Tà Thiếu Dược Vương

Chương 291: Một chọi bốn, đấu rượu hát ca




Lúc này, trong phòng ba gian cách không xa, ba người Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Quân Dương, Nhậm Văn Húc đều bị nhốt ở một gian trong đó. Trải qua thời gian dài như vậy, thương thế của bọn họ thật ra sớm đã khôi phục, chỉ có điều mỗi người bộ dạng tiều tụy, hoàn toàn không có uy phong ngày trước.

Cho dù là người bình thường đều biết, chỉ cần người còn sống, đau thương vĩnh viễn không phải là chuyện khiến người thống khổ nhất, khó chịu nhất.

Đối với ba người Nhậm Quân Dương, mất tự do, mất quyền lực mới là thống khổ nhất.

- Đã lâu như vậy rồi, vì sao bên trong gia tộc không có người tham dự, chẳng lẽ tên khốn Nhậm Kiệt kia khống chế hết thảy... Đáng ghét... Nhậm Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: - Qua lâu như vậy rồi, cũng không biết bên phía Ngọc Tuyền Sơn kia thế nào, cũng không biết đám người Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ phản ứng gì. Chúng ta bây giờ bị nhốt ở chỗ này cái gì cũng không biết, tiếp tục như vậy thì thật sự để tên rác rưởi cái gì cũng không phải Nhậm Kiệt kia được như ý.

Nhậm Văn Húc cả giận nói: - Các ngươi chính là không nghe ta, sớm đã nên khống chế hắn, vì Nhậm gia, vì chính chúng ta. Hiện tại tốt rồi, Nhậm Thiên Tung kia nói là không muốn làm gia chủ, hiện tại ta thấy hết thảy chính là hắn ở sau lưng khống chế, Nhậm Kiệt kia căn bản là con rối, hắn không phải nói cả đời không ra rừng rậm kia, vĩnh viễn bồi phu nhân của hắn sao.

- Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì, chúng ta phải nghĩ biện pháp ra ngoài, liên hệ với đại trưởng lão, liên hệ Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, liên hệ với người của chúng ta mới được. Tuy rằng thương khỏi rồi, nhưng ở dưới loại hoàn cảnh này đã bị nhốt đến đều là lửa giận, nói không được mấy câu đã giận hết mức rồi.

- Chuyện này còn cần ngươi nói thừa, ta không biết làm như vậy hả. Nhưng ngươi chỉ nói, ngươi làm thử đi. Nhậm Văn Húc cũng một bụng lửa giận, nhóm lửa là cháy.

Nhậm Hàn Lâm lại lần nữa nổi giận nói: - Ta đây không phải một mực nghĩ biện pháp sao, hiện tại mấy kẻ trông coi bên ngoài kia mạnh như vậy, chúng ta căn bản không có biện pháp đột phá, hơn nữa nơi này còn có trận pháp, cấm chế, làm thế nàon?

- Được rồi, hai người các ngươi cãi đủ chưa... Đột nhiên, Nhậm Quân Dương ở một bên một mực không lên tiếng, mở miệng quát mắng: - Ta lấy cái chết đấu tranh, mới cho mọi người có thể cùng một chỗ, chẳng lẽ chính là vì nghe hai người các ngươi tranh cãi sao, không biết nặng nhẹ. Ta đã liên hệ với đại trưởng lão rồi, đại trưởng lão đã đột phá, rất nhanh là sẽ xuất quan. Hừ, ngày lành của đám người Nhậm Thiên Tung và Nhậm Kiệt đến cuối rồi, Nhậm gia tuyệt đối không thể hủy ở trong tay bọn họ.

Sau khi nghe thấy lời này của Nhậm Quân Dương, hai người Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc sửng sốt một hồi lâu, bởi vì tin tức này quá kinh người. Bị nhốt lâu như vậy, bọn họ đều có chút tuyệt vọng, đột nhiên nghe được tin tức này khiến bọn họ nhất thời có chút không phản ứng kịp.

- Thật... thật sao? Đại trưởng lão đột phá rồi? Trời ơi, quá tốt rồi, chúng ta rốt cuộc có thể xoay người.

- Ha ha. Nhậm Kiệt, Nhậm Thiên Tung, hai người các ngươi chờ xem.

- Các ngươi trước đừng chỉ biết kích động, đại trưởng lão dù sao rất lâu không quản chuyện, cho chúng ta trước đem hết thảy đều suy tính chu đáo. Lần này chúng ta tuyệt đối không thể cho Nhậm Kiệt, Nhậm Thiên Tung kia bất kỳ cơ hội, không thể lại để bọn họ tùy ý dẫn dắt Nhậm gia lên đường không lối về như vậy nữa.

- Không sai, nhị trưởng lão nói không sai. Ta thấy chúng ta phải làm vẫn là phải trong ngoài dùng sức, đồng thời liên hệ...

- Ta cho là nên...

Trên thực tế Nhậm gia không có ba người Nhậm Quân Dương là phi thường bình tĩnh, hết thảy gọn gàng ngăn nắp. Nhậm Kiệt nhanh chóng một lần nữa chỉnh lý Nhậm gia, trong lúc im hơi lặng tiếng Nhậm gia đã lần nữa khôi phục trạng thái lúc trước.

Dù sao Nhậm Thiên Hành năm đó để lại nội tình hùng hậu, tuy rằng ba người Nhậm Quân Dương nhúng tay vào một số địa phương ích lợi rất lớn, lại cũng không dám tùy tiện làm loạn, cho nên cơ bản cục diện vẫn được duy trì, chỉ cần bọn họ không tiếp tục làm loạn là không thành vấn đề.

Nhất là lần trước Hải Vương, Cửu Đầu Long Vương, Hắc Quả Phụ ba đại vương giả tập kích, Nhậm gia vượt qua, cho dù rất nhiều người đều nói, Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Sát Thủ Chi Vương sau đó đều rời đi, nhưng khi tất cả mọi người lại nhìn đại viện Nhậm gia cũng đều có một loại kính sợ.

- Thật là, người đều chạy đi đâu rồi. Nhậm đại ca không thấy, mập mạp cũng không. Gia gia, người ta không muốn luôn ngủ, mỗi lần tỉnh ngủ thật nhiều chuyện đều thay đổi. Lúc này, trong một khu viện Nhậm Kiệt chuyên môn để lại cho người của Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Vô Song vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ mơ màng màng, vĩnh viễn đều như là ngủ không tỉnh, lôi kéo tay của Ngọc Thành, ủy khuất, làm nũng lắc lư.

- Không sao. Ta đã hỏi rồi, bọn họ rất nhanh sẽ trở về. Ngọc Thành cười an ủi Ngọc Vô Song, nhưng trong lòng cũng là ê ẩm. Dù sao số của cháu gái nhỏ này rất khổ, nàng có lúc đi vào giấc ngủ, không biết lúc nào sẽ tỉnh, hơn nữa tỉnh lại cũng rất nhanh sẽ ngủ đi. Dưới loại tình huống này ai cũng không có khả năng một mực canh giữ bên cạnh nàng

Cho nên mỗi lần nàng tỉnh lại, biến hóa chung quanh đều rất lớn, thậm chí là cảnh còn người mất. Loại chuyện như vậy đối với một người mà nói tuyệt đối là một loại giày vò, huống chi Ngọc Vô Song từ nhỏ liền phải chịu đựng hết thảy như vậy.

- Hơn nữa lão tổ chính đang đột phá, nếu như lão tổ đột phá thành công... Lời của Ngọc Thành không nói hết, bởi vì hắn thật không dám nghĩ. Trên thực tế một loại chuyện gần nhất xảy ra sớm đã khiến hắn kinh hồn táng đởm, nếu như không phải là có Nhậm Kiệt, có lẽ lão tổ đã không còn.

Ông... Đúng vào lúc này, Ngọc Thành cũng cảm nhận được trên một khối ngọc bài trong ngực mình truyền đến chấn động, hiển nhiên trận pháp phía trên bị xúc động. Đây chỉ là ngọc bài chỉ lúc khẩn cấp mới sẽ vận dụng, một khi loại ngọc bài này vận dụng khẳng định là có chuyện xảy ra. Bởi vì mỗi lần thúc giục loại trận pháp này, tiêu hao nhưng là rất lớn, cho dù là đối với Minh Ngọc sơn trang mà nói cũng sẽ không tùy tiện vận dụng.

Bùng! Ngọc Thành đồng thời rót pháp lực vào, trong nháy mắt hai bên trận pháp, pháp lực thúc giục, trên ngọc bài trước mắt xuất hiện một vầng sáng, trong một vòng sáng linh ngọc không lớn dần dần xuất hiện một bóng người cũng không tính là quá rõ ràng.

- Nhân Long? Ngọc Thành hơi hơi sững sờ, hắn rất rõ ràng công dụng của ngọc bài này, nếu như Ngọc Nhân Long ở trong vòng vạn dặm, tuyệt đối sẽ rất rõ ràng, nhưng lúc này Ngọc Nhân Long hiển nhiên ở ngoài vạn dặm mới có thể không rõ ràng như thế.

Hơn nữa đoạn thời gian này cũng một mực không liên hệ được Ngọc Nhân Long, vừa nhìn thấy là Ngọc Nhân Long, Ngọc Thành cũng vội vàng nói: - Ngươi đây là đang ở chỗ nào, sao lâu như vậy không cùng sơn trang liên hệ, không cùng gia gia liên hệ. Ngươi ở đâu đó?

- Ta bên này không sao, gia gia yên tâm. Ta trong lúc vô tình thăm dò tìm kiếm đến một nơi di tích nhỏ, phát hiện một ít đan phương và đan dược thượng cổ, còn phát hiện ở đó có một gốc Ngư Long Hàn Thảo. Mượn lực lượng của Ngư Long Hàn Thảo này và lực lượng của những đan dược đó, ta một hơi đột phá đến Âm Dương Cảnh tầng ba. Thanh âm hơi mơ hồ, miễn cưỡng có thể nghe được rõ ràng, chính là cảm giác nói chuyện dường như có chút cứng nhắc, tuy nhiên Ngọc Thành hiển nhiên không chú ý tới.

Nhất là vừa thấy liền nghe Ngọc Nhân Long nói hắn đột phá đến Âm Dương Cảnh tầng ba, Ngọc Thành lập tức vui mừng quá đỗi, nhất là nghe thấy Ngọc Nhân Long chiếm được Ngư Long Hàn Thảo, đây nhưng là bảo vật trong truyền thuyết. Nghe nói cỏ đó nguyên bản mọc trong nước, lạnh băng thấu xương, giống như cá có thể bơi trong nước. Khi lớn đến nhất định giống như cá vượt Long môn có thể bay lên, lơ lửng giữa không trung hấp thu linh khí sinh tồn. Cộng thêm vẻ ngoài lúc đầu như cá, về sau giống như rồng trong truyền thuyết, cho nên bởi vậy mà được đặt tên.

Loại đồ vật này chỉ từng nghe nói trong truyền thuyết, đoạt thiên địa tạo hóa, thần kỳ không có nhiều. Ngọc Thành sau khi nghe xong đều ngây dại, khó thể tự kiềm chế, không ngờ thật sự có thể gặp được loại bảo vật này. Âm Dương Cảnh tầng ba, nếu quả là như vậy, như vậy tiền đồ của Nhân Long chẳng phải là còn rộng lớn hơn lão tổ.

Trời phù hộ Minh Ngọc sơn trang ta. Không nghĩ tới Nhân Long rồi lại có thể có kỳ ngộ như thế.

- Quá tốt, quá tốt rồi... Ngọc Thành kích động lão lệ tung hoành, đừng nói là hắn ngay cả Ngọc Vô Song bên cạnh cũng đều nắm chặt tay, vô cùng vui vẻ. Ca ca quá lợi hại, Âm Dương Cảnh tầng ba.

- Ngư Long Hàn Thảo này còn sót lại một chút xíu, cùng với một ít đan dược, tuy rằng không đủ để lấy đan độc trợ giúp Vô Song, nhưng nếu như phối trí một chút dược vật cũng không tồi. Ta hiện đang ở phụ cận Thánh Đan Tông, bọn họ cùng hai môn phái khác cùng với một số thế lực chung quanh cử hành một hội giao dịch, ta vừa khéo ở ngay gần, nhưng trên người ta không mang theo nhiều linh ngọc như vậy, có một chút cũng không quá hiểu, liền muốn gia gia dẫn Vô Song trực tiếp tới đây. Ta trước kia... không hiểu chuyện, hiện tại ta muốn giúp Vô Song, thuận tiện dẫn nàng chơi đùa, đáp ứng nàng đã nhiều lần rồi.

Lúc này bóng dáng Ngọc Nhân Long mơ hồ, thanh âm cũng có chút không đúng, nhưng Ngọc Thành trong cơn kích động cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ tới hai nan đề đều giải quyết, hắn vội vàng đáp ứng.

Bùng! Nói chuyện chấm dứt, trên một ngọn núi xa ngoài vạn dặm, Hải Lượng nhấc tay đã đem ngọc bài trong tay Ngọc Nhân Long chộp vào trong tay, đồng thời cất tiếng cười to: - Ha ha...Phương thức liên lạc đặc biệt có của Minh Ngọc sơn trang, nhìn thấy bộ dạng cháu trai nghe nói hắn đạt được kỳ ngộ, , hơn nữa còn nghe được tin tức có thể cứu tiểu nha đầu kia, loại vui mừng, chờ mong và tín nhiệm này đủ khiến cho bất cứ người nào động lòng. Không tồi, , không tồi, không uổng công ta hao phí nhiều tài nguyên như vậy, cũng khó được trong thân thể ngươi rồi lại tích tụ lực lượng khổng lồ như vậy. Ha ha, Âm Dương Cảnh tầng ba là không giả, chẳng qua là một con rối Âm Dương Cảnh tầng ba của bổn thái tử mà thôi, ha ha...

Hải Lượng cười lớn nhìn về phía Ngọc Nhân Long vừa mới cùng Ngọc Thành liên lạc, lúc này lại mặt không biểu tình giống như người chết biết đi đứng ở đó, vô cùng vui vẻ. Có thể đem thiếu trang chủ của Minh Ngọc sơn trang luyện thành con rối, hơn nữa kích phát dược lực trong cơ thể hắn, tuy rằng bởi vậy hao phí không ít tài nguyên, nhưng lúc này hoàn toàn kích phát lực lượng của Ngọc Nhân Long, chẳng những khác với con rối bình thường trực tiếp lực lượng tăng vọt tới Âm Dương Cảnh, sau này còn có không gian tiến bộ, đây mới là điều Hải Lượng vui vẻ nhất.

Chính mình chiếm được loại phương pháp khống chế thượng cổ, tế luyện con rối này quả nhiên thần kỳ, tuy nhiên yêu cầu cũng thật là cao. Nếu như không phải tìm được người như thiếu trang chủ Minh Ngọc sơn trang, căn bản không có khả năng luyện chế thành công. Lúc này tiêu diệt hết mọi tư tưởng của hắn, hoàn toàn bị mình khống chế, không có gì cảm giác tốt hơn so với chuyện này.

- Có gì thoải mái hơn so với chủ động đưa tới cửa chứ. Người đâu, cho người chuẩn bị đón tiếp con mồi của chúng ta. Hải Lượng nói, thân hình nhoáng lên đã hướng về một phương hướng khác rời đi, mà lúc này Ngọc Nhân Long không có một chút phản ứng, đi theo cùng.

Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít, rượu đã càng uống càng nhiều, lời nói chính mình cũng không nhớ rõ, tóm lại nói đến một đề tài đã rất hưng phấn. Ngươi lôi kéo hắn, hắn kéo ngươi, chỉ có cụng rượu không ngừng còn ghi nhớ.

Trong đại sảnh Túy Mộng Lâu, xưa nay chưa từng có bày mấy chục vò rượu, vốn tiểu nhị còn muốn dọn xuống, lại bị mọi người uống mơ mơ màng màng ngăn cản. Uống rượu chính là vì vui vẻ, uống nửa ngày không có cảm giác thành tựu sao được. Giữ lại, phải giữ hết lại, chờ sau khi uống xong nhìn một cái tráng quan như vậy.

Mới đầu còn không có gì, càng về sau ngay cả tiểu nhị cùng với chủ quán về sau chạy tới đều tròn mắt. Không ngờ uống mấy chục vò, bọn người này quả thật quá điên cuồng.

Văn Tử Hào không biết lúc nào chạy tới dưới gầm bàn, Hải Thanh Vân rất ưu nhã bò lên trên một cái bàn khác, một tay chống đầu ngồi xếp bằng muốn nghỉ ngơi một hồi, Ngụy Lượng kiên trì, tuy nhiên hắn ngay cả chén đều có chút không cầm chặt.

Muốn nói uống say điên cuồng nhất thì phải kể đến Lý Thiên Thành, vốn là ông cụ non, tuổi nho nhỏ lại rất có phong độ người lớn, lúc này sớm đã vừa nhảy vừa hô, hưng phấn không biết trời trăng gì nữa, không có thể tự khống chế. Mập mạp và Hổ Hổ từ lâu đã uống hòm hòm, đi theo ở một bên gào thét.

Nhậm Kiệt lấy một chọi bốn, cũng đã đến cực hạn. Hắn cũng uống nhiều, uống say rồi, say đến rất vui vẻ, rất hưng phấn.

- Ha ha hay, nhảy hay lắm. Rượu bồ đào, chén dạ quang, chưa say đàn đã vang lên dập dìu. Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu..

- Đấu rượu hát ca, cuộc sống mấy hồi...

- Hay, phiếu cơm lão đại... ặc... ca hay, hát hay. Mập mạp lớn tiếng gào thét.

- Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi; quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết. Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt, thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai, phanh quan tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi. Sầm phu tử, đan khâu sinh, tương tiến tửu, quân mạc đình. Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vi ngã tụng nhĩ thính, chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. Trần vương tích thì yến bình nhạc, đấu tửu thập thiên tứ hoan hước. Chủ nhân hà ngôn vi thiểu tiễn, kính tu cô thủ đối quân chước. Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu. (Tương Tiến Tửu - Lý Bạch)

Uống nhiều có người nằm xuống gầm bàn, có người ngủ, có người cố gượng vịn tường hò hét “Tiếp”, không biết đối thủ ở đâu, cũng có người điên cuồng vừa nhảy vừa hét. Nhậm Kiệt rất vui vẻ, cũng rất hưng phấn. Tuy rằng hôm nay những người này lâm thời tụ cùng một chỗ, lại có cảm giác giốngnhư năm đó một đám anh em cùng phòng ký túc xá gặp mặt.

Không cần để ý những thứ khác, không cần bàn luận gì khác, chính là cụng rượu, đơn giản trực tiếp, chính là tuổi trẻ nông nổi, chính là tùy ý.

Như vậy đã đủ rồi. Hắn uống say, đột nhiên nghĩ tới rất nhiều thơ từ ca phú nói về rượu đời trước. Đời trước hắn có thể nhớ được đã rất ít, nhưng hiện giờ trí nhớ và cảnh giới của hắn, những thứ đó đều có thể nghĩ ra, vừa hát vừa cười nói một ít câu thơ kinh điển đời trước, trong lòng khá là cảm khái, chỉ có chính mình có thể cảm thụ.

Chỉ có chính mình trải qua mới có thể hiểu được những thứ đó. Rất vui vẻ, bởi vì những thơ từ này có trí nhớ đời trước của hắn. Bất kể là tốt là xấu, hiện giờ nhớ lại đều sảng khoái như vậy. Dần dần, Nhậm Kiệt cảm giác chính mình cũng dần dần lịm đi, ngay cả nói gì đều quên hết.