Trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn không có đường có thể qua lại, cũng không có người cố ý làm ra một con đường đến đây, đối với người bình thường mà nói bên trên chính là một truyền thuyết, bọn họ sinh sống ở phụ cận, cũng vì An Dương hành tỉnh khí hậu nóng tàn khốc, Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn thì hàng năm tuyết đọng, thời tiết tương đối tốt hơn. Nhưng người bình thường thậm chí không dám tới quá gần, bởi vì ở quá gần độ lạnh lại bắt đầu từ từ giảm thấp xuống.
Trên ngọn núi cũng có đủ các loại nguy hiểm, Chân Khí Cảnh đi lên nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, Thần Thông Cảnh thì tương đối an toàn, bởi vì có thể dựa vào pháp lực, pháp bảo phi hành cự ly ngắn, có một số chỗ đặc biệt nguy hiểm có thể trực tiếp bay vượt qua. Dĩ nhiên, cũng có người chuyên môn mang theo một vài người thực lực yếu đi lên, đó là một số yêu thú loại phi hành, nhưng đi lên cách này giá tiền rất đắt.
Nhậm Kiệt bọn họ tự nhiên không cần người khác mang lên, Nhậm Kiệt cho người phân tán ra, bên cạnh hắn chỉ dẫn theo Tề Thiên luôn trầm mặc im lặng, mập mạp, Hải Thanh Vân còn có Tiểu Hà Mễ cùng nhau lên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn.
Trên bầu trời mặt trời nóng cháy chiếu xuống, phía dưới một tòa núi tuyết to lớn hàng năm không tan, mà ở chỗ đỉnh núi thì bị người dùng pháp lực trực tiếp mở ra một khoảnh đất bằng phẳng rộng lớn, chung quanh không có có bất kỳ vật gì ngăn trở. Mảnh đất bằng phẳng này giống như một đỉnh tháp cao tới mấy ngàn trượng, tùy tiện đi tới bên rìa có thể thấy được đỉnh núi tuyết mờ mịt ở phía dưới.
Mảnh đất bằng phẳng tự nhiên không nhỏ, ba con đường rộng rãi cắt ngang, chiều dài đều đạt tới 5, 6 cây số, bên trên có đủ loại cửa hàng, đủ loại người.
- Tuyết Phong Sơn ở An Dương hành tỉnh này ở dưới mặt trời nóng cháy, mà tồn tại địa phương đặc thù như vậy, cho nên được đặt tên là Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn. Mà trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn tuy rằng được Thánh Đan Tông mở ra, nhưng bởi vì nơi này là lãnh thổ của Minh Ngọc Hoàng Triều, tự nhiên không có khả năng cho phép bọn họ thành lập kiểu một thành trì, vì thế hiện tại liền xuất hiện khu giao dịch giản dị, có vô số cửa hàng cùng tồn tại trên bình đài này. Lúc bình thường có các loại cửa hàng bình thường, thời gian ấn định nào đó còn có thể có một loại Hội giao dịch. Minh Ngọc Hoàng Triều từ trong đó cũng có thể kiếm được lợi nhuận kếch xù. Thánh Đan Tông coi như là mượn mảnh đất bằng phẳng này tạm thời có nơi sống yên ổn ở Minh Ngọc Hoàng Triều!
Lúc này đi trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, mặt trời nóng cháy trên bầu trời chiếu xuống, với cái nóng như thế đối với người bình thường đủ để trí mạng, bởi vì ở độ cao này, mặt trời nóng cháy như thiêu như đốt đủ để đả thương người, cố tình còn có hơi lạnh từ trên mặt đất bốc lên, nếu như không đạt tới trên Chân Khí Cảnh tầng năm, mà đi lên trên này thuần túy là muốn chết!
Nhưng cho dù đạt tới trên Chân Khí Cảnh tầng năm, ở trên này cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống được, mọi lúc đều phải cẩn thận... Trừ phi đạt tới Thần Thông Cảnh mới có thể tự nhiên một chút.
Lúc này, Hải Thanh Vân đi bên cạnh Nhậm Kiệt, đang giới thiệu tình huống cụ thể trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn với hắn.
- Ngươi cho rằng bọn họ chỉ đơn giản dùng mảnh đất bằng phẳng ở nơi này, buôn bán đàng hoàng sao? Nhậm Kiệt tùy ý nhìn chung quanh, vừa thuận miệng nói với Hải Thanh Vân. Phong cách nơi này có khác nhau rất lớn so với Ngọc Kinh Thành, có thật nhiều chỗ độc đáo, hơn nữa bởi vì vị trí địa lý đặc thù, hết thảy nơi này đều rất đặc biệt.
- Khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, nhưng Minh Ngọc Hoàng Triều cường đại cũng không thua kém tông môn bình thường. Dù sao Minh Ngọc Hoàng Triều không giống như là trước kia chỉ có mấy ngàn vạn dân cư, mà là quốc gia hơn ức dân cư. Minh Ngọc Hoàng Triều tuy rằng không thể so sánh với Hoàng triều thượng cổ trong truyền thuyết, nhưng nội tình cường đại cũng không sợ tông môn bình thường nào. Nói trắng ra là, nếu như Minh Ngọc Hoàng Triều lúc đó thành lập tông môn, chính là cùng loại khống chế một quốc gia, cũng nắm trong tay mấy chục tông môn cường đại của quốc gia. Chỉ có điều Minh Ngọc Hoàng Triều lựa chọn nắm trong tay một Hoàng triều cường đại, trực tiếp tham gia thế tục, tồn tại phương thức nắm trong tay thế tục. Cho dù Thánh Đan Tông có những ý nghĩ gì khác, cũng không phải trong lúc nhất thời có thể làm được!
Hải Thanh Vân phân tích, không phải trả lời đơn giản, hiển nhiên đều có hiểu biết thấu triệt đối với hình thức tồn tại của Minh Ngọc Hoàng Triều, cùng hình thức tồn tại của tông môn. Cho tới nay, tông môn cao cao tại thượng, quốc gia thế tục bất quá là tông môn nắm trong tay, là địa phương để chọn lựa nhân tài. Một tông môn cường đại nắm trong tay mấy quốc gia cường đại, mấy chục tiểu quốc là chuyện rất bình thường.
Nhưng Minh Ngọc Hoàng Triều lúc ban đầu với quốc gia tồn tại, sau đó từ từ thâu tóm vô số quốc gia, cũng không có nắm trong tay rất nhiều quốc gia giống như những tông môn cao cao tại thượng khác.
- Ta muốn nói không phải điều này, nếu như Minh Ngọc Hoàng Triều không đủ cường đại, đã sớm xong rồi, đâu còn có thể trụ đến bây giờ! Nhậm Kiệt cười khoát tay áo nói: - Ngươi vừa nói nơi này là địa phương bọn họ đặt chân phát triển, cho rằng nơi này không có tường thành cũng không sao. Chẳng qua giống như Minh Ngọc Hoàng Triều là dùng chiêu bài buôn bán hấp dẫn đầu tư, lấy được một số người buôn bán cũng không có gì, nhưng ngươi có nghĩ tới thành tường kia có ý gì hay không, bất quá là chuyện mặt mũi mà thôi, tồn tại cường đại chân chính còn cần thứ đó hay sao? Còn nữa, làm sao ngươi biết Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn này không có bị đối phương bố trí trận pháp, hoặc là mượn cái này dẫn động lực lượng nào đó ở chung quanh?
- Cái này? Hải Thanh Vân lập tức sửng sốt, bởi vì đích xác hắn không có suy tính về phương diện này! Đồng thời nghe Nhậm Kiệt nói “chiêu bài buôn bán hấp dẫn đầu tư” cũng cảm thấy rất là kỳ lạ, bởi vì hắn cho tới bây giờ chưa nghe nói qua cái từ ngữ này, lời nói rất mới lạ, nhưng ý nghĩa cũng không khó hiểu lắm. Nhưng trọng yếu hơn là, câu nói phía sau của Nhậm Kiệt.
- Minh Ngọc Hoàng Triều tuy rằng để cho Thánh Đan Tông mở Hội giao dịch ở chỗ này, nhưng khẳng định sẽ phái người theo dõi, tự nhiên sẽ không xuất hiện loại chuyện đó! Hơi sửng sốt một chút, Hải Thanh Vân lập tức nói ra ý nghĩ của mình. Dù sao An Dương hành tỉnh này mặc dù nói không phải nằm trong tầm mắt như Ngọc Kinh Thành, nhưng khoảng cách thật ra cũng không tính quá xa, tự nhiên không thể để mặc cho Thánh Đan Tông làm loạn. Mà Thánh Đan Tông tuy rằng đến đây, nhưng tổng bộ của họ cách nơi này phải nói là rất xa. Trên biển có phủ Trấn Hải đại tướng quân, hiện tại bọn họ phí tinh lực rất lớn chính là phòng bị Thánh Đan Tông. Thậm chí nghe phụ thân nói lần này vào kinh bệ hạ bàn bạc chủ yếu cũng là chuyện này.
- Biết cái gì gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng không? Nhậm Kiệt nhìn xem chung quanh rồi cười nói: - Xem ra Thánh Đan Tông hẳn là từ trong di tích thượng cổ chiếm được một vài thứ, những phòng ốc này bố trí rất đặc biệt nha!
Người khác có lẽ không phát hiện được, nhưng thần thức của Nhậm Kiệt bởi vì đắm chìm trong Thánh nhân luận đạo, cảnh giới trong tẩm bổ, tu luyện, cộng thêm hắn tu luyện Ngọc Hoàng Quyết, đối với tất cả công pháp, trận pháp các thứ có quan hệ với thượng cổ đều đặc biệt rất nhạy cảm.
Vừa rồi hắn vừa lên tới, liền cảm giác có gì đó không bình thường, liền dùng thần thức dò xét, với thần thức từ không trung biết toàn diện mảnh đất bằng phẳng giao dịch rộng lớn bên trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, đột nhiên hắn hiểu rõ một điểm.
Những phòng ốc này bố trí có gì đó không đúng, ẩn chứa vật gì đó, hoặc trận pháp hoặc là một số thứ đặc thù lạc ấn trong đó, nếu như có phối hợp thêm những vật khác, nơi này có thể tạo thành một cái trận pháp to lớn người ta không tưởng tượng, phỏng chừng hiệu quả sinh ra chỉ có người âm thầm mưu đồ bố trí mới có thể hiểu được.
- A... Hải Thanh Vân vừa nghe nói, lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, cảm giác sau lưng phát lạnh. Nếu đúng như Nhậm Kiệt nói, thì mưu đồ của Thánh Đan Tông kia rất lớn.
- Phiếu cơm lão đại! Nơi này tuy rằng không lớn lắm, nhưng mỗi một nhà đều có cấm chế, thần thức căn bản không có biện pháp dò xét được thứ gì, khắp nơi đều bị ảnh hưởng, chúng ta làm sao tìm được! Cho dù thật sự ở chỗ này, chúng ta dù sao cũng không có khả năng đi vào lục soát từng nhà từng nhà một? Mập mạp nhìn chung quanh, dùng thần thức dò xét một hồi lâu cũng không phát hiện gì, lại thấy Nhậm Kiệt vẫn đang hàn huyên với Hải Thanh Vân, nên nôn nóng hỏi Nhậm Kiệt.
Thầm nghĩ: “Phiếu cơm lão đại làm sao vậy? Tới đây là để cứu người, mà sao hắn không cấp bách chút nào vậy?”
- Ta dù có biểu hiện nóng nảy, cấp bách muốn tìm kiếm cũng vô ích, cũng như ngươi hiện giờ. Thật ra trước khi chưa lên tới đây ta luôn dùng thần thức dò xét nơi này, nhưng kết quả y như ngươi. Mà trong mỗi chỗ ở đây đều không có cùng một chủ nhân, những người này trừ với Thánh Đan Tông là chính, ngoài ra còn có rất nhiều thế lực, tồn tại cường đại khác thành lập phòng ốc. Dĩ nhiên, nếu ta không đoán sai, những phòng ốc này nhất định đều là Thánh Đan Tông xây dựng cho bọn họ. Loại thời điểm này đi vào chỉ có thể mạnh mẽ xông vào thì hoàn toàn không có khả năng, trừ phi chúng ta trực tiếp lật ngược cả hội giao dịch này! Lời nói của Nhậm Kiệt giống như chui vào trong đầu mập mạp.
Mập mạp sửng sốt, bởi vì có cảm giác rất là kỳ diệu: trong lòng đang suy nghĩ đột nhiên bị Nhậm Kiệt tiếp lời nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Nhưng sau đó nghe Nhậm Kiệt nói không có biện pháp, mập mạp lại có chút cấp bách.
- Ta cũng không có biện pháp nào tốt! Nhậm Kiệt dang tay nói.
- A... Không thể nào? Mập mạp có phần không dám tin, bởi vì ở trong mắt hắn, không có chuyện gì phiếu cơm lão đại không làm được. Lúc này đột nhiên nghe Nhậm Kiệt nói hắn cũng không có biện pháp, mập mạp thực sự có phần không chấp nhận được.
- Hiện tại một mặt chúng ta chờ tin tức; mặt khác đừng nóng nảy cứ từ từ chờ một thời gian ở Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn này, nếu bọn họ thật sự ở trên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn phải có lúc hiện thân, chỉ cần hiện thân là dễ tính rồi. Cho nên hiện tại không thể làm liều, không thể nóng nảy, chỉ có thể chờ đợi! Nhậm Kiệt nói xong, nhìn chung quanh chỉ vào một nhà có vẻ khí phái nhất, ở chỗ cao nhất nói: - Đi! Chúng ta tới chỗ kia ngồi nghỉ một chút!
Mập mạp vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, tuy rằng trong lòng vẫn nóng như lửa đốt, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài đi theo Nhậm Kiệt, đi vào một gian tửu lâu.
Trên đường đi lúc giới thiệu một ít chuyện về Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, Hải Thanh Vân đã nói qua, bởi vì Thánh Đan Tông lập ra Hội giao dịch, có rất nhiều tán tu tới từ những hòn đảo hải ngoại, những địa phương khác cũng có một số, thậm chí cũng có người hao tốn tiền tài thông qua lối đi đặc thù từ Thánh Đan Tông tới đây.
Tuy rằng vì vậy nơi này ngư long hỗn tạp, nhưng đồng thời các loại tài nguyên cũng đều đầy đủ hơn những địa phương khác, thức ăn uống cũng vượt xa những địa phương khác. Thức ăn uống ở nơi này tự nhiên không phải các thứ trong thế tục, mà toàn bộ đều là thiên tài địa bảo khó gặp, nhất là các loại bảo vật dưới đáy biển sâu vô số. Có người đã từng nói, tại Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, chỉ cần ngươi có đủ tiền ngọc, vui chơi, ăn, uống đều có thể tăng lên thực lực, bởi vậy có thể thấy được tửu lâu ở đây vô cùng lợi hại.
Hải Trung Đan Tửu Lâu, cái tên này thoạt nhìn tùy ý, nhưng thật ra lại rất có nội tình cùng khí phách. Nên biết một chữ “đan” trong đó vô cùng trân quý, dám ăn uống thực vật trong biển sánh ngang với đan dược, có thể tưởng tượng được tửu lâu này mua bán vật đều là thứ gì.
- Chúng ta lần này coi như đã đi vào An Dương hành tỉnh, hôm nay ta làm chủ mời Nhậm gia chủ cùng mập mạp ăn một bữa. Tuy nhiên hôm nay chúng ta ít uống rượu, ăn nhiều một chút, những thức ăn kia vô cùng đặc biệt! Đi vào bên trong, Hải Thanh Vân tiện tay lấy ra một khối ngọc bài, lập tức có người cung kính dẫn bọn họ đến một phòng bao ở tầng cao nhất. Tuy rằng Hải Thanh Vân nói phủ Trấn Hải đại tướng quân của họ ở bên này không như ý, nhưng dù sao cũng là địa bàn của mình, nên đặc quyền vẫn phải có. Khối ngọc bài này hiển nhiên chính là một cái trong số đó!
Nhậm Kiệt cũng không có hỏi tới, chỉ có điều nghe Hải Thanh Vân cố ý nhắc nhở hôm nay ít uống rượu, hắn cùng mập mạp không hẹn mà cùng liếc nhìn đối phương, trong mắt đều lộ ý cười.
- Yên tâm, sẽ không khách sáo với ngươi, tuy nhiên hiện tại ngươi xác định có đủ tiền đài thọ không? Nhậm Kiệt mỉm cười nói đùa, đồng thời điểm mấy món ăn.
Những món ăn rất đặc biệt, là các thức ăn dành riêng cho tu luyện giả, căn cứ thuộc tính công pháp ngươi tu luyện mà có món ăn bất đồng, tỷ như ngươi tu luyện nghiêng về âm hàn, thì có món ăn chuyên dành cho loại tu luyện giả này. Tuy nhiên Nhậm Kiệt gọi món ăn lại tương đối lộn xộn, hắn hiện đang tu luyện Ngọc Hoàng Quyết cộng thêm thân thể hắn, thì dù lấy linh đan hạ phẩm làm cơm ăn đều không có hiệu quả bao nhiêu, mà vừa rồi hắn nhìn thoáng qua, trong thực đơn này mặc dù không tệ, nhưng đương nhiên cũng không có khả năng thực sự sánh với đan dược.
Chỉ là một loại so sánh, cũng như trong Long Phượng Các không có khả năng thực sự có rồng có phượng. Nhìn các món ăn nơi này đều đắt giá, phỏng chừng có rất nhiều dược lực, nhưng làm thành thức ăn bản thân hiệu quả kém một chút, cho dù có tác dụng rất lớn với Thần Thông Cảnh bình thường, nhưng đối với Nhậm Kiệt thì hiệu quả quá nhỏ. Cho nên Nhậm Kiệt chỉ là muốn nếm thử từng loại, thưởng thức mùi vị mới mẻ, đồng thời thần thức, đầu óc của hắn cũng luôn di chuyển ở xung quanh.
- Khụ... Nghe Nhậm Kiệt nói lời này, trước hết có phản ứng ngược lại là mập mạp. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì gần đây nàng kiếm được không ít tiền từ Hải Thanh Vân, Văn Tử Hào bọn họ.
Hải Thanh Vân cười tỏ ý không thành vấn đề. Sau đó Nhậm Kiệt tùy ý trò chuyện cùng Hải Thanh Vân, từng món ăn được mang lên, quả nhiên đặc biệt. Trong đó người nấu nướng lại dùng thủ pháp dung hợp trong đó một chút dược liệu, giữ màu sắc hương vị, dược lực cũng không tệ. Nếu là dưới Thần Thông Cảnh tầng năm bình thường ăn vào những món này, khẳng định có thể trợ giúp đột phá, cho dù là dưới Thần Thông Cảnh tầng tám đều có tác dụng rất lớn.
Rất rõ ràng, Hải Thanh Vân cũng không thường đến địa phương này, dù sao một bữa ăn xa xỉ tiêu phí thế này, hơn nữa dựa vào những món này cũng không có khả năng luôn luôn tăng lên lực lượng, một vài lần còn tạm được, nhiều lần hiệu quả cũng không bao nhiêu.
- Lão tử là người Thiên Hải thì thế nào? Con bà nó! Người Minh Ngọc Hoàng Triều các ngươi mới phế vật đấy, nếu không sao có Hội giao dịch này. Ta chính là ở chỗ này chửi các ngươi. Con bà nó, cút qua một bên! Không biết giá còn muốn mua đồ của lão tử, chút tiền như vậy đã muốn mua bảo vật của lão tử... cút qua một bên... Đúng lúc này, phía dưới truyền đến mấy tiếng quát mắng, mọi người bên trên tự nhiên đều dời ánh mắt nhìn xuống.
Lúc này mấy người đã ăn xong, đang tùy ý uống nước trò chuyện, vốn đang bình tâm tĩnh khí chờ đợi, có động tĩnh khác lạ tự nhiên đều nhìn sang.
Bất quá ở phía dưới tiếng hò hét hỗn loạn, sau đó phát sinh vài xung đột, rồi một lực lượng Thần Thông Cảnh đỉnh phong bạo phát, cuồn cuộn, trong mơ hồ đã đến gần trình độ Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn. Lập tức mọi người ở chung quanh đang quan sát nghị luận cũng đều không lên tiếng, thậm chí ngay cả người trong điếm vốn định lao ra ngoài cũng đều dừng lại.
Thần Thông Cảnh mỗi một tầng chênh lệch rất lớn, mà người có thể đến gần Âm Dương Cảnh đã là cường giả siêu cấp, cho dù ở Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn nơi này, cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng trêu chọc.
Ngay sau đó chỉ thấy một nam nhân cường tráng, tay cầm một thanh đao lớn, cách ăn mặc có phần nguyên thủy nhưng vừa thấy làn da của hắn liền biết là một kiện bảo bối luyện chế thành, mà giờ khắc này hắn đang há miệng cười ha hả từ bên trong đi ra.
- Tiểu Hà Mễ! Ngươi đi xuống đánh bại hắn, sau đó đạp đầu của hắn, lớn lối khoa trương để mọi người đều nghe được, nói cho bọn hắn biết nơi này là Minh Ngọc Hoàng Triều, không phải là chỗ dành cho loại người man rợ chưa khai hóa Thiên Hải Đế Quốc bọn chúng... Người Thiên Hải cũng dám đến Minh Ngọc Hoàng Triều làm càn, bảo hắn có chết cũng không biết chết như thế nào, người Thiên Hải chính là một đám đần độn, muốn chết... cứ nói đại khái ý như vậy! Ngươi làm sao cho thật oai phong lớn lối là được rồi! Thấy hắn đi ra, những người khác cũng không ai quan tâm, loại chuyện như vậy mỗi ngày đều có, dù sao mâu thuẫn giữa tu luyện giả đôi khi còn nhiều hơn so với người bình thường, càng là người có lực lượng, càng có thói quen như thế. Tuy nhiên lúc này, Nhậm Kiệt lại là mắt sáng ngời, sau đó quay qua nói với Tiểu Hà Mễ...