Tà Thiếu Dược Vương

Chương 407: Thạch nhũ 3 vạn năm, không được bán




Mập mạp vừa vào Hội giao dịch Hắc Thạch Sơn liền vui vẻ hưng phấn không thôi, kéo Nhậm Kiệt đi vòng vòng, nơi này đủ thứ dược liệu, vũ khí, linh thú, yêu thú... nhiều không kể hết, chủng loại da dạng, có một số là người ta tình cờ lấy được, có cái là chiến lợi phẩm, có cái là thu nhặt được.

Cái gì cũng có, nhưng mà mập mạp đi theo Nhậm Kiệt lâu ngày, ánh mắt cũng kén chọn hơn.

Tuy rằng rất thích náo nhiệt, nhiều đồ vật, nhưng lại không nhiều thứ có thể coi trọng, hơn nữa thỉnh thoảng gặp mấy thứ đều sẽ đem so sánh với đồ của Nhậm Kiệt, khiến cho nhiều người bán hàng đều nhìn hắn rất khó chịu.

- Nhìn cái gì, vốn là không tốt mà... Mập mạp mặc kệ, bởi vì nàng nói là thật.

Phiếu cơm lão đại chế tạo trang sức, đó mới thật là thứ tốt, bên mình còn có một bộ, nếu không phải hiện giờ không tiện mang ra, hừ, đã sớm cho các ngươi mở rộng kiến thức.

Vừa so sánh với những thứ này, các trang sức của Nhậm Kiệt làm giống như của đại sư đỉnh cao làm ra, còn ở đây chỉ là hàng vỉa hè mà thôi.

Đương nhiên, mập mạp cũng chỉ coi như đồ lặt vặt, dù không thể so sánh với đồ của phiếu cơm lão đại, nhưng sau đó hắn vẫn mua không ít.

Đồ nhỏ có chỗ tốt của nó, nhất là quá trình mua hàng sẽ rất vui vẻ.

Nhậm Kiệt đi bên cạnh, trong lòng kỳ quái, sao hôm nay mập mạp lại như thế, ở trước mặt mình mà lại mua những trang sức vật phẩm của nữ nhân, còn có một số vật phẩm dành riêng cho nữ nhân, chẳng lẽ nàng không sợ bị mình phát hiện thân phận?

Mấu chốt là, trước kia mập mạp mới làm ra một chút cử động liên quan đến nữ nhân, đều sẽ rất cẩn thận, vội vàng che giấu, càng đừng nói như thế này.

Chẳng lẽ nàng muốn công khai thân phận?

Nhậm Kiệt đi đằng sau, trong lòng tò mò không rõ. Nhưng hắn không cắt ngang mập mạp, Nhậm Kiệt tin rằng không bao lâu sau, sẽ biết được mập mạp muốn làm gì.

Đương nhiên, ngoài những thứ của nữ tính, mập mạp còn mua dược liệu.

Các loại dược liệu, thế tục khó tìm được, lại thấy được tùy ý ở đây. Bắt đầu mua dược liệu, Nhậm Kiệt cũng gia nhập vào, bằng ánh mắt của hai người bọn họ, cảnh giới của Nhậm Kiệt, rất nhiều thứ tốt lẫn lộn trong dược liệu bình thường, bọn họ đều tùy ý phát hiện ra, cũng nắm chắc chính xác.

Vừa rồi còn là một mình mập mạp càn quét, lúc này là Nhậm Kiệt cùng mập mạp đều ra sân.

- Phiếu cơm lão đại, bên này, bên này có thứ tốt... Mập mạp thấy Nhậm Kiệt chạy sang bên khác, lập tức liên lạc thần thức triệu tập.

- Ngươi mua trước đi, bên này có thứ tốt hơn, có người nghĩ rằng Bách Hoa Thảo héo tàn liền không còn dùng được.

- Oa! Bách Hoa Thảo, nở rộ như trăm loại hoa, có thể làm thanh tâm ngưng thần, luyện chế dược phẩm ngưng thần có hiệu quả nhất. Nhưng mà tinh hoa chân chính lại nằm trong cánh hoa khô héo tàn đem nghiền nát, quá tốt, quá tốt....

- Mập mạp, bên này, bên này có mấy món vũ khí không tệ, nhưng vừa rồi ta mua nhiều thứ xung quanh, bọn họ chú ý tới, ta sang mua sẽ đòi giá cao, ngươi mua lại món Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm hư hại kia.

Tuy rằng Nhậm Kiệt không liên lụy đến Nhậm Hùng Đồ, Nhậm Quân Dương cùng người nhà của bọn họ, nhưng cũng thu được không ít của cải, ngang với số tài sản Nhậm Kiệt thu được ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn. Cho nên lúc này Nhậm Kiệt có một số lớn linh ngọc, Nhậm Hùng Đồ tích lũy cả trăm năm, ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc đắc thế liền điên cuồng thu gom tiền tài, lần này Nhậm Kiệt phát tán một phần, tiếp tục làm chuyện khác, toàn bộ linh ngọc thì thu vào tay mình.

Cho nên lúc này Nhậm Kiệt đầy đủ linh ngọc, cùng mập mạp nhanh chóng gom hàng. Nhất là những thứ người ta cho rằng hư hỏng, không có giá trị, là thứ trọng điểm mà Nhậm Kiệt và mập mạp muốn mua.

Bởi vì Nhậm Kiệt có biện pháp đặc thù chữa trị vũ khí, sử dụng dược liệu, pháp bảo hư hỏng.

Pháp bảo hư hỏng một chút, dùng giá 1/10 hay 1/100 là mua được, nhưng Nhậm Kiệt sửa chữa thì không tiêu tốn nhiều.

Dĩ nhiên, pháp bảo hư hỏng cũng không nhiều, Nhậm Kiệt cùng mập mạp vòng vo cả nửa buổi, cũng chỉ thấy hai món Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, đều hư hỏng nghiêm trọng, Linh khí thì không ít, nhưng bây giờ ngoài Linh khí tuyệt phẩm ra, Nhậm Kiệt lười mua những thứ khác.

Cho nên đằng sau chủ yếu tập trung vào dược liệu đặc thù mà bình thường không mua được, hai người bất tri bất giác xoay vòng đến lão già gặp được ở cửa. Ban đầu sở dĩ mập mạp hưng phấn như vậy, là bởi vừa mới đến Hội giao dịch Hắc Thạch Sơn, mà không phải vì có thể chiếm được tiện nghi gì. Tuy rằng giá trị thạch nhũ 3 vạn năm và mấy ngàn năm chênh lệch chục lần, nhưng Nhậm Kiệt lại không để ý, bằng không vừa rồi đã trực tiếp chạy tới đây.

Thực tế bọn họ tùy tiện mua một món Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, Nhậm Kiệt nghĩ cách sửa chữa được, vậy mới là kiếm lời to, càng đừng nói mua một chút dược liệu đặc thù luyện chế ra dược phẩm. Mà lão già này ở trong góc vắng, nếu không phải Nhậm Kiệt kéo lại mập mạp hưng phấn quét hàng tiếp tục tiến tới, nàng cũng sắp quên còn một chuyện này.

- Thứ tốt nhiều quá, suýt nữa quên mất cái này, kỳ thật phiếu cơm lão đại, trước kia ngươi căn bản không cần mua bán gì, đến đây một chuyến thì thứ gì cũng có. Mập mạp nói rồi, cùng Nhậm Kiệt đi về phía lão già gầy xanh đen có hình xăm đặc thù, còn không quên cảm khái nói.

- Những thứ này cũng chỉ ngẫu nhiên đụng tới, dù sao không thể đặt quá nhiều công sức vào đó, dù vì thế mà kiếm chút tiền cũng không được, lực lượng cùng thực lực tổng hợp của bản thân, phát triển thế lực mới là căn bản. Hơn nữa loại chuyện này mà làm nhiều sẽ khiến người ta chú ý, nhưng Trường Nhạc Đổ Trường, cửa hàng dược Cao Nhân thì khác, chờ sau này cửa hàng dược Cao Nhân đưa ra dược phẩm sánh ngang đan dược với quy mô lớn, lão tứ đưa ra đánh bạc cao cấp, ngươi sẽ hiểu.

Vừa nói, hai người đã đến nơi, lão già này ngồi trong gốc khuất, xung quanh không có người đi qua, chỉ là ngẫu nhiên có người đến xem hắn bán gì, nhưng đa số liếc một cái liền xoay người đi.

Bởi vì lão già này trưng bày không ít thứ, một số da, xương cốt yêu thú, nhưng cũng chỉ có yêu thú cấp tám cấp chín bình thường, yêu đan của đại yêu hóa hình cũng không có. Những thứ khác thì đều đơn sơ, chỉ có mấy cái bình chứa kèm phong ấn, bên dưới viết thạch nhũ trên 5000 năm.

- Ta có thể xem trước thứ này được không? Mập mạp tới trước, cầm lên một lọ thạch nhũ, hỏi lão già này một tiếng.

- Được, ngài có thể thử trước cũng không sao. Lão già vừa thấy có người đến, vội gật đầu. Đối với người thế tục, một chút thạch nhũ ngàn năm vô cùng quý trọng, nhưng đối với người tu luyện, trừ khi là thạch nhũ hơn vạn năm, bằng không chỉ là thứ hơi quý mà thôi. Có một số người thậm chí dùng luyện chế làm thức uống, ví dụ như rượu thạch nhũ đặc thù. Thạch nhũ có thể có thể dùng, hấp thu linh khí đầy đủ, tăng cường bản thân.

Mập mạp không thật dùng, chỉ mở bình ra, đảo nhẹ thạch nhũ trong bình.

Bên trong có khoảng một cân thạch nhũ, thoạt nhìn không trong suốt, hơi đục. Nhậm Kiệt cùng xem, thạch nhũ dưới vạn năm là trạng thái này, người thường không hiểu. Nhưng thạch nhũ vạn năm trở lên liền bắt đầu trong veo, đây là chuyện người thường đều biết, cũng thường dùng để phán đoán thạch nhũ tốt xấu giá cả thế nào.

Nhưng có một chuyện, người tu luyện bình thường cũng không rõ, thạch nhũ quá vạn năm sẽ ngày càng trong, cuối cùng tựa như trong suốt. Nhưng vượt quá 3 vạn năm thì lại từ từ chuyển thành đục ngầu, tựa như đảo lùi.

Kỳ thật đó là thu liễm vào trong, có chỗ biến đổi đặc thù, nhìn độ đục của thạch nhũ, tựa như thạch nhũ khoảng bảy tám ngàn năm, lão già này đặt là 5000 năm đã là bảo thủ. Chuyện này người tu luyện bình thường không biết, loại thạch nhũ này cứ cách 3 vạn năm lặp lại, 3 lượt như thế, thạch nhũ hơn 10 vạn năm mới thật là bảo vật trong truyền thuyết.

- Không cần, ngươi ra giá đi, chúng ta đều lấy hai bình thạch nhũ này, ngươi trực tiếp ra giá, bao nhiêu chúng ta cũng lấy. Nhậm Kiệt sẽ không cố làm người tốt, có tiện nghi không lấy, nhưng nhìn lão già này không giống hạng người gian trá, hắn cũng sảng khoái hơn, trực tiếp cho hắn ra giá tùy tiện, một lần mua hết đồ của hắn, giao dịch theo giá mà hắn hài lòng. Về phần những thứ khác, Nhậm Kiệt sẽ không nói nhiều, Hội giao dịch, mua sắm cái gì cũng phải xem ánh mắt, kiến thức, đây là một phần bản lĩnh của mình.

- A... Lão già vừa nghe, liền sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm chứ.

Nhưng tiếp theo phản ứng lại, kích động nói: - Hai... hai bình thạch nhũ này đều khoảng 5000 năm tuổi, mỗi bình ngài cho 1.5 vạn linh ngọc hạ phẩm là được, còn những thứ khacá, ngài xem cho một chút là được.

Mập mạp vừa nghe, kiếm lớn rồi, mới có 3 vạn linh ngọc hạ phẩm.

Hiển nhiên, hai bình thạch nhũ này mới là trọng điểm của lão già, hắn cũng biết những thứ khác không có giá trị lớn.

- Thế này đi, ta cho ngươi tổng cộng 5 vạn linh ngọc hạ phẩm, ta lấy hết những thứ này. Nhậm Kiệt nói rồi, nhấc tay ném một nhẫn trữ vật chứa 5 vạn linh ngọc hạ phẩm cho lão già. Lão già này quả thật rất phúc hậu, bởi vì người thường đều sẽ hô lên cao, hắn hoàn toàn có thể nói hai bình thạch nhũ này đã gần vạn năm, sau đó đẩy giá mỗi bình 2 vạn thậm chí 3 vạn, hơn nữa mình nói hắn tùy tiện ra giá, hắn vẫn còn nói thế, cho nên Nhậm Kiệt không nói nhiều, trực tiếp cho hắn một giá thích hợp.

Giá này thì mình vẫn kiếm lớn, dù sao đây không phải thạch nhũ mấy ngàn năm tuổi, mà là thạch nhũ trên 3 vạn năm đã xảy ra thay đổi.

- A... Được! Được... Lão già sửng sốt, cho là mình nghe nhầm, đợi tra xét được nhẫn trữ vật trong tay có 5 vạn linh ngọc hạ phẩm, thế mới phản ứng, đây là sự thật.

Nên biết, lão già này cũng là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh âm hồn, nếu ở Minh Ngọc Hoàng Triều hay những quốc gia khác, đều là tồn tại cao vời, đến gia tộc nào cũng sẽ được coi trọng. Nhưng ở chỗ này, đều mua bán các thứ như người thường, chuyện này giống như ngươi cho rằng mình có tiền, đến khi xung quanh đều là người có tiền, ngươi liền biến thành một phần bình thường trong quần thể.

Trong thế giới người tu luyện, Thần Thông Cảnh là tồn tại cơ bản nhất, Âm Dương Cảnh có chút thân phận địa vị, nhưng cũng không tính là gì. Chỉ có đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn, mới coi như tồn tại mạnh mẽ thật sự. Nếu muốn có được địa vị trong thế giới người tu luyện như là trong thế tục, trừ khi ngươi đạt đến Thái Cực Cảnh, mà phải còn đạt đến mức nhất định, có thế lực mới được.

- Được cái gì, không được bán. A Đặc Lỗ lão bất tử nhà ngươi, lời của huynh đệ chúng ta mà ngươi coi như gió thoảng. Má nó ngươi muốn chết hả, hay là bộ lạc của các ngươi không muốn sống nữa, còn dám chạy đến Hắc Thạch Sơn bán đồ. Ngươi cho rằng trốn trong này thì chúng ta không tìm được ngươi. Oành! Ngay lúc này, một tiếng gầm vang lên, sau đó hai cái bóng trực tiếp lao xuống, tốc độ nhanh kinh người, ầm ầm giáng xuống trước mặt bọn họ.