Tà Thiếu Dược Vương

Chương 471: Văn Thánh xuất thế




- Khụ... ặc...

Lữ Đức vừa nghe chuyện này, thần sắc liền thay đổi, nhưng lại cười nói:

- Có thể tiền bối vừa đến, không biết chuyện gần đây ở Cửu Âm Tông. Cửu Âm Tông ta vốn có hai thiên tài, một người là xưng Cầm Tiên Tử, một người xưng Ngọc Tiêu công tử. Cầm Tiên Tử là đệ tử Thái thượng trưởng lão bổn tông, Ngọc Tiêu công tử là công tử tông chủ, vốn cũng không có gì, thậm chí Cầm Tiên Tử còn đủ mọi cách tới gần công tử nhà ta, dần dần công tử cũng có hảo cảm với nàng.

- Ôi!

Nói đến đây, Lữ Đức lắc đầu thở dài:

- Ai biết cô gái kia ôm lòng bất chính, một lòng muốn tranh chức tông chủ, vì thế không từ thủ đoạn. Vốn là chính nàng đồng ý hôn sự, kết quả lại gọi công tử chúng ta vào phòng nàng, nói là công tử muốn làm bậy, kết quả nàng hạ sát thủ hủy đi thân thể công tử, suýt chút giết chết ngài ấy. Vì thế, nội bộ tông môn quyết định trừng phạt ác nữ này, đem đi hiến tế.

- Thật ra chuyện này, nói ra ngoài cũng không ai tin, với danh tiếng thiếu tông chủ Ngọc Tiêu công tử tài, vô số người muốn song tu cùng, ác nữ này lại viện cớ đó mưu hại thiếu chủ, may mắn bị tông chủ khống chế kịp thời.

Lữ Đức nói đến đây, làm ra vẻ thổn thức.

Nghe lời người nói, vĩnh viễn không thể nghe theo một bên, vừa nghe Lữ Đức nói chuyện là Nhậm Kiệt biết ngay, không nghe hắn nói ra chân tướng gì. Bởi vì rõ ràng hắn cùng một người với tông chủ cùng thiếu tông chủ, thiên vị rõ ràng.

Cái này thì không sao, mặc kệ hắn thiên vị hay không, Nhậm Kiệt cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ là trong lòng Nhậm Kiệt đang chửi khốn kiếp, má nó cả buổi, vẫn không làm rõ được Cầm Tiên Tử tên là gì, có đúng là Văn Thi Ngữ mà mình muốn tìm hay không.

Nếu không phải Văn Thi Ngữ, không liên quan chút gì tới mình, Nhậm Kiệt cũng sẽ không để ý. Thật thật giả giả, đúng đúng sai sai, thế giới này nhiều chuyện lắm, chuyện của mình và người bên cạnh thì phải lo, chuyện khác thì phải xem tình huống.

- Cầm Tiên Tử, hình như nghe qua, không phải là trong Minh Ngọc Hoàng Triều...

Nhậm Kiệt nghe xong, làm ra vẻ nhớ lại rồi nói.

- Đúng, đúng...

Quả nhiên, nghe Nhậm Kiệt nói thế, Lữ Đức có chút bất ngờ, liền vội gật đầu:

- Nhà ả chính là một gia tộc trong Minh Ngọc Hoàng Triều ở mặt kia Đông Hoang, tuy rằng Minh Ngọc Hoàng Triều mạnh mẽ vượt qua tông môn ngàn tuổi thông thường, nhưng cô ta chỉ là con gái thế gia, không quan trọng. Có thể đến Cửu Âm Tông tu luyện đã là vinh hạnh của ả, kết quả không biết mang ơn, còn làm ra chuyện thế này. Loại nữ nhân ác độc như vậy, bắt ả đi hiến tế coi như chuộc tội cho ả.

Chuyện này không phải bí mật gì, thực tế vì lúc đó náo loạn lớn, thậm chí nội bộ xảy ra tranh đấu, làm cho mọi người đều biết. Nhất là ngày thiếu chủ bị phế, vô cùng thê thảm, cho nên Lữ Đức mới nói thêm mấy câu.

- À...

Nhậm Kiệt tùy tiện gật đầu, trong lòng lại dậy sóng.

Má nó, tuy rằng mình chưa gặp Văn Thi Ngữ, nhưng nghe Văn Tử Hào nói, cũng nghe Văn Dũng khen ngợi, ít nhiều cũng biết tình hình của Văn Thi Ngữ.

Huống chi Hội Văn lúc đó, mình cũng coi như tiếp xúc với nàng, coi như tri kỷ. Nếu không phải biết tình hình, mặc kệ người này nói đúng sai, Nhậm Kiệt cũng lười tốn sức. Nhưng vừa nghe thật là Văn Thi Ngữ, nói tới bây giờ còn là vị hôn thê của mình, Nhậm Kiệt liền căm tức.

Chỉ dựa vào những điều này, làm sao Văn Thi Ngữ làm ra chuyện như vậy, hơn nữa nghe con mẹ nó lộn xộn cả lên. Mặc kệ cuối cùng có liên quan tới Văn Thi Ngữ hay không, dựa vào quan hệ với Văn Tử Hào, giao tình hai gia tộc, Nhậm Kiệt tuyệt đối không thể mặc kệ chuyện này.

- Đã đến rồi, tiền bối, đây là linh ngọc thượng phẩm cho ngài, phóng mắt ra 50 vạn dặm xung quanh, cũng chỉ có Cửu Âm Tông ta có thực lực này. Sau này nếu ngài có thứ gì, cứ việc đến đây.

Lúc này có người cầm nhẫn trữ vật đến, Lữ Đức lập tức cung kính đưa cho Nhậm Kiệt.

Bản thân Nhậm Kiệt không phản ứng gì, còn Lữ Đức càng không ngờ tới, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, vị hôn phu của Văn Thi Ngữ lại là người ở trước mắt. Hắn nghĩ chỉ là nhàm chán nói chuyện, lúc này đưa nhẫn trữ vật đến, hắn cũng bỏ qua đề tài này.

- Ừm! Ngươi nói được, làm cũng được, ta nhìn trúng ngươi, cố gắng lên.

Nhậm Kiệt đứng dậy, tiện tay lấy nhẫn trữ vật, tựa như hài lòng vỗ vai Lữ Đức.

Giữa người tu chân rất ít làm thế, chỉ có trưởng bối mới làm với vãn bối, mà phải là người cực kỳ thân cận.

Lữ Đức cũng ngây ra, nhưng nghĩ tới bên trên nói người này là nhân vật cấp bậc lão tổ, vậy ít nhất cũng mấy trăm tuổi, đối đãi mình như vậy cũng không sai, nói rõ mình làm rất tốt, hắn rất vừa lòng. Lữ Đức nghe xong cũng cao cứng, có thể kết thiện duyên này, cũng là chuyện tốt, cho nên hoàn toàn không chống cự, tùy ý cho Nhậm Kiệt vỗ lên người.

Nhưng mà hắn cảm thấy, cánh tay của Nhậm Kiệt thật là mạnh, tùy ý vỗ một cái mà làm xương cốt của hắn muốn vỡ vụn.

Đau quá!

Lữ Đức cố nén nhịn, trong lòng càng chấn động vui vẻ, thật không sai, người này thật ẩn giấu thực lực. Thân thể của mình như vậy, còn bị hắn vỗ đau đớn, giỏi thật, thân thể hắn mạnh mẽ đến cỡ nào.

- Chỉ cần ngài hài lòng, sau này cứ thường đến đây...

Lữ Đức liên tục gật đầu, cố nhịn đau, thầm nghĩ coi như lão tổ Thái Cực Cảnh tầng tám trở lên cũng không vỗ như vậy được, chẳng lẽ vị này đã gần đến lão tổ ngàn tuổi.

Nếu quả thật là thế, nếu hắn nhìn trúng mình, nói không chừng sau này sẽ còn giúp nhiều hơn, nghĩ đến đó, trong lòng hắn càng hớn hở.

Nếu đã xác định là Văn Thi Ngữ, vậy còn gì mà nói, dù nàng không phải hôn thê của mình, Nhậm Kiệt cũng sẽ không cho người khác tổn thương nàng, càng huống gì trên danh nghĩa nàng là hôn thê, sau này có thành hay không thì khác. Ít nhất lúc này có người dám tính kế, nói bậy nàng, Nhậm Kiệt tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bàn tay vỗ mạnh, thừa lúc Lữ Đức đau đớn, pháp lực ngưng tụ thành trận pháp đặc thù ghim vào trong người, bám lên xương cốt.

Lúc này hắn cho rằng thân thể của mình mạnh mẽ, cố nhịn đau, lại không biết đã có lực lượng cắm vào thân thể.

Nhậm Kiệt cũng lười nhiều chuyện với hắn, nói nhiều dễ khiến người khác chú ý. Nếu xác định là Văn Thi Ngữ, vậy phải chuẩn bị đi cứu người. Trong lòng vừa nghĩ, Nhậm Kiệt không để ý tên Lữ Đức tự cho là được nhìn trúng, còn muốn mời hắn ở lại, nhấc bước rời khỏi Vân Tiêu Các.

Ngọc Kinh Thành, hiện tại Văn gia vô cùng náo nhiệt, người đến thăm đã từ đầu đường xếp đến cuối phố. Văn gia nhiều năm sa sút, hôm nay đột nhiên nổi lên sóng lớn ở Ngọc Kinh Thành bình tĩnh.

Không chỉ Ngọc Kinh Thành, toàn quốc không ngừng có người chạy đến, hơn nữa thân phận những người này không tầm thường, toàn là Đại Nho, đại học vấn nổi danh đương thời, thậm chí những người lánh đời cũng đi ra.

Tất cả toàn là vì không lâu trước, Văn Tử Hào xuất bản một quyển sách, ban đầu không có gì, nhưng dần dần vài thứ trong quyển sách này chảy ra, tạo ra chấn động thế gian.

Sau đó truyền khắp cả nước, cuốn sách này dung hợp ngôn luận nhiều Thánh nhân kiếp trước của Nhậm Kiệt, uy lực của nó ngang với quả bom khổng lồ, ghi vào lòng Minh Ngọc Hoàng Triều thậm chí những quốc gia xung quanh.

Theo Nhậm Kiệt cố ý an bài, lặng lẽ thúc đẩy, nhất thời Văn gia có Văn Thánh xuất thế truyền ra khắp nơi.

Lúc này, trong phòng khách Văn gia.

- Này... Lão tứ à, ngươi không nhầm chứ, đây là 10 vạn linh ngọc trung phẩm, còn có 6000 vạn tiền ngọc, sao mà nhiều như thế?

Văn Dũng không dám tin cầm nhẫn trữ vật của Thường lão tứ đưa cho, thân phận cùng lực lượng của Thường lão tứ hiện giờ không phải đùa, Văn Dũng cũng không dám qua loa với hắn, nhưng gọi tên Thường lão tứ thì hắn không thích.

Văn Dũng là nhạc phụ của sư tôn, Thường lão tứ không dám làm bậy, cuối cùng cũng như Nhậm Kiệt, gọi là lão tứ.

Thường lão tứ cười nói:

- Văn gia chủ yên tâm, đây chỉ là một phần, sau này sẽ không ngừng có tiền đưa đến. Lần này sư tôn giao chuyện cho ta, mượn lực ảnh hưởng của cửa hàng dược Cao Nhân, Trường Nhạc Đổ Trường cùng với Văn gia, Nhậm gia, chúng ta trực tiếp in sách. Ngài ngẫm lại hiện giờ sách này cháy hàng cỡ nào, mà chúng ta là độc quyền xuất bản, làm sao không thể kiếm tiền.

- Cái này thì ta biết...

Văn Dũng vẫn khó tin được:

- Nhưng Văn gia ta cũng vẫn luôn in sách, nhưng không có quá cỡ thế này.

- Tự nhiên là khác, lúc trước ta cũng không ngờ, thì ra bán sách cũng kiếm được nhiều như vậy, tiền lời khủng bố kinh người.

Trên thực tế, bản thân Thường lão tứ cũng bất ngờ cả kinh, hắn cảm khái nói:

- Nếu không có phương pháp sư tôn dạy, ta cũng không biết, thì ra quảng bá một cuốn sách lên, còn có thể tạo thành một quyển có ký tên trị giá mấy ngàn linh ngọc. Nên biết, hiện tại Văn gia Văn Thánh đã truyền khắp thiên hạ, chữ của Thánh nhân, một chữ ngàn linh ngọc còn ít, hiện tại không đủ sách ký tên, chỉ là phiên bản đặc biệt cũng đủ bán rồi.

- Hơn nữa không ngừng đưa ra chú giải mới, cộng thêm chúng ta nắm giữ toàn bộ tài liệu từ trên xuống dưới, hoàn toàn khống chế giá. Thế này mới là bắt đầu, chân chính kiếm tiền còn ở đằng sau, trước khi đi sư tôn dạy phương pháp cho ta cũng chỉ mới dùng được một hai phần.

Thường lão tứ cảm khái nói.

- A...

Văn Dũng vừa nghe liền ngẩn ngơ, cho bọn họ nhiều như thế mà chỉ là bắt đầu, vậy cũng khủng bố quá đi chứ. Trước nay Văn Dũng chưa từng ngờ tới, thì ra bán sách cũng có thể kiếm lời cỡ này, càng thêm kinh hãi sức ảnh hưởng của con trai mình, nghĩ tới tình hình Văn gia hôm nay, ít nhiều cũng hiểu được.

Nhưng mà có cửa hàng dược Cao Nhân toàn lực ủng hộ, hôm nay còn có các thu nhập này, khỏi nghĩ cũng hiểu sau này Văn gia sẽ phát triển nhanh chóng cỡ nào.

Bùm!

Lúc này, bỗng có người vọt vào, chính là Văn Tử Hào. Sau đó hắn đóng mạnh cửa, người như mệt lả, thở hổn hển, sau đó nhìn Văn Dũng cùng Thường lão tứ ngồi kia, đau khổ nói:

- Cha, sao ngài lại trốn trong này, ngài không ra ngoài giúp ta cản lại. Ngài không biết những người đó, cả một đống tuổi rồi, đi lên liền kích động quỳ bái, còn có người cầm đồ trên người con nói đem về lễ bái, làm suýt nữa con bị bọn họ lột sạch.

- Bái kiến Văn thiếu...

Thường lão tứ vừa thấy, vội đứng lên, nghe lời Văn Tử Hào, hắn cũng không nhịn được cười. Hết cách, hiện tại Văn Tử Hào là nhân vật phong vân nhất Ngọc Kinh Thành, thậm chí là cả Minh Ngọc Hoàng Triều, một quyển sách động thiên địa, Văn Thánh xuất thế.

- Không khách khí với ngươi, lão tứ ngươi mau giúp ta nghĩ cách, không phải tỷ phu đã nói ta có thể du lịch thiên hạ hay sao, ta xem bây giờ được chưa.

Văn Tử Hào nóng vội hỏi.

Thường lão tứ lắc đầu nói:

- Hiện tại còn chưa đủ lửa, sư tôn nói ít nhất phải chờ hoàng đế có phản ứng, ngài mới không để ý hoàng đế, đi du lịch thiên hạ, sau đó chúng ta lại tạo thanh thế, chầm chậm thúc đẩy.

- Trời ạ! Sớm biết thế, thà rằng ta cùng Ngụy Lượng đi chiến trường.

Văn Tử Hào vừa nghe, đau khổ vỗ đầu.

- Ngươi đó, tốt nhất tìm hiểu rõ vật Nhậm gia chủ cho ngươi, đừng đến lúc đó lại mất mặt.

Nhìn Văn Tử Hào như vậy, Văn Dũng mắng hắn, tiếp theo nói:

- Ngươi muốn đi, cũng phải chờ chị ngươi trở về rồi hãy đi.

- Lúc nào chị mới trở về?

Vừa nghe vậy, Văn Tử Hào vội hỏi.

Thường lão tứ nghe được, cũng không khỏi nhìn Văn Dũng.

- Lần này chị ngươi về tông môn làm chút chuyện, thuận tiện mời sư tôn nàng cũng về. Sư tôn nàng là Thái Cực Cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, cấp lão tổ tông môn. Năm đó tổ tiên Văn gia có ân với nàng, gần đây Ngọc Kinh Thành mưa gió sắp đến, lần này chị ngươi về, ta muốn mời sư tôn nàng đến Ngọc Kinh Thành, như vậy mặc kệ hoàng gia hay Ngự Phong Tông, trong ngắn hạn cũng không dám làm bậy.

Thái Cực Cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, lão tổ tông môn, mình không nghe nhầm chứ, có thể mời được tồn tại thế này?

Hơn nữa có thể trực tiếp mời được, rõ ràng không phải lão tổ trấn giữ tông môn, như vậy là tông môn cỡ nào.

Văn Dũng không nói lời thừa, nhưng Thường lão tứ vừa nghe, trong lòng giật mình, tiếp theo ấm áp, lập tức làm đại lễ.

- Lão tứ, ngươi làm gì, mau đứng lên...

Vừa thấy Thường lão tứ như thế, Văn Dũng vội kéo hắn lên, Văn Tử Hào cũng vội giúp.

Thường lão tứ vô cùng cảm kích nói:

- Văn gia chủ, sư tôn tạm thời rời đi, lão tứ muốn thay mặt sư tôn cảm tạ.

Hiện tại Văn gia quả thật xuống dốc, nhưng một khi quyết định ủng hộ Nhậm Kiệt, chẳng những lão tổ Thái Cực Cảnh trực tiếp ra tay, Nhậm Kiệt nói gì, Văn gia toàn lực ủng hộ, điều động tất cả tài nguyên. Sách lần này có thể đạt hiệu quả như thế, là bởi danh tiếng Văn gia tích lũy được gần 2000 năm, cộng thêm lực ảnh hưởng trong lĩnh vực này. Hôm nay Văn Dũng còn vận dụng thủ đoạn này, tuyệt đối không tiếc mọi giá ủng hộ Nhậm Kiệt, ủng hộ Nhậm gia.

Phải biết, Thái Cực Cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, lão tổ tông môn, dù năm đó có ân tình, một khi vận dụng, vậy phần ân tình này cũng qua, nhưng Văn Dũng lại lựa chọn dùng vào chuyện này.

- Nếu năm đó không có Nhậm Thiên Hành, đã sớm không có Văn gia hôm nay. Nếu hôm nay ủng hộ Nhậm Kiệt, tự nhiên phải dốc hết tài nguyên. Lúc Thi Ngữ đi, ta nói nàng mới sư tôn đến đây, còn không biết sẽ có Trường Nhạc Thiên Phủ cùng những chuyện khác, lúc đó là lo không áp chế nổi Lam Phủ Thiên Tông. Thế này, vừa lúc Tử Hào cũng có, chúng ta cùng thương lượng, chuyển sách này sang Thiên Hải Đế Quốc. Thiên Hải Đế Quốc phong tỏa vô cùng nghiêm khắc, dường như muốn động binh. Hơn nữa bên bệ hạ gần đây quá yên lặng, ta sợ có chuyện, chúng ta không thể hưng phấn quên hình, bao gồm cả Lam Phủ Thiên Tông, đều phải cẩn thận...

Tuy rằng lực lượng Văn Dũng không mạnh, nhưng làm việc suy xét chu đáo, khoát tay bảo hai người ngồi xuống, bàn chuyện tiếp theo.