần trụi




Đúng là những mảnh giống như sắt đen của Hắc Thần Đại Quân bị Nhậm Kiệt, Cổ Tiểu Bảo bọn họ đánh nát kia. Những binh mã bị rèn luyện thành hình người này, cho dù bị đánh nát cũng giống như sắt đá bình thường, đen như mực tản ra bóng loáng của sắt đen.

- Quả nhiên đã xuất hiện ở chỗ này, đám tiểu tử kia rốt cuộc đang làm gì? Tam Bảo thái giám lầm bầm nói. Gần đây hắn truy lùng từ từ phát hiện một chút tung tích, nhưng đối phương rất giảo hoạt, hơn nữa hắn cũng cảm nhận được đối phương rất nguy hiểm, cho nên một mực rất thận trọng. Thậm chí đã thông báo cho hoàng đế, chuẩn bị tăng thêm nhân thủ điều tra chuyện này. Chuyện tới hôm nay hiển nhiên đã từ từ có xu thế vượt ra khỏi khống chế của hắn.

- Nơi này có thứ gì đó...

Tam Bảo thái giám nói, trong lúc dùng thần hồn lực dò xét, đột nhiên Tam Bảo thái giám mơ hồ phát hiện một khí tức lạ, thân hình hắn nhẹ bay xuống phía dưới, nhưng cũng rất cẩn thận, chung quanh thân thể từ từ tản ra một màn sáng bao phủ.

- Cạc cạc... Lại tới thêm một tên, còn là chuyên môn tu luyện Huyền Âm lực lượng, vừa lúc có thể làm một trong chủ hồn, xuống đây đi... Đột nhiên, vang lên tiếng cười hung tàn của Hoa Văn Triết, sau đó Vạn Độc Hồn Phiên đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt âm hồn bao phủ, lập tức một lực lượng khủng bố xoay tròn định hút Tam Bảo thái giám vào trong đó.

"Không xong!" Tam Bảo thái giám lập tức biết không xong, thân hình phóng vọt lên. Đáng tiếc Hoa Văn Triết cường đại hơn hắn rất nhiều, hơn nữa Vạn Độc Hồn Phiên này lực lượng cũng rất cường đại.

- Ta chính là đệ tử của lão tổ Thiên Bảo lão tổ ngàn tuổi của Huyền Âm Tông, phụng mệnh đến đây điều tra... Tam Bảo thái giám cảm thấy đối phương quá mức kinh khủng, cả kinh kêu lên.

- Quản ngươi là cái gì lão tổ ngàn tuổi, với ta đều giống nhau, âm hồn của ngươi còn thật đặc biệt... Trong nháy mắt thân hình Hoa Văn Triết đã xuất hiện, vươn hai tay chộp tới Tam Bảo thái giám.

Tam Bảo thái giám không nghĩ tới, báo ra sư tôn lão tổ ngàn tuổi sáng lập tông môn Huyền Âm Tông đều không có tác dụng, những người này rốt cuộc là ai mà hung hãn như vậy...

Càng đáng sợ chính là, hắn cảm nhận được ở phía dưới còn có một lực lượng còn đáng sợ hơn. Tam Bảo thái giám lật tay một cái, trong tay hiện ra một khối lệnh bài có chứa khí tức độc hữu của Đông Hoang.

- Ta có Đông Hoang Lệnh...

- Con bà ngươi! Hù dọa ai chứ... Lần này Hoa Văn Triết đi ra liên tiếp gặp khuất nhục, trước bị tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương kia chạy mất, Vạn Độc Hồn Phiên bị hao tổn, ngay cả đại tiểu thư đều bị thương lúc này đang tu dưỡng, nên Hoa Văn Triết phát thệ gặp ai đến đây là giết ngay để phát tiết lửa giận trong lòng. Thời khắc này thấy Tam Bảo thái giám lấy ra Đông Hoang Lệnh, sắc mặt hắn hơi co giật một cái nhưng vẻ tàn nhẫn lóe lên liền muốn động thủ.

Không xong! Vừa nhìn thấy sắc mặt người này, Tam Bảo thái giám biết là không xong, người này đúng là không quản cái gì nữa, lúc này đã muốn động thủ!

Tuy rằng mình cũng có Linh phù dịch chuyển, nhưng cảm giác nguy hiểm ở phía dưới kia, làm hắn cảm thấy cho dù phát động Linh phù dịch chuyển, nếu đối phương quả thật muốn giết hắn, chỉ sợ cũng rất khó trốn thoát. Mà đối phương nếu thật sự ngay cả Đông Hoang Lệnh đều không quản tới, vậy thì hắn cũng chỉ có nước liều mạng. Hoàn toàn không nghĩ tới, truy lùng Duệ Tiễn Doanh mất tích rồi lại gặp phải chuyện này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...

- Dừng tay... Đúng lúc này, Hoa Thanh Thanh đang dưỡng thương phía dưới, đột nhiên lên tiếng, tùy tiện nói: - Nói cho người của các ngươi biết, Tàn Hồn chúng ta đang truy lùng tội phạm quan trọng tất sát của Tàn Hồn, ngươi có thể đi!

- Dạ... Dạ... Vừa nghe đối phương lại là người của Tàn Hồn, không trách được hung hãn như vậy, Tam Bảo thái giám sợ tới mức cả người lạnh toát, có cảm giác sống sót sau tai nạn, liên tục thi lễ rồi dùng tốc độ cao nhất bay đi, không dám trễ nãi thêm nửa khắc, thậm chí không dám dùng thần hồn lực tiếp tục dò xét nơi này.

- Hừ... Nhìn Tam Bảo thái giám bay đi, Hoa Văn Triết hừ một tiếng lạnh tanh.

- Lần tới nhớ kỹ, nếu thật muốn giết, cũng đừng cho hắn có cơ hội nói ra thân phận! Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Đông Hoang Thần Giáo, Tàn Hồn chúng ta cùng Đông Hoang Thần Giáo khoảng cách rất xa, cũng không có xung đột nhiều lắm, hôm nay không cần thiết xảy ra xung đột, không cần thiết làm trễ nãi hành trình cùng đại sự của Mỹ Ngọc, chờ ta thương thế chuyển biến tốt một chút, lập tức trở về mới là trọng yếu nhất!

- Dạ! Hoa Văn Triết chỉ là động sát tâm, sát tính rất nặng, nhưng cũng không dám làm trái mệnh lệnh Hoa Thanh Thanh chút nào, vội vàng cung kính đáp một tiếng.

---------------------

Năm ngày sau, ở Ngọc Kinh Thành, từ khi Lam Phủ Thiên Tông bị Phương Viêm đại náo sau đó liền hoàn toàn phong bế bên trong một không gian độc lập.

Không gian độc lập này lại còn rộng lớn hơn rất nhiều so với không gian độc lập của Thiên Thủy Tông, mà giờ khắc này ở bên trong, giữa bầu trời là một tấm bản đồ cổ vô cùng to lớn. Đây là một tấm bản đồ do da của Cổ Thần thượng cổ tạo thành.

Bên trên lóe ra các loại tia sáng, chỉ là một tấm bản đồ, lại có cảm giác bao quát hết thảy.

- Phá... Lúc này, chỉ thấy Hạ Cửu Hạc vốn có vẻ rất già nua, thời khắc này trở nên vô cùng uy mãnh, khí thế, uy thế rồi lại không kém bao nhiêu so với lão tổ Thái Cực Cảnh, trong tay cầm một cây gậy đầu rồng phía trên tản ra một cổ uy thế cường đại.

Cây gậy đầu rồng này là Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, nhưng hiển nhiên lại có một chút uy lực đặc thù, không ngừng bạo phát ra lực lượng, trợ giúp Hạ Cửu Hạc phá giải các thứ lóe lên trên Cổ Thần Trấn Thiên Đồ kia.

Thời khắc này Hạ Cửu Hạc đang đắm chìm trong đó, giống như đi vào bên trong bản đồ.

"Ầm... Ầm..." Đột nhiên, trận pháp trên Cổ Thần Trấn Thiên Đồ kia chợt biến hóa khó lường, hàng loạt lực lượng cường đại đánh xuống.

Trong tiếng nổ ầm ầm, cả người Hạ Cửu Hạc bị đánh bay ra ngoài, mặc dù có cây gậy đầu rồng bạo phát lực lượng, nhưng lão cũng bị đánh cho giống như quả bóng xì hơi, trở nên xẹp nổi không đều.

"Phốc..." Hạ Cửu Hạc phun ra một búng máu, cả người lão lập tức trở nên càng thêm già nua, so với trước càng già nua hơn.

- Sư phụ... Lúc này, ở xa xa một thân ảnh nhoáng lên một cái, đi tới bên cạnh Hạ Cửu Hạc, năng đỡ Hạ Cửu Hạc.

Mà lúc này Cổ Thần Trấn Thiên Đồ giữa bầu trời kia lại biến đổi thành miếng da nhỏ chừng một bàn tay rơi xuống. Bên trên vẽ một số phù văn đặc thù, nhìn không thấy có gì khác thường, rất khó tưởng tượng vừa rồi đã trở nên to lớn bao phủ bầu trời che lấp mặt đất như thế.

- Ngươi trước thu cất đi! Hạ Cửu Hạc cầm tấm Cổ Thần Trấn Thiên Đồ cẩn thận giao cho Lam Thiên, tóc trên đầu lại bạc thêm rất nhiều, như là một người sắp đi tới cuối sinh mạng.

- Sư phụ! Ngài trước nghỉ dưỡng thân thể cho khỏe, đừng thử nữa. Gần đây đồ nhi bế quan đã tăng lên, sau này cũng có thể đi những di tích khác xông xáo một phen, nếu còn không được... Cùng lắm thì đồ nhi trở về một chuyến!

Thấy Hạ Cửu Hạc như thế, Lam Thiên cũng rất lo lắng. Hạ Cửu Hạc đây là đang dùng cách tiêu hao tánh mạng của lão.

Hạ Cửu Hạc liều mạng tăng lên đã bị thương căn bản, nhưng lực lượng của lão cũng nhanh chóng đến gần tồn tại lão tổ Thái Cực Cảnh, chỉ tiếc tuổi thọ không ngừng giảm bớt, cứ tiếp tục như vậy căn bản không được.

- Không sao! Vi sư vốn hẳn đã chết sớm, đối với chuyện này sớm đã phai nhạt. Nếu ngươi đi trở về, không có thành tựu nhất định muốn ra đi lại sẽ rất khó, dù sao trước đây ngươi đã lấy đi nhiều vật như vậy... Hạ Cửu Hạc lắc đầu, tùy tiện nói: - Đúng rồi, trước ngươi nói nhận được tin tức, người mang mặt nạ cười kia đang xông xáo ở Đông Hoang, còn trở thành cái gì Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, còn có tin tức gì của của hắn không?

Hạ Cửu Hạc không tiếc tổn hao sinh mạng tăng lên lực lượng, tăng lên cảnh giới, nhưng cho dù tăng lên tới vô hạn đến gần Tông sư trận pháp cao cấp, nhưng cũng chỉ làm đến trình độ này, vẫn không có biện pháp hoàn toàn phá giải mở ra huyền bí của Cổ Thần Trấn Thiên Đồ.

Lúc này, đột nhiên Hạ Cửu Hạc nhớ lại người mang mặt nạ cười kia, lần trước dường như đã nghe Lam Thiên đề cập tới.

Nghe sư phụ nhắc tới cái tên này, trong mắt Lam Thiên lóe lên một vẻ tịch mịch khó nén, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Trước hắn bằng vào uy lực trận pháp, rồi lại phản ngược khống chế đại trận của tông môn Thiên Thủy Tông, dùng đại trận của chính Thiên Thủy Tông giết chết Thủy Phi Tường lão tổ Thiên Thủy Tông, đại náo Đông Hoang; nghe nói còn bắt cóc Thiếu tông chủ Cửu Âm Tông, rồi hủy diệt thân thể. Chẳng những thế, mới nhận được tin tức, người kia lại dám ngay mặt chiến đấu với người đã đến gần lão tổ ngàn tuổi, trận pháp của hắn thật kinh người, thậm chí rất nhiều người hoài nghi, hắn đã vượt qua Tông sư trận pháp cao cấp, mà hắn vẫn chỉ là tu vi cấp bậc Vương giả, nhưng có thể tùy ý đánh chết Thái Cực Cảnh, người này...

Lam Thiên nói tới đây, cũng không biết nên đánh giá người này thế nào.

Hắn đi tới Minh Ngọc Hoàng Triều, xuất hiện với danh tiếng nhân vật nghịch thiên yêu nghiệt, nhưng bây giờ so sánh với người này, căn bản không tính là gì.

Người này làm ra chuyện, khiến hắn đều cảm thấy hâm mộ ghen tỵ, không rõ tại sao có người có thể ở Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả mà làm được trình độ này.

Cho nên lúc này vừa nhắc tới, ánh mắt của hắn, trong lòng của hắn đều có vẻ rất tịch mịch, nhất là khi mở phủ lập tông thất bại, bị Nhậm Kiệt kia đả kích, lại bị Phương Viêm đảo loạn, hắn có một loại cảm giác thất bại nặng nề, cố tình lúc này, nghe nói tới một người mang mặt nạ cười, chỉ có cấp bậc Vương giả mà làm ra đủ loại chuyện nghịch thiên kinh khủng ở Đông Hoang.

Điều này làm cho trong lòng Lam Thiên đều rất khó chấp nhận, cho nên lúc nhắc tới hắn khó nén được khó chịu, không cam lòng.

- Ngày đó đúng là đã nhìn lầm, không nghĩ tới người này kinh khủng như vậy... Hạ Cửu Hạc sau khi nghe nói không khỏi cảm khái, lập tức lão phát hiện sắc mặt của Lam Thiên ở bên cạnh liền nhẹ giọng nói: - Thế gian chuyện thường, không có người nào có thể một mực giành trước, chủ yếu xem ai trước đạt tới mục đích! Nếu ngươi có thể nhận được truyền thừa Cổ Thần này, vượt qua Thái Cực Cảnh đạt tới Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, đến lúc đó nhìn xuống hết thảy thì còn để ý những thứ tranh đấu này nữa sao!?. Người như thế nhất định phải lợi dụng cho tốt, nghĩ biện pháp liên lạc với hắn đi! Tuy nhiên trước hết, nhất định phải nghĩ kỹ làm thế nào nắm trong tay người này, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới được! Chuyện này phải nghiên cứu thật tốt một chút...

- Dạ! Đồ nhi vâng mệnh! Vừa nghe Hạ Cửu Hạc nói, lập tức Lam Thiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vừa nghĩ tới chỗ tốt khi mở ra Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, hắn cũng tràn đầy mong đợi. Đây chính là bảo vật trong gia tộc đều vô cùng coi trọng.

- - - - - - - - - -

Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ dựng đứng trong một vùng hoang dã ở Đông Hoang, nơi này hôm nay đã sớm là tinh không vạn dặm, tuy nhiên bởi vì mấy ngày trước bị sét đánh, bị lôi kiếp kỳ dị, làm cho bên trong chu vi mấy ngàn dặm cũng không ai dám tùy tiện tới gần.

Lúc này ở bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, trên thân thể Nhậm Kiệt vẫn còn tia chớp dày đặc, còn có chớp lóe trên chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ kia, cũng bắt đầu từ từ tiêu tan ẩn vào trong thân thể.

- Ưm... Nhậm Kiệt cảm nhận được cả người dường như tan ra, đau đớn chưa từng có, nhưng hắn lại cười, bởi vì điều này ít nhất chứng minh hắn còn sống, hơn nữa hắn cảm nhận được bên trong chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ở bên cạnh có Lôi Long ẩn ở trong đó, hắn càng thêm vui vẻ.

- Ha ha... Sảng khoái, không ngờ mình thật sự làm được!

Giờ khắc này trong lòng Nhậm Kiệt vô cùng vui mừng, chính vì tự mình thể nghiệm uy lực của lôi, ngưng tụ thành một con Lôi Long ở trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Nhậm Kiệt mới thấy rõ tầm quan trọng của nó. Tuy rằng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vẫn còn là Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, nhưng hôm nay ngưng tụ Lôi Long trong chủ kỳ, cùng với Hỏa Long, Thủy Long, lực công kích của nó khẳng định không chỉ tăng mạnh một chút nửa điểm.

Tuy nhiên lập tức Nhậm Kiệt chợt sửng sốt, bởi vì rõ ràng cảm nhận được Cầm Tiên Tử xinh đẹp ở bên cạnh mình lúc này đang lo lắng nhìn mình không nói, điểm mấu chốt Nhậm Kiệt giật mình chính là: trong ngực nàng lại ôm một đứa bé trần trụi như một búp bê đen thui.

- Hả? Nhậm Kiệt không khỏi sửng sốt, đây là tình huống gì?

Nhậm Kiệt cố sức mở ra hai mắt, hiện tại con ngươi chuyển động một cái, đều dường như dẫn động vô số dây thần kinh đau đớn trên người, đầu óc đau đớn dữ dội.

- Ngươi... Rốt cục tỉnh rồi! Thấy Nhậm Kiệt tỉnh lại, Cầm Tiên Tử Văn Thi Ngữ đã canh giữ ở một bên nhiều ngày cũng thở phào nhẹ nhõm...