Tà Thiếu Dược Vương

Chương 472: Nội tình tông môn ngàn tuổi! Nguy hiểm thật!




Rời khỏi Vân Tiêu Các, Nhậm Kiệt thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp bay đi, khiến mấy đạo thần hồn lực đang theo dõi hắn cũng phải chấn kinh.

- Tốc độ nhanh thật! Nhưng người này cũng không vận chuyển pháp lực Thái Cực Cảnh. Hắn làm sao làm được vậy?

- Ẩn mà không phát. Lợi hại! Thật lợi hại! Chỉ sợ người này không chỉ là lão tổ tông môn bình thường.

- Rất có thể lắm! Đánh chết tồn tại Thái Cực Cảnh tông môn khác không chút kiêng kỵ như thế, lại còn điên cuồng đánh cướp linh ngọc, lực lượng lại đặc biệt. Chỉ sợ cách lão tổ ngàn năm không xa, chắc chắn hắn sử dụng bí pháp áp chế thực lực.

- Ừ! Đúng vậy! Có lẽ tránh cho phiền toái dẫn tới lôi kiếp. Trách không được người này lại phách lối như vậy.

Mấy đạo thần hồn lực trao đổi với nhau, dù sao tồn tại cường đại tông môn tới đây khiến bọn họ rất kiêng kỵ. Mà thời khắc này bọn họ lại càng phải cẩn trọng hơn.

Nhưng sau khi cao nhân mặt nạ cười này rời đi, bọn họ cũng chỉ trao đổi một lúc rồi không để ý nữa. Dù sao trong giới tu luyện thiên hình vạn trạng, người nào cũng có. Huống chi đối phương chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi.

Sau khi bay xa 3 vạn dặm, Nhậm Kiệt lặng lẽ ẩn núp, lại biến đổi khuôn mặt tiến vào mọt tòa thành lớn trong phạm vi Cửu Âm Tông quản lý.

Mặc dù Nhậm Kiệt không có Huyễn Chân Tiên Ngọc của Đan Diệu, nhưng phương pháp biến ảo dung mạo của hắn người bình thường rất khó nhận ra. Nhậm Kiệt hóa trang thành một tên mập, bắt chước bộ dáng Cao Nhân của Đan Diệu lúc trước.

Một đường chạy thẳng tới Cửu Âm Tông, Nhậm Kiệt không gặp chút trở ngại nào tiến vào nơi này. Hắn không bày ra tu vi Thái Cực Cảnh, mà chỉ dùng tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn tầng bảy, như vậy mới không gây chú ý quá lớn.

Vì không muốn cho người khác chú ý, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực dò xét một vài chỗ náo nhiệt, đi qua những chỗ vừa lúc có người nói chuyện.

- Nơi này tuyệt đối có vấn đề. Cầm Tiên Tử là nhân vật nào? Là người xuất sắc nhất trong anh kiệt trẻ tuổi. Cho dù đặt ở Đông Hoang cũng có tương lại rộng mở. Nàng lại làm chuyện như vậy, ngươi nói con bà nó ai mà tin đây?

- Chẳng ai ngốc đâu! Vừa nghe là biết có quỷ rồi, lúc ấy ta cũng ở gần đó. Tuy Cửu Âm Tông có nhiều trận pháp, nhưng lúc đó ta nghe tiếng quát mắng, tranh đấu bên trong khá gay gắt. Các ngươi có lẽ không biết. Phải nói là trời long đất lở.

- Không sai, không sai! Lúc đó ta cũng vừa lúc đi qua...

- Các ngươi thì biết cái quái gì. Tam di phu biểu cữu ta chính là người thuộc cao tầng Cửu Âm Tông đấy. Nghe nói lúc đó ngay cả lão tổ ngàn năm cũng xuất thủ.

- Ừ, ừ! Cho nên mới biết chuyện này có quỷ. Ngọc Tiêu công tử dù gì cũng là cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, tương lai nhất định đột phá Thái Cực Cảnh, làm sao lại làm chuyện như vậy chứ.

- Không sai! Không sai! Nghe nói Ngọc Tiêu công tử kia phong lưu phóng khoáng, một lòng chỉ biết tu luyện.

- Cuối cùng lại bị một tên háo sắc hơn, ác độc hơn hãm hại. Nhất định là có vấn đề. Nghe nói nội bộ Cửu Âm Tông đều long trời lở đất.

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, yên tĩnh mới là lạ đấy.

Chuyện gì cũng nói, Nhậm Kiệt nghe mà cũng lười hỏi, thần hồn lực thì không ngừng dò xét xung quanh, lẳng lặng chờ đợi.

Một ngày trôi qua rất nhanh, từ những câu chuyện người xung quanh, trừ đi những suy diễn khoa trương, Nhậm Kiệt cũng đoán được vấn đề.

Mặt khác cũng xác định được tin tức Ngọc Tiêu công tử cũng không phải kẻ háo sắc gì. Theo hắn thì người này ham thích tranh cường háo thắng, bá đạo quen rồi. Nhưng cũng một lòng tu luyện, không phải đám háo sắc quần là áo lụa thế tục có thể sánh được. Mà hắn cũng rất nổi danh trong đám tuấn kiệt trẻ tuổi những tông môn gần đây.

Văn Thi Ngữ cũng kiệt xuất, hai người đều có cơ hội kế thừa Cửu Âm Tông. Tuy 3 đời liên tục gần đây đều do người Sử gia kế thừa Cửu Âm Tông, Sử gia cũng là gia tộc lớn nhất, nhưng mà còn xa mới hoàn toàn độc chiếm thiên hạ được. Mà theo đánh giá của những người kia, Văn Thi Ngữ dường như tới sau mà vượt trước. Sư tôn thị cũng rất lợi hại, không ngờ lại là lão tổ hơn ngàn tuổi của Cửu Âm Tông, một trong hai đại lão tổ của tông môn này.

Về phần tin tức Ngọc Tiêu công tử Sử Vân phong muốn cưỡng gian nàng cho nên nàng mới động thủ giết Sử Vân Phong chắc là do người Sử gia cố ý truyền ra. Bởi vì họ biết trong giới tu luyện, nói ra chuyện như vậy rất ít người tin.

Trách không được lúc trước mình hỏi, Lữ Đức lại trả lời thống khoái như vậy. Xem ra bọn họ đã sớm thống nhất với nhau rồi.

Nhậm Kiệt nghe ngóng một ngày, đêm khuya gã tìm được một ngọn núi nhỏ, lặng lẽ đi tơi.

Nơi này khá hoang vắng, hẳn là không có ai. Linh khí khá rời rạc, cảnh sắc cũng bình thường, chân núi có một vài người thường ở lại. Với người bình thường thì ngọn núi ngàn thước cao này không tới nỗi thấp, huống chi sơn thể hiểm trở, cho nên không có người.

Nhậm Kiệt bố trí trận pháp, dùng thần hồn lực dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bao phủ xung quanh.

- Oanh...

Thần hồn lực phóng ra, ầm ầm bao phủ thủ phủ của Cửu Âm Tông. Tuy thần hồn lực cường đại dị thường, nhưng gã vẫn không dám khinh thị, bởi vì Cửu Âm Tông rõ ràng còn mạnh hơn Thiên Thủy Tông rất nhiều.

Dù sao mình còn chưa đột phá Thái Cực Cảnh, cho dù Tiểu Na Di Bộ Pháp đã có chút thành tựu, nhưng cũng không phải là đối thủ của lão già ngàn tuổi kia.

Tuy còn chưa gặp phải lão tổ ngàn tuổi, nhưng khi nhìn thấy đám người Hoa Thanh Thanh, Tư Mã Thiên Thần và Thủy Phi Tường xuất thủ, Nhậm Kiệt đủ biết người như vậy cảnh giới rất kinh khủng.

Không những thế, ngoài lão tổ ngàn tuổi trấn giữ ra, trận pháp, pháp bảo của bọn họ cũng rất cường đại. Nhậm Kiệt sẽ không làm chuyện điên rồ.

Nhậm Kiệt cần thận dùng thần hồn lực nhanh chóng dò xét, phân tích trận pháp của Cửu Âm Tông. Trận pháp nơi đây vừa giống vừa khác những môn phái khác. Có nhiều trận pháp ngưng tụ từ âm thanh, âm phù liên tục thay đổi, tiết tấu có thể khiến thần hồn điên đảo. Lại cung hợp một số pháp bảo nhạc khí, dung hợp lực lượng riêng của Cửu Âm Tông vào, cho nên phá giải trận pháp khó khăn gấp mấy lần.

Có cảnh giới Thánh nhân luận đạo, Nhậm Kiệt cũng không nóng vội, từng chút, từng chút phá mở phòng ngự vòng ngoài của Cửu Âm Tông.

Tuy mất một phen công phu, nhưng cuối cùng Nhậm Kiệt cũng phá mở được trận pháp vòng ngoài Cửu Âm Tông. Nhậm Kiệt cảm thấy mình may mắn, cũng vì chiếm được lượng lớn linh ngọc ở động phủ của Trường Hồng đạo nhân mà gã có thể thúc dục được đoạn phim Thánh nhân luận đạo. Nếu không muốn phá mở tầng ngoài phòng ngự cũng khó.

Dò xét vòng ngoài, phát hiện Cửu Âm Tông lúc này vô cùng yên tĩnh. Có người thỉnh thoảng bay qua, nhưng cũng không dám nói chuyện. Bên trong có rất nhiều cung điện bị sụp đổ, có không ít người bị thương, hiển nhiên vừa trải qua một cuộc đại chiến.

Không phát hiện gì, Nhậm Kiệt nhanh chóng tìm những nơi khác. Đột nhiên Nhậm Kiệt cảm nhận được dao động linh khí mạnh mẽ, hơn nữa vừa lúc có hai gã Âm Dương Cảnh đỉnh phong cẩn thận tiến vào. Thái độ rất là cung kính và thận trọng, giống như thần tử bái kiến đế vương vậy.

Đây là một đại điện, phía sau đại điện có trận pháp bao phủ, hai người kia tiến vào cũng không gây nên không gian ba động, hiển nhiên tiến vào không gian độc lập. Nhậm Kiệt bắt đầu âm thầm phá giải trận pháp lối vào, gã muốn dò xét tình huống bên trong.

Trong nháy mắt hai người kia đi vào. Nhậm Kiệt không cần dùng thần hồn lực phá giải cũng rõ được một ít tình huống bên trong. Không gian bên trong vô cùng to lớn, có một tòa Tế Đàn lớn, còn có một ít dao động lực lượng.

- Oanh!

Đột nhiên một cỗ lực lượng dao động bên trong rung lên, kế tiếp chỉ thấy có một âm thanh thanh thúy có hiệu quả xuyên thủng thần hồn lực vậy.

- Không ổn rồi!

Nhậm Kiệt cảm thấy thần hồn lực của mình giống như bị cố định vậy, đồng thời có chút mê man. Cũng may hắn cũng hiểu một chút về âm ba công kích, cho nên cũng không tới nỗi bị lập tức mê man. Trong đầu vang vọng lên chữ Đạo trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, Nhậm Kiệt lại lập tức tỉnh táo lại.

- Ầm!

Đột nhiên có một cỗ thần hồn lực cường đại hơn bao phủ lấy hắn, cùng với âm ba công kích, Nhậm Kiệt cảm thấy thần hồn lực của mình giống như ly thể vậy.

Trong tiếng nổ ầm ầm, thần hồn lực phản chấn, Nhậm Kiệt nhanh chóng thu hồi lại, đồng thời phân ra một phần thần hồn lực thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.

- Chuyện gì vậy? Sao bảo khí trấn tông lại bị dẫn động?

- Đi điều tra ngay!

- Được! Oanh...

Trong không gian Cửu Âm Tông, hai đạo thần hồn lực nhanh chóng trao đổi với nhau, sau đó một cỗ thần hồn lực bao phủ cả Cửu Âm Tông, trọng điểm dò xét là khu vực Nhậm Kiệt.

- Phù!

Nhậm Kiệt tiến vào đại trận Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, gã thở phào một hơi. Hai cỗ, hai cỗ khí tức thật đáng sợ. Xem ra Cửu Âm Tông này quả cường đại. Nhưng có một cỗ khí tức dường như gây ra cảm giác khó tả, thanh âm âm kia cũng vô cùng cổ quái. Nếu là Thái Cực Cảnh bình thường, khẳng định sẽ bị ảnh hưởng mạnh, cho dù thần hồn lực không bị tổn hại thì cũng bị đối phương phát hiện.

Nguy hiểm thật!

- Chết tiệt! Tông môn ngàn tuổi quả nhiên không tầm thường. Xem ra mình không thể trực tiếp tìm kiếm Văn Thi Ngữ được. Phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Nhậm Kiệt thầm suy tính, đột nhiên hắn mỉm cười lẩm bẩm nói:

- Thân thể bị hủy đúng không? Rất tự tin cưỡng đoạt đệ nhất anh kiệt trong trăm vạn dặm đúng không? Vậy cũng tốt!