Sao lại thế này, không phải lập tức nguy hiểm, là uy hiếp từ từ, chẳng lẽ có người muốn chầm chậm cắn nuốt thần hồn Cổ Tiểu Bảo?
Không thì sao lại luôn có vẻ muốn sụp đổ, nhưng tình hình hiện giờ quá nguy hiểm.
Nếu như không cần gấp như thế, Nhậm Kiệt dựa vào cảnh giới hiện tại, từ từ là có thể tra xét ra d không gian độc lập, dù sao không gian độc lập này không lớn như Cửu Âm Tông.
Nhưng bây giờ rắc rối là không có thời gian chờ, từ từ thăm dò.
Tuy rằng Thiên Thủy Tông không có uy hiếp lớn, nhưng miễn cưỡng dựa vào hai đại trận pháp áp chế Thủy Phi Tường, dấu ấn thần hồn của Cổ Tiểu Bảo có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Bất đắc dĩ, đành phải thúc đẩy đoạn phim Thánh nhân luận đạo trong thức hải. Bởi vì lần trước điên cuồng, hiện tại bản thân Nhậm Kiệt cũng sợ mở ra đoạn phim này, tiêu hao đã đến mức khủng bố.
Quả nhiên, chỉ vừa mở ra, lực thần hồn của Nhậm Kiệt liền tăng vọt, lại có xu thế muốn đột phá Thái Cực Cảnh đỉnh phong.
Nhưng linh ngọc vơ vét được từ Cửu Âm Tông lại tiêu hao khủng bố, nháy mắt đã mất mấy ngàn linh ngọc thượng phẩm.
Nên nhớ, đây là linh ngọc thượng phẩm.
Oành...
Nhậm Kiệt không dám chậm rtễ, mượn Thánh nhân luận đạo tra xét xung quanh. Dưới cảnh giới này, không gian xung quanh trở nên vô cùng rõ ràng, thấy rõ có một chỗ không gian độc lập ẩn giấu.
- Mở...
Lực thần hồn ầm ầm vận chuyển, không gian độc lập của Thiên Thủy Tông nháy mắt mở ra.
- Chí Bằng cẩn thận... Cản hắn lại... Là ai, là ai nói cho ngươi biết, ngươi làm sao mở ra được, làm sao...
Lúc này, Thủy Phi Tường bị áp chế liền rống lên, bởi hắn phát hiện người đeo mặt nạ cười kia lập tức mở ra không gian của Thiên Thủy Tông.
Quả thật như đang trong nhà mình, ngay cả nhà mình cũng không nhẹ nhàng như thế. Bởi vì vừa nãy lão đi ra từ trong đó, cố ý gia cố, dù biết phương pháp cũng khó mà mở ra, nhưng nhưng đối phương trực tiếp mở ra được.
Cộng thêm lúc này đại trận hộ tông tập kích hắn, Thủy Phi Tường nhắc nhở Thủy Chí Bằng, đồng thời phiền muộn rống giận. Không thể hiểu nổi, tên này còn quen thuộc hơn bọn họ, như là chạy đến địa bàn của hắn.
Ầm ầm bước vào không gian, Nhậm Kiệt liền ngẩn người, tuy rằng không gian trong này không có 5 ngọn núi linh ngọc như Trường Hồng đạo nhân, nhưng lợi dụng vô số linh ngọc bày ra trận pháp, phần lớn đã tiêu hao hết, nhưng vẫn nhìn ra dấu tích.
Mà ở trung tâm, có thể thấy một người khổng lồ màu đen, thân hình cao mười mấy thước, tỏa ra phù văn đặc thù, không ngừng chớp động.
Ở một bên kia trận pháp, là Thủy Chí Bằng ngồi đó, nhưng lực thần hồn tra xét phát hiện, Thủy Chí Bằng chỉ còn có thể xác, nói thẳng ra là hắn đã chết.
Đã chết, đây là...
Nhậm Kiệt lập tức hiểu ra chuyện gì, bởi vì trận pháp này là để phụ trợ Thủy Chí Bằng đoạt xá thân thể Cổ Tiểu Bảo.
Đệch!
Nhậm Kiệt hoàn toàn không ngờ, Thủy Chí Bằng đã đột phá Thái Cực Cảnh lại đi đoạt xá thân thể Cổ Tiểu Bảo, khó trách vừa rồi cảm thấy không đúng, nghĩ sao cũng không rõ, bây giờ mới rõ ràng.
Hơn nữa phát hiện lúc này Cổ Tiểu Bảo như đang tiếp nhận truyền thừa nào đó, một cỗ lực lượng thần bí trong hư không đang trút lên người hắn, sau đó được trợ giúp từ đại trận do Thiên Thủy Tông tập trung tất cả lực lượng bố trí, hắn trực tiếp đột phá đến Thái Cực Cảnh. Người bình thường đột phá đến Thái Cực Cảnh cần trải qua tâm kiếp, nhưng Cổ Tiểu Bảo trực tiếp nhận lấy truyền thừa huyền diệu, hoàn toàn không cần để ý.
Hơn nữa tổ phù trên người hắn chớp động, thân thể hắn to ra một vòng, đồng thời càng thêm cường tráng, chỉ là lúc này Cổ Tiểu Bảo có vẻ cực kỳ đau khổ.
- A... Sư phụ... Tiểu Bảo rất khó chịu....
- Đừng ăn hiếp ta, sư phụ...
- Gia gia, sư phụ...
Cổ Tiểu Bảo khóc lóc gào thét, ôm đầu mình, tuy rằng thân hình cao to có lực lượng khủng bố, nhưng giọng nói lại làm người ta tan nát cõi lòng.
Nhất là Nhậm Kiệt vừa vào liền biết rõ mọi chuyện, nghe Tiểu Bảo còn gọi mình, trong lòng Nhậm Kiệt cũng tê rần. Lúc này dưới cảnh giới Thánh nhân luận đạo, mắt hắn nhìn rõ trong người Cổ Tiểu Bảo có hai cỗ lực thần hồn, một cỗ vô cùng mạnh mẽ, muốn chiếm lấy thân thể. Một cỗ khác đang hết lòng chống cự, nhưng sắp không được.
- Tiểu Bảo, kiên trì, sư phụ đến đây!
Nhậm Kiệt nói, lập tức xông vào trung tâm trận pháp.
- Oành.... Khè.... Khè.... Bùm...
Ngay lúc này, bên dưới bỗng có một cái bóng to lớn vọt lên, kéo theo tiếng khè khè, cắn xuống Nhậm Kiệt.
Mùi tanh ập tới, một con mãng xà nước to lớn xông lên, đây là yêu thú trấn tông Thiên Thủy Tông, một con Kim Văn Thủy Mãng. Toàn thân chớp động đường vân màu vàng, dài hơn trăm thước, chỗ to nhất đến 20 thước, há miệng to lớn cắn xuống Nhậm Kiệt.
Chỉ là há miệng phát ra mùi tanh đã có chứa độc tính, đủ làm Âm Dương Cảnh ngất xỉu.
Lúc này Nhậm Kiệt chìm trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, đã sớm cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Yêu Thú này. Huống gì lúc Thủy Phi Tường rống giận ngăn cản mình, ngoài hắn ra thì Thiên Thủy Tông đã không còn Thái Cực Cảnh, dù không tra xét được, Nhậm Kiệt cũng đoán ra có vấn đề.
Nhưng lúc này Nhậm Kiệt không hề tránh né, ầm ầm xông lên, Kim Văn Thủy Mãng càng há to miệng, trực tiếp nuốt lấy Nhậm Kiệt.
- Xẹt... Bùm...
Nhưng tiếp theo, đầu Kim Văn Thủy Mãng nổ ầm ầm, bị Nhậm Kiệt mạnh mẽ đục xuyên qua đầu.
Kim Văn Thủy Mãng nuốt lấy Nhậm Kiệt, muốn dựa vào nọc độc, lực lượng cơ thể áp chế Nhậm Kiệt.
Uy lực bản thể của Thiên Yêu Thú cực kỳ nguy hiểm đối với Thái Cực Cảnh ngang cấp, đáng tiếc là nó đi nuốt Nhậm Kiệt, có thân thể Thái Cực Cảnh tầng thứ tám. Lúc này lực thần hồn càng mạnh mẽ không ngừng đánh và Pháp Thần, mạnh mẽ xé đầu nó xông ra ngoài.
Nhậm Kiệt không để ý Kim Văn Thủy Mãng kêu thảm rơi xuống, đã vọt tới cạnh Cổ Tiểu Bảo.
- Tiểu Bảo!
Rầm...
Nhậm Kiệt vừa đến gần, bỗng nhiên ánh mắt Cổ Tiểu Bảo chợt lóe sáng lạnh, nắm đấm ầm ầm đánh thẳng vào Nhậm Kiệt.
Lúc này thân thể Cổ Tiểu Bảo đã đến Thái Cực Cảnh, đánh ra một quyền, vô cùng hung hãn.
Bụp! Nhậm Kiệt nhấc tay, bàn tay nhỏ gấp mười lần lại trực tiếp nắm lấy quả đấm của Cổ Tiểu Bảo, khó mà động đậy.
- Ngươi...
Thần sắc Cổ Tiểu Bảo biến đổi, không thể tin nổi thân thể mạnh mẽ của người mặt nạ cười này, rõ ràng không đạt đến Thái Cực Cảnh, thân thể này... sao khủng bố vậy chứ.
Lúc ở động phủ Trường Hồng đạo nhân, tuy rằng nhìn thấy Nhậm Kiệt đánh chết Thủy Trạch Xuyên, bọn họ cũng bị đánh thảm, nhưng bọn họ không có chân chính giao đấu với Nhậm Kiệt, vẫn cho rằng người đeo mặt nạ cười này chỉ có trận pháp lợi hại, mặt khác thì mạnh cỡ nào cũng có hạn, có thể giết Thủy Trạch Xuyên là bởi lúc đó hắn bị Hoa Thanh Thanh trọng thương, nhưng mà...
- Muốn đoạt xá thân thể đồ đệ ta, cút ra ngoài!
Nhậm Kiệt ngăn cản nắm đấm của Cổ Tiểu Bảo, giận dữ gầm lên.
Nhậm Kiệt cảm nhận 9 vạn linh ngọc thượng phẩm vơ vét từ Cửu Âm Tông đã tiêu hao phân nửa, không dám rề rà nữa, mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo gầm lên, lực thần hồn tạo thành dao động khủng bố, đánh mạnh vào thần hồn Thủy Chí Bằng.
Tựa như gió lốc quét qua, lúc này Thủy Chí Bằng vẫn chưa hoàn toàn đoạt xá Cổ Tiểu Bảo, bị thổi một cái, thần hồn bị tổn thương nghiêm trọng.
Thần hồn của hắn bị mạnh mẽ chấn văng ra ngoài.
- A...
Thần hồn rời khỏi người Cổ Tiểu Bảo, bị đánh cho trăm ngàn lỗ thủng, đau đớn này vượt xa tổn thương thân thể, Thủy Chí Bằng hét thảm, vẫn còn muốn xông trở vào.
- Cút...
Lại một tiếng gầm, lực thần hồn của Nhậm Kiệt ngưng tụ thành lốc xoáy thần hồn quét tới.
- Không thể nào, cho dù lão tổ ngàn tuổi cũng không thể biết vận dụng lực thần hồn công kích... A...
Thần hồn của Thủy Chí Bằng nhìn lốc xoáy cuốn tới, quả thật muốn khóc.
Nếu lại bị gió lốc thần hồn đánh trúng, hắn thật sẽ hồn phi phách tán, dù sao hắn vừa mới đạt tới Thái Cực Cảnh, thần hồn không mạnh bao nhiêu, vừa rồi đoạt xá đã tiêu hao rất lớn, chưa kịp chân chính nắm giữ thành công, đã trực tiếp bị Nhậm Kiệt đánh ra ngoài.
Chỉ là nhìn Nhậm Kiệt có thể phát động công kích thần hồn, tạo thành gió lốc thần hồn khủng bố, đánh chết Thủy Chí Bằng cũng không ngờ.
Thái Cực Cảnh, vừa mới tiếp xúc tu luyện thần hồn, chỉ có hể không ngừng tu luyện hoàn thiện, căn bản chưa nghe có thể làm được đến cỡ này, vốn cho là mọi chuyện chắc ăn, nhưng lại thành thế này.
Đây là chuyện gì vậy.
Hơn nữa người này chỉ là thân thể đạt tới Thái Cực Cảnh, tu vi rõ ràng còn là Âm Dương Cảnh, nhưng...
Lúc này ngàn cân treo sợi tóc, căn bản không cho phép Thủy Chí Bằng suy nghĩ tiếp, lực thần hồn hóa thành tia sáng tránh né gió lốc thần hồn đánh tới, vù một cái nhập vào cơ thể hắn ở bên kia.
- Tiểu Bảo... Sư phụ đến rồi, Tiểu Bảo...
Nhậm Kiệt liên tiếp thúc đẩy lực thần hồn gần tới Pháp Thần Cảnh đánh ra, áp lực cũng không nhỏ, nhưng cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi thần hồn Thủy Chí Bằng ra khỏi cơ thể Cổ Tiểu Bảo, sau đó lập tức đánh thức Cổ Tiểu Bảo.
- A...
Thân thể Cổ Tiểu Bảo vừa mất đi thần hồn Thủy Chí Bằng liền trở nên si ngốc, ngay sau đó ánh mắt lại trong suốt, liền khóc òa lên, ôm lấy Nhậm Kiệt:
- Sư phụ, sư phụ, ngài mau đi cứu gia gia. Sư phụ, bọn họ ăn hiếp Tiểu Bảo... Tiểu Bảo sợ lắm...