Tà Thiếu Dược Vương

Chương 305: Nhân lão tinh, quỷ lão linh




Trên thực tế lúc Hải Vương nói câu này. Hai người Mặc tiên sinh, Hải Lượng mới ý thức được vấn đề. Bọn họ đều đứng ở góc độ của mình nhìn nhận sự việc, quên mất người còn trong tay Hải Vương.

Hải Vương là ai? Đường đường là người đứng đầu tám đại Vương giả, trừ phi Thái Cực Cảnh xuất thủ, nhưng tồn tại này hầu như không nhúng tay vào chuyện thế tục, nếu như bọn họ nhúng tay vào có lẽ còn có cơ hội. Ngoài ra cho dù người khác xếp đặt bẫy rập cũng không có tác dụng nhiều.

Hơn nữa lời của Hải Vương còn có một ý nữa, trừ phi bọn họ không muốn cứu người, nếu không tuyệt sẽ không làm như thế. Bởi vì người trong tay Hải Vương, lúc nào lão cũng có thể dùng người để uy hiếp bọn họ, như vậy bản thân những người cứu người có vấn đề.

Chỉ tiếc bọn họ vừa mới ý thức được có vấn đề, còn chưa kịp nghi ngờ tên thị vệ kia, Nhậm Kiệt đã hành động rồi.

- Bắt hắn lại! Hải Lượng giận dữ gầm lên.

- Bịch... Bịch! Mặc dù phía dưới có người canh gác, nhưng Nhậm Kiệt đột nhiên từ trên nhảy xuống, bọn họ căn bản không có phòng bị, thoi quyền Nhậm Kiệt đã đánh tới, hai gã Thần Thông Cảnh phản ứng không kịp trúng quyền, như diều đứt dây bay về phía xa.

- Ầm! Cùng lúc đó, Nhậm Kiệt xoay tay lại chụp ra một chưởng, trong nháy mắt phá nát trận pháp phong cấm Ngọc Thành.

Nhưng Ngọc Thành vẫn chưa tỉnh lại, Nhậm Kiệt túm lấy gã, lại lần nữa nhảy xuống.

Động tác liền mạch dứt khoát, không chút dừng lại. Thậm chí lúc hắn đánh chết hai người kia, phá trận cứu Ngọc Thành đi, tiếng rống giận của Hải Lượng vẫn còn vang vọng.

- Trở lại cho ta. Mặc tiên sinh phản ứng càng trực tiếp, khoát tay một cái, tay áo tuôn ra đánh sàn gác nổ tung, một cỗ lực hút khổng lồ xuất hiện.

Mặc tiên sinh hừ lạnh một tiếng, muốn chạy? Bất kể là cải trang hai nằm vùng, nếu đã lộ thì đừng muốn sống. Một tên Thần Thông Cảnh đỉnh phong nho nhỏ cũng dám cứu người trước mặt mình. Hắn cho mình là ai? Không biết sống chết.

- Oanh, oanh... Mặc tiên sinh cấp bậc gì? Cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh dương hồn, lực hút tay áo mạnh quá tưởng tượng, trong nháy mắt Nhậm Kiệt cảm giác như có một cơn lốc xoáy hút mình lại, thân hình đang rơi xuống lập tức bị hút ngược lên.

Con bà nó, nếu không phải trong tay còn ôm Ngọc Thành, bổn gia chủ sẽ cho ngươi hút chán chê.

Người khác sợ Âm Dương Cảnh dương hồn, Nhậm Kiệt lại không sợ. Ngay cả kiến lửa Thú Vương hắn cũng đã đối mặt qua, trưởng lão Tàn Hồn gã cũng đã đánh lén. Mặc tiên sinh gã càng không xa lạ, gã có kích động muốn quay lại đánh một trận, nhưng lúc này không phải lúc.

Bỏ qua ý nghĩ đánh một trận, nhưng muốn thoát khỏi cỗ lực hút kia rất khó. Xem ra phải đem Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ra mới được. Đôi khi không muốn bại lộ hoàn toàn, nên mượn uy lực pháp bảo dùng một chút.

- Lục soát, cho dù đào tung cả Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn ra cũng phải tìm ra hắn cho ta. Ta phải bầm thây hắn thành vạn đoạn.

Thanh âm Quách Tú lại lần nữa vang lên.

- Tiểu tử, ngươi ở đó kêu gào nửa ngày, bổn gia chủ liền chờ ngươi ở đây, đến đây! Trong lòng vừa động, không che giấu vị trí, Nhậm Kiệt dùng thần thức khiêu khích Quách Tú.

Quách Tú vẫn lơ lửng trên không trung quát tháo thuộc hạ lục soát. Nhưng lại không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại dám lòi đầu ra, lại còn công khai khiêu khích hắn nữa chứ.

- Oanh! Quách Tú nổi giận gầm lên, cách không đánh xuống, trực tiếp đánh xuyên trận pháp giáng xuống lầu chót. - Nhậm Kiệt lăn ra đây cho ta!

- Kẻ nào? Cút! Tất cả chỉ trong thời gian rất ngắn, Mặc tiên sinh đang thi triển pháp lực định bắt Nhậm Kiệt lại, đột nhiên cảm nhận được tồn tại Âm Dương Cảnh ầm hồn lại oanh phá trận pháp đánh xuống. Lão giận dữ vung tay áo ra, tay áo uy mãnh như phi kiếm, một kích này cho dù âm hồn tầng tám cũng khó cản nổi.

- Thiếu chủ! Cẩn thận! Lô Vĩ luôn theo canh Quách Tú cũng là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh dương hồn, gã cảm nhận được một cỗ pháp lực cường đại, thân hình cấp tốc vọt lên chắn trước mặt Quách Tú ra tay đỡ lại một kích của Mặc tiên sinh.

Lực lượng va chạm kinh thiên động địa. Mặc tiên sinh song song phát lực, lại có chút tự phụ, không ngờ Lô Vĩ đột nhiên nhảy ra chấn bay về phía sau. Mà va chạm lực lượng khiến cả tòa lầu vỡ vụn hoàn toàn.

- Úi chao! Mặc tiên sinh kêu lên đau đớn, trong lòng thất kinh. Cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn chứ không phải là âm hồn. Tuy rằng nói Âm Dương Cảnh là một cảnh giới, nhưng chỉ khi đạt tới Âm Dương Cảnh mới biết, chênh lệch giữa âm hồn và dương hồn giống như sống và chết vậy. Chênh lệch quá xa.

Hắn không cẩn thận mà ăn phải đòn đau. Cũng vì hắn không nghĩ tới đám người Quách Tú đột nhiên lại động thủ. Hiện tại hắn đã có chút mơ hồ, rốt cuộc chuyện gì vậy?

Nhưng bất kể ra sao, lúc hắn bị đẩy lui, cả tòa lâu bị vỡ vụn, hắn cũng kịp khoát tay cuốn Hải Lượng đi. Dù ra sao cũng phải đảm bảo an toàn cho gã.

Dụ Quách Tú tới quả nhiên đạt được mục đích để gã cùng Mặc tiên sinh tranh đấu. Nhậm Kiệt cũng thoát khỏi hấp lực cường đại kia, trong nháy mắt cả người vọt xuống phía dưới, chỉ trong mấy cái chớp mắt đã xông ra ngoài.

- Ầm ầm... Cả tòa lâu nổ tung, một số tên thực lực yếu trốn không thoát bị chôn vùi bên trong.

Cho dù là Thần Thông Cảnh cũng khó trốn thoát, bởi vì không chỉ cả tòa lâu sụp đổ, mà là uy lực lực lượng hai cường giả dương hồn va chạm với nhau tạo thành. Rất khó trốn thoát khỏi lực lượng chấn động.

- Người đâu? Quách Tú, con mẹ nó ngươi... Hải Lượng được Mặc tiên sinh mang bay lên không trung, đảo mắt tìm kiếm tên thị vệ cứu Ngọc Thành đi, nhưng lại không thấy đâu.

Chẳng lẽ hắn chui vào những cửa hàng gần đó? Nhưng cục diện bây giờ, cửa hàng nào ở tòa núi này chả canh phòng nghiêm ngặt, trừ phi hắn đã có sớm chuẩn bị. Đáng ghét! Tuy Ngọc Thành chỉ là chiến lợi phẩm lần hành động này, nhưng Ngọc Thành dù sao cũng đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn rồi. Nếu mình luyện chế rất có hy vọng trở thành tồn tại chẳng kém gì Mặc tiên sinh.

- Lục tìm cho ta! Tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát! Hải Lượng quay sang đám thủ hạ phía dưới gầm lên. Khôi lỗi Ngọc Nhân Long và đám thủ hạ trốn thoát được lập tức vọt xuống.

Nhưng vừa mới lao xuống, trong nháy mắt chung quanh lại không ít người xông tới. - Một tên cũng không để trốn thoát, bắt bọn họ lại! - Cái tên thiếu chủ cũng là bọn chúng cũng có thể gọi? Bắt bọn chúng lại! - Bắt bọn chúng lại!

Không đợi Ngọc Nhân Long và thủ hạ Hải Lượng lao xuống, đã bị đám người Thánh Đan Tông ngăn cản. Thánh Đan Tông người đông thế mạnh, lập tức vây chặt bọn họ lại.

- Nhậm Kiệt đâu? Bảo hắn bò ra đây cho ta, không phải hắn rất lớn lối sao? Lăn ra đây, lập tức lăn ra đây cho bổn thiếu chủ.

Quách Tú được Lô Vĩ bảo vệ lại lần nữa bay tới, dùng ánh mắt căm tức nhìn đám người Hải Lượng.

Gã không ngừng đảo mắt tìm Nhậm Kiệt, vừa rồi Nhậm Kiệt cố ý dùng thần thức liên lạc với hắn, lại cố ý dùng thần thức Thần Thông Cảnh, lại không phòng bị cho nên mới dễ dàng khóa được vị trí của gã.

Bởi vậy Quách Tú khẳng định Nhậm Kiệt còn đang ở trong lâu, nhưng lúc này cả tòa lầu đã vỡ vụn, lại không phát hiện ra tung tích Nhậm Kiệt. Quách Tú bạo nộ, không quản tới đám người Hải Lượng rống giận lên.

- Gia tộc hắn đều ở Thiên Hải Đế Quốc, làm sao hắn đám phản bội thái tử? Không đúng, người này cổ quái. Nhậm Kiệt, chẳng lẽ chuyện này liên quan tới hắn? Hải Lượng nhanh chóng bình tĩnh suy xét lại. Những người hắn mang theo đều là những thủ hạ trung thành, có bối cảnh. Lúc này hắn phát hiện có chuyện không đúng, hơn nữa tên thị vệ kia tuyệt không có thủ đoạn loại này.

Đang lúc suy xét, đột nhiên nghe Quách Tú gầm thét. Hải Lượng phẫn nộ ngẩng đầu nhìn gã.

- Ngươi mù hay sao? Nhậm Kiệt ở đâu? Con mẹ nó, ngươi tìm Nhậm Kiệt còn chạy tới đây làm cái gì? Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, còn dám vác mặt tới gây sự với ta?

Hải Lượng lửa giận đùng đùng, vừa rồi bị người đùa giỡn một chập, đang bắt người thì bị Quách Tú tới phá đám, mình còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn còn dám dây với mình.

- Con mẹ nó, ngươi là cái thá gì mà dám ăn nói với bổn thiếu gia thế vậy. Lập tức giao Nhậm Kiệt ra đây, hôm nay dù Thiên Vương lão tử cũng không bảo vệ được hắn. Quách Tú vốn kiêu căng, trước lúc gặp Nhậm Kiệt cũng đã vô pháp vô thiên, lại được phụ thân cưng chiều, đến Thánh Đan Tông mặc dù dành phần lớn thời gian bế quan tu luyện, nhưng cũng cao cao tại thượng. Nhất là khi đột phá Âm Dương Cảnh đi ra, hắn còn chưa hả giận được đâu, bây giờ lại nghe Hải Lượng chửi mói lập tức bạo nộ.

- Ngu ngốc. Giao cái gì mà giao, cút ngay! Hải Lượng cũng nổi giận đùng đùng. Chủ nhân như hắn còn phải giải thích sao? Cho nên tự nhiên nổi giận.

Lúc này hắn chỉ muốn tìm người đã cứu Ngọc Thành đi. Đây chính là tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn à, có thể chế tạo ra con rối nghe lệnh mình, cho dù thái tử hắn cũng không bỏ được. Huống chi lúc trước còn bị đối phương đùa giỡn một chập.

- Oanh, oanh! Hai người Mặc tiên sinh và Lô Vĩ lại trực tiếp xuất thủ.

- Ta là đệ tử chân truyền của Hải Vương Hải Vô Thường. Ngươi là đệ tử trân truyền của Thánh Đan Tông lão tổ sao? Ta và tông chủ các ngươi gặp qua hai lần, cũng từng có duyên gặp mặt sư tôn ngươi. Vừa rồi có người cứu đi một tên địch nhân của chúng ta. Sau đó các ngươi chạy tới. Ngươi nếu đã xác định Nhậm Kiệt ở đây, vậy tám chín phần là gã có quan hệ với người kia. Người này dị thường tà môn, vô cùng giảo hoạt. Chúng ta là người Thiên Hải Tông, cũng không phải chúng ta sợ các ngươi. Nhưng nếu hai bên tranh chấp sẽ để đối phương lợi dụng để hắn trốn thoát. Ngươi tốt nhất nghĩ kỹ rồi mới động thủ.

Hải Lượng, tỉnh táo ngẫm lại xem địch nhân của ngươi là kẻ nào?

Ngay lúc Lô Vĩ và Mặc tiên sinh lại động thủ. Thông qua ngọc bài, thanh âm Hải Vương đột nhiên truyền ra.

Lời này khiến Hải Lượng khựng lại, Mặc tiên sinh cũng tránh ra một bên, liên tiếp lui về phía sau.

- Chờ một chút... Ngay cả Quách Tú cũng giơ tay lên ngăn lại Lô Vĩ và thủ hạ. Những phân tích này của Hải Vương lập tức khiến hắn tỉnh táo lại.

Hải Lượng cũng giật mình một cái, đúng vậy, nếu mình và Quách Tú quả thật đấu với nhau, chẳng phải để cho Nhậm Kiệt có cơ hội lợi dụng sao? Tuy mình rất coi thường Quách Tú, nhưng bây giờ không nên tranh đấu. Phải nhanh chóng hợp lại tìm ra Nhậm Kiệt.

- Đồ nhi đã hiểu. Là đồ nhi quá nóng vội. Hải Lượng khom người nói, lại quay sang Quách Tú nói: - Giống như sư tôn ta nói, ta cũng phải đi tìm tên Nhậm Kiệt kia tính sổ. Không bằng ta và ngươi liên thủ, về phần chuyện của ngươi tính sau.

Hải Lượng khác với Quách Tú, hắn học đế vương chi đạo. Nhưng mà vừa rồi tình thế quá gấp gáp, lại cộng thêm Quách Tú nhiễu loạn, Ngọc Thành bị cứu mất cho nên quá phẫn nộ mất lý trí. Bây giờ tỉnh táo lại mới đề nghị Quách Tú cùng mình liên thủ.

- Có câu nhân lão tinh, quỷ lão linh, truyền thuyết nói Hải Vương sắp tới đại thọ 300 tuổi, xem ra sống 300 năm đúng là không uổng. Vốn đang muốn chơi đùa một chút lại bị ngươi đảo lộn lại, đáng tiếc! Thanh âm Nhậm Kiệt lại lần nữa vang lên, chỉ thấy một đạo nhân ảnh nhoáng lên một cái hiện ra cạnh lầu chót một tào lâu mấy chục trượng. y đã khôi phục lại tướng mạo vốn có, ở góc độ này vừa lúc nhìn thấy Hải Vương trong ngọc bài đang lơ lửng trên không trung.

- Nhậm... Kiệt... Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, Quách Tú đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi rặn ra hai chữ này. Hắn hận không thể tới cắn xé Nhậm Kiệt thành từng mảnh.

- Kẻ giở trò quỷ đúng là hắn. Khốn kiếp! Xem ta làm sao thu thập ngươi. Dám trêu đùa bổn thái tử... Hải Lượng nhìn thấy Nhậm Kiệt lại ngoài ý muốn. Vừa rồi sư phụ phân tích hắn còn không quá tin, cho tới lúc này Nhậm Kiệt xuất hiện. Thì ra đúng là tên khốn này giở trò quỷ.

- Nhậm Kiệt! Không nghĩ tới lúc này ngươi vẫn dám lộ mặt. Xem ra ngươi rất có lòng tin, nhưng ngươi không nên quên, Ngọc Vô Song đang ở trong tay ta đấy! Hải Vương trong ngọc bài nói.

- Ha ha... Nhậm Kiệt ngồi trên mái nhà cười cười chỉ Hải Vương nói: - Cũng vậy thôi! Đồ đệ của ngươi, Thái tử Thiên Hải Đế Quốc cũng ở trong tay ta vậy!