Đông Hoang to lớn vô biên, Nhậm Kiệt đi ra từ động phủ Trường Hồng đạo nhân, chỉnh đốn một chút liền rời đi. Tuy rằng lúc đó có một đám kẻ địch nhìn chằm chằm mà không thể đột phá, nhưng nhưng Nhậm Kiệt cũng nương theo lực lượng điên cuồng tăng lên tới Pháp Thần Cảnh, tu luyện Tiểu Na Di Bộ Pháp đến mức tiểu thành.
Tuy rằng không thể so với Linh phù dịch chuyển, nháy mắt dịch chuyển xa ngàn dặm, nhưng lúc này có thể nháy mắt di động trong mấy trăm vạn dặm, hiệu quả như dịch chuyển phá vỡ không gian.
Tốc độ đã nhanh kinh người, dựa vào lực thần hồn, cường độ thân thể, pháp lực cuồn cuộn, dù không đạt đến Thái Cực Cảnh, thi triển Tiểu Na Di bộ pháp, tốc độ hoàn toàn không thua gì cấp bậc lão tổ như Thủy Phi Tường, Tư Mã Thiên Thần.
Hiện tại Nhậm Kiệt đối mặt với bọn họ cũng không cần e ngại, vì có đủ khả năng tự vệ.
Một đường bay đi, dần dần phát hiện các nhóm thế lực nhỏ, nhưng nhưng Nhậm Kiệt đi xuống hỏi, bọn họ chỉ biết xung quanh, nhưng không rõ cụ thế. Làm cho Nhậm Kiệt tựa như quay về cổ đại, đi vào trong thôn, lại hỏi đang ở chỗ nào trên Trái Đất, phương hướng nào trong vũ trụ.
Bay chừng 7 vạn dặm, cuối cùng thấy được thành phố hơi lớn một chút, đây không phải tông môn, nhưng cũng cỡ như tông môn loại nhỏ. Bởi vì Nhậm Kiệt cảm nhận được khí tức Thái Cực Cảnh, là một gia tộc họ Vạn, lực thống trị không kém tông môn trong vòng mấy vạn dặm.
Tuy rằng kém hơn Thiên Thủy Tông, nhưng cũng không tệ, Nhậm Kiệt thăm dò ra vị trí khái quát, phía bắc Đông Hoang.
Lại chạy xa như vậy, ban đầu mình từ Minh Ngọc Hoàng Triều đi vào Đông Hoang, từ từ đến Thiên Thủy Tông, tuy rằng nơi đó đều là Đông Hoang, nhưng vẫn luôn ở phía tây Đông Hoang.
Biết phương hướng thì khá hơn, Nhậm Kiệt muốn mua bản đồ lộ tuyến Đông Hoang, nhưng chỗ này không có, phải đi chỗ lớn hơn, Nhậm Kiệt thăm dò một chút liền tiếp tục lên đường.
Mười mấy ngày sau, Nhậm Kiệt đến được thành trì lớn, bên trên có các trận pháp mạnh mẽ, quy mô lớn gấp mấy lần Thiên Thủy Tông, rất nhiều người bay tới lui, ra vào phía dưới cũng rất đông.
Trên tường thành có một đạo lực thần hồn, mạnh mẽ khác thường, bất cứ người nào tu luyện ra thần thức đều cảm nhận được, làm vô số người ra vào ngước nhìn, cúi đầu.
Lực thần hồn kia chính là đang nói, Thái Cực Cảnh có thể tùy ý bay trong thành, dưới Thái Cực Cảnh không được. Nhìn rất đơn giản, nhưng cũng là bản lĩnh ảo diệu, bởi vì để lại lực thần hồn này là lão tổ ngàn tuổi.
Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, lực lượng này đã tồn tại mấy ngàn năm, hơn nữa cách một ngàn năm sẽ có lực thần hồn mới tăng cường, chỉ là một câu nói, nhưng tỏ rõ thành trì này hùng mạnh.
Không thấy đặc thù như Thiên Thủy Tông, chỉ là thành rất lớn, bao phủ ngàn dặm, trận pháp ẩn hàm bên trong, hòa với địa thế xung quanh, uy thế mạnh mẽ.
Còn lực thần hồn tra xét ở cửa trên không, có thể cảm nhận được ba chữ lớn: Cửu Âm Tông.
Bay vào hay đi ở bên dưới, Nhậm Kiệt không quan tâm, nhưng thành phố Cửu Âm Tông này rất lớn, hơn nữa ở phía dưới phải xếp hàng còn nộp phí, còn kiểm tra từng người một, cho nên Nhậm Kiệt bay thẳng vào trong.
- Không thấy cảnh cáo hả, không phải Thái Cực Cảnh không được bay trên không, tán tu không biết trời cao đất rộng, nghĩ rằng nơi này là chỗ nào, đi xuống. Trên không trung có không ít người bay qua lại, nhưng những người đó đều là người trong tông môn, có một số đeo eo bài đặc thù.
Đó là những người được Cửu Âm Tông đặc biệt cho phép, còn Nhậm Kiệt đi từ ngoài vào, lập tức một đạo thần thức mạnh mẽ đánh tới, khí thế bức người.
Tựa như gặp một tên ăn mày, đột nhiên không hề khách khí chạy vào hoàng cung dự đại tiệc.
Thực tế, nếu là đệ tử đại tông môn đến thăm, đều sẽ thông báo có người tiếp đón. Người có bối cảnh, ra ngoài cũng sẽ không bình thường. Lúc này Nhậm Kiệt hoàn toàn ra vẻ tán tu, hơn nữa không lộ ra tu vi Thái Cực Cảnh, tuy rằng nhìn không thấu tu vi của Nhậm Kiệt, nhưng Cửu Âm Tông rõ ràng ngang ngạnh, căn bản không thèm quan tâm người ta như thế nào.
- Cút! Nhậm Kiệt không muốn rước tới chuyện, càng lười nhiều lời với người như thế, lực thần hồn quét ra, hiện tại lực thần hồn của hắn đã so với lão tổ ngàn tuổi.
Ầm ầm đánh ra như lốc xoáy, một người Âm Dương Cảnh dương hồn đằng xa miệng mũi phun máu, cảm giác đầu óc muốn nổ tung.
Tiếp theo, liền thấy lực thần hồn của Nhậm Kiệt quét qua, ngay cả chữ Cửu Âm Tông do lực thần hồn của các đời lão tổ ngàn tuổi ngưng tụ cũng phải rung chuyển.
- Tiền bối bớt giận, môn hạ đệ tử không có ánh mắt, xin tiền bối tùy ý vào thành, nếu cần gì, có thể tùy ý liên hệ Cửu Âm Tông. Lúc này, một đạo lực thần hồn lập tức ra nghênh đón, cực kỳ khách khí.
- Hừ! Nhậm Kiệt hừ lạnh, không để ý, bay thẳng vào thành.
- Sư tổ, hắn... hắn... Lúc này, tên bị thương kia vẫn không phục, người kia làm mình bị thương, sư tổ lại đối đãi hắn như vậy.
- Thứ không có ánh mắt, nhiều năm qua ngươi thấy được mấy tên dám tùy ý xông vào Cửu Âm Tông, cho dù thành phố bình thường cũng không ai dám làm càn. Dám tùy ý ra vào, có ai là người thường, lực thần hồn vừa rồi khủng bố khác thường, chỉ sợ người này ít nhất là lão tổ một tông, cho dù không đạt đến lão tổ ngàn tuổi cũng không kém mấy. Ngay cả Cửu Âm Tông cũng sẽ không tùy tiện đắc tội, ánh mắt như vậy cũng không có, nếu không phải hôm nay vừa lúc ta tuần thành, ngươi đã phải bị trách phạt rồi. Lúc này, một người áo bào trắng bước ra, khí thế ôn hòa nhưng toát ra tự tin.
Người phụ trách vừa nghe, liên tục cảm tạ, biết là hôm nay thật may mắn, nếu không phải gặp Sử Vân lão tổ Thái Cực Cảnh hiền lành trong tông môn, nói không chừng hôm nay thật gây họa lớn.
- Cửu Âm Tông ta tuy rằng mạnh mẽ, nhưng Đông Hoang tàng long ngọa hổ, cho dù tông môn vạn năm cũng không dám nói lợi hại nhất, càng có những kỳ nhân dị sĩ, đừng nói gì còn có tồn tại Đông Hoang Thần Giáo. Sau này ôn hòa một chút, đúng rồi, thông báo người bên dưới, có nhân vật như vậy đi vào Cửu Âm Tông, cố gắng đừng xảy ra xung đột không cần thiết. Phía sau nhân vật như vậy, khó đảm bảo không có tồn tại mạnh mẽ gì. Ôi! Sử Vân nói xong, liền bước đi. Hắn là Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, nếu ở tông môn khác chính là cấp lão tổ, có thể tự mình mở ra tông môn.
Nhưng hôm nay lại đi tuần tra, Cửu Âm Tông đủ mạnh, chẳng những bản thân có một số Thái Cực Cảnh, càng chiêu mộ được không ít Thái Cực Cảnh. Nhưng những chuyện phàm trần này, đều là do người dưới Thái Cực Cảnh tầng ba đi quản lý.
Chỉ là lúc trước hắn vì nhiều lời, đắc tội phe tông chủ, vì thế hắn đường đường một trong Thái thượng trưởng lão Cửu Âm Tông, mới chạy đến chỗ này làm chuyện tuần tra. Hắn thở dài, bất đắc dĩ quay người đi.
Nhậm Kiệt bay vào Cửu Âm Tông, sau đó tìm đến con đường phồn hoa nhất, đi xuyên qua cả tòa thành, một đường thẳng đến trung tâm.
Nhậm Kiệt biết, đến tông môn cỡ này, bên ngoài là một chuyện, bên trong lại là chuyện khác, dù sao các đời lão tổ có thể mở ra không gian độc lập, bọn họ không cần phải như Thiên Thủy Tông.
Bước đi trên đường phố phồn hoa, nhìn tấy các xe linh thú tới lui, thậm chí có thể tùy tiện bỏ tiền mua, thuê các xe linh thú. Ngay cả bay lên không trung cũng được, có điều không thể bay trong này, mà là đi ra ngoài, chỉ cần ngươi có đủ linh ngọc, mọi thứ không thành vấn đề.
Người tu luyện đến từ những nơi khác, đệ tử các tông môn nhỏ, gia tộc nhỏ đến đây nhiều không kể hết. Có đến giao dịch, có theo gia trưởng ra lịch lãm, cũng xác nhận Cửu Âm Tông là tông môn mạnh nhất trong vòng mấy chục vạn dặm, có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ mới phồn hoa như vậy.
Nhậm Kiệt không định bỏ lỡ thời gian, bởi vì hắn phải mau chạy về, dù sao để Cổ Tiểu Bảo một mình ở Thủy Thiên Nhất Sắc Thành cũng lâu rồi.
Nhưng mà hắn định mua vài thứ, bán mấy thứ, bởi vì lúc trước hao hết linh ngọc, ngay cả lấy được chỗ tốt cực lớn ở động phủ Trường Hồng đạo nhân, nhưng bây giờ túi tiền xẹp lép.
Cũng may đánh chết Thiên Yêu Thú Hồng Quán cùng Hoa Mỹ Ngọc, Nhậm Kiệt theo bản năng giữ lại nhẫn trữ vật, thứ tốt trên người bọn họ.
Một đường chạy đi, hắn cũng dọn dẹp một chút, tuy rằng cũng có chút linh ngọc, nhưng gom góp hết lại cũng chỉ đáng giả 3-4000 linh ngọc thượng phẩm mà thôi.
Nếu là trước kia thì đã coi như không ít, mấy chục vạn linh ngọc trung phẩm, nhưng căn bản không đủ dùng cho Nhậm Kiệt hiện tại. Về phần những Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, pháp bảo gì khác, Nhậm Kiệt không có hứng thú.
Nhưng dù sao bọn họ cũng không tầm thường, bao gồm các cao thủ trận pháp bị giết, đều có tích lũy mấy trăm năm, tuy rằng Nhậm Kiệt xem thường đan dược, pháp bảo bình thường, nhưng lại rất nhiều.
Lần này, Nhậm Kiệt định đem tích lũy của ba người Thái Cực Cảnh, cùng rất nhiều Âm Dương Cảnh, chuyển thành linh ngọc. Cho nên hắn mới phải đến chỗ đủ lớn, vừa vào thành liền cứng rắn như vậy, chính là chuẩn bị cho bây giờ.
Vốn hắn còn không muốn vậy, nhưng lúc vào thành gặp tên kia lớn lối, Nhậm Kiệt trừng phạt nhẹ, cũng nghĩ tới làm sao đối phó. Đối với tông môn thế này, ngươi càng yếu thế lại càng phiền phức.
Nơi này nếu gọi là Cửu Âm Tông, Nhậm Kiệt dạo một vòng liền tới cửa hàng lớn nhất, ghi rõ Cửu Âm Tông quản lý trực tiếp.
- Tiền bối, ngài đã đến, mời ngày đến Vân Tiêu Các tầng đỉnh, chủ tiệm Lữ Đức đang đến, ngài cần gì cứ phân phó cho ta. Quả nhiên như Nhậm Kiệt nghĩ, hắn vừa vào cửa hàng Cửu Âm Tông, lập tức có người phụ trách chạy đến, vừa thấy thái độ của hắn, Nhậm Kiệt liền biết chuyện lúc vào thành đã có hiệu quả.
- Ừm! Nhậm Kiệt bình thản nói một tiếng, không khách khí theo người kia. Người này đã được thông báo, biết có người đeo mặt nạ bề ngoài nhìn là Âm Dương Cảnh, nhưng thực tế có thể là lão tổ Thái Cực Cảnh, tự nhiên không dám sơ suất.
- Có nghe không, tin tức đã truyền ra, lại muốn trực tiếp hiến tế.
- Không phải chứ, Cầm Tiên Tử cũng là thiên tài tuyệt thế, sao lại như vậy, nói tới không phải Sử Vân Phong kia đã chết rồi sao?
- Nghe nói thân thể bị hủy, không chết thì đời này cũng xong rồi, nghe nói bên trong náo loạn rất lớn, cuối cùng cả lão tổ ngàn tuổi bế quan trăm năm bị kinh động, còn dẫn động Bảo khí trấn tông, cho nên mới vậy.
- Hiến tế, đây là chuyện gì, ta có nghe qua tiếng đàn của Cầm Tiên Tử, lúc đó còn giúp ta một phen nữa.
- Đúng là thế, Cầm Tiên Tử là người tốt, đáng tiếc!
Nhậm Kiệt vừa đi lên, đột nhiên nghe có người mới giao dịch xong đi ra, đang nhỏ giọng nói chuyện. Thật ra trên đường đi, Nhậm Kiệt cũng nghe không ít người thảo luận chuyện này, cái gì hiến tế, cái gì xảy ra chuyện, cũng nghe tên Sử Vân Phong mấy lần, nhưng trước đó không có nhắc tới Cầm Tiên Tử, cho nên Nhậm Kiệt chỉ coi là Cửu Âm Tông xảy ra chuyện gì, không quá để ý.
Nhưng lúc này nghe đến Cầm Tiên Tử, Nhậm Kiệt không khỏi sững sờ, sẽ không trùng hợp vậy chứ.