- Ồ! Quả nhiên không quay lại xem. Hắc bào nhân kia cũng không biết, mọi hành động của gã đều bị Nhậm Kiệt thấy hết, mà gã này bị lừa cũng không tức giận chạy quay lại, thậm chí liếc nhìn nhiều thêm một cái cũng không có.
Không hổ là kẻ khống chế Phương Viêm, thật biết ẩn nhẫn. Người như vậy rất phiền toái, nhưng cũng chính vì vậy mà mới tránh khỏi nguy cơ lớn lần này.
- Còn tưởng là hoàng đế âm thầm khống chế, nhưng cũng không đến mức luyện hóa mấy chục vạn đại quân thành hắc thiết binh. Không phải hoàng gia? Thế hệ này, Phương gia trừ Phương Viêm ra thì không có ai lợi hại, có thể là người của Lam Thiên hoặc là Cao gia. Cao gia chỉ có Cao Bằng... Nhậm Kiệt nhanh chóng phân tích, hai lần tiếp xúc Nhậm Kiệt cũng biết một ít tính cách của người này. Người này lúc đầu nâng đỡ Phương Viêm, về sau lại âm thầm khống chế hắn, hiển nhiên rất quen thuộc gã.
Hơn nữa người khiến Phương Viêm tín nhiệm và chịu hợp tác, trong triều đình trừ hoàng đế ra, trong đầu Nhậm Kiệt nhanh chóng lóe lên một số người.
Tuy vẫn không thể xác định, nhưng Nhậm Kiệt vẫn mơ hồ cảm giác được, người này rất nhanh sẽ xung đột với mình.
Nhậm Kiệt quay sang bảo Văn Thi Ngữ mang Tiểu Bảo đi trước. Từ phản ứng của Hoa Thanh Thanh có thể nhìn ra, mục tiêu của bọn họ chính là mình, chỉ cần mình không rời đi, bọn họ cũng sẽ không quản những chuyện khác nữa.
Với tốc độ của đám người Hoa Thanh Thanh, hơn vạn dặm đường cũng không mất bao lâu, Nhậm Kiệt cũng không nhiều lời với bọn họ, Nhậm Kiệt giơ tay vỗ một chưởng lên ót Cổ TIểu Bảo khiến hắn hôn mê, tránh cho khóc lóc thương tâm.
- Mang hắn bay về hướng Minh Ngọc Hoàng Triều. Nếu có tình huống gì, cứ bóp nát khối ngọc bài này. Nếu như tới gần Minh Ngọc Hoàng Triều mà gặp biến cố nhưng ta không tới kịp, ngươi cứ tới Đông Hoang gặp đại tướng quân Ngụy Thế Long nhờ giúp đỡ. Nếu như xảy ra chuyện tại trong Minh Ngọc Hoàng Triều thì có thể nhờ Văn gia, Nhậm gia. Không nên lo lắng. Tình huống Văn gia, Nhậm gia hôm nay đã vượt ra ngoài tưởng tượng của ngươi rồi, tùy thời có thể có Thái Cực Cảnh xuất thủ. Nhậm Kiệt giơ tay lên khống chế chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bạo phát lực lượng mang bọn họ bay về phía xa. Tiễn bọn họ một đoạn, Nhậm Kiệt mới dùng thần hồn lực nói với Văn Thi Ngữ. - Xảy ra chuyện gì? Văn Thi Ngữ là người thông tuệ, lập tức phát hiện ra hắc thiết đại quân đã biến mất, mà người đeo mặt nạ cười này lại tống bọn họ đi xa, thái độ rất nghiêm túc.
Cho dù là lúc bắt Sử Vân Phong uy hiếp cả Cửu Âm Tông, người này cũng không như thế, xem ra hiện tại xảy ra chuyện lớn hơn.
- Liên tiếp xuất thủ cho nên bị người tìm tới cửa. Người này khá phiền toái, không phải dễ dàng bỏ rơi được. Cho nên ta vui đùa với bọn họ một chút, các ngươi cứ đi trước đi. Nhậm Kiệt nói.
Nhậm Kiệt bắt đầu khôi phục lại trận pháp trong Thánh địa Cổ Thôn, những trận pháp này tuy bị hủy diệt nhiều, nhưng vẫn còn trận pháp cơ sở, là mượn địa thế núi sông nơi này tạo thành, cho nên rất dễ dàng bổ sung.
Cổ Thôn này có rất nhiều trận pháp kế thừa từ thời thượng cổ, còn hơn cả trận pháp do Tông sư trận pháp trung cấp bố trí, kết hợp hoàn mỹ với địa thế nơi đây. Núi sông bên trên tuy bị hủy diệt, nhưng cũng không hủy diệt những trận pháp cơ sở.
Mà lúc này Văn Thi Ngữ cũng dò xét được Nhậm Kiệt đang bố trí trận pháp, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
Quen biết chưa lâu, nhưng trí tuệ người này khiến cho Văn Thi Ngữ cũng phải bội phục. Hắn còn lo lắng cho mình, cứu mình ra khỏi Cửu Âm Tông, tuy không rõ tại sao hắn lại làm như vậy, nhưng nghĩ tới câu ngươi rất đẹp, ngươi rất đỏm kia, trong lòng lại không khỏi lo lắng.
- Chúng ta sẽ không sao. Ta sẽ chiếu cố Tiểu Bảo thật tốt, ngươi cẩn thận nhé. Không cần phân tâm quản chúng ta. Văn Thi Ngữ biết đại cục nghiêm trọng, không phải chuyện mình có thể nhúng tay, không nói thêm gì nữa.
- Được, các ngươi tự bảo trọng. Nhậm Kiệt khống chế chủ kỳ dừng lại, thả Văn Thi Ngữ và Cổ Tiểu Bảo xuống sau đó vọt trở về.
Văn Thi Ngữ nhìn thoáng qua phương hướng Cổ Thôn, sau đó mang theo Cổ Tiểu Bảo nhanh chóng bay về phía Minh Ngọc Hoàng Triều. - Vù... Hoa Thanh Thanh và Hoa Văn Triết dùng tốc độ cao nhất bay tới, đột nhiên khựng lại trên không trung, kéo theo một con gió lớn cuốn cát bay đá chạy. Hai người nhìn về phía Tiếu Kiểm Sát Thần Vương đang đứng thẳng trên bầu trời.
- Hừ! Để người rời đi, một mình ở lại. Vậy ngươi vĩnh viễn ở lại đây đi. Lần trước để ngươi đầu cơ trục lợi, lần này xem ngươi còn giở được trò gì? Chết đi. Hoa Văn Triết đột nhiên động thủ.
Hoa Thanh Thanh cũng không lập tức động thủ, trải qua chuyện lần này ả cũng không dám kinh thị chút nào.
Người này biết bọn họ đuổi tới, chẳng những không trốn, lại còn cố ý chờ ở đây. Còn để đồng bọn rời đi, để một mình đối chiến. Điều này khiến Hoa Thanh Thanh cảm thấy khó hiểu.
- Thắng là thắng, thua là thua. Uổng cho các ngươi tự nhận mình là sát thủ lợi hại nhất thế gian. Sát thủ các ngươi chưa đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, chẳng lẽ còn đi quản chuyện đầu cơ trục lợi giết người sao?
- Oanh... Trong lúc nói chuyện, Nhậm Kiệt khoát tay phát động Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Người khác cho rằng Nhậm Kiệt chỉ biết dựa vào trận pháp và pháp bảo, nhưng Nhậm Kiệt lại biết, sở dĩ hắn không ngừng đề thăng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ là vì nó có thể huy được lực lượng của hắn lên mức mạnh nhất.
Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vận chuyển, song long xuất hiện. Hoa Văn Triết tuy lợi hại, nhưng dù sao còn kém xa Thủy Phi Tường. Không thể xé rách đại trận trong nháy mắt.
Nhậm Kiệt cũng không ngừng lại nói tiếp: - Ngươi nói ra những lời này, chứng tỏ võ đạo của ngươi cũng chấm dứt. Không có tiền đồ gì. Có phải nhiều năm nay tu vi ngươi không gia tăng? Đó cũng là vì trạng thái cao nhất của tâm cảnh của ngươi chỉ có thể khiến ngươi đạt được tu vi như vậy. Nói thật, loại người không có tiền đồ, không có hy vọng như ngươi, chẳng khác nào ngồi ăn rồi chờ chết.
Nhậm Kiệt thở dài nói tiếp: - Thân là ngươi của tổ chức sát thủ, lại có thể nói ra những lời ngu xuẩn này. Ta thật lo lắng thay cho Tàn Hồn các ngươi. Nhìn ngươi là biết, Tàn Hồn cũng có chuyện như vậy.
Hoa Văn Triết biết mình bị Nhậm Kiệt chăm chọc, lập tức nổi giận đùng đùng. Nói mình thì cũng thôi đi, lại còn dám lôi cả Tàn Hồn vào nữa.
Nhưng Hoa Thanh Thanh lại nhíu mày, dường như có chút đồng ý, nhưng không biểu hiện gì.
Người này lại có thể khiến một kiện pháp bảo phỏng chế đề thăng uy lực kinh khủng bực này, hắn còn chưa xuất thủ mà lại có thể ngăn chặn được công kích của Hoa Văn Triết.
Hoa Thanh Thanh đột nhiên khoát tay, Thanh Diệp Kiếm Y đã nằm trên tay, tiếp đó biến thành Thanh Diệp Kiếm. Trong nháy mắt, người kiếm như hòa thành một thể, cả người Hoa Thanh Thanh như biến thành một thanh băng kiếm sắc bén.
Cuối cùng nàng cũng rõ, tại sao người này lại dám giết người của Đan Tiên Giáo, lúc trước bọn họ khinh thường hắn cho nên phải trả cái giá thảm trọng, nhưng mà bây giờ tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh nữa.
- Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, cho dù là con cháu dòng chính vô thượng đại giáo, Tàn Hồn ta cũng giết không ít. Người mà Tàn Hồn ta muốn giết, cho dù ông trời cũng không có người nào cứu được ngươi. Hoa Thanh Thanh lạnh lùng nói. Lực lượng thôi phát tới cực hạn, ngay sau đó biến thành một đạo lưu quang màu xanh, thời gian như trôi nhanh, trong nháy mắt đã tới gần Nhậm Kiệt. Không có bất kỳ tiếng động nào, tốc độ nhanh kinh khủng, một kiếm lặng lẽ chém ra.