Tà Thiếu Dược Vương

Chương 324: Chiến quân phòng thủ Vương Cung




Vốn đang lo lắng sốt vó, nhìn thấy cảnh tưởng này, đám người mập mạp và Ngọc Thành lập tức trợn tròn mắt. Đây... Đây là làm gì? Vô Song đã sống dở chết dở, mà giờ máu phun ra cũng mất 1/5 lượng máu trong người nữa. Muốn làm gì vậy?

Cũng may đây là Nhậm Kiệt, nếu đổi thành người khác, đừng nói là Ngọc Thành, ngay cả mập mạp cũng không thể nhịn được mà nổi đóa. Đây không phải là giết người sao?

Mặc dù không rõ Nhậm Kiệt muốn làm gì, nhưng mà bọn họ tin y có tính toán khác. - Bịch bịch... Được lực lượng Nhậm Kiệt dẫn dắt, máu tươi phun ra ngoài như có sinh mạng không ngừng va chạm với nhau. Máu giống như sôi trào, một màn này rung động vô cùng.

Vì muốn nhanh chóng tìm ra di tích mà Nhậm Kiệt phải dùng máu của Ngọc Vô Song. Nhân đây y cũng dẫn dắt lực lượng cuồng bạo theo máu ra ngoài, giảm áp lực cho nàng.

Phương pháp nhìn thì tốt đấy, nhưng Nhậm Kiệt cũng là bất đắc dĩ mà phải lựa chọn. Dù sao mất nhiều máu, Ngọc Vô Song sẽ càng thêm hư nhược, nhưng mà đã tới bước này thì không thể không xông lên.

- Truy tìm nguồn gốc, huyết mạch cộng minh. Bằng vào cảnh giới và hiểu biết của bản thân.. Nhậm Kiệt bố trí máu tươi gần như sôi trào trong cơ thể Ngọc Vô Song thành một cái trận pháp đặc thù, đồng thời kích phát nó.

Phương pháp kích phát trên có từ thời đại thượng cổ. Bởi vậy nhất định có một cỗ lực lượng đặc thù nào đó. Vừa kích phát, lực lượng trong máu ầm ầm nổ tung, tạo thành uy lực kinh khủng trực tiếp hấp thu toàn bộ dược lực dư thừa, dần dần tản ra một vầng sáng vàng đỏ nhạt.

Đân dần máu tươi càng ngày càng nhạt, nhưng vầng sáng đỏ nhạt càng ngày càng mạnh. Trong lúc mọi người chấn kinh, vầng sáng màu vàng đỏ kia, đột nhiên như mất hết sức lực, không thể tiếp tục duy trì nữa.

- Ba mẹ nó! Nhậm Kiệt không nhịn được mắng, cúi đầu nhìn Ngọc Vô Song hơi thở mong manh trong ngực mình. Dù có lực lượng mình chống đỡ, nhưng mà cả người nàng không ngừng lạnh đi. - Không còn lựa chọn nào khác. Liều một lần thôi!

Nói xong, Nhậm Kiệt lại khống chế lực lượng khiến máu tươi từ miệng vết thương lần nữa phun ra. Lượng lớn máu bắn vào vầng sáng vàng đỏ kia. Máu vừa tiến vào giống như bị tinh lọc vậy, từ từ biến màu, mà vầng sáng vàng đỏ này càng ngày càng mạnh.

Dưới tình huống bình thường, tu luyện giả mất 1/3 máu cũng không sao. Nếu có đan dược cho dù mất phân nửa cũng có thể sống sót. Còn nếu đột phá Âm Dương Cảnh, âm dương hợp nhất ngưng tụ Thái Cực, chỉ cần thân thể, thần hồn không hoàn toàn bị diệt sát thì đều có thể sống lại.. Giống như Ngọc Tuyền đạo nhân kia.

Nhưng lúc này Ngọc Vô Song đã tới cực hạn rồi. Dù không ngừng nhét dược phẩm vào miệng nàng, nhưng vì mất máu quá nhiều mà sinh mệnh lực của nàng dần bị sói mòn.

Lúc này Ngọc Thành cũng hiểu ra. Đây là liều mạng, trái tim hắn như ngừng đập vậy.

- Nhanh, nhanh! Nhất định thành công, nhất định thành công! Mập mạp siết chặt nắm đấm, trong lòng điên cuồng reo hò.

- Ầm, ầm... Oanh, oanh... Bỗng nhiên mặt đất rung mạnh, giống như tiểu thế giới đều bị chấn động vậy. Tiếp đó đột nhiên mặt đất chồi lên một tòa cung điện. Hùng vĩ tráng lệ, to lớn vô cùng. Cung điện chừng vài trăm dặm từ mặt đất chồi lên, tản ra ánh sáng rực rỡ.

- Thành công! Thực sự thành công. Ta biết phiếu cơm lão đại nhất định sẽ thành công mà! Mập mạp không nhịn được rống lên, mà Ngọc Thành run lên bần bật, không nhịn được lão lệ tung hoành. Ngay cả đám cận vệ đội cũng thở phào một hơi. Nếu là người khác thì lúc này chỉ có di tích, là bảo vật. Nhưng mà đối với đám người Nhậm Kiệt lúc này, chỉ có một việc. Đó là cứu Ngọc Vô Song.

Trong lòng Nhậm Kiệt buông xuống, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ sụp đổ thôi. Cứ vậy sẽ chậm rãi mài chết Ngọc Vô Song. Nếu không có hiệu quả, trong lòng hắn sẽ để lại nút thắt khó gỡ được.

Cũng may cuối cùng cung điện cũng xuất hiện. Trách không được xung quanh trống rỗng, thì ra ẩn ở phía dưới. Đúng là khiến người ta không biết đi đâu mà tìm.

Trong lòng thì nghĩ, nhưng Nhậm Kiệt không dám kéo dài thời gian, lập tức phong bế vết máu cho Ngọc Vô Song. Đánh ra một cỗ lực lượng vào trong vầng sáng màu vàng, trong nháy mắt vầng sáng tỏa ra vạn đạo quang hoa, tiếp đó hóa thành một đạo lưu quang xông vào trong tòa cung điện mới nổi.

Không cần Nhậm Kiệt nói, Tề Thiên đã dẫn theo mọi người đuổi theo đạo lưu quang, tiến vào trong cung điện.

- Kẻ nào dám lớn mật xông vào tẩm cung của Nữ Vương! Muốn chết? Đúng lúc này một tiếng quát vang lên. Một điểm sáng chớp động, linh vụ xung quanh mấy trăm thước lập tức ngưng tụ lại, hình thành một tên thị vệ mặc khôi giáp, uy phong lẫm liệt.

Thị vệ ăn mặc phong phạm thời thượng cổ, lực lượng cuồn cuộn, không ngờ lại là Âm Dương Cảnh âm hồn. Gã lập tức vọt lên ngăn cản mọi người.

- Tàn hồn ngưng thể, canh giữ đời đời kiếp kiếp! Có chút môn đạo, đáng tiếc ngươi còn quá yếu, cút ngay. Tề Thiên trực tiếp giơ tay một chưởng vỗ nát tên thị vệ này. Gã lại lần nữa biến thành linh vụ.

Tàn hồn ngưng thể, canh giữ đời đời kiếp kiếp là gì Nhậm Kiệt cũng không biết. Nhưng y biết điểm sáng kia là một tia tàn hồn chấp niệm. Sau đó bị người phong ấn ở nơi đây, một khi linh vụ bị dẫn động, phong ấn lập tức có thể ngưng tụ thành hình người. Nói chính xác là bọn họ đã chết, chỉ là dùng thủ đoạn đặc thù để nuôi sống một tia chấp niệm. Giống như luyện chế người thành khôi lỗi có trí khôn, chỉ cần lực lượng không tiêu tán, thân thể không mục nát là vẫn có thể sống được.

Mà những đám tàn hồn này được linh vụ tẩm bổ, lại dùng phong ấn đặc thù mới tồn tại được cho tới bây giờ.

Tề Thiên vừa vỗ nát tên thị vệ kia, lại có hơn vạn điểm tàn hồn bị dẫn động. Trong nháy mắt ngưng tụ thành hình người. Uy thế mạnh hơn, không ngờ lại là Âm Dương Độc Công dương hồn. Hơn nữa ánh mắt linh khí giống như người sống, đáng sợ vô cùng.

Mà linh vụ vài trăm dặm xung quanh đều tiêu tán.

- Cản bọn họ lại. Không thể để cho bọn họ tiến vào tẩm cung của ngô Vương. Một tiếng rống giận vang lên, lập tức đám người kia xông tới.

- Đồng Cường, Tạ Kiếm lãnh đạo cận vệ đội kết trận, canh giữ ở cửa đại điện, không để cho bất cứ kẻ nào tiến vào. Đám người Nhậm Kiệt xông tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới cửa chính chủ điện. Vừa đáp xuống, Nhậm Kiệt hạ lệnh cho Đồng Cường và Tạ Kiếm kết trận. Còn mình và Tề Thiên tiếp tục vọt lên.

- Ha ha... Cung điện, có cung điện xuất hiện, di tích ở chỗ này, linh vụ nơi này đã tiêu tán... Đúng lúc này, cách đó vài trăm dặm, nhị cung phụng Thập Lục Lang, tam cung phụng Thị Huyết Yêu Lang cũng chạy đến, nhìn thấy cung điện, Thị Huyết Yêu Lang hưng phấn gầm rú lên.

- Rống cái gì mà rống. Có người đã xông vào, nhanh lên đi! Thập Lục Lang quát lên dẫn người dùng tốc độ nhanh hơn vọt tới.

- Vù vù vù... Linh vụ trong tiểu thể giới dùng tốc độ kinh khủng biến mất. Trong phạm vi tòa cung điện khổng lồ, vô số điểm sáng cấm chế bị phát động. Mỗi điểm ngưng tụ ra một binh lính, số lượng càng lúc càng nhiều.

- Linh vụ tiêu tán, ồ, di tích xuất hiện, ở bên này. Đang không có đầu mối gì, Hải Vương cũng nhận thấy cung điện xuất hiện. Lập tức lão dẫn đám người Hải Lượng vọt tới.

Cùng lúc đó, một đạo cầu vồng cắt qua bầu trời bắn tới.

Di tích này xuất hiện, linh vụ ngưng tụ, mọi người giống như yêu thú ngửi thấy máu điên cuồng vọt tới.

Nhưng mà bọn họ không giống đám người Nhậm Kiệt. Chờ khi xông tới, khắp nơi đều là binh sĩ do linh vụ ngưng thành. Yếu nhất cũng là Âm Dương Cảnh âm hồn, mặc dù chỉ giữ được không tới một thành lực lượng, nhưng mà số lượng nhiều kinh khủng. Hơn nữa có một số kẻ như tướng quân phát ra uy áp, khí thế không yếu hơn đám người Hải Vương chút nào. Quan trọng nhất là dao động thần hồn của bọn họ. Rõ ràng là thần hồn lực, đây là dấu hiệu Thái Cực Cảnh. Điều này nói rõ khi còn sống, bọn họ ít nhất đều là Thái Cực Cảnh. - Tự tiện xông vào tẩm cung ngô Vương, giết không tha, giết không tha!

- Giết không tha... Đúng lúc này, bên trên cung điện đầu tiên xuất hiện một lốc xoáy to lớn. Lốc xoáy điên cuồng hấp thu linh vụ mấy ngàn dặm xung quanh, tiếp đó từ từ ngưng tụ ra một cái đầu người to lớn. Khuôn mặt kia hung hãn vô cùng, to chừng ba, bốn thước, từ từ ngưng thực lên.

Trong nháy mắt đầu ngưng tụ ra, hai mắt mở ra, trong mắt bắn ra thần quang, gã nổi giận gầm lên một tiếng. Đám tướng lĩnh phía dưới cũng điên cuồng gầm thét, thanh âm vang vọng cả tiểu thế giới.

Tuy rằng uy thế kinh thiên động địa, nhưng mà bất kể là ai vào được trong di tích đều không phải bình thường. Không ai không liều mạng muốn xông vào trong.

Bọn họ biết, di tích thượng cổ uy thế càng lớn, tình huống càng đặc thù thì bảo vật càng niều. Điều này mọi người đều biết. Hơn nữa đám binh sĩ này cũng không phải còn sống, cho nên dù có nguy hiểm nhưng cũng không ai chần chờ, mà càng liều mạng phóng vào trong.

- Sư tôn! Tại sao chúng ta lại xông vào thiền điện bên này? Chủ điện ở đâu? Hải Lượng thấy Hải Vương không tiến về phía chủ điện không hiểu hỏi.

- Vi sư vừa dò xét qua. Cả cung điện đều tương liên với nhau. Mà chỗ chủ điện kia xông qua khó nhất. Ngươi không thấy đám người Minh Ngọc Hoàng Triều và Tư Mã Dần đều xông về phía thiền điện sao? Tiến vào sau đó xông lên chủ điện sẽ nhanh hơn. Hơn nữa... Trong lúc nói chuyện, Hải Vương ngẩng đầu nhìn cái đầu to lớn trên bầu trời chủ điện.

- Tên này uy thế vô cùng, cho dù lực lượng còn lại một trăm không còn một thì cũng rất đáng sợ! Tốt nhất vẫn nên cẩn thận, hơn nữa thứ tốt chưa chắc đã ở đó. Phá cho ta! Hải Vương vừa nói vừa vung tay đánh nát mấy tên binh sĩ xông tới. Tuy phía sau có tướng sĩ đuổi theo, nhưng rất khó bắt kịp lão.

Tuy trên đường ngẫu nhiên có binh sĩ ngưng t ụ ra ngăn cản, nhưng hiệu quả không lớn. Đúng như Hải Vương nói. Bên kia, Tư Mã Dần dẫn theo Lô Vĩ, cùng với đám người Thập Lục Lang tiến vào. Nhìn thấy binh sĩ bảo vệ đầy chủ điện lập tức đổi hướng tiến về phía thiền điện gần nhất. Lúc này không có linh vụ cản trở, bọn họ đều lựa chọn giống nhau.

Mà lúc này đám người Tề Thiên đã sớm vọt vào trong chủ điện rồi. Cung điện này lớn vô cùng, nhưng không xa hoa, ngược lại mang phong cách cổ xưa, khiến người ta có cảm giác áp lực.

Một đường xông vào, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Sau đó tiến vào một đại điện rộng lớn. Đại điện cao trăm thước, trung ương có một cái ao nhỏ. Trên ao nhỏ trôi nổi một con thuyền nhỏ, lưu quang vừa rồi đúng là dẫn bọn họ tới đây. Không đợi bọn họ quan sát kỹ, Ngọc Vô Song bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng hút đi.

- Úi... Ngọc Thành thất kinh vọt lên ngăn cản.

- Đừng nhúc nhích! Nhậm Kiệt ôm Ngọc Vô Song, cho enen có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này tới từ con thuyền nhỏ kia. Cũng không phải do người gây nên, cho nên y cản Ngọc Thành lại.

Ngọc Vô Song bay tới chỗ con thuyền nhỏ, tiếp đó chậm rãi hạ xuống đó. Con thuyền hơn du động, áo nước sóng nước nhộn nhạo, thuyền mang người cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người.

- Vô Song... Vô Song... Nhậm gia chủ? Nên làm sao bây giờ? Ngọc Thành luống cuống tay chân, vì quá quan tâm mà hóa loạn.

- Chúng ta phải cầu khẩn nó thôi! Nhậm Kiệt thở phào một hơi nói: - Di tích Vô Song Hoàng Phi này nhất thiết phải có huyết mạch Vô Song mới phát động được. Hiển nhiên là chuẩn bị cho truyền nhân Vô Song. Chuyện còn lại chúng ta không cần lo!

Nhậm Kiệt an ủi Ngọc Thành, lập tức nhìn chung quanh đại điện, đồng thời vừa nhìn về phía cái kia ao, thần thức buông ra dò xét.

- Oanh... Bỗng nhiên một tiếng sấm nổ vang, không gian xung quanh rung chuyển. Tiếp đó một người trực tiếp xuất hiện trước mắt đám người Nhậm Kiệt. Người này chỉ mới ngưng tụ được nửa người trên, hai mắt trừng trừng, đúng là tên thủ lĩnh trên chủ điện.

- Tự tiện xông vào tẩm cung ngô vương, tru di cửu tộc. Giết chết các ngươi là đại tướng quân Thương Vũ! Mặc dù chưa ngưng tụ hết, nhưng mà thân thể lớn kinh khủng. Gã vừa giơ tay lên long trời lở đất, không khí xung quanh nổ ran, mặt đát chấn động, một chưởng trực tiếp vỗ xuống đám người Nhậm Kiệt.