Lực lượng thân thể Cổ Tiểu Bảo lúc này đã quá Thái Cực Cảnh tầng thứ ba, hơn nữa còn đang tăng lên, toàn thân tràn đầy lực lượng kỳ lạ. Hơn nữa lúc này Cổ Tiểu Bảo nắm giữ lại thân thể, trong người có tổ phù đặc thù không ngừng lưu động, làm lực lượng của hắn càng mạnh hơn.
Hắn ôm một cái, còn là ôm thật chặt, không phải Nhậm Kiệt không có cách, nhưng nếu mạnh mẽ đẩy hắn ra, lại sợ làm hắn bị thương.
Cho nên Nhậm Kiệt liền bị ôm lấy, ôm cứng ngắc, làm cho Nhậm Kiệt cười khổ không thôi.
- Hự... Phụt...
Lúc này, thân thể Thủy Chí Bằng bên kia bỗng cử động, thần hồn rách nát bị đuổi ra chạy trở về thân thể, liền phun ra vòi máu, tai mắt mũi miệng trào máu, thân thể vỡ vụn nhiều chỗ.
Bởi vì thần hồn bị tổn hại nghiêm trọng, làm hắn như đi đến cuối sinh mệnh.
Nhưng Thủy Chí Bằng không cố được, lốc xoáy thần hồn của người đeo mặt nạ cười kia hoàn toàn dọa hắn, đó là lực lượng vượt qua Thái Cực Cảnh, lại xuất hiện trên một tên chỉ mới Âm Dương Cảnh.
Rốt cuộc là sao, nhìn lại Kim Văn Thủy Mãng bị xuyên thủng đầu mà chết, nó có thể đấu một trận với Thái Cực Cảnh tầng ba, tầng bốn, vậy mà chết như thế.
May mắn đối phương không xông lên, cho nên Thủy Chí Bằng không chút do dự mở cửa ra khỏi không gian này, lao ra ngoài.
Tìm lão tổ, hiện tại chỉ có tìm lão tổ mới được.
- Sư phụ, hu hu hu, bọn họ ăn hiếp con... Hu hu...
Cổ Tiểu Bảo khóc thật là thảm, ngẫm lại một tên cao to đen hôi, nay cao đến 20 thước, lại khóc lóc như trẻ con, thật là quá quỷ dị.
- Tiểu Bảo... Tiểu Bảo...
Nhậm Kiệt bất đắc dĩ, vội quát lên:
- Con chờ chút nữa rồi khóc, không phải con muốn cứu gia gia hay sao, lập tức thả ta ra, chúng ta xử lý xong chuyện ở đây, mau nghĩ cách cứu gia gia con. Mau thả ta ra, bằng không sẽ không kịp nữa.
Vào lúc mấu chốt, Nhậm Kiệt nghĩ ra một cách, quả nhiên dùng được. Vừa nghe lời Nhậm Kiệt, tuy rằng Cổ Tiểu Bảo còn khóc, nhưng lập tức thả lỏng ra tay.
- Sư phụ, gia gia đã xảy ra chuyện, thiệt nhiều người vây công bọn họ....
Cổ Tiểu Bảo vung vẩy tay, kinh sợ nói.
- Ừ, ừm, con theo ta ra ngoài trước, sau đó từ từ nói chuyện gia gia con!
Nhậm Kiệt nói rồi, kéo Cổ Tiểu Bảo trực tiếp xông ra ngoài. Lúc này hắn đã ngừng vận chuyển đoạn phim Thánh nhân luận đạo, bởi vì 9 vạn linh ngọc thượng phẩm chỉ còn lại không đủ 2 vạn, hơn nữa đã cứu được Cổ Tiểu Bảo, số linh ngọc này rõ ràng không thể giúp mình đột phá cực hạn, Nhậm Kiệt tự nhiên sẽ không tiếp tục lãng phí.
Vừa nãy cho Thủy Chí Bằng đi ra, may mà bên ngoài còn đại trận, Nhậm Kiệt không sợ gì. Nhưng tránh cho xảy ra chuyện đột biến gì, lần này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc. Thủy Chí Bằng còn không sao, nhưng tuyệt đối không thể để Thủy Phi Tường trốn thoát.
Dùng cứu gia gia để trấn an Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Kiệt tiện tay không khách khí quét sạch mọi thứ còn dùng được trong không gian này. Bao gồm cả thi thể Kim Văn Thủy Mãng, thân thể Thiên Yêu Thú cỡ này đều là bảo bối, mình luyện chế dược phẩm trấn áp lực lượng Tu La cho lục thúc, vừa lúc dùng thứ này chiết xuất một bộ chủ dược.
Thủy Chí Bằng vừa đi ra, Nhậm Kiệt cũng lại xuất hiện bên trên Thiên Thủy Tông, lúc này đã bị hủy hoại gần hết.
- Lão tổ... Lão tổ cứu ta...
Lúc này, Thủy Chí Bằng thê thảm lao ra, nhìn thấy mọi thứ liền ngây người, đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại thế này, Thiên Thủy Tông sao vậy?
Càng làm hắn không dám tin, trời ạ, mình không hoa mắt chứ, lão tổ đang bị đại trận hộ tông công kích?
- Oành.... Bùm bùm...
Thủy Phi Tường vừa nhìn thấy Thủy Chí Bằng, liền giận dữ đỉnh điểm, ầm ầm chấn văng Hỏa Long, Thủy Long cùng công kích của hai trận pháp, mạnh mẽ xông tới cạnh Thủy Chí Bằng:
- Chí Bằng, sao... sao ngươi đi ra, xảy ra chuyện gì, không phải vừa rồi đã đoạt xá thành công hay sao?
- Phụt...
Thủy Chí Bằng lại phun máu:
- Lão tổ, tên mặt nạ cười kia... hắn... hắn không phải là người, hắn biết sử dụng lực thần hồn công kích, trục xuất ta ra khỏi thân thể tên đen kia, còn...
- Còn phải tính toán triệt để với các ngươi, các ngươi tổn thương đồ đệ của ta, còn muốn đoạt xá thân thể hắn.
Thủy Chí Bằng chưa nói xong, Nhậm Kiệt đã xuất hiện trên trời, cùng với hắn là Cổ Tiểu Bảo cao to đen hôi.
Nhậm Kiệt xuất hiện, trận pháp, Thủy Long, Hỏa Long, mọi công kích xung quanh đều ngừng lại.
Nhưng nó lại như bình tĩnh trước bão táp ập tới, đột nhiên yên lặng, đối lập với cảnh tượng Thiên Thủy Tông hủy diệt, Thủy Phi Tường cùng Thủy Chí Bằng bị đánh thê thảm, liền trở nên vô cùng khủng bố.
Áp lực vô hình, đè nén Thủy Phi Tường, Thủy Chí Bằng không thở nổi.
- Hắn... hắn lại là... đồ đệ của ngươi...
Thủy Phi Tường không thể tin được nhìn Nhậm Kiệt cùng Cổ Tiểu Bảo, điều này làm người ta khó tin, lúc này Thủy Phi Tường đột nhiên hiểu được.
- Hắn phải thừa kế truyền thừa thượng cổ, có tổ phù cùng truyền thừa, làm sao lại là đồ đệ của ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?
Thân thể Thủy Chí Bằng muốn tan vỡ, điên cuồng gào thét, hắn thật không hiểu nổi, rốt cuộc người đeo mặt nạ cười này là ai.
Ở Đông Hoang, lúc nào lại xuất hiện một kẻ khủng bố như vậy. Tông sư trận pháp cao cấp, khống chế trận pháp khủng bố đến mức khó tưởng tượng, chưa đạt Thái Cực Cảnh, lại sở hữu thân thể tay không xé nát Thiên Yêu Thú, càng khó tin là biết dùng thần hồn công kích mà lão tổ ngàn tuổi cũng không dám tùy tiện dùng.
- Đồ đệ... thì ra là vậy...
Lúc này, Văn Thi Ngữ luôn lo lắng ở vòng ngoài trận pháp, đột nhiên hiểu ra được.
Nhưng nhìn tên cao to đen hôi lớn gấp 10 lần Nhậm Kiệt lại run rẩy đi theo hắn, Văn Thi Ngữ muốn tắt tiếng.
Nhất là tên đen to con kia không ngừng co rút vào người đeo mặt nạ cười, bàn tay cũng to hơn người ta, lại muốn kéo tay người ta rúc vào trong, thật là quá... quá khó tưởng tượng...
- Chí Bằng, trốn...
Vào lúc này, Thủy Phi Tường kinh nghiệm già dặn đột nhiên kéo Thủy Chí Bằng, bất chấp mọi giá chuẩn bị xông ra.
Thật ra Thiên Thủy Tông đến lúc này, cơ nghiệp hủy sạch, hắn không còn nghĩ gì khác nữa. Vừa rồi hắn liều mạng, là vì muốn tranh thủ thời gian cho Thủy Chí Bằng. Nếu như Thủy Chí Bằng cướp lấy thân thể tên đen kia, hai người bọn họ liên thủ, trình độ trận pháp của người này có mạnh cỡ nào cũng chưa chắc ngăn cản được. Nhưng tiêu hao tất cả của cải Thiên Thủy Tông, kết quả cuối cùng là Thủy Chí Bằng vẫn không đoạt xá thành công.
Thế cục hôm nay, Thủy Phi Tường rõ ràng, không đi thì nhất định phải chết.
Lúc này hắn không dám coi đối phương là một kẻ chưa đến Thái Cực Cảnh, trong mắt hắn, tên này tuyệt đối không kém hơn lão tổ ngàn tuổi, thậm chí còn càng khủng bố hơn.
Ở bên trong động phủ Trường Hồng đạo nhân, đám người mình liên hợp Tàn Hồn, cuối cùng cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi, hôm nay Thiên Thủy Tông đã bị phá hủy, không trốn thì nhất định phải chết....
- Thiên Thủy Hủy Diệt, Cửu Cửu Quy Nhất. Oành....
Trốn, lúc này không phải muốn trốn là được, đến trình độ này, nhất định phải giết bọn họ.
Vừa nãy đột nhiên ngừng lại, chính là bởi Nhậm Kiệt đang ấp ủ, lúc này đột nhiên phát động, phát huy đại trận hộ tông đến cực hạn, như kích nổ nó. Đồng thời ngưng tụ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thành một.
Đại trận hộ tông Thiên Thủy Tông đã trải qua mấy ngàn năm củng cố, kích nổ bằng phương thức hủy diệt, bộc phát uy lực không thể tưởng tượng.
Nháy mắt liền cuốn lấy Thủy Phi Tường, Thủy Chí Bằng muốn chạy trốn.
- A.... Sao lại như vạy, lão tổ, đại trận hộ tông của chúng ta, tại sao... Tại sao.... Bùm...
Thủy Chí Bằng còn không hiểu, khó tin nhìn đại trận hộ tông như hủy diệt tập kích bọn họ, gào lên liền thân thể vỡ vụn.
Bản thân Thủy Phi Tường khó bảo toàn, tuy rằng Thủy Chí Bằng ở ngay bên cạnh, hắn cũng không cách nào che chở, bởi vì đại trận hộ tông bùng nổ, uy lực hủy diệt quá khủng bố.
- Chí Bằng!
Thủy Phi Tường gầm lên, hắn cũng muốn biết tại sao, vùng vẫy sinh tồn ở Đông Hoang, không phải không nghĩ tới có một ngày sẽ chết, sẽ bị người ta giết. Nhưng chưa từng ngờ tới lại chết trên đại trận hộ tông của nhà mình.
- Lão tổ liều mạng với ngươi...
- Trễ rồi! Oành...
Liều mạng, nếu như ngay từ đầu Thủy Phi Tường đã liều mạng, Nhậm Kiệt còn không thể mượn Thánh nhân luận đạo hoàn toàn khống chế đại trận hộ tông, không thể kích nổ, khí thế hủy diệt tập kích hắn, có lẽ Nhậm Kiệt cũng phải rơi vào nguy hiểm. Nhưng đánh đến giờ, Thủy Phi Tường liên tiếp bị trọng thương, không còn Định Thủy Bảo Châu, trước đó vì giúp Thủy Chí Bằng đoạt xá đã tiêu hao rất lớn, lúc này nhìn Thiên Thủy Tông hủy diệt, cộng thêm tình huống thế này, hắn muốn liều mạng cũng trễ rồi.
Nhậm Kiệt lạnh lùng nói, nháy mắt nguồn nước Thiên Thủy Tông ngưng tụ, đè xuống, ầm ầm nổ tung, nổ bay Thủy Phi Tường xông tới liều mạng.
Sau đó là một đạo hào quang, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cửu cửu quy nhất, giống như một con rồng đen trực tiếp xuyên qua Thủy Phi Tường.
Bùm...
Cuối cùng tự bạo cũng không kịp, lão tổ Thiên Thủy Tông này bị đánh chết.
OÀNH...
Bởi vì cuối cùng Nhậm Kiệt vận dụng đại trận hộ tông với phương thức hủy diệt, dung hợp Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thành lực lượng duy nhất, cuối cùng đánh chết lão tổ Thiên Thủy Tông. Cho nên vừa kết thúc, đại trận xung quanh Thiên Thủy Tông lập tức biến mất.
Chấn động ầm ầm, bầu trời Thiên Thủy Tông liền sụp xuống, bao gồm cả không gian độc lập vốn đã không ổn định sau một chiêu vừa nãy, cũng mất đi chống đỡ mà vỡ nát.
Ầm ầm sụp đổ xuống dưới, bên dưới là Thủy Thiên Nhất Sắc Thành, tòa thành to lớn còn không ít người chưa kịp rút lui.
Mấu chốt là có không ít người không nỡ rút lui, đối với bọn họ, đây là chỗ sinh sống đời đời.
- Dời đi!
Nhậm Kiệt vừa thấy bầu trời muốn sụp xuống, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ nháy mắt bao phủ, sau đó mạnh mẽ vận chuyển lực lượng, lợi dụng trận pháp Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cưỡng chế di chuyển ra xa mấy dặm, ầm ầm nện xuống cách Thủy Thiên Nhất Sắc Thành mười mấy dặm, đập nó thành cái hố sâu không đáy.
Bên ngoài Thủy Thiên Nhất Sắc Thành ầm ầm chấn động, bụi mù bốc lên, mọi người xung quanh cũng nhìn thấy một cảnh tượng.
Thi thể Thủy Phi Tường bị đánh xuyên qua vẫn còn đó, cả Thiên Thủy Tông đã biến mất. Trên bầu trời còn một người đứng, đeo mặt nạ cười kỳ quái, tuy rằng pháp lực đã bình ổn, nhưng loại bình tĩnh này khiến người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố.
Còn ở sau hắn, là một tên cao to đen lớn đến 20 thước, lại sợ hãi rúc vào cạnh hắn.
Không xa đó, còn có một mỹ nữ đang đứng.
Cảnh tượng này làm cho mọi người trốn ra khỏi Thủy Thiên Nhất Sắc Thành đều ngây ngốc, không ai ngờ tới, đường đường Thiên Thủy Tông mà hôm nay bị một người tiêu diệt hoàn toàn, trở thành quá khứ.
Đó là người ư?
Con người sao làm được thế này, nếu nói là tông môn khác dốc sức tấn công, chém giết giữa tông môn, Thiên Thủy Tông có bị diệt thì cũng thôi, nhưng bây giờ chỉ có một người đánh lên, cuối cùng nhìn tình huống chỉ là vì cứu đồ đệ.
Khủng bố, quá khủng bố.
Chẳng lẽ người này là lão tổ ngàn tuổi, không thể nào, lão tổ ngàn tuổi làm sao có thể rời tông môn, như vậy sẽ dẫn tới lôi kiếp.
Hơn nữa trong Thủy Thiên Nhất Sắc Thành cũng có người ánh mắt không kém, đều nhìn thấu người đeo mặt nạ cười kia chỉ là Âm Dương Cảnh, không phải Thái Cực Cảnh, càng làm người ta khó tin.
- Vừa nói vừa đi, chúng ta đi!
Trong lúc mọi người ngẩn ngơ, Nhậm Kiệt nói Cổ Tiểu Bảo một tiếng, dẫn Cổ Tiểu Bảo cùng Văn Thi Ngữ cũng chưa kịp hồi thần, nháy mắt rời khỏi đây, để lại mọi người Thủy Thiên Nhất Sắc Thành bị dọa đến không động đậy, thật lâu không thể bình tĩnh.