Tà Thiếu Dược Vương

Chương 48: Giết chóc




Trò chơi thời gian, lại dám nói với bổn vương đây là trò chơi thời gian. Lão nhân mặt cười như muốn bạo phát, cái ông nội ngươi, bổn vương tung hoành thiên hạ ai mà không sợ, cho dù những đế vương kia nghe tên bổn vương cũng kinh hồn táng đảm, tiểu tử này lại dám nói hắn đây là trò chơi thời gian.

Hắn coi mình là ai, trò chơi thời gian, đáng ghét. Lão nhân mặt cười vốn tưởng mình đã nhìn thấu Nhậm Kiệt, lại không nghĩ tới tiểu tử này...

- Cái ông nội ngươi, tiểu tử ngươi cố ý chọc tức bổn vương, muốn biết tin tức từ chỗ bổn vương sao, chẳng lẽ ngươi không sợ bổn vương giết ngươi? Nói xong, lão nhân mặt cười thu liễm khí tức, hắn đứng đó mà dường như không tồn tại vậy. Không có sát khí, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác kinh khủng.

Sát thủ lấy giết người làm mục đích tồn tại.

- Ngay cả Nhậm gia ngươi cũng có thể lui tới tự nhiên, muốn giết ta không phải đơn giản sao?

Nhậm Kiệt lòng trầm xuống, bởi vì cảm giác này rất không thoải mái, giống như bị Tử Thần, hay Diêm Vương phán quyết vậy. Hắn không phủ nhận, còn cố ý kích thích lão nhân mặt cười, muốn đạt được tin tức, nhưng cũng không nhiều lời, trực tiếp đi đến trước người lão nhân mặt cười, nhét hộp Huyền Âm Kiếm vào tay lão nói:

- Nhận thua đi, chúng ta bắt đầu, chẳng lẽ ngài không muốn thử cảm giác chữa trị Linh khí thượng phẩm sao?

- Cái ông nội ngươi... Lão nhân mặt cười lại khôi phục bình thường, tức giận mắng.

Nhìn Huyền Âm Kiếm trong tay mắng: - Này con mẹ ngươi chữa là có ý gì, vừa mở là âm sát khí thoát ra, cái thứ vô dụng này ngươi còn không ném đi. Còn có, bổn vương tuy hiểu luyện khí, nhưng cũng chỉ hơn đám Luyện Khí rèn mấy thanh sắt kia một chút mà thôi, miễn cưỡng đạt tới trung cấp Linh Khí sư, lúc lợi hại nhất cũng chỉ luyện chế được Linh khí trung phẩm. Chưa trị cái thứ này khó gấp mười lần, cho dù Linh Khí sư đỉnh cấp cũng không có biện pháp...

- Thua còn nói nhảm nhiều như vậy, ta nói thế nào ngài làm thế ấy, nếu không sao gọi là chứng kiến kỳ tích chứ?

Nhậm Kiệt xua tay, bảo lão nhân mặt cười đừng nói nhảm, nhanh theo lời hắn mà làm.

Lại một câu nhận thua, lão nhân mặt cười lại muốn bạo phát, được, phụ tử các ngươi thật con bà nó lợi hại.

Bổn vương đã nói rõ với ngươi, bổn vương cũng muốn nhìn, tiểu tử ngươi làm sao có thể chữa trị cái thứ rác rưởi này thành Linh khí thượng phẩm? Ngươi cho rằng mình toàn năng sao, nếu ngươi làm được như vậy, so với Thiên Khí sư luyện chế Lăng Thiên Bảo Khí, còn trâu gấp trăm lần đấy.

- Trước khi mở phong ân, đầu tiên dùng pháp lực ngưng tụ trận pháp, sử dụng bản mạng chi hỏa của bản thân rèn luyện, bởi vì nó gần như là Linh khí thượng phẩm, cho nên không nên tự mình luyện chế. Đầu tiên khống chế tốt mấy chuyện, một là, tuyệt đối không thể cho âm sát khí tản mất, nhất định phải bảo trì giữ được nó mạnh nhất, lúc luyện chế...

Nhậm Kiệt cũng không muốn kéo dài thời gian, bắt đầu chỉ huy lão nhân mặt cười làm việc.

Nhậm Kiệt tuy rằng cảnh giới gia tăng, nhưng cũng chỉ là một bước nhỏ, cho dù luyện ra Linh khí thượng phẩm hắn cũng không thể nhìn thấu, nhưng sau khi tìm hiểu phương pháp chữa trị kia, hắn lại có nắm chắc.

Từng bước làm theo y, động tác lão nhân mặt cười cực nhanh, từng bước hoàn thành yêu cầu của y.

Dần dần xung quanh lão nhân mặt cười, âm sát khí trong Huyền Âm Kiếm dần dần bị dẫn động, lưu chuyển một cách độc đáo. Cảm giác này giống như cấy ghép khí quản cho người sống, vốn khí quản cắt đi sẽ chết. Hiện tại cũng giống tình huống như vậy. Huyền Âm Kiếm chỉ còn kém một bước là sẽ hoàn thành, chỉ cần mở phong ấn trong Linh khí trung phẩm thì sẽ hư.

Mà Nhậm Kiệt đầu tiên bảo lão nhân mặt cười dùng lực lượng cường đại, từng bước dẫn âm sát khí ra, từng chút từng chút mở phong ấn Huyền Âm Kiếm, không đến mức sụp đổ trong nháy mắt, sau đó mới tiến hành cải biến.

Tiếp đó sửa chữa bên trong, Huyền Âm Kiếm là phế phẩm, khẳng định bên trong có chỗ còn sai sót. Mà người có gan luyện chế Linh khí thượng phẩm khẳng định cũng không quá kém, sai lầm nhỏ như vậy rất khó tìm, nếu không phải cảnh giới cực cao thì rất khó phát hiện được, đây cũng là nguyên nhân chữa trị khó hơn luyện chế. Mà Nhậm Kiệt lại rõ ràng biết rõ nơi nào có vấn đề, trực tiếp bảo lão nhân sửa chữa.

Chỉ sửa vài điểm, khí tức trên Huyền Âm Kiếm đã thay đổi, tiếp đó Nhậm Kiệt bảo lão nhân mặt cười chữa trị những chỗ khác.

Chi tiết càng lúc càng nhỏ, tỉ mỉ tới mức dù Linh Khí sư đỉnh cấp cũng khó phát hiện, chính vì những chi tiết nhỏ này, mới khiến cho Huyền Âm Kiếm luyện chế thất bại, mà bây giờ ngay cả những chi tiết nhỏ kia Nhậm Kiệt cũng tìm ra. Chỉ cần hơi tu chỉnh, cũng không cần thêm vào tài liệu khác.

Thời gian từng chút trôi qua, lúc đầu lão nhân mặt cười còn cảm thấy nực cười, thầm nghĩ tiểu tử này không biết mình có bao nhiêu cân lượng, còn muốn hoang tưởng đi chữa trị phế phẩm của Linh khí thượng phẩm, nhưng dần dần lão cũng bị chìm đắm vào đó.

Nhậm Kiệt chỉ nói cho lão biết làm thế nào, Nhậm Kiệt bây giờ còn chưa tới cảnh giới lão, tuy rằng cũng không biết những chi tiết nhỏ kia thế nào, nhưng mà lão nhân mặt cười thì khác.

Thì ra lại có thể khống chế lực lượng chữa trị như vậy, đúng là quá thần kỳ.

Lại có thể phân ra khống chế bản mạng chi hỏa, lại có thể...

Bất tri bất giác, lão nhân mặt cười phát hiện có rất nhiều chỗ lão có thể học được, mặc dù chữa trị Linh khí thượng phẩm, nhưng trong đó liên quan đến khống chế lực lượng, trận pháp, phù văn...

- Tốt, cuối cùng là thu nạp, đúng, thừa dịp lúc này còn chưa luyện chế xong, dùng lực lượng khắc xuống bốn điểm. Khi Nhậm Kiệt nhắc nhở chữa trị sắp xong, lão nhân mặt cười cũng giật mình.

Giờ phút này mới đột nhiên bừng tỉnh, còn chưa tới một can giờ, vậy mà đã sắp sửa xong...

Hoàn thành, thật sắp hoàn thành, con bà nó, hơn nữa còn là mình tự tay hoàn thành, này... Này là thật sao?

Lão nhân mặt cười không dám tin tất cả đều là thật, nhưng sự thật lại mồn mồn trước mắt, lão không thể không tin.

Thiên Khí sư? Có thể luyện chế ra Lăng Thiên Bảo Khí đủ để trấn quốc, chẳng lẽ tiểu tử này là...

Một khắc cuối cùng, trong lòng vô cùng khiếp sợ, cũng không dám phân tâm, bởi vì giờ khắc này lão cũng hoàn toàn đầu nhập vào đó, đây là hành động trước giờ lão chưa từng làm qua, tuy rằng lão đủ mạnh, nhưng dù sao cũng không phải chuyện mình am hiểu.

- Oanh... Ông... Cuối cùng một tiếng kiếm minh vọng lên, trong nháy mắt tất cả âm sát khí ngưng tụ, Huyền Âm Kiếm đã chưa trị xong, khi âm sát khí rót vào trong xong, có thể thấy được rõ ràng bốn điểm.

Mặc dù là mình tự tay chữa trị, nhưng khi sau khi chữa trị xong chuôi Linh khí thượng phẩm này, lão nhân mặt cười đầu tiên nhìn về phía Nhậm Kiệt như nhìn quái vật vậy.

- Ông nọi nhà ngươi, mau nói cho ta biết, tiểu tử ngươi có phải Thiên Khí sư hay không?

Thiên Khí sư, ở Minh Ngọc Hoàng Triều chính là loại nhân vật tồn tại trong truyền thuyết, cũng là tầng thứ trong truyền thuyết.

Nhậm Kiệt tiếp nhận Huyền Âm Kiếm, vô cùng hài lòng, đồng thời nói:

- Nếu bây giờ ta là Thiên Khí sư, vậy cũng không cần nhờ lão, chỉ là nghênh ngang ở Ngọc Kinh Thành ngoài ý muốn tìm được phương pháp tu bổ thôi.

Lão nhân mặt miệng thì hỏi vậy, nhưng cũng cho rằng không có khả năng, bởi vì Thiên Khí sư tôn quý bực nào, nếu tiểu tử này là Thiên Khí sư thật, vậy chỉ cần một câu sẽ có vô số cường giả, cường giả siêu cấp đi theo hắn.

- Hừ, chỉ có chút thay đổi mà lỗ mũi sắp nổ rồi. Hả, có người đến chúng ta đi. Vốn lão nhân mặt cười còn muốn hỏi, Nhậm Kiệt sao có thể biết được phương pháp tu bổ toàn diện như vậy, nếu biết phương pháp tu bổ toàn diện như vậy, cho dù thực lực hắn yếu ớt, nhưng chỉ cần đạt tới Âm Dương Cảnh là có thể tu bổ. Tuy nhiên hắn nhận thấy có người tới, khoát tay mang theo Nhậm Kiệt phóng lên cao.

Lần này Nhậm Kiệt cũng không có cảm giác nửa tỉnh nửa mơ trong lúc trước nữa, hắn nhận ra mình ở ngay cạnh lão nhân mặt cười, bị một tầng lực lượng ấm áp bao bọc, nhanh chóng xẹt qua không trung.

Ngay lúc lão nhân mặt cười mang Nhậm Kiệt rời đi, trong bầu trời xuất hiện mấy đạo khí tức mạnh mẽ, tuy nhiên hơn phân nửa đều dùng pháp bảo phi hành.

- Sao lại thế này, mới vừa rồi rõ ràng còn cảm nhận được khí tức Linh khí thượng phẩm cơ mà. - Ở nơi rừng núi hoang vắng này, chẳng nhẽ có người luyện khí?

- Không giống như luyện khí nha, kỳ quái.

...

- Tuy rằng hôm nay không thể đột phá tiếp, nhưng cuối cùng cũng sửa xong chuôi Huyền Âm Kiếm này, cảm tạ.

Khi nói chuyện Nhậm Kiệt đã cất Huyền Âm Kiếm vào trong túi trữ vật, Nhậm Kiệt hiện tại tạm thời sử dụng túi trữ vật của Thường lão tứ, phát hiện cái túi trữ vật này rất tiện lợi, cho nên hắn càng mong mỏi phải nhanh đạt tới Chân Khí Cảnh để mở cái nhẫn gia chủ trong tay mình ra.

- Cái gì mà hôm nay không thể đột phá tiếp? Nghe những lời chút thất vọng này của Nhậm Kiệt, lão nhân mặt cười lập tức khựng lại trên không trung. Trong lòng lại nổi giận, tiểu tử này nói Mê Hồn Trận lần này còn không bằng Bát Phương Tuyệt Sát kia, lại thất vọng không để hắn đột phá.

- Cái ông nội ngươi, ngươi tưởng đột phá dễ như ăn cơm uống nước sao, ngươi muốn đột phá là đột phá, mỗi tối đột phá một tầng, ngươi cho rằng ngươi là ai a! Lão nhân mặt cười không nhín nổi cơn giận.

Nhậm Kiệt lần này cũng không chọc giận lão nhân mặt cười, chỉ thành thật nói: - Nếu hai ngày ta tu luyện hơi có chút vận khí và linh ngộ thì sẽ đột phá, nếu được như tuyệt sát trận lần trước thì lần này có thể đột phá rồi.

Con bà nó, vừa nghe lời này lão nhân mặt cười lại hối hận, mình đã nhẽ phải nên băt 1000 con Mê Hồn Yêu Hầu, sau đó ném tiểu tử này vào xem hắn làm gì.

Tên hỗn đản này, đây không phải là chỉ vào hòa thượng mắng con lừa ngốc đâu, người khác nghe nghe tên mình bị dọa đái ra quần, không ai dám nhìn mình, hắn chẳng những bảo mình giúp hắn tu bổ miễn phía, còn ngại mình chuẩn bị sơ sài.

Không đủ áp lực đúng không, được...

Đột nhiên, lão nhân mặt cười quay đầu nhìn về phía hướng đông nam, lúc này là trời tối, nhưng ánh mắt của lão dường như xuyên qua khoảng cách xa xôi nhìn về chỗ kia.

- Giết mấy con khỉ yêu nho nhỏ không đủ đã nghiền đúng không, tiểu tử ngươi gan rất lớn đúng không, vậy để cho bổn vương xem năng lực chịu đựng của ngươi thế nào... Lão nhân mặt cười nói xong, sau đó mang Nhậm Kiệt vọt về hướng đông nam.

Tôn Gia Trấn có hơn 300 hộ, hơn hai ngàn người trong một cái trấn nhỏ, giờ phút này mọi người đều đang say giấc.

Nhưng ở đầu đông Tôn Gia Trấn, trong đại viện thủ phủ Tôn Trúc lại truyền tới tiếng kêu sợ hãi.

- A... A... ngươi không phải người... ngươi ngay cả con nít mới sinh cũng không tha... Ngươi, á... Gần năm mươi tuổi, Tôn Trúc cũng đạt tới Chân Khí Cảnh tầng thứ hai, mọi năm đều lang bạt bên ngoài, về sau trở lại Tôn Gia Trấn đảm nhiệm trấn chủ. Tôn Trúc thích làm vui người khác, lại được xưng là đại thiện nhân (người làm từ thiện lớn), mấy trăm dặm quanh đó ai cũng biết, chỉ cần có khó khăn đến cầu, Tôn đại thiện nhân nhất định khẳng khái tương trợ. Chỉ là giờ này Tôn Trúc một tay ôm cố bé tám tuổi đang, không ngừng lui về phía sau, bụng đã bị người ta một vết.

Toàn bộ Tôn gia không còn người sống, khắp nơi đều là tử thi, dù lão già sắp chết hay đứa bé mới sinh đều không tha. Tôn gia từ trên xuống dưới hơn 100 miệng ăn, ngay cả đứa trẻ vừa đầy tháng không lâu cũng bị người giết. Nếu không phải cháu gái Tôn Nhị của Tôn Trúc chạy tới chỗ hắn nói đã xảy ra chuyện, chỉ sợ Tôn Trúc ngay cả thời gian phản kháng cũng không có.

- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai, tại sao giết người nhà ta, huống chi Tôn Trúc ta chưa từng trêu chọc kẻ nào, hai mươi mấy năm chưa từng hành tẩu giang hồ... Bụng Tôn Trúc không ngừng chảy máu, trường kiếm trong tay cũng gãy đôi, người có mấy chục vết thương, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cháu gái hắn.

Chỉ là giờ khắc này, nàng đã bị dọa sợ, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn đám ác ma tàn sát Tôn gia.

Tôn Trúc không nghĩ ra, cũng vì năm đó hắn không muốn sống cuộc sống tinh phong huyết vũ, muốn bình thản mà sống, cho nên cũng không liều mạng tu luyện gì, sau khi có được một khoản tài phú mới thoái lui, thoáng một cái đã hai mươi mấy năm, mình căn bản không có kẻ thù gì, nhưng hôm nay đột nhiên lại có một nhóm người tới muốn tiêu diệt cả nhà hắn.

- Lão gia đi mau... Thình thịch... Hai gã hộ vệ Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín còn lại bị đối phương chém đôi, mà trong lúc hai người này bị giết, một nam nhân cao gầy một thân màu đen cười nhạt không nhanh không chậm bước tới.