Tà Thiếu Dược Vương

Chương 347: Hoàng đế 800 năm trước?




Lúc trước có chuyện tiếp xúc với bọn họ, đa số đều là đại cung phụng, biết Cổ phó đường chủ này rất quái dị, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại xông vào hoàng lăng. Đại cung phụng nhận được tin tức dùng tốc độ cao nhất chạy đến, vừa thấy cảnh này hắn cũng vô cùng hoảng sợ.

- Vì sao ư? Người trước đây tranh đoạt pháp bảo của bổn phó đường chủ, còn có người bổn phó đường chủ muốn đuổi giết cuối cùng trốn vào hoàng cung rồi biến mất, bổn phó đường chủ còn không có tính sổ với các ngươi, hôm nay lại có người ở bên trong hoàng lăng này luyện hóa pháp bảo của bổn phó đường chủ. Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều các ngươi bắt cá hai tay, làm một tay mua bán tốt lắm a! Ta xem hắn dứt khoát đừng làm hoàng đế, đi buôn bán còn tốt hơn! Cổ phó đường chủ trầm giọng nói, giọng khàn khàn tạo cho người ta cảm giác vô cùng bị đè nén:

- Các ngươi mau giao người ra đây, bằng không ta tự mình đi vào bắt người ra!

Vừa nghe nói như vậy, người giữ lăng áo xám liền cau mày, hắn cũng không am hiểu ứng phó những trường hợp này, nhưng nghe có người nói muốn xông vào hoàng lăng bắt người, sắc mặt của hắn liền có chút khó coi. Hoàng lăng là địa phương nào, đâu cho phép người tự tiện đi vào, còn lớn lối nói lời như thế, hôm nay thiên hạ thế nào rồi, chẳng lẽ Minh Ngọc Hoàng Triều càng ngày càng yếu rồi sao?

- Cổ phó đường chủ! Điều này chỉ sợ không được! Ngài nói có người luyện hóa pháp bảo của ngài ở trong hoàng lăng, điều này không có khả năng. Dĩ nhiên, chúng ta cũng sẽ tra rõ, nếu như có nhất định sẽ giao cho ngài, nhưng trong hoàng lăng trận pháp tầng tầng lớp lớp, cấm chế vô số, mà còn có 10 vạn đại quân canh giữ, sao có thể có người ở bên trong luyện hóa pháp bảo của ngài được chứ? Đại cung phụng cẩn thận nói. Vừa rồi hắn đã nhanh chóng trao đổi cùng người giữ lăng áo xám, cũng không có phát hiện bất kỳ vấn đề gì, không có khả năng có vấn đề gì.

- Không có khả năng? Có cái gì không có khả năng, trận pháp, cấm chế chính các ngươi mở ra, không phải người khác có thể đi vào bên trong muốn làm gì thì làm sao? Cổ phó đường chủ hoàn toàn không tin, bởi vì loại cảm giác vừa rồi kia rất rõ ràng.

Cổ phó đường chủ vừa nói ra lời này, sắc mặt đại cung phụng trở nên vô cùng khó chịu, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Nếu là người khác, có lẽ hắn còn có thể cứng rắn một chút, nhưng trước đây vừa mới hợp tác với Cổ phó đường chủ bọn họ, đưa bọn họ tới vòng ngoài hoàng lăng, để bọn họ mượn đại trận chung quanh tiễu trừ Sát Thủ Vương, giờ này đây là tự giơ lên hòn đá đập chân của mình.

Lúc này, Sát Thủ Vương núp ở bên ngoài từ rất xa theo dõi. Lão đi theo đến đây, giờ khắc này tâm tình rất vui vẻ, trong lòng vô cùng thống khoái, thầm nghĩ: "Cắn đi, cắn nhau đi, các ngươi tận tình cắn nhau đi!"

Hơn nữa thấy bộ dáng đại cung phụng bị Cổ phó đường chủ nói đến không thể nói nên lời, lão lại càng khoái trá.

- Tránh ra! Thấy đại cung phụng lập tức bị chẹn họng, Cổ phó đường chủ hừ lạnh một tiếng, thân hình áp tới phía trước, Thanh Ngô, Hứa trưởng lão, Hồng Diễm trưởng lão cũng đều đi theo phía sau hắn.

- Ai dám xông vào hoàng lăng, giết! "Ầm..."

Thấy tình hình này, người giữ lăng áo xám trong lòng sớm đã bất mãn, lúc này thấy người này lớn lối như thế, lại còn muốn xông vào liền nổi giận ra lệnh một tiếng. Lập tức đại quân ở chung quanh, cùng với người chủ trì trận pháp tức thì bạo phát ra uy thế kinh người.

- Ngài đừng kích động! Đại cung phụng vội vàng trấn an người giữ lăng áo xám, sau đó nhìn về phía Cổ phó đường chủ nói: - Cổ phó đường chủ! Có gì chúng ta từ từ nói, chúng ta trung hòa một chút, hay là ngài chờ ở nơi này một chút, chính chúng ta đi vào lục soát...

Thấy hai bên thật sự muốn động tay động chân, đại cung phụng vô cùng cấp bách. Từ lúc mới đầu tiếp xúc với Cổ phó đường chủ này, hoàng đế đã thông báo, hắn cũng biết bối cảnh của Cổ phó đường chủ. Cho nên ở trước mặt Cổ phó đường chủ, hắn không tự chủ liền hạ thấp mình, cẩn thận nói hy vọng có thể giải quyết ổn thỏa.

- Chính các ngươi đi ư? Người khác ở chỗ các ngươi luyện hóa pháp bảo của bổn phó đường chủ, mà các ngươi nói không có chuyện gì, nếu không phải trong lòng các ngươi có quỷ, thì chính là năng lực các ngươi kém tới cực điểm; để các ngươi đi có ích lợi gì, chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn ngăn cản nội đường chúng ta làm việc... Lâm phó đường chủ! Gọi ngài tới không phải để ngài xem náo nhiệt! Cổ phó đường chủ lại không chịu nhường một bước, hướng về phía hư không xa xa hô một tiếng.

- Bát giác âm dương trấn thiên địa, một bàn có thể ngăn trăm vạn binh! "Ầm..." Theo một tiếng ngâm khẽ, một người hình dáng chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, dẫn theo đồng âm, tay cầm một cái Bát Giác Bàn từ trong bóng tối cất bước đi ra. Hắn giơ tay lên, trong nháy mắt Bát Giác Bàn kia toát ra bảo quang, trong tiếng nổ ầm ầm trở nên lớn gấp mấy chục lần bao phủ không trung, tám cạnh tản ra tám tia sáng, lập tức tám cổ khí tức đồng thời phóng ra chung quanh. Thoáng cái, đồng tử đã cất bước đến bên cạnh Cổ phó đường chủ.

Cổ phó đường chủ nhìn thoáng qua vị đồng tử này. Bình thường đạt tới Âm Dương Cảnh là có thể khống chế hình dáng bản thân không thay đổi, cho nên khi đạt tới Âm Dương Cảnh, rất nhiều người sẽ giữ hình dáng trước kia của mình. Dĩ nhiên, nếu như đột phá đến Thái Cực Cảnh, biến đổi bộ dạng cũng không phải việc khó gì, nhưng thường thường không có người nào làm như thế. Lâm phó đường chủ này tên là Lâm Vĩnh, là Phó đường chủ nội đường của Tàn Hồn phụ trách chuyện ở Minh Ngọc Hoàng Triều cùng mấy quốc gia chung quanh. Hiện nay hắn đã tới 200 tuổi, mà năm đó khi hắn mới 14 tuổi đã đạt tới Âm Dương Cảnh.

- Cổ phó đường chủ chớ nóng, đường chủ cho ta tới chi viện, tự nhiên ta sẽ không đứng ngoài nhìn! Lâm Vĩnh lạnh nhạt nói, tuy rằng bộ dáng như đồng tử, nhưng trên nét mặt lại nhìn không ra buồn vui.

Lâm phó đường chủ này vừa ra tới, còn có Bát Giác Bàn hắn vừa ra tay thi triển là vô hạn đến gần Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, còn có vừa rồi phối hợp tám cổ khí tức cường đại, lập tức khiến người giữ lăng áo xám cùng đại cung phụng đều lộ ra vẻ đề phòng. Bởi vì Bát Giác Bàn này rõ ràng có trận pháp đặc thù, đang chống cự lại với đại trận bên trong hoàng lăng... Không ngờ pháp bảo này lại có uy lực có thể phá trận.

- Chính các ngươi tránh ra, hay là để chúng ta đánh đi vào? Lúc này Cổ phó đường chủ lại lần nữa bức tới phía trước.

- Chỉ bằng vào các ngươi ư! Hộ Long Đại Trận... Người giữ lăng ra lệnh một tiếng, chung quanh 10 vạn đại quân, cùng rất nhiều cường giả Âm Dương Cảnh khống chế trận pháp Hộ Long Đại Trận, trong nháy mắt bạo phát ra uy thế mạnh hơn. Hộ Long Đại Trận này là chuẩn bị chuyên để bảo vệ hoàng lăng.

"Đánh... Đánh đi!" Lúc này, lão nhân mặt cười núp ở phía xa thầm kêu lên khoái trá. Đường đường là Sát Thủ Vương lại có cảm giác giống như dân cờ bạc xem đấu cược, trong lòng rất kích động hưng phấn.

Chó cắn chó, một miệng lông, cứ để bọn chúng đánh nhau ngươi chết ta sống, đánh long trời lỡ đất là tốt nhất!

- Chờ một chút... Ngay lúc mắt thấy sắp đánh nhau, đại cung phụng cấp bách không chịu được lại lần nữa ngăn cản hai bên, nhưng hắn chỉ dừng lại một chút, lập tức thông qua thần thức liên lạc với Cổ phó đường chủ: - Cổ phó đường chủ! Nơi này là hoàng lăng của Minh Ngọc Hoàng Triều, nếu như thật sự xé rách mặt mũi đối với mọi người đều không tốt. Tuy rằng Tàn Hồn cường đại, nhưng giờ này dù sao cũng là ở lãnh địa Minh Ngọc Hoàng Triều ta, nếu như ngài thật muốn dùng sức mạnh xông vào, đối với mọi người đều không tốt. Như vầy đi, ngài chờ một chút, chung quanh đã phong tỏa, trận pháp đã khởi động, nếu bên trong thực sự có người ngài muốn tìm, khẳng định không trốn thoát, chúng ta mau sớm nghĩ một biện pháp mọi người đều có thể chấp nhận, điều tra rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra... Đừng làm tổn thương hòa khí giữa mọi người! Đây... là ý của bệ hạ!

Rơi vào đường cùng, đại cung phụng vội vàng thông qua thần thức đơn độc trao đổi cùng Cổ phó đường chủ. Dĩ nhiên, trước đó hắn đã nhận được thánh chỉ của bệ hạ mới dám nói như vậy, nếu không chuyện liên quan đến hoàng lăng hắn thật sự không dám nói nhiều.

Cổ phó đường chủ nghe nói, thiếu chút nữa không nhịn được, nhưng lập tức nghĩ lại tình huống nơi này. Mấy người đơn độc bọn họ mạnh mẽ xông vào hoàng lăng không thành vấn đề, nhưng nếu như Minh Ngọc Hoàng Triều không tiếc hết thảy, thì bọn họ cũng rơi vào nguy hiểm. Minh Ngọc Hoàng Triều kiêng kỵ Tàn Hồn, nhưng nơi này cũng không phải phạm vi thế lực của Tàn Hồn, quan huyện không bằng hiện quản, huống chi trước kia hoàng đế cũng từng phối hợp... Những ý nghĩ này rất nhanh chóng lướt qua trong đầu, rốt cục Cổ phó đường chủ khẽ gật đầu, xem như đáp ứng chờ một chút.

Mà ngay lúc đại cung phụng thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ biện pháp làm thế nào trung hòa, làm thế nào điều hòa, nghĩ biện pháp xử lý chuyện này như thế nào, thì Nhậm Kiệt đã đi vào bên trong lăng tẩm của một người, Nhậm Kiệt cũng không có đi tới vị trí trung tâm, bởi vì hắn cũng không thật sự định đào mộ.

Dẫn phó đường chủ kia tới đây, để bọn họ náo động va chạm nhau một chút, nhân tiện Nhậm Kiệt muốn ở chỗ này tìm món khác. Từ lúc ban đầu sau khi vừa mới sống lại, Nhậm Kiệt lần đầu tiên đi vào Tàng Thư Các, theo sau chỉ cần có thời gian là Nhậm Kiệt lật xem đủ các loại sách, hiện tại sách ở Nhậm gia gần như hắn xem xong toàn bộ, bao gồm một số ghi lại tin tình báo từ rất lâu trước kia, đủ các loại chi tiết. Chỉ có kiến thức rộng như biển, cộng thêm cảnh giới bản thân Nhậm Kiệt, mới có thể giúp cho hắn xử lý các loại sự kiện đều thuận buồm xuôi gió.

Mà khi hắn có ý định tới hoàng lăng này luyện hóa Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, lúc ban đầu chẳng qua là định để cho bọn họ chó cắn chó mà thôi, nhưng sau đó Nhậm Kiệt liền nghĩ đến một số ghi lại vụn vặt hơn 1700 năm qua ở Nhậm gia, nhất là về mấy chục năm thành lập Minh Ngọc Hoàng Triều kia, trong đó đề cập tới tuyên chỉ và xây dựng hoàng lăng. Trong đó đề cập tới, long mạch, âm dương, địa hỏa các thứ, những thứ này thật ra thường thấy, dù sao địa phương có thể được xây dựng hoàng lăng, khẳng định không tầm thường.

Cái này giống như một kiếm mộ của Kiếm Tông, có ý nghĩa không tầm thường. Nhưng tiếp sau đó Nhậm Kiệt phát hiện có một số tin tình báo có vẻ mơ hồ, hoàng lăng này dường như có ẩn tình rất lớn. Đã từng bị nổ tung, chấn động, sau đó giải thích là trong quá trình xây dựng tạo thành, nhưng tin tình báo của Nhậm gia lại cho thấy: bên trong hoàng lăng có ẩn tình trọng đại, tuy nhiên gia chủ các thời đại đều rất chú ý tới phương diện này, cố ý dặn dò không được quá mức điều tra, có ý tránh ra. Đây là vì tị hiềm, nhưng Nhậm Kiệt thì không như thế, vừa lúc có quyết định này, tự nhiên hắn muốn tìm kiếm một chút bí mật hoàng gia ẩn tàng mấy ngàn năm rốt cuộc là thứ gì.

Tuy rằng mượn Cổ phó đường chủ kia ở bên ngoài náo động, nhưng vào tới cách vị trí trung tâm chừng một phần ba đường, Nhậm Kiệt liền dừng lại bắt đầu đi về phía lăng tẩm một vị hoàng đế cách nay 800 năm. Bởi vì bên ngoài đã ngưng chiến đấu, đồng thời Nhậm Kiệt cảm nhận được, bên trong mơ hồ có một loại cảm giác khiến thần hồn lực của hắn đều cảm thấy rất nguy hiểm, loại cảm giác này thật không tốt, hơn nữa muốn phá trận pháp, động tĩnh cũng rất khó giấu không để người khác biết.

Tới đây, không ngờ lại có dấu vết của Tông sư trận pháp, trình độ Thái Cực Cảnh ra tay bố trí, điều này càng khiến Nhậm Kiệt giật mình kinh sợ: "Con bà nó! Hoàng lăng này biến thành còn lợi hại, thần bí gấp trăm ngàn lần so với hoàng cung. Không trách được mỗi lần hoàng lăng xảy ra chuyện, Nhậm gia đều rất cẩn thận, thận trọng, làm bộ như không biết. Bất quá bây giờ mình sắp xung đột cùng hoàng gia, còn có cơ hội thế này, đương nhiên phải tìm hiểu cặn kẽ một chút mới được!"

"Trận pháp huyền diệu, quy mô to lớn kinh người, đây còn chỉ là lăng tẩm của một vị hoàng đế bình thường 800 năm trước, hội tụ long khí địa mạch, dẫn động âm sát, mà sao mơ hồ còn có một khí tức hỏa diễm nóng rực đặc thù..." Trận pháp, cấm chế ở vòng ngoài Nhậm Kiệt lần lượt phá mở, rất nhanh đã xông vào vòng ngoài lăng tẩm này, nhìn dãy kiến trúc trong lòng đất không kém chút nào so với hoàng cung, cho dù chỉ là lăng tẩm của một vị hoàng đế 800 năm trước, quy mô cùng khí thế của lăng tẩm cũng vượt quá tưởng tượng.

Nơi này cũng không có bất kỳ thủ vệ nào, bởi vì có các loại trận pháp cấm chế ở vòng ngoài, nơi này không cần thủ vệ. Chỉ có điều với các loại trận pháp, cấm chế này Nhậm Kiệt cũng phải tùy thời cẩn thận tránh ra, tránh kinh động người khác.

Cho dù tám đại Vương giả đồng thời đến đây, muốn lặng yên không một tiếng động đi vào một vòng ngoài lăng tẩm như vậy cũng không có khả năng, bởi vì vấn đề ở đây không phải lực lượng, mà là các loại trận pháp, cấm chế các loại cơ quan xảo diệu, nhưng đối với Nhậm Kiệt những thứ này thì dễ dàng hơn nhiều.

Rất nhanh, Nhậm Kiệt đã thông qua lối đi này, hơn nữa sau khi biết cấm chế, trận pháp nơi này, hắn phát hiện ở đây cũng không phải là tử mộ, tức là thuộc loại một khi kiến tạo thành, sau đó phong bế là không đi vào được, mà ngược lại nơi này thường có người ra vào.

Kỳ quái, lăng tẩm hoàng đế thường có người ra vào, hơn nữa nơi này cũng không có loại tử khí của lăng tẩm, hoàn toàn giống như là một quần thể cung điện ở dưới mặt đất mà thôi.

Đặc biệt là khí tức nóng rực này, Nhậm Kiệt lại lần nữa dùng thần hồn lực cẩn thận dò xét khí tức nóng rực ở chung quanh, khí tức này rất kỳ quái, dẫn động địa mạch ở chung quanh hỗn hợp cùng long khí, rất đặc thù, hẳn không phải là một loại hỏa diễm địa mạch.

"Ầm ầm" lúc này, rốt cục Nhậm Kiệt cũng nắm trong tay trận pháp trong lối đi, liền vận chuyển, một cửa đá lớn phía trước chậm rãi dâng lên, lập tức một luồng hơi nóng ập tới. Trước tiên Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực tìm tòi tra xét dò xét tình huống bên trong, Nhậm Kiệt giật nảy mình.

"Oái! Cái gì đây?" Nhậm Kiệt không thể không nhảy dựng lên, loại cảm giác này giống như một người bình thường đột nhiên mở ra một cánh cửa, kết quả bên trong là ngoài tinh cầu, các loại người ngoài hành tinh đang bước tới, cảm giác quá bất ngờ, quá rung động.

Bởi vì trong này có một quan tài to lớn, dùng tài liệu đặc thù chế luyện thành, nhưng lúc này phía dưới quan tài lại tản ra một khí tức hỏa diễm nóng rực, mà ở bên trên quan tài kia, một người mặc long bào, là hoàng đế vốn đã chết đi hơn tám trăm năm trước, lại đang tu luyện trong ngọn lửa kia.

Tu luyện... Con bà nó! Không ngờ lại đang tu luyện!

Người 800 năm trước, đang... tu luyện... Chẳng lẽ đã đạt đến Thái Cực Cảnh? Trong chớp nhoáng này Nhậm Kiệt có cảm giác như đạp phải địa lôi...

Bởi vì ngọn lửa kia đang bùng cháy chung quanh thân thể hắn, không ngừng bị hút vào trong thân thể vận chuyển, luyện hóa.

May mắn là Nhậm Kiệt cũng từng chứng kiến nhiều cảnh lạ, cho dù gặp Thái Cực Cảnh thật sự, hoặc tồn tại cường đại hơn hắn cũng có thể ổn định tâm thần. Chỉ có điều cảm giác trong chớp nhoáng này đích thực quá bất ngờ, cho nên hắn cũng giật nảy mình, nhưng sau đó hắn liền ổn định tâm thần.

Dù sao hai đời làm người, mở ra đoạn phim trong thức hải đều có thể thấy được Thánh nhân luận đạo, Tề Thiên bị trấn áp vạn năm, người vận dụng Ngọc Hoàng Ấn trong di tích Vô Song Hoàng Phi v. v... những thứ này đều gặp, lần này mặc dù quá bất ngờ, quá kinh người, Nhậm Kiệt cũng rất nhanh ổn định lại.

Lập tức dùng thần hồn lực thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vừa mới luyện hóa ở trong người, chuẩn bị tùy lúc tùy thời ứng phó mọi biến hóa.

Nhưng Nhậm Kiệt lại kinh ngạc phát hiện, vị hoàng đế Lý Thích 800 năm trước, ngồi bên trên long quan trong ngọn lửa kia cũng không có động tác gì.

Bởi vì hắn đã xem qua vô số quyển sách, sách sử của Minh Ngọc Hoàng Triều, đối với 26 vị hoàng đế của Minh Ngọc Hoàng Triều thời gian 1700 năm qua đều có ghi lại. Vị hoàng đế hơn tám trăm năm trước này tên là Lý Thích, trong sách sử ghi lại hắn không có đạt tới Âm Dương Cảnh, thọ không tới trăm tuổi và chết trong cung cấm...