Tà Thiếu Dược Vương

Chương 447: Xảy ra chút phiền toái




Lão Đan Vương Ngọc Trường Không là sớm có thể nghiệm, lúc này mặt đầy vẻ tươi cười, im lặng nhìn Văn Mặc.

Tuy rằng biết sẽ như thế, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Văn Mặc là tồn tại còn mạnh hơn rất nhiều so với chính mình, mà ở trước mặt Nhậm Kiệt cũng phải như vậy, trong lòng lão cũng rất giật mình kinh sợ.

Nhậm Kiệt quả nhiên mỗi lần luôn làm cho người ta khiếp sợ.

Nhậm Kiệt cũng là lần đầu tiên dò xét thân thể trợ giúp người có tu vi cao như thế, giúp sửa lại công pháp tu luyện, thôi diễn phương pháp tu luyện về sau.

Dù sao Văn Mặc đã là tu vi Thái Cực Cảnh tầng thứ tư, cùng một cấp bậc với Lý Trăn kia, chân chính là một nhân vật cường đại cấp bậc lão tổ gia tộc.

Tuy rằng còn không cường đại bằng loại lão tổ trấn phái trấn tông như vậy, nhưng cũng rất kinh khủng. Một là có mối quan hệ cùng Văn gia, người cường đại của Văn gia hiện nay có chỗ tốt với Nhậm gia.

Hai là sau khi Nhậm Kiệt rời đi, Văn Mặc là hai người mạnh nhất trong gia tộc, nếu để cho người mạnh nhất này có đột phá, thì mới có thể ổn thỏa hơn.

Dĩ nhiên, nếu hiện tại Tề Thiên thật sự bạo phát, Nhậm Kiệt hoài nghi hắn chưa chắc kém bao nhiêu so với Văn Mặc.

Hoặc là Sát Thủ Vương, lục thúc bọn họ đột phá, cũng đều rất kinh khủng.

Dĩ nhiên, nếu đã là người một nhà, Nhậm Kiệt cũng không keo kiệt, bất quá sau khi hoàn toàn biết rõ cách giải quyết tình huống thân thể của Văn Mặc, Nhậm Kiệt rời khỏi đoạn phim cũng thở phào một cái.

Trừ sử dụng hết sạch toàn bộ linh ngọc Thường lão tứ mang đến, còn phải hao phí 6 khối linh ngọc tuyệt phẩm, loại tiêu hao hiện tại này thật con bà nó quá kinh khủng! Sau này nếu không có chiếm được tài nguyên lớn hơn, không thể tùy tiện thi triển. Trong lòng ngẫm nghĩ, Nhậm Kiệt cũng phất tay từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối ngọc bài, rồi dùng thần hồn lực ghi chép một vài thứ ở trong đó.

­ Ta ghi chép ở bên trong tổng cộng 108 bộ dược phẩm, cùng cách phối hợp tu luyện như thế nào.

Những dược phẩm này lần lượt tiến dần, bởi vì thương thế trong thân thể ngài tích lũy rất lâu, nhất là có một lần thương thế nghiêm trọng nhất, tuy rằng thoạt nhìn đã hoàn toàn khôi phục, nhưng trước đó là dựa vào ngoại lực cùng dược vật nào đó trợ giúp, miễn cưỡng khôi phục.

Hẳn là từ sau lần khôi phục đó, lực lượng của ngài không còn đột phá nữa đúng không? Nhậm Kiệt vừa ghi chép vừa nói.

Cuối cùng không còn có loại bị nhìn thấu hết thảy, không còn cảm giác bất an, nhưng phần sau câu nói của Nhậm Kiệt lại khiến Văn Mặc giật mình thất kinh. ­ Không sai! Cũng bởi vì bị thương lần đó, bất quá lúc đó có thể sống được đến nay cũng đã không tệ! Ngươi nói dược phẩm, chẳng lẽ...

Văn Mặc cảm khái nói, đột nhiên ý thức được ý tứ trong lời nói của Nhậm Kiệt.

­ Chữa trị cũng không có vấn đề, có khôi phục như lúc ban đầu hay không khó mà nói, còn phải xem ngài tu luyện, nhìn sau này có tìm được đủ bảo bối thích hợp hay không.

Nhưng không ảnh hưởng tới tu luyện thật ra có thể làm được.

Kỳ thực ngài không thể tu luyện, chủ yếu là vì bộ công pháp ngài tu luyện này đạt tới Thái Cực Cảnh thì còn được, nhưng đi vào sau Thái Cực Cảnh thì sẽ từ từ xảy ra vấn đề, đây cũng là bệnh chung của tông môn cùng gia tộc bình thường.

Bởi vì người tu luyện những công pháp này tối đa cũng chỉ đạt tới Thái Cực Cảnh đỉnh phong mà thôi! Mà bọn họ có thể đạt tới đỉnh phong, chưa chắc người khác có thể dễ dàng đạt tới, bọn họ có thể là nguyên nhân do thiên phú cá nhân hoặc kỳ ngộ các thứ...

Nhậm Kiệt nói tiếp: ­ Giống như Nhậm gia cùng Văn gia, trong gia tộc có Thái Cực Cảnh trấn giữ, phương pháp tu luyện Âm Dương Cảnh kia trải qua vô số đời sửa đổi, đã rất hoàn thiện, có một lộ số cố định, chỉ cần có thiên phú cùng tài nguyên, con đường này tuy rằng khó khăn nhưng cũng không phải không thể đạt tới.

Nhưng Thái Cực Cảnh thì khác, bởi vì chưa hoàn toàn hiểu rõ đường lối của Thái Cực Cảnh, cho dù có người đạt tới, nguyên nhân cũng là cá nhân mình, mà không có tạo thành một đường lối riêng biệt nào! ­ Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này, phương pháp tu luyện của ngài về sau, ta đã giúp ngài sửa đổi một chút, ngài hãy từ từ sửa đổi, đợi sau khi hoàn toàn sửa đổi công pháp, thì đột phá tầng thứ tiếp theo cũng không thành vấn đề! Nhậm Kiệt nói xong đưa ngọc bài cho Văn Mặc, lúc này Văn Mặc còn chưa có tỉnh thần lại.

Văn Mặc nghe nói đã ngây dại, bản thân mình tu luyện đã mấy trăm năm, tu vi đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ tư.

Hôm nay Nhậm Kiệt này từ lúc vừa rồi bảo mình triệt bỏ lực lượng để hắn thăm dò đến bây giờ, tổng cộng mới không tới nửa khắc, hắn...

hắn đã nói giúp mình chuẩn bị xong, đùa gì thế? Mà còn sửa đổi phương pháp tu luyện của mình, cho dù là Thái Cực Cảnh đỉnh phong đến đây, cũng không dám nói như thế! Nhưng hắn nói một vài thứ, lại chỉ thẳng vào vấn đề mấu chốt, điều này...

Văn Mặc sững người một chút, tiếp nhận ngọc bài, tiếp sau đó, ngay cả nói chuyện cùng Nhậm Kiệt cũng không để ý, lập tức dò xét ngọc bài kia, một lần tìm tòi tra xét này rất nhanh, khóe miệng Văn Mặc mở hơi lớn lên, cả người như là bị định thân, vị lão tổ Văn gia Thái Cực Cảnh này lập tức như bị cố định ở đó.

­ Tình huống của ngài trước đây ta đã dò xét qua, lần này cũng điều chỉnh lại một vài thứ, ngài tiếp tục tu luyện là được rồi! Lão Đan Vương Ngọc Trường Không thì khác với Văn Mặc, lão là do Nhậm Kiệt giúp đỡ một đường đột phá tới Thái Cực Cảnh, cho nên Nhậm Kiệt rất rõ ràng tình huống của lão, cũng không cần thúc giục đoạn phim cũng có thể sửa sang lại phương pháp tu luyện giúp lão Đan Vương Ngọc Trường Không tu luyện sau này, giao cho lão.

Lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng không khách sáo với Nhậm Kiệt, nhận lấy ngọc bài.

Ngược lại thì ánh mắt đầy ý cười nhìn về phía Văn Mặc bộ dáng khoa trương đứng như bị định thân ở đó, có thể trông thấy Văn Mặc lão tổ năm xưa lúc còn trẻ cũng đã rất lợi hại, mà giờ này biểu hiện như thế, cũng là một chuyện vui.

Văn Dũng sớm đã hết biết nói gì rồi! Tuy rằng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể suy đoán được mấy phần.

Lão tổ loại vẻ mặt này, hiển nhiên là Nhậm Kiệt đưa cho thứ gì đó rất kinh người, bất quá nếu như lão tổ thật có thể nhờ vào thứ này đột phá, thì đối với Văn gia, chính là chuyện may mắn cực lớn.

Trước không nói thực lực tăng lên, chủ yếu là nhờ vậy tăng lên trăm năm tuổi thọ, mới là trọng yếu nhất.

­ Trong khoảng thời gian này chuyện trong nhà làm phiền tới ngài nhiều hơn, nếu Kiếm Vương trở về trước cũng đừng để Kiếm Vương rời đi, nếu như thật sự gặp phải phiền toái đặc biệt lớn nhớ trao đổi cùng Tề Thiên, cũng có thể tùy thời liên lạc với ta! Văn Mặc sau khi xem ngọc bài Nhậm Kiệt đưa cho lão liền giống như bị định thân nơi đó, Nhậm Kiệt cũng sớm đã quen với chuyện như vậy, thường thường mọi người ban đầu sau khi bị hắn dò xét, rồi nhận được ngọc bài của hắn, lúc xem xét các thứ ghi chép bên trong, bình thường đều sẽ như vậy.

­ Được! Nghe Nhậm Kiệt nói như thế, lão Đan Vương Ngọc Trường Không gật đầu nói: ­ Có ta ngươi cứ yên tâm! Qua một thời gian ngắn Vô Song cũng sẽ xuất quan, nàng cũng có thể giúp đỡ rất nhiều bận rộn! Kiếm Vương bên kia nói là đi tôi luyện, thật ra cũng là thuận tiện đi tìm mấy bạn cũ đến đây, những người này tương giao với chúng ta nhiều năm, cũng có thể tin được! Lão Đan Vương Ngọc Trường Không nói chuyện rất ổn, lời nói chia ba bốn phần, dĩ nhiên, chỉ cần là người không quá ngu ngốc đều có thể hiểu rõ phần sau câu nói.

Có thể trở thành bằng hữu cùng Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, thì khẳng định không phải là người tầm thường, mà tìm đưa bọn họ tới cũng là hai cục diện: một mặt bọn họ biết Nhậm Kiệt có năng lực trợ giúp người khác, giúp cho bọn họ cũng có cơ hội bước thêm một bước; mặt khác những người này cũng có thể tăng cường rất nhiều thực lực cho Nhậm gia...

Nhậm Kiệt vừa nghe, lập tức cười nói: ­ Không thành vấn đề, bằng hữu của các vị chính là bằng hữu của ta, là bằng hữu của Nhậm gia, sau khi đến đây cần gì cứ việc nói với Thường lão tứ, Mặc Hồng bọn họ, hết thảy mở rộng ra cung ứng.

Nếu như tu luyện có vấn đề gì, tạm thời do các vị trước nhìn xem, đợi lúc thích hợp ta sẽ trợ giúp họ! Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bọn họ tuy rằng đã công khai bày tỏ gia nhập Nhậm gia, thậm chí cũng bày tỏ sẽ không rời đi, nhưng họ muốn làm gì, trên cơ bản Nhậm Kiệt cũng không can thiệp.

Cho nên cũng không có hỏi Kiếm Vương Long Ngạo đi đâu.

Hôm nay nghe được thì ra Kiếm Vương Long Ngạo là đi làm chuyện như vậy, đương nhiên Nhậm Kiệt rất cao hứng.

Lão Đan Vương Ngọc Trường Không nghe Nhậm Kiệt nói cũng rất cao hứng, lão là đích thân thể hội sự lợi hại của Nhậm Kiệt! Tuy rằng đây là giúp Nhậm Kiệt lôi kéo một đám người rất cường đại gia nhập Nhậm gia.

Kết giao bằng hữu với họ kém nhất cũng đều là nhân vật lợi hại trong Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng nói thẳng ra điều này chính là trợ giúp một chút cho đám bạn hữu kia.

Bởi vì chỉ có ở gần Nhậm Kiệt, mới có thể tăng tiến vùn vụt, mới có thể có cơ hội bước vào cảnh giới trước kia bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Đang lúc Nhậm Kiệt nói chuyện cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Nhậm Kiệt định đợi Văn Mặc khôi phục, hàn huyên mấy câu sau đó sẽ nói mình cần bế quan, rồi lặng lẽ rời đi, bất chợt trận pháp hơi dao động, Thường lão tứ đã nhanh chóng lắc mình đi vào.

Thường lão tứ vội vàng đi tới phía Nhậm Kiệt, nhìn tốc độ cùng bộ dáng của hắn đã biết ngay có chuyện.

­ Sư phụ...

xảy ra...

chút chuyện phiền phức, tên Phong Bất Quy kia không nề nếp, vừa mới xuất quan liền nhảy nhót, rồi lại chạy tới Trường Nhạc Thiên Phủ tham gia tỷ thí thân pháp, kết quả chọc ra chuyện: người của Tông chủ Ngự Phong Tông Trường Phong Vạn Lý cũng đang ở đó, đã âm thầm thông báo tông chủ của bọn họ, hiện tại ta đã cho người ngăn lại, nhưng Tông chủ Ngự Phong Tông Trường Phong Vạn Lý lại không chịu bỏ qua, nói Phong Bất Quy là học lén thân pháp của Ngự Phong Tông bọn họ, nhất định phải bắt Phong Bất Quy trở về xử lý mới được! Thường lão tứ đi tới, sắc mặt có chút khó coi cũng có chút lo lắng, ngượng ngùng, nhưng cũng rất bất đắc dĩ nói đơn giản mà rõ ràng sự việc xảy ra.

Dù sao Thường lão tứ biết sư phụ rất bận rộn, kết quả chính mình quản lý Trường Nhạc Thiên Phủ bên này còn luôn xảy ra chuyện.

Mấu chốt là chuyện này còn là do tên Phong Bất Quy kia trêu chọc tới.

Tên khốn này, đã biết ngay là kẻ rước lấy họa! Hiện tại Thường lão tứ đều có chút hối hận đã lôi kéo hắn tới.

­ Bởi vì chuyện này dường như do Phong Bất Quy không chiếm đạo lý, thân pháp hắn mới học dường như đích xác xuất xứ từ Ngự Phong Tông.

Hắn cùng Ngự Phong Tông cũng có một chút gút mắt, mà trước đây nhận tin tức Ngự Phong Tông này lại có liên quan mật thiết với Lam Phủ Thiên Tông.

Chuyện này là Tông chủ Ngự Phong Tông Trường Phong Vạn Lý kia công khai tìm tới Trường Nhạc Thiên Phủ chúng ta đòi người, mà không phải đơn thuần tới gây sự, cho nên đồ nhi cũng có chút không nắm được chủ ý! Thân làm người phụ trách Trường Nhạc Thiên Phủ, lúc nguy cấp Thường lão tứ có thể liên lạc Đồng Cường, Tề Thiên bọn họ chi viện, thậm chí có thể liên lạc cả Nhậm gia, Văn gia cùng với tất cả thế lực phối hợp. Nhưng Thường lão tứ làm việc vốn rất chững chạc, không phải lúc cần thiết, hắn cũng không muốn làm náo loạn lớn như vậy.

Hơn nữa lần này là Phong Bất Quy đuối lý, tên khốn này trước kia ảo diệu như vậy, lần này xảy ra chuyện rồi...

càng nghĩ Thường lão tứ càng buồn bực.

Nghĩ tới nghĩ lui, cho dù bị sư phụ nói mình xử sự không được, hắn vẫn cảm thấy phải thừa dịp sư phụ còn ở đây, để sư phụ đi xử lý chuyện này.

­ Văn gia chủ, lão Đan Vương các vị trước ở đây cùng chờ đợi Văn lão tổ một hồi, ta đi một lát sẽ trở lại! Nhậm Kiệt hờ hững nói, chuyện luôn có không ít, không quản chuyện gì cũng luôn phải đối mặt.

­ Có cần chúng ta đi theo ngài hay không! Nghe Thường lão tứ nói là Tông chủ Ngự Phong Tông, lại có quan hệ mật thiết cùng Lam Thiên, Văn Dũng ở một bên lên tiếng hỏi.

Nhậm Kiệt phất tay áo đứng lên nói: ­ Chuyện Lam Thiên xảy ra không lâu vừa rồi, khi đó hắn đều không có can đảm công khai ủng hộ Lam Thiên, hiện tại cũng không có trực tiếp ra tay, cho nên chơi đùa náo loạn như thế nào đi nữa cũng không có chuyện gì quan trọng.

Loại chuyện như vậy luôn khó tránh khỏi, ta đi qua nhìn một chút là được.

Dù thế nào Phong Bất Quy cũng là người một nhà, xảy ra chuyện thì ta làm gia chủ dĩ nhiên phải gánh vác; giống như con cháu trong nhà, nên đánh nên phạt cũng là chuyện của nhà mình, đâu tới phiên người khác đến địa bàn chúng ta để dạy dỗ con cháu chúng ta chứ!? Nhậm Kiệt nói xong cất bước đi ra ngoài, Thường lão tứ đi theo phía sau ngẫm nghĩ câu nói của Nhậm Kiệt, vốn tâm tình hắn đang bất an, khẩn trương, nóng nảy tức giận, đột nhiên trở nên vô cùng trấn định.

Lập tức hắn cảm thấy sư phụ nói không sai! Đúng vậy, đây vốn là chuyện nhỏ không có gì quan trọng! Ngẫm lại sư phụ nói câu kia: "nên đánh nên phạt cũng là chuyện của nhà mình", làm cho Thường lão tứ có một loại cảm giác đầu óc sáng tỏ.

Chính mình lúc đó bởi vì hắn là Tông chủ Ngự Phong Tông, bởi vì hắn đến với khí thế hung hăng, cộng thêm bộ dáng tên khốn Phong Bất Quy kia làm như đạo tặc bị bắt quả tang, nên mình cũng có chút hoảng hốt.

Bây giờ suy nghĩ lại, mình đã không còn là môn chủ môn phái tam lưu hạ cấp ở Ngọc Kinh Thành lúc trước, mà là người phụ trách trông coi Trường Nhạc Đổ Trường, cửa hàng dược Cao Nhân, Trường Nhạc Thiên Phủ.

Bản thân mình chính là đồ đệ của Nhậm gia chủ, chính là người dám làm đảo loạn ngày Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông, đồ đệ của Nhậm gia chủ dám xem thường tồn tại Thái Cực Cảnh. Sư phụ nói rất đúng! Dù thế nào đi nữa cũng không tới phiên bọn họ lớn lối! ­ Thế nào, suy nghĩ minh bạch, không nóng vội rồi chứ? Ngay lúc trong lòng Thường lão tứ cảm thấy có nội tình, không nóng nảy, không hoảng loạn, thoáng cái cảm giác trời cao biển rộng mặc sức vẫy vùng...

đột nhiên vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt.

Thường lão tứ vừa rồi cấp bách, trạng thái toàn thân không thích hợp, sau đó nghe mình nói xong hắn đi theo sau lưng, khí tức, lực lượng biến hóa thế nào Nhậm Kiệt rõ ràng cảm nhận được, cho nên thuận miệng hỏi một câu.

­ Sư phụ...

Đồ nhi...

đồ nhi hiểu rõ! Thường lão tứ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: ­ Sư phụ! Hay là chuyện này cứ để đồ nhi đi xử lý, dù sao sư phụ không có khả năng luôn có mặt ở đây, đồ nhi phải học cách xử lý mọi chuyện mói được! ­ Ừm! Nghe Thường lão tứ tự mình chủ động nói lời này, Nhậm Kiệt rất vui vẻ nói: ­ Câu nói này coi như ngươi nói đúng! Nhớ kỹ, trời sập có người chống, ngươi chỉ cần xem xét thời thế, xử lý chuyện căn cứ theo tình huống bất đồng là được.

Trường Nhạc Thiên Phủ ta không phải mạnh nhất, nhưng cũng chưa bao giờ sợ chuyện gì.

Hắn là tông chủ một tông thì sao chứ? Phỏng chừng hiện tại ngươi còn chưa ý thức được, ở trong mắt rất nhiều người ngươi còn lợi hại hơn so với các tông chủ, lực ảnh hưởng của Trường Nhạc Thiên Phủ khẳng định đã vượt qua tông môn bình thường...

Đi thôi! Ta đi cùng với ngươi nhìn xem một chút...

Làm sư phụ, Nhậm Kiệt coi như xứng đáng, Thường lão tứ về phương diện tu luyện, Nhậm Kiệt một mực quản rất tốt, Thường lão tứ cũng coi như làm đâu chắc đấy.

Về phần kinh doanh Trường Nhạc Đổ Trường, Nhậm Kiệt chỉ cần chỉ điểm một chút, nói ra ý nghĩ là Thường lão tứ có thể làm rất tốt.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Nhậm Kiệt thu Thường lão tứ làm đồ đệ, ở phương diện này hắn rất có thiên phú, hơn nữa trà trộn giang hồ đã nhiều năm như vậy, ứng đối một ít chuyện cũng không có vấn đề gì.

Cho tới nay, phương diện này đều không cần Nhậm Kiệt quan tâm, lo lắng, Thường lão tứ đều có thể xử lý rất tốt...