Tà Thiếu Dược Vương

Chương 442: Đừng có chọc hắn, âm dương dung hợp




Thực ra bất luật là trong yêu thú hay giữa loài người, thường đều lưu truyền một số câu chuyện điểm hóa, tức là gặp được cao nhân nào đó, giúp cho một bước hóa rồng.

Đến cảnh giới như Nhậm Kiệt, lúc này chẳng qua chỉ là muốn tìm một tên chạy việc, dù sao chuyện vụn vặt này cần có người làm, mà con yêu báo vừa lúc đưa đến cửa. Con yêu báo này đạt đến cấp chín đỉnh phong trăm năm, chỉ còn kém một chút, hắn chỉ điểm thoáng cái là sẽ đột phá.

Mà để đẩy nhanh tốc độ của nó, Nhậm Kiệt cũng không quan tâm đưa nó một nắm đan dược, giúp nó trực tiếp đột phá một hơi đạt đến Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ ba, chuyện này chẳng là gì cả.

Nhưng đối với con yêu báo này, đây là cơ duyên to lớn, như những người được điểm hóa trong truyền thuyết.

Nhậm Kiệt khó lắm mới có thân phận độc lập này, cho nên hắn sẽ cố không làm dính dáng đến Nhậm gia và thân phận Nhậm đại gia chủ. Mà bây giờ Cổ Nguyệt cần được luyện chế rất nhiều dược phẩm, trên người Nhậm Kiệt dù có rất nhiều dược liệu, nhưng chưa chắc đủ.

Cho nên Nhậm Kiệt mới nghĩ tới thu gom dược liệu của các lực lượng xung quanh, mới tiện tay giúp con yêu báo đen này, sai nó đi chạy việc. Về phần ngọc bài kia, là một đạo ý niệm mà hắn dùng lực thần hồn khắc vào.

Người Âm Dương Cảnh đều có thể cảm nhận tra xét ra được, có thể làm đến cỡ này, nhất định là Thái Cực Cảnh, hơn nữa ít nhất phải Thái Cực Cảnh tầng ba trở lên. Dưới tình huống này, dù cho gia tộc có Thái Cực Cảnh cũng không dám chống cự, huống gì Nhậm Kiệt đã tra xét xung quanh, căn bản không có Thái Cực Cảnh nào.

Cổ Nguyệt đã khôi phục thân thể, về phần tánh mạng chỉ là dựa vào lực lượng Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm duy trì, trước khi chưa đủ dược liệu luyện chế dược phẩm đặc biệt để chữa trị, vậy chỉ có thể để như thế.

Cho nên Nhậm Kiệt bố trí xong, nói một tiếng với lão nhân mặt cười vẫn căng thẳng si mê ngẩn người nhìn Cổ Nguyệt, Nhậm Kiệt phải bế quan trước. Đây là bế quan ngắn hạn, bởi vì dưới tác dụng của Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm, ở trong trạng thái đỉnh cao, dùng dược vật khác không có hiệu quả lớn, phải chờ vài ngày sau mới bắt đầu điều trị.

Sở dĩ Nhậm Kiệt phải vội bế quan, là bởi từ Đông Hoang trở về đây, liền không có thời gian yên tĩnh trầm tư, điều chỉnh lại.

Giết Đan Vô Kinh liền một đường chạy về, sau đó là Lam Thiên đến khiêu khích, tiếp theo phát hiện Hoa Mỹ Ngọc xuất hiện, kế đó phát hiện Phương Viêm nổi điên là có người khống chế phía sau. Tiếp nữa là đại chiến Hoa Mỹ Ngọc, Lý Trăn, càng không cẩn thận dính tới Cổ Nguyệt, thế mới biết tình sử bí mật giữa lão nhân mặt cười và Cổ Nguyệt, bây giờ còn phải cứu lại Cổ Nguyệt.

Cũng may thương thế của Cổ Nguyệt dù nghiêm trọng rắc rối, nhưng mình tiêu tốn một viên Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm, trong ngắn hạn sẽ không có vấn đề. Hơn nữa Nhậm Kiệt biết thật ra thần thức của Cổ Nguyệt đã khôi phục, đã cảm giác được mọi chuyện bên ngoài, chỉ là còn không thể thức tỉnh. Cho nên Nhậm Kiệt hỏi chuyện của lão nhân mặt cười, cũng dẫn dụ hắn nói rất nhiều, làm bộ như phân tích giúp nói chuyện, hiện tại nên thừa cơ bế quan, cho bọn họ có cơ hội ở riêng.

Bản thân Nhậm Kiệt cũng cần một ít thời gian, điều chỉnh một chút, đã đột phá Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong mà còn chưa xem công pháp Ngọc Hoàng Quyết dương hồn, ngẫm lại thật là kỳ tích lớn. Tuy rằng trước kia cũng có, sau khi đột phá, lực lượng mạnh mẽ không có công pháp tiếp theo thì cũng có thể tăng lên một chút, nhưng càng lên cao càng khó, từ đó cũng thấy được đan khí của tiểu nha đầu Đan Diệu cho mình mới thần kỳ mạnh mẽ cỡ nào. Thực ra Nhậm Kiệt biết, sẽ có ích rất lớn đến sau này, trong một đoạn thời gian dài về sau, hắn sẽ thu được vô số chỗ tốt.

Làm xong mọi chuyện, Nhậm Kiệt ngồi trên chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, lại mở ra nhẫn trữ vật gia chủ.

- A...

Lực thần hồn vừa tra xét, Nhậm Kiệt liền ngây ra đó.

Thực ra từ lần đầu mở ra nhẫn trữ vật, nhìn thấy Ngọc Hoàng Quyết, Nhậm Kiệt đã không quá cả kinh, bởi vì tiếp theo còn có một tầng phương pháp tu luyện, đã sớm có chuẩn bị. Về phần như linh ngọc, bởi vì có Thánh nhân luận đạo tiêu hao siêu cấp khủng bố, Nhậm Kiệt đã sắp chết lặng với linh ngọc, bởi vì có bao nhiêu cũng không đủ xài.

Hơn nữa hắn có các phương pháp, kỳ ngộ, cộng thêm Trường Nhạc Đổ Trường, cửa hàng dược Cao Nhân... trước giờ cũng chưa thiếu linh ngọc. Về phần đan dược, bản thân Nhậm Kiệt càng thích tự pha chế, đan dược lợi hại cỡ nào cũng không bằng Nhậm Kiệt tự làm cho riêng mình.

Cho nên theo thói quen không có mong chờ gì, mở ra chuẩn bị xem công pháp Ngọc Hoàng Quyết, thuận tiện lấy linh ngọc ra để dành lúc cần, nhưng lần này Nhậm Kiệt thật không ngờ, ngây người ra đó.

Nếu nói trong này là linh ngọc, chất đống thành núi, hay là có cả một mạch khoáng, Nhậm Kiệt cũng không giật mình, dù sao Nhậm Kiệt cũng đã thấy mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.

Nhưng mà Nhậm Kiệt nhìn thấy 50 khối linh ngọc, còn có hai cục tròn tròn, lực thần hồn nháy mắt lấy mấy thứ này ra, đến khi đặt trước mắt, Nhậm Kiệt mới biết là không nhìn nhầm.

Nhậm Kiệt không khỏi thở ra một hơi dài, lão cha mình lúc trước không nóng không lạnh, đến lúc này lại bạo tay một lần.

50 khối linh ngọc tuyệt phẩm, hai viên kia là Ngọc Tinh, mỗi cái to như trái bóng đá, có điều không tinh khiết như quả cầu bao bọc Hổ Hổ, rõ ràng chưa chiết xuất, nhưng chỉ riêng Ngọc Tinh đã là khủng bố rồi.

Nên biết, đừng nói Ngọc Tinh, chỉ nói linh ngọc tuyệt phẩm. Tuy rằng một khối linh ngọc tuyệt phẩm đổi ra 100 triệu tiền ngọc, nhưng thực tế đừng nói tiền ngọc, dù có dùng linh ngọc thượng phẩm cũng khó đổi được linh ngọc tuyệt phẩm. Bởi vì mạch khoáng linh ngọc bình thường không thể tùy tiện xuất hiện linh ngọc tuyệt phẩm, có một số tuyệt địa đặc thù mới sinh ra, hoặc là nương theo thiên địa linh bảo, tóm lại linh ngọc tuyệt phẩm có tiền không mua được.

Đối với Nhậm Kiệt, nếu như chỉ là linh ngọc, dựa theo 1 khối linh ngọc tuyệt phẩm đổi được 1000 linh ngọc thượng phẩm, vậy là 5 vạn linh ngọc thượng phẩm, Nhậm Kiệt cũng không phải giật mình.

Dù là cảnh giới như Nhậm Kiệt, cũng phải một hồi mới tỉnh táo lại, nhưng tra xét tiếp, Nhậm Kiệt lại sửng sốt, trong lòng thầm than, lão cha à, ngài muốn làm gì?

Bởi vì bên trong đặt 2 viên Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm, cũng giống lần cảnh giới âm hồn, đều là 2 viên Thiên Đan Tục Mệnh. Nhưng hạ phẩm và trung phẩm chênh lệch vạn dặm, ngẫm lại Đan Vô Kinh là đệ tử tương đối trọng yếu trong đại giáo vô thượng, trên người cũng chỉ có một viên Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm. Thứ này cực ít, lại giá trị khó lường, Nhậm Kiệt mới lập tức nhìn sang ngọc bài.

Vẫn là sử dụng máu để mở, mỗi lần như thế, Nhậm Kiệt không khỏi nhớ lại chuyện lấy máu nhận chủ như trong phim đời trước. Nhưng mà lần này, hắn phát hiện Nhậm Thiên Hành để lại quá sức khủng bố, Nhậm Kiệt mơ hồ nhận ra gì, cho nên không có lòng dạ nghĩ chuyện khác.

Ầm! Một cỗ tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu Nhậm Kiệt, phương pháp tu luyện Ngọc Hoàng Quyết dương hồn, đồng thời trong đầu Nhậm Kiệt vang lên tiếng nói.

- Đường là người ta đi ra, nếu tiểu tử ngươi thật đi đến bước này, vậy nhất định cũng tìm ra được con đường của mình. Những ngoại lực khác chỉ có thể phụ trợ, cho nên chỉ lưu lại bấy nhiêu, những thứ khác đều là hư ảo. Lúc trước nói cho con có biện pháp kéo dài tuổi thọ, chẳng qua là cho con có hy vọng, nếu như con thật có thể đạt đến cảnh giới mở ra chỗ này, tin rằng con cũng hiểu, không cần ta nói thêm.

- Nhưng nếu con đi đến bước này, nhất định phải chú ý. Mỗi một bước Âm Dương Cảnh dương hồn đều vô cùng khó khăn, dù có vô số linh ngọc cũng chưa chắc có thể đi tới cuối cùng. Nhưng nếu như con thật đạt đến một mức nhất định, điều duy nhất phải nhớ, đó là ẩn giấu thực lực của mình, tuyệt đối đừng cho hoàng đế biết. Thật không được thì giao chức gia chủ cho người khác, rời Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không được đối mặt với hoàng đế. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng thật chọc giận hắn, tuyệt đối đừng làm hắn chú ý, cảm thấy con là uy hiếp.

- Nếu quả thật làm hắn chú ý tới, coi như uy hiếp, vậy con đi đi, đi khỏi đây, đừng nên có ý muốn chống lại hắn. Người khác đều nói cha con là truyền kỳ, nhưng thẳng đến cuối cùng ta mới biết, hoàng đế mới là kẻ đáng sợ nhất, tuyệt đối đừng chọc hắn. Cha cũng là mãi về sau, mới biết hắn... Thôi, nếu như... con thật có thể nghe lời này, cha thật vui vẻ, bởi vì con có thể đến được bước này đã phải trả giá gian khổ mà người ta khó tưởng tượng.

- Cảnh giới dương hồn khó đi, càng thêm gian nguy, mọi chuyện phải cẩn thận. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng chọc đến hoàng đế, đừng làm hắn chú ý tới con. Nếu như bị chú ý tới, rơi khỏi Minh Ngọc Hoàng Triều đi xông xáo những nơi khác, thế giới bên ngoài càng thêm đặc sắc hơn.

Nhậm Kiệt đã nhiều lần mở ra nhẫn trữ vật, nhiều lần mở ra ngọc bài này, không phải lần đầu nghe lời của Nhậm Thiên Hành để lại. Nhưng lần này vô cùng đặc biệt, một là nói nhiều, hai là hết sức kỳ quái, đó là vô tình lưu lại, bên trong tràn đầy lo lắng hoàng đế sẽ uy hiếp tới Nhậm Kiệt.

Nhất là đánh giá cùng kiêng kỵ hoàng đế, đã vượt quá bình thường.

Nếu không phải Nhậm Kiệt sớm phát hiện hoàng đế không đúng, nghe lời này cũng sẽ cười. Dù sao hắn đã cãi với hoàng đế trên đại điện, không nể mặt hắn, còn chém giết quốc trượng trước mắt hoàng đế, càng không nói những chuyện khác.

Nhưng hoàng đế cũng không làm gì hắn, tuy rằng đã có ý muốn đối phó, nhưng vẫn mãi không làm gì được. Bình thường thì Nhậm Kiệt nghe Nhậm Thiên Hành nói thế, cũng sẽ không quá để ý, nhưng lúc này hắn lại nghiêm túc suy tư.

Đi ra ngoài xông xáo, thế giới bên ngoài càng đặc sắc hơn?

Đặc sắc? Nhậm Kiệt lại biết rõ, bên ngoài nguy cơ khắp nơi, giết chóc, chiến đấu, tranh cướp, ngươi lừa ta gạt không hề che đậy, ngươi không thể dựa vào người khác, chỉ có một mình xông pha. Nhưng tới miệng Nhậm Thiên Hành lại biến thành đặc sắc.

Xem ra, hắn thật không hy vọn mình ở lại Ngọc Kinh Thành, hơn nữa rất sợ hoàng đế chú ý tới mình.

Nhưng Nhậm Kiệt lại bất đắc dĩ, thầm nghĩ lão cha có thế nào cũng không ngờ tới, hoàng đế đã hận mình đến ngứa răng, đã đến mức công khai biểu lộ thái độ.

Ngẫm lại những thứ này, lời nói đó, cũng cảm nhận được tâm tình bên trong, mỗi một lời nhắn đều là mong chờ của Nhậm Thiên Hành nhắn lại, nghĩ tới mình đạt đến một mức độ thì sẽ thế nào.

Tình cảm ân cần kỳ vọng này, làm cho lòng người xúc động.

Mà cách nhìn của Nhậm Thiên Hành đối với hoàng đế, cũng không khác với Nhậm Kiệt hiện giờ, sâu không lường được.

Nhưng mà Nhậm Kiệt biết, chỉ sợ lão cha mình có làm sao cũng không ngờ, khi mình nghe được lời nhắn này, đã có được lực lượng chống lại Thái Cực Cảnh. Mà trong lúc hồi tưởng những lời của Nhậm Thiên Hành, Nhậm Kiệt vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, lực lượng cùng cảnh giới đã đủ, hôm nay chẳng qua là dùng phương pháp tu luyện Âm Dương Cảnh dương hồn ổn định mà thôi.

Làm cho lực lượng của Nhậm Kiệt càng thêm ngưng tụ mạnh mẽ, hơn nữa Nhậm Kiệt dùng Chiến Thần Đan, không ngừng phân tích dược tính cùng cảm ngộ sau tăng lên, cho nên lúc này vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết dương hồn ngưng luyện lực lượng, có điều chỉnh rất nhiều.

Vốn phương pháp tu luyện Ngọc Hoàng Quyết đã rèn luyện thân thể kinh người, mà Nhậm Kiệt vẫn còn không ngừng tăng cường thêm.

Mượn hiệu quả tiếp tục của Chiến Thần Đan, mượn trạng thái tu luyện Ngọc Hoàng Quyết dương hồn.

Oành...

Lực lượng thân thể lại đột phá, Nhậm Kiệt đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ tư.

Lúc này Nhậm Kiệt cũng không ngừng lại, bởi vì hắn đã vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết dương hồn đến cực hạn. Lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ chín không ngừng vận chuyển, âm hồn dương hồn đã có dấu hiệu dung hợp.

Âm Dương Cảnh, âm dương dung hợp, đây là vùng cấm mà những người Âm Dương Cảnh đỉnh phong tu luyện mấy trăm năm cũng không dám chạm vào, thà rằng khiêu chiến trực tiếp đánh sâu vào Thái Cực Cảnh, cũng không đi âm dương dung hợp. Là bởi sau khi âm dương dung hợp, nhất định phải đột phá trong vòng một năm, bằng không chỉ có đường chết.

Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo đều là vì không còn cách nào, buộc bất đắc dĩ phải làm thế, nếu không phải có Nhậm Kiệt hỗ trợ, bọn họ đã không thể đột phá.

Mà bây giờ bản thân Nhậm Kiệt vừa đạt đến dương hồn tầng thứ chín không lâu, lần đầu tiên vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết dương hồn, liền không hề do dự, cường độ thân thể đột phá một tầng, liền bắt đầu làm âm hồn, dương hồn dung hợp làm một.

Oành...

Âm Dương Cảnh, âm hồn, dương hồn, âm dương dung hợp.