Bất luận là tên đen lớn kia, hay là lão nhân phía sau hắn, hoặc là Độc Giác Trư Yêu Vương đang dùng toàn lực phóng tới kia đều không nghĩ tới, vào thời điểm này lại có biến số.
Một bàn tay, tay của một người bình thường, một bàn tay cũng không lớn bằng cọng lông heo giống như cương châm trên mình Độc Giác Trư Yêu Vương kia, rồi một nam nhân vóc người còn không cao bằng tên đen lớn toàn thân đen như mực kia, lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tên đen lớn, dám nâng tay phải lên chụp lấy cái sừng đủ để va chạm xuyên thủng ngọn núi kia.
Lực phóng tới mãnh liệt, thân thể to lớn nhưng ở dưới bàn tay bình thường nhất này lại ầm ầm ngừng lại, lúc này luồng gió lớn do tốc độ cao nhất cuốn tới mới bị cản lại, lập tức làm cho lão nhân đang nhắm mắt đợi chết vô cùng khiếp sợ, vô cùng kinh hãi mở hai mắt ra nhìn Nhậm Kiệt.
Mà tên đen lớn thì há to mồm, nhìn Nhậm Kiệt với ánh mắt không dám tin.
Nhậm Kiệt bằng vào cường độ thân thể cường hãn, vững chắc cản lại lức phóng tới của con Độc Giác Trư Yêu Vương. Đạt tới loại trình độ như hắn tự nhiên không cần mượn dùng lực lượng mặt đất, nhất là dưới tình huống hắn có thừa lực đủ để cản lại.
"Ầm..." Đúng lúc này, Nhậm Kiệt cảm nhận được trên cái sừng kia có một dao động pháp lực, đang ngưng tụ một lực lượng đặc thù, uy lực rất kinh người, Nhậm Kiệt lập tức phát lực đơn thuần bằng vào cường độ thân thể, hai tay cầm phần trước cái sừng, rồi lại trực tiếp phi thân lên, nhấc lên toàn thân con Độc Giác Trư Yêu Vương vô cùng to lớn kinh khủng này ném ra ngoài.
Trong tiếng nổ ầm ầm nó rơi xuống xa xa ngoài mười mấy dặm, một ngọn núi nhỏ bị thân thể khổng lồ của nó đập trúng, liền ầm ầm sụp xuống, vỡ vụn.
- A a... Độc Giác Trư Yêu Vương bị ném văng đi, nhìn thấy một ngọn núi nhỏ đều bị đập trúng sụp đổ vỡ vụn, liền kêu to một tiếng vọt ra, lắc mình một cái vô số đá vụn văng bắn ra chung quanh... Độc Giác Trư Yêu Vương nhìn Nhậm Kiệt vô cùng phẫn nộ, vô cùng kinh ngạc.
Tồn tại cường đại không phải nó chưa từng thấy, nơi này chính là Đông Hoang, có thể đạt tới trình độ như nó cũng không dễ dàng, tự nhiên nó từng gặp đủ các loại cảnh giới, nhưng trực tiếp bằng vào thân thể có thể ném nó văng ra, còn là lần đầu tiên nó gặp được.
- Ngươi là ai, dám xen vào chuyện của bổn Trư Vương, ngươi ngại sống quá lâu rồi sao...
- Độc Giác Trư Yêu Vương, đáng tiếc còn không có đạt tới trình độ Hồng Giác Thiên Yêu, nhưng miễn cưỡng trích xuất một chút hẳn tạm được, dù sao tìm cái sừng trình độ Thiên Yêu quá khó khăn... Nhậm Kiệt nhìn vào Độc Giác Trư Yêu Vương vừa lầm bầm nói, vừa cất bước, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên trên Độc Giác Trư Yêu Vương.
So với Độc Giác Trư Yêu Vương to lớn tới mấy trăm thước, Nhậm Kiệt nhỏ bé có thể so với đám lông heo trên mình nó, nhưng thời khắc này ngay khi Nhậm Kiệt đến sát bên cạnh Độc Giác Trư Yêu Vương, lại tung một quyền đánh ra.
"Ầm..." Không đợi Độc Giác Trư Yêu Vương kia kêu gào nói phát tiết xong, Nhậm Kiệt vừa lầm bầm vừa một lần nữa đánh nó bay ra ngoài.
Nhậm Kiệt vừa rồi vốn đã định bay đi, đột nhiên phát hiện tên này biến thân thành Độc Giác Trư Yêu Vương, lập tức hai mắt Nhậm Kiệt lóe sáng, trước mắt chuẩn bị dược phẩm cho lục thúc còn thiếu ba vị dược chủ yếu rất đặc thù, trong đó có một loại cần dùng là sừng của Độc Giác Trư Yêu Vương. Tuy nhiên Độc Giác Trư Yêu Vương vốn thuộc loại yêu thú dị biến, muốn đạt tới loại trình độ này càng khó tìm. Trước kia cửa hàng dược Cao Nhân luôn luôn báo thu đều không tìm được, lần này Nhậm Kiệt không nghĩ tới chính mình lại gặp, đương nhiên không thể bỏ qua.
Độc Giác Trư Yêu Vương này trên sừng có ngưng tụ pháp lực, tác dụng ổn định, tích súc, vừa rồi sở dĩ Nhậm Kiệt đánh cho con Độc Giác Trư Yêu Vương văng ra, chính là cảm nhận được lực lượng của sừng Độc Giác Trư Yêu Vương này thúc đẩy phát ra, đã đạt tới trình độ toàn lực một kích của Thái Cực Cảnh tầng thứ hai. Cho dù cường độ thân thể hắn hiện nay đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ tư, nhưng bị đánh ngay mặt cũng sẽ bị thương.
Tuy nhiên Độc Giác Trư Yêu Vương này dù sao không phải là Thiên Yêu, muốn thúc giục công kích một sừng này cũng không phải tùy ý như vậy, mà lúc này tốc độ của Nhậm Kiệt lại mau đến kinh người.
Độc Giác Trư Yêu Vương lần nữa phẫn nộ vọt lên, Nhậm Kiệt bay qua còn nhanh hơn, đánh nó rơi ầm trên mặt đất. Hình ảnh này vô cùng thần kỳ, Độc Giác Trư Yêu Vương to lớn là thế mà lại bị Nhậm Kiệt nhỏ bé chưa tới một phần trăm thân thể nó đánh cho bay loạn, mấy lần vùng vẫy va chạm lại ngay cả vạt áo Nhậm Kiệt đều không chạm được. Một sừng của nó cũng bạo phát uy lực, nhưng hoàn toàn không thể chạm tới Nhậm Kiệt.
- Tiểu Bảo... "Phù..." Lão nhân mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn một màn này, một hồi lâu mới chậm rãi cố gượng đứng dậy đi tới bên cạnh tên đen lớn, lo lắng nhìn hắn.
- Gia gia... Con không sao... ngài đã hộc máu, đừng nhúc nhích! Oa... Gia gia xem kìa... Tên đen lớn tên là Tiểu Bảo thấy lão nhân hộc máu, vội vàng bước tới nâng đỡ, nhưng vẫn bị một màn trước mắt hấp dẫn, trợn to hai mắt chỉ vào Độc Giác Trư Yêu Vương ở xa xa đang bị Nhậm Kiệt đánh cho chết đi sống lại, mà cũng không có biện pháp nào chống trả... hắn vô cùng sợ hãi than.
- Khí lực của hắn thật là lớn, làm sao hắn làm được, hắn còn không cao hơn ta còn không cường tráng bằng ta... Gia gia... gia gia xem kìa, mau nhìn kìa...
- Thật lợi hại! Oa... Hắn lại đánh tên to xác kia bay đi... Oa... hắn lại ném bay Trư Yêu Vương, ngọn lửa trên sừng Trư Yêu Vương kia đều không chạm được hắn!
- Oa! Thật lợi hại! Rất có lực lượng! Gia gia... gia gia, con muốn giống như hắn...
- Gia gia nhìn Trư Yêu Vương kia thật thô kệch a, căn bản không chạm được hắn. Hắn là ai vậy, thật lợi hại a!
Lão nhân thật ra cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm, bản thân lão cũng là tu vi Thái Cực Cảnh, chính vì vậy lão mới có thể biết được, người mang mặt nạ tươi cười trước mắt này hẳn là tuổi không lớn lắm, mấu chốt là hắn còn không phải tu vi Thái Cực Cảnh! Tuy rằng nhìn không thấu tu vi cụ thể của hắn, nhưng ít nhất không có biểu hiện ra mảy may lực lượng của Thái Cực Cảnh.
Bất quá thân thể hắn dúng là quá cường hãn, thân thể hắn khẳng định là cường độ Thái Cực Cảnh, mà lại không phải tầng thứ nhất, tầng thứ hai đơn giản như vậy, hắn làm sao làm được?
Trên thực tế, lão nhân hiện đang nghi hoặc là, cho dù có thân thể Thái Cực Cảnh, bình thường cũng không có khả năng dễ dàng đánh cho Độc Giác Trư Yêu Vương này biến thành như vậy! Tốc độ của đối phương cũng quá nhanh, hơn nữa dường như biết rõ mỗi một biến hóa cùng động tác của Độc Giác Trư Yêu Vương, nên trước thời gian làm ra phản ứng.
Độc Giác Trư Yêu Vương to lớn kia mà lại bị người này đánh cho giống như con ruồi mất đầu chạy loạn... Điều này cũng quá khó tin đi! Dù là mình lúc trước không có bị thương, mấy lần muốn giết tên này đều không đủ lực, thậm chí suýt nữa bị nó đánh bị thương.
Lão nhân cũng cảm thấy thật khó tin, nhưng thừa dịp Độc Giác Trư Yêu Vương kia bị đánh, lão liền nhanh chóng hạ lệnh, toàn lực lượng ngăn trở đối phó với tập kích của một số yêu thú khác. Bởi vì lần này Độc Giác Trư Yêu Vương mang đến vô số yêu thú, nhất thiết phải mau sớm nghĩ biện pháp mới được, nếu không Cổ Thôn thật sắp bị diệt rồi.
Nhậm Kiệt không mượn pháp bảo, không có dùng Ngọc Hoàng Ấn hay các thủ đoạn gì khác, chỉ có khi nào sừng yêu của Độc Giác Trư Yêu Vương ngưng tụ lực lượng bộc phát, Nhậm Kiệt sẽ thi triển một chút Tiểu Na Di Bộ Pháp né tránh, ngoài ra hắn đều hoàn toàn là bằng vào thân thể ngay mặt chiến đấu chém giết.
- A... Dưới công kích điên cuồng của Nhậm Kiệt, cho dù Độc Giác Trư Yêu Vương da dày thịt cứng, cũng không chịu nổi, bất quá tên này thật sự quá hung bạo! Khi một lần nữa bị Nhậm Kiệt đánh bay đi, rốt cục trong cơn phẫn nộ nó ngưng tụ tất cả lực lượng, trong nháy mắt chỉ thấy trên sừng của nó bắt đầu nổi lên ánh sáng màu hồng, rồi từ từ biến thành màu đỏ.
- Ta chờ ngươi chính là cái này đây! Vừa rồi hiệu quả quá kém, lúc này vừa lúc làm thuốc, bày trận, trấn áp... "Ầm..." Trước đó Nhậm Kiệt nhìn như rất tùy ý, nhưng vừa thấy tên này liều mạng, lập tức trở nên vui mừng. May mà hắn vì để luyện chế dược phẩm cho lục thúc, đã nghiên cứu hiểu rõ mấy vị thuốc chủ yếu còn thiếu kia, nên chọc giận làm cho tên này liều mạng mới có thể trong nháy mắt biến đổi cái sừng của nó tăng lên một tầng thứ. Dĩ nhiên, làm như vậy mặc dù có cơ hội thu được cái sừng làm thuốc tốt hơn, nhưng đồng dạng cũng tăng thêm nguy hiểm.
Tuy nhiên thời khắc này Nhậm Kiệt cũng không còn chiến đấu chỉ bằng vào lực lượng thân thể cùng nó, mà trong nháy mắt đã thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bao phủ con Độc Giác Trư Yêu Vương ở bên trong, trong tiếng nổ ầm ầm ngưng tụ trận pháp trấn áp. Thủy Long, Hỏa Long đồng thời chạy ra, chia làm hai mặt quấn quanh kiềm chế Độc Giác Trư Yêu Vương.
Hiện tại Thủy Long cùng Hỏa Long trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã được tẩm bổ rất cường đại, nếu không trước đó Nhậm Kiệt cũng không có khả năng bằng vào trận pháp đã đánh cho Hoa Mỹ Ngọc chật vật không chịu nổi. Thời khắc này giống như hai tồn tại Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, còn dùng lực lượng trận pháp trấn áp.
Trong tiếng nổ ầm ầm, làm cho Độc Giác Yêu Trư Vương muốn xông lên thân hình ngưng lại tại chỗ, mà hai tay Nhậm Kiệt thì ngưng tụ ấn pháp. Dù Trấn Thiên Ấn chỉ hoàn thành một nửa, nhưng cũng đủ để đánh chết nó.
"Ầm..." Lúc Độc Giác Trư Yêu Vương vận chuyển lực lượng đạt tới đỉnh phong nhất, lại bị Nhậm Kiệt trực tiếp đánh cho thân mình nát tan, một sừng đã đỏ lên kia thì bị Nhậm Kiệt thu vào nhẫn trữ vật, tiếp theo Nhậm Kiệt phất tay một cái, Hỏa Long, Thủy Long cũng về lại trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Không chỉ như thế, một chút lực lượng của Độc Giác Trư Yêu Vương bị đánh nát tan kia, lại bị hai con rồng này cắn nuốt, sau đó từ từ tiêu hóa.
Hiện tại bọn chúng ngoài phần được trận pháp bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ tẩm bổ, chúng cũng bắt đầu hấp thu linh khí thiên địa, thậm chí lực lượng của số yêu thú bị Nhậm Kiệt đánh chết, bọn chúng cũng có thể cắn nuốt để lớn mạnh bản thân.
Đông Hoang quả nhiên khác biệt, không ngờ gặp được thứ tốt này. Trước không nói yêu đan của nó rất trân quý, chỉ là một sừng này lúc bình thường cũng khó tìm được. Nhậm Kiệt thu cất cái sừng, trong lòng cũng rất vui vẻ.
"Bốp bốp bốp..." - Lợi hại, thật lợi hại! Thúc thúc thật lợi hại nha! Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng vỗ tay cùng tiếng hô hưng phấn, kích động, thì ra là tên đen lớn kia vừa bay tới, vừa hưng phấn dùng sức vỗ hai tay, cặp mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt.
"Tên này cao tới hơn hai thước năm, bộ dáng giống như người da đen, cường tráng đến kinh người, lúc này lại giống như một đứa trẻ đang vỗ tay reo hò, còn... còn gọi mình là thúc thúc?"
"Chết tiệt, mình dường như không có cố ý che giấu tuổi, đừng nói là Âm Dương Cảnh, cho dù là người bình thường nhìn cách ăn mặc của mình, dù trên mặt mình mang mặt nạ tươi cười, phản ứng đầu tiên phán đoán cũng sẽ không cho là số tuổi của mình lớn lắm. Tên đen lớn này thoạt nhìn so với mình còn lớn con hơn không ít, còn vỗ tay, còn thật lợi hại, còn gọi mình là thúc thúc, tình huống này là cái gì vậy?!"
- Độc Giác Trư Yêu Vương kia luôn đến đây quấy phá thôn chúng ta, thúc thúc vừa rồi làm thế nào giết chết nó, ngài dạy cho ta được không? Van cầu thúc thúc, nếu không ta bái thúc thúc làm sư phụ đi... Ngay lúc Nhậm Kiệt lấy làm lạ nhìn về phía tên đen lớn, thì chuyện tiếp theo còn làm cho Nhậm Kiệt không nói nên lời: tên đen lớn này lại bay đến bên cạnh mình, lắc lắc cánh tay của mình, năn nỉ mình.
Không thể nào!
Nhậm Kiệt đều không nghĩ tới hắn lại bay tới nắm cánh tay mình lắc lắc: tên đen lớn còn cường tráng cao lớn hơn so với mình, lại đang cố ý biểu hiện với mình.
"Con bà nó!" Nhậm Kiệt thật có một loại kích động muốn tung một chân đạp hắn bay đi.
Nhưng không biết tại sao, Nhậm Kiệt lại tuyệt không có cảm giác tên này có gì nguy hiểm, nếu không cũng không có khả năng để hắn tới gần mình. Ánh mắt của tên đen lớn này trong suốt giống như Hổ Hổ, giống như hai vượn trắng nhỏ sau khi tu luyện Phật Đà Niết Bách Trọng Sinh Pháp. Đây là tình huống gì vậy, chẳng lẽ là tên ngốc đầu óc có vấn đề?
Tuy nhiên tên này lại đã là tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn, hơn nữa còn đạt tới dương hồn trạng thái đỉnh phong, tại sao có thể như vậy?
- Tiểu Bảo! Mau buông ân công ra! Ngươi lại nổi điên rồi! Lúc này, lão nhân vừa mới đích thân ra tay mạnh mẽ đánh chết vài tên thủ hạ của Độc Giác Trư Yêu Vương, thừa dịp Độc Giác Trư Yêu Vương bị đánh chết, một hơi đánh tan đám yêu thú nó mang đến lần nữa quay trở lại, vừa thấy tên đen lớn dám chụp nắm cánh tay Nhậm Kiệt lắc lắc, lập tức hoảng sợ, vội vàng phi thân tới quát bảo tên đen lớn.
- Lão hủ Cổ Côn của Cổ Thôn Đông Hoang bái tạ ân công ra tay cứu Cổ Thôn ta! Tiểu Bảo tu luyện xảy ra vấn đề lại từng bị thương nên mới như thế, còn xin ân công đừng trách! Cổ Côn một mặt vừa giới thiệu, một mặt kéo Cổ Tiểu Bảo lui sang một bên, cẩn thận nhìn sắc mặt của Nhậm Kiệt.
Tuy rằng người này thoạt nhìn rất trẻ, còn đeo mặt nạ cười rất khoa trương, rất kỳ quái, quỷ dị, thoạt nhìn chỉ là tu vi Âm Dương Cảnh, lại có thân thể cường hãn của Thái Cực Cảnh.
Có thể dễ dàng đánh chết Độc Giác Trư Yêu Vương như vậy, thực lực chân chính của người này chỉ sợ sâu không lường được. Đối mặt với các nhân vật này cho dù lúc Cổ Côn không có bị thương cũng không dám trêu chọc, huống chi lúc này.
- A...
Tên đen lớn có tên là Cổ Tiểu Bảo vừa nghe nói thế, rất là ủy khuất chu miệng đi theo bên cạnh Cổ Côn, nhưng mắt nhìn Nhậm Kiệt không rời, vẫn rất kích động, chỉ có điều bị Cổ Côn lôi hắn, không cho hắn lên tiếng nói chuyện nữa.
"Hả! Tu luyện xảy ra vấn đề, bị thương đầu óc có vấn đề? Vốn Nhậm Kiệt tự mình cũng đang suy nghĩ, tên đen lớn này khẳng định đầu óc có vấn đề, nếu không tại sao lại như thế... nhưng vừa nghe Cổ Côn nói, ngược lại Nhậm Kiệt cảm thấy có điều gì đó không đúng, vừa rồi hắn đã dùng thần hồn lực dò xét qua tên đen lớn Cổ Tiểu Bảo này.
Lực lượng bên trong thân thể hắn hỗn nguyên nhất thể, không có bất kỳ dấu hiệu hỗn loạn gì, thân thể ổn định, bộ dáng trạng thái, cũng không có dáng vẻ bị thương biến thành ngu ngốc, mà giống như một khối ngọc thô chưa mài giũa.
Hơn nữa lão giả này hiển nhiên có phần kinh hoảng, rõ ràng không thích hợp... Tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng lười đi để ý tới những điều này, hắn vốn cũng chỉ là nhằm vào cái sừng của Độc Giác Yêu Trư Vương mới đến đây, cho nên cũng không thèm quan tâm tới những điều đó.
- Ngươi không cần thiết kinh hoảng, không quản trên thân thể tên đen lớn này có bí mật gì, hoặc là Độc Giác Yêu Trư Vương kia công kích các ngươi là muốn thứ gì... ta không có hứng thú muốn biết. Về phần ta giết con Độc Giác Yêu Trư Vương này cũng không phải muốn làm anh hùng cứu người cái gì, chẳng qua là ta muốn cái sừng của Độc Giác Yêu Trư Vương mà thôi, bất kể là nó đang công kích các ngươi hay là ở địa phương Đông Hoang nào khác, ta đều sẽ giết nó... Cho nên ngươi cũng không cần gọi ta là ân công! Nhậm Kiệt phất tay áo, cất bước một cái người đã đến trên không trung, sau đó thân mình tăng tốc tiếp tục bay đi hướng chỗ sâu trong Đông Hoang.
"A..."
Nhậm Kiệt nói một câu rồi rời đi, lại làm cho Cổ Côn ở lại nơi đó sắc mặt biến đổi mấy lần...