Lúc này mọi người đều như nổi điên, Hải Vương, Tư Mã Dần, Thập Lục Lang đều thi triển thủ đoạn, ngay khi Ngọc Vô Song bay ra ngoài, hơi thở lốc xoáy cũng kích thích đại tướng quân Thương Vũ đang chiến đấu.
Gầm lên, nháy mắt một cỗ linh khí tinh thuần như trực tiếp hấp thu linh ngọc thượng phẩm mới có, điên cuồng tràn vào, thân thể linh vụ của hắn càng thêm chân thật, như được sống lại.
- Cả gan mạo phạm vương ta, đáng chết! Thấy mọi người muốn xông tới, Thương Vũ càng thêm nổi giận, rống giận bùng nổ uy thế mạnh mẽ hơn.
Đáng tiếc hắn có mạnh mẽ thế nào, dù sao chỉ là lực thần hồn tàn phế ngưng tụ lại, đối mặt với những người này đều vượt qua cực hạn Âm Dương Cảnh, hắn có thể đồng thời bám trụ bọn họ đã không dễ dàng. Ngay cả Thái Cực Cảnh chân chính đến đây cũng chưa chắc làm được đến thế này, muốn ngăn cản đã không kịp.
Bùm bùm bùm... Trong lúc đại tướng quân Thương Vũ rống lớn, Lô Vĩ, rất nhiều Hải Ảnh Phân Thân của Hải Vương, tam cung phụng Thị Huyết Yêu Lang cũng không phân trước sau lao vào. Lốc xoáy chỉ như hồ nhỏ hình thành, nhưng cứng cỏi khó tưởng, mặc kệ là Lô Vĩ kéo theo Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm Thiên Hồng Kiếm, hay là Thị Huyết Yêu Lang biến thành bản thể, hoặc là đông đảo Hải Ảnh Phân Thân của Hải Vương không tiếc mọi giá xông vào, toàn bộ đều bị bắn ra.
Tốc độ xông vào càng nhanh, tốc độ văng ra càng nhanh hơn, bắn ra đụng vào cung điện sụp đổ, có đụng vào đông đảo binh lính. Hải Ảnh Phân Thân của Hải Vương trực tiếp vỡ vụn, Lô Vĩ phun máu không ngừng, cảm giác cả người như rời ra, trong lòng mắng 18 đời tổ tông Tư Mã Dần, ngoài miệng lại không dám nói một chữ.
Sao lại thế này?
Nháy mắt, Hải Vương, Tư Mã Dần đều ngây người, bởi vì bọn họ không cảm nhận được có lực lượng gì cản lại, chỉ là một hồ nước xoay tròn lại có uy lực đáng sợ như vậy, rốt cuộc đây là cái gì?
Thật là quá khủng bố, vừa rội tụ tập nhiều người đánh vào, tuyệt đối không kém một đòn toàn lực của Hải Vương, Tư Mã Dần, nhưng lại dễ dàng bị bắn ra, phải làm sao đây?
- Vô Song!
Lúc này, Nhậm Kiệt đã lao lên không trung, ôm lấy Ngọc Vô Song mới tỉnh lại, cục diện hỗn loạn không thể coi thường, những tên khốn này khẳng định sẽ lại đánh chủ ý tới Vô Song.
- Ưm... Nhậm đại ca, ta không phải đang mơ chứ, ta nhớ hình như đi ra cùng gia gia, sau đó... Ngọc Vô Song vẫn còn buồn ngủ mơ hồ nói, đột nhiên nàng giật mình, túm lấy Nhậm Kiệt kinh hô: - Nhậm đại ca, ca ca đã xảy ra chuyện, không biết sao ca ca lại tập kích gia gia, gia gia đã xảy ra chuyện, ngươi mau nghĩ cách cứu gia gia...
- Đừng kích động, đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động. Thấy lúc này Ngọc Vô Song hoàn toàn không sao, hơn nữa thần thức của Nhậm Kiệt tra xét cảm nhận được Âm Dương Lực trong người Ngọc Vô Song trực tiếp dung hợp thành một thể, Nhậm Kiệt vui vẻ cũng vội trấn an Ngọc Vô Song: - Gia gia ngươi ở ngay phía dưới, mọi chuyện đã giải quyết, bây giờ ngươi lập tức đi theo ta.
Sức người luôn có cực hạn, đây là cảm thụ lớn nhất của Nhậm Kiệt lúc này, dù cho hắn ở tiểu thế giới đối mặt với tình huống của Ngọc Vô Song cũng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể đánh cược, liều một phen. Dù sao nơi này là di tích của Vô Song Hoàng Phi để lại cho hậu nhân mang huyết mạch của nàng, hôm nay thấy Ngọc Vô Song thật khôi phục, cuối cùng Nhậm Kiệt cũng yên lòng. Về phần tình huống cụ thể trong người Ngọc Vô Song lúc này, Nhậm Kiệt cũng không thể tra xét cặn kẽ, càng không thể hỏi nàng cái gì, trước đó Nhậm Kiệt đã thử liền cho rằng cũng không hỏi ra được cái gì, tra xét thoáng qua liền vội trấn an Ngọc Vô Song, chuẩn bị kéo nàng đi xuống dưới.
Vù... Vù... Vù....
Ngay lúc này, trong hồ nước xoay tròn phía dưới đột nhiên bắn ra mấy đạo hào quang màu vàng, bay trước người Nhậm Kiệt, Ngọc Vô Song.
Tuy rằng không ai thúc đẩy, nhưng khí Linh bảo tuôn trào làm người ta rung động. Một chiếc mũ phượng xinh đẹp, hai thanh đoản kiếm trong suốt cùng một bộ quần áo hoa lệ xinh đẹp xoay tròn quanh Nhậm Kiệt, Ngọc Vô Song.
- Huyết tế, bạo, bảo vật là của ta. Bên cạnh Thập Lục Lang Sử Lang còn dẫn theo mấy người, lúc này lập tức bị hắn kéo ra thi triển huyết tế kích hoạt lực lượng, ngăn cản đại tướng quân Thương Vũ công kích, còn hắn lậptức lao về phía ba món bảo vật.
- Đi. Tư Mã Dần cùng vội đối phó, lại ném Thiên Hồng Kiếm hóa thành hào quang cuốn lấy hai thanh đoản kiếm trong suốt.
Mọi chuyện xảy ra lập tức, bọn họ thấy được bảo vật xuất thế liền liều mạng tranh giành, nhưng Hải Vương lại không có ý đó, mặc kệ là bảo vật gì, nếu không tìm được Ngưng Hồn Dịch thì hắn không cách nào đột phá đến Thái Cực Cảnh, có bảo vật tốt cỡ nào cũng không trọng yếu bằng tính mạng của mình.
- Bạo! Oành... Hai Hải Ảnh Phân Thân vừa xông tới va đụng bị tổn hại, lúc này bay tới trước n Hải Vương, trực tiếp nổ tung. Uy lực vượt xa một chiêu toàn lực của Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, nháy mắt chặn đứng công kích của đại tướng quân Thương Vũ, còn Hải Vương thì bất chấp mọi gia lao về phía lốc xoáy.
- Nhậm đại ca. Ngọc Vô Song mơ màng mới tỉnh, còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, sau đó nhớ tới chuyện ca ca tập kích gia gia trước khi mình hôn mê, nghe Nhậm Kiệt nói không sao thì nàng mới bình tỉnh lại. Sau đó mới phát hiện mình đang ở trên một chỗ phế tích lớn, xung quanh có vô số binh sĩ kỳ quái đang điên cuồng chém giết. Hơn nữa xung quanh nàng còn có thứ gì vây quanh, nàng cảm thấy rất thân cận những thứ này, đồng thời có lực lượng mạnh mẽ đánh tới, làm Ngọc Vô Song không khỏi kinh hô.
- Má nó thật là không biết xấu hổ, chúng ta đi. Nhậm Kiệt ôm Ngọc Vô Song, tăng tốc đi xuống.
Nói thẳng ra di tích Vô Song chính là Vô Song Hoàng Phi để lại cho huyết mạch của mình, nhìn các loại bố trí là có thể thấy, hoàn toàn không muốn có kẻ khác quấy rối, nhưng đám người kia vẫn tính toán. Bất luận là trước đó Hải Vương bắt lấy Ngọc Vô Song, mặc kệ sống chết của nàng mạnh mẽ thúc đẩy kích hoạt huyết mạch, suýt nữa hại chết Ngọc Vô Song, hay là lúc này bọn họ thấy đồ vật liền tranh giành, đều khiến người ta vô cùng tức giận khó chịu.
Nhưng đây là thế giới của người tu luyện, mạnh được yếu thua, Nhậm Kiệt mắng một tiếng liền kéo Ngọc Vô Song tiếp tục rơi xuống dưới, nhanh chóng rơi vào trong trận pháp.
Đương nhiên, hắn sẽ không để đám kia chiếm tiện nghi không công, tuy rằng vừa rồi phải bảo vệ Ngọc Vô Song không cách nào trực tiếp ra tay, nhưng hiện giờ thần thức của Nhậm Kiệt đã gần như lực thần hồn, cũng có sức chiến đấu rất mạnh. Khi hắn kéo Ngọc Vô Song rơi xuống, thần thức đã bao phủ ba món pháp bảo đã bị bọn họ bao vây.
Ba món pháp bảo không rõ ràng, lúc này đang trong trạng thái vô chủ, tuy nhiên vẫn bay quanh Ngọc Vô Song, nhưng vẫn chưa đạt đến trạng thái chủ động nhận chủ. Vật vô chủ thì không có chống cự, bị người ta điều khiển dễ dàng, thần thức của Nhậm Kiệt nháy mắt kéo ba món bảo vật vào trận pháp bên dưới.
- Không xong. Tuy rằng lực thần hồn của Nhậm Kiệt vô cùng mạnh mẽ, khống chế vật bay đi cực nhanh, nhưng dù sao cũng không phải là pháp bảo mà đã tế luyện, vẫn chậm hơn Thập Lục Lang Sử Lang liều mạng huyết tế, thi triển Bảo khí hạ phẩm Thiên Hồng Kiếm.
"Đù! Má nó muốn cướp đồ trong tay bổn gia chủ, chờ kiếp sau đi." Nhậm Kiệt cảm thấy mình không giành đồ của người khác, bọn họ nên cầu thần bái phật may mắn, bây giờ lại còn muốn cướp đồ trong tay mình, muốn làm gì cũng không kịp nữa. Nhậm Kiệt thầm mắng, trực tiếp khống chế ba món bảo vật rơi xuống phía dưới mình.
Tuy rằng trận pháp của Nhậm Kiệt đã rất gần lốc xoáy, nhưng có chút khoảng cách, nếu muốn kéo pháp bảo tới gần thì còn thiếu một chút, nhưng lốc xoáy bên dưới lại kinh người, vừa rồi Nhậm Kiệt thấy rõ Hải Ảnh Phân Thân của Hải Vương, Thị Huyết Yêu Lang liều mạng tranh giành. Má nó, muốn giành giật phải không, vậy ta ném những thứ các ngươi muốn vào lốc xoáy, xem các ngươi giành cái gì.
Dù sao nếu chỗ này là Vô Song Hoàng Phi chuẩn bị cho hậu nhân huyết mạch của mình, sau này vẫn còn cơ hội, nhưng tuyệt đối không thể để bọn họ lấy được.
- Không hay! Sử Lang, Tư Mã Dần thầm hô không hay, liều mạng tăng tốc.
- Oành oành ầm ầm... Lao tới nhanh hơn bọn họ chính là Hải Vương, Hải Vương trực tiếp nổ tung hai cái Hải Ảnh Phân Thân, sau đó pháp lực xoay tròn trong tay đánh vào lốc xoáy, lực lượng lần này hung mãnh gấp mấy lần, cả đại điện đổ nát cũng chấn động.
Hộc... Hải Vương phun máu, nhưng thật sự đánh nát một chút lốc xoáy, nhưng nước bắn ra từ lốc xoáy lại trực tiếp đánh xuyên cả ngàn cái lỗ trên người, cả người như cái sàng bắn ra ngoài.
- A! Sư tôn! Hải Lượng luôn được Hải Ảnh Phân Thân bảo vệ thấy thế, hoảng sợ hét lên, mặc kệ là ở Thiên Hải Đế Quốc hay trong di tích, Hải Vương Hải Vô Thường chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu như Hải Vương có chuyện gì, hắn không dám tưởng tượng mình có còn sống đi ra được nữa không. Hơn nữa dù cho còn sống đi ra, với những chuyện đã xảy ra ở Minh Ngọc Hoàng Triều, sẽ trở thành nhược điểm của những người ở Thiên Hải Đế Quốc, đến lúc đó không còn ai chống cho mình, Thái tử như mình cũng đến lúc kết thúc.
Vù... Ngay lúc lốc xoáy bị Hải Vương liều mạng khủng bố làm vỡ một phần, nhưng sau đó liền nhanh chóng khôi phục, thần thức của Nhậm Kiệt khống chế ba món pháp bảo lao vào, không hề có cản trở, trực tiếp xuyên qua lốc xoáy rơi vào phía dưới. Còn Sử Lang, Thiên Hồng Kiếm đuổi theo sau lại đụng vào, bùm bùm hai tiếng vang dội, lại bị chấn bay trở về. Sử Lang cuối cùng toàn lực tăng tốc, tình huống không hơn gì Thị Huyết Yêu Lang không biết tình huống lúc nãy.
Ha ha! Quá sảng khoái. Thấy thảm cảnh của bọn họ, trong lòng Nhậm Kiệt thầm kêu sảng khoái.
Không đúng, đó là?
Nhưng tiếp theo, Nhậm Kiệt không khỏi cả kinh, liền không còn tâm tình để ý gì khác, bởi vì... bởi vì hắn phát hiện thần thức của mình điều khiển ba món pháp bảo này, cùng đi vào trong lốc xoáy phía dưới.
Sao lại thế này, chẳng lẽ thần thức có thể xuyên qua lốc xoáy, hay là vì mình khống chế ba món pháp bảo kia.
Cảm giác này rất chậm, rất đặc biệt, thần thức chìm trong đó, đây là lần đầu tiên Nhậm Kiệt có cảm giác này ngoài ở trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo. Rất kỳ diệu,rất tuyệt vời.
Oành.... Theo lý thuyết thần thức xuyên qua lốc xoáy này rất ngắn, nói khoảng khắc cũng là lâu, nhưng cảm giác khoảng khắc này lại rõ ràng rất chậm, mà chân chính xuyên qua, Nhậm Kiệt cảm giác thần thức của mình ầm ầm tăng vọt.
Đột phá, trước nay nhiều lần đi vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, bản thân không ngừng tu luyện cảm ngộ, cảm giác thần thức luôn tăng trưởng. Nhưng sau khi thần thức đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ tám, muốn đột phá lại vô cùng khó khăn, lúc này cuối cùng đột phá đến Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ chín. Chẳng những đột phá, nháy mắt tầng thứ chín cũng tăng trưởng nhanh chóng, như trải qua một đoạn thời gian tăng lên chậm chạp, cuối cùng bùng phát.
Thật sảng khoái, thật thoải mái.
"Đó là... hơi thở này..." Hơn nữa, thần thức của Nhậm Kiệt quét xung quanh, nơi này giống một hành tinh đơn lẻ, lúc này ba món pháp bảo mình đang khống chế như từ trên cao nhìn xuống hành tinh này. Mà làm Nhậm Kiệt chấn động, là bên trên hành tinh đó có hai bóng người đang chiến đấu.
Không sai, chính là đang chiến đấu, một nam một nữ, dựa vào thần thức vừa tăng vọt của Nhậm Kiệt mà ở trên cao cũng không thể tra xét được toàn cảnh của hành tinh khổng lồ này, có thể tưởng tượng được hành tinh này khủng bố đến cỡ nào. Khủng bố nhất là hai cái bóng kia, thần thức của Nhậm Kiệt cũng chỉ ngay nháy mắt đột phá mới phát hiện một chút, sau đó bọn họ như ngừng chiến đấu.
Không đúng. Vừa rồi rõ ràng mình thấy không phải, ngay khi mình đột phá, rõ ràng thấy được hai bóng người to lớn này đang chiến đấu trên hành tinh, sao lúc này hoàn toàn không có động tác gì, quá chậm chạp.
Không đúng, vừa nãy có một cỗ khí tức mình rất quen thuộc, đó là... Hơi thở của Ngọc Hoàng Quyết. Là hơi thở của nam nhân kia phát ra, điều này làm Nhậm Kiệt rung động.
Ngọc Hoàng Quyết, công pháp tu luyện thần bí của Nhậm Thiên Hành cha mình trước khi mất tích đã để lại trước khi mất tích, căn bản không có bất kỳ ghi chép gì, nhất định là phương pháp tu luyện thượng cổ. Nhưng rốt cuộc thứ này từ đâu tới, có liên quan tới cha mình mất tích hay không.
Lúc này lại có tình huống như vậy, cảm nhận được hơi thở Ngọc Hoàng Quyết, cộng thêm hồ nước bình thường, nhưng thần thức xuyên qua lại tăng lên nhiều như thế, quá nhiều ngạc nhiên, quá nhiều bất ngờ. Nhất là còn liên quan tới mình, thậm chí có liên quan tới lão cha mất tích đã lâu, làm sao mà Nhậm Kiệt không chấn động.
"Lần nữa." Thần thức của Nhậm Kiệt lập tức phóng lên trên, như người ở trên hành tinh xông lên trời cao, trực tiếp đụng vào lốc xoáy. Quả nhiên thần thức bị cản trở, lần này Nhậm Kiệt không trực tiếp xuyên qua lốc xoáy, chỉ là để thần thức ngâm mình trong đó.
Thoáng cái, Nhậm Kiệt lại cảm nhận được thoải mái như trẻ con ở trong lòng mẹ, thần thức ở chỗ này như người ta sử dụng đan dược mạnh mẽ, thân thể được tẩm bổ hấp thu linh khí tinh thuần nhanh chóng tăng trưởng.
Oa nha!
Cái hồ nước bình thường này, lại là... lại là bảo vật có thể tẩm bổ, tăng lên thần thức. Nói sao chỗ này không có bảo vật gì, chỉ riêng thứ này đã quý giá hơn bất cứ bảo vật nào.
Tuy rằng không thể so sánh ngang với Thánh nhân luận đạo, không thể tăng lên chỉnh thể đại cảnh giới của Nhậm Kiệt, nhưng nên biết, thần thức, lực thần hồn bị tổn hại là chuyện nguy hiểm nhất, bảo vật có thể tăng trưởng thần thức, lực thần hồn đều quý trọng gấp trăm lần. Bình thường, một viên đan dược có thể chữa trị thần thức, lực thần hồn ngang với linh đan hạ phẩm chữa trị thân thể, vậy thì giá trị tuyệt đối không kém gì Thiên Đan hạ phẩm.
Bởi vậy có thể thấy những thứ đó thưa thớt, hiếm có, trừ khi là tông phái cực kỳ hùng mạnh, bằng không chỉ có thể ngẫu nhiên phát hiện trong di tích, bằng không gần như không thấy được. Bình thường gặp phải tổn thương thần thức, lực thần hồn, ngay cả tồn tại Thái Cực Cảnh cũng chỉ có thể chậm chạp tự mình chữa trị, cực kỳ lâu dài đau đớn.
Chữa trị đã thế, tăng lên, tu luyện càng như vậy, phần lớn mọi người chỉ có thể theo công pháp tăng lên mà chậm chạp nâng cao thần thức, lực thần hồn, căn bản không cách nào tu luyện riêng. Ngẫu nhiên có tồn tại bẩm sinh thần thức mạnh mẽ hay là có kỳ ngộ, đều sẽ được coi trọng. Về mặt này Nhậm Kiệt đã có Thánh nhân luận đạo, vẫn luôn có ưu thế cực lớn, thậm chí hiện tại hắn đã có thể nghĩ cách, bố trí một số cách để người bên cạnh có thể tẩm bổ tu luyện riêng thần thức, nhưng thật sự thấy được thứ có hiệu quả trợ giúp thần thức lớn như vậy, đây là lần đầu tiên.
Rốt cuộc đây là thứ gì, sao trước đó mình không phát hiện có gì đặc biệt.
Mặc kệ mấy chuyện đó, cứ xem đã. Tuy rằng phát hiện này làm Nhậm Kiệt chấn động, nhưng hắn vội thu liễm tâm thần, trong lúc thần thức tăng trưởng nhanh chóng, vội nhìn xuống hành tinh phía dưới.