Tà Thiếu Dược Vương

Chương 275: Ngọn nguồn




- Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Chúng ta có nhiều thời gian chậm rãi hàn huyên, ngài ngồi xuống trước... Nhậm Kiệt cười an ủi lão nhân mặt cười, khiến hắn mau chóng ngồi xuống điều tức một chút, thương thế của hắn cũng không nhẹ.

Lão nhân mặt cười vừa nghe liền nóng nảy: - Ngồi xuống cái rắm. Hiện tại đều sắp lửa cháy lông mà, bất luận là người của Tàn Hồn đuổi giết tới hay là người bên hoàng cung tới, loại cơ hội này ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Tổ cha nó, nhà các ngươi hai người không một ai khiến người bớt lo, bổn vương sớm đã nên nghĩ tới, người thế nào sinh ra giống thế nấy. Con trai của Nhậm Thiên Hành không có khả năng là thứ tốt...

Nghe vị Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười này nóng nảy, tức giận lẩm bẩm, Nhậm Kiệt không biết tại sao đột nhiên trong lòng một trận ấm áp.

Từ mới đầu không hiểu ra sao bị vị Sát Thủ Chi Vương này từ trong phòng kéo đi huấn luyện, thẳng đến hiện tại, vị Sát Thủ Chi Vương này nói là đáp ứng cha mình Nhậm Thiên Hành, nhưng giờ khắc này Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được một điểm, hắn sốt ruột sợ xảy ra chuyện, cũng không phải là chính hắn sợ.

Bởi vì cho dù lúc đó bị hai gã trưởng lão Tàn Hồn Hứa trưởng lão, Hồng Diễm trưởng lão kia vây công, đến gần tử vong nhất hắn cũng không có một tia động dung, một chút nóng nảy, hắn lo lắng là mình xảy ra chuyện.

Mỗi người đều có phương thức biểu đạt sự quan tâm của mình, quan tâm đối với người bên cạnh, bất kể là loại phương thức biểu đạt nào Nhậm Kiệt đều rất là vui vẻ. Cho nên lần này hắn nghiêm túc nghe lão nhân mặt cười nói xong, sau đó đứng dậy giơ tay ấn một cái, trong nháy mắt trong căn phòng tối tăm sáng hơn không ts, cho dù là đêm tối nhưng với nhãn lực của bọn họ, không có trận pháp ngăn cản xuyên qua cửa sổ dễ dàng nhìn thấy được binh sĩ tuần tra bên ngoài, cảm nhận được từng luồng thần thức cường đại phương xa rà quét.

- Ngài trước tiên uống dược phẩm này điều dưỡng thương thế, sau đó ta chậm rãi nói với ngài. Nhậm Kiệt nói, đưa cho lão nhân mặt cười một bộ dược phẩm, cho hắn uống trước mới giải thích.

Nhìn lão nhân mặt cười dùng dược phẩm của mình, Nhậm Kiệt lúc này mới lên tiếng nói: - Lần trước ở Ngọc Tuyền Sơn, cuối cùng Hoàng đế phái một vị đại cung phụng chạy tới dò xét, từ đó về sau ta liền cho người dò xét đám cung phụng trong hoàng cung này. Tuy rằng tin tức biết được không tính quá nhiều, nhưng cũng dần dần có một chút tin tức. Trong này chính là nơi một số cung phụng ở, nơi này hẳn là địa phương của nhị cung phụng gần với đại cung phụng hoàng gia ở, tên này gần nhất bị phái ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ bí mật, tuy rằng không rõ nhiệm vụ bí mật này đến tột cùng là chuyện gì, nhưng lại biết trong thời gian ngắn hắn khẳng định sẽ không trở lại.

- Cho nên có một lần ta âm thầm dùng thần thức dò xét qua nơi này, hiểu tình huống một chút, sau đó thông qua các loại con đường tình báo cũng ít nhiều biết một ít quy củ nơi này. Bởi vì đám cung phụng này đều không phải là người bình thường, bình thường tu luyện, luyện đan gì đó cũng sẽ có động tĩnh rất lớn, cho nên vừa rồi chúng ta luyện chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cho dù có một chút chấn động, những người chung quanh kia cũng sẽ không hoài nghi, ít nhất sẽ không tới nhìn. Chính bởi vì ta biết lúc Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ phong ấn, không có biện pháp hoàn toàn không cho nó tiết lộ bất kỳ hơi thở, cho nên mới lựa chọn nơi này.

Nói đến đây, Nhậm Kiệt đứng ở cạnh giường nhìn phương hướng cung điện nhấp nhô cách đó không xa, Hoàng đế chỉ sợ đánh chết cũng không nghĩ tới, Nhậm Kiệt lại có lá gan này, chạy tới trong hoàng cung của hắn trấn áp cướp lấy pháp bảo, đứng ở nơi này nhìn hoàng cung tán gẫu.

Mà Nhậm Kiệt nhìn hoàng cung này, lại là sắc mặt hơi trầm xuống.

- Từ mới đầu, lòng của Hoàng đế đối phó Nhậm gia tới giờ chưa từng ngừng nghỉ, không ngừng tìm cơ hội hạ thủ, lúc trước thời cơ không thành thục thì cũng htôi, sau này cũng không dễ dàng như vậy nữa. Lần này người của Tàn Hồn có thể ở trong trận pháp tầng ngoài hoàng lăng thi triển đại trận vây khốn ngài, không có Hoàng đế duy trì làm sao có thể, ít nhất cũng là Hoàng đế và Tàn Hồn có giao dịch và liên hệ nào đó. Mà loại thời điểm này, hoàng cung chính là chỗ an toàn nhất của chúng ta, đồng thời về sau bọn họ nếu là căn cứ hơi thở nơi này lộ ra ngoài, động tĩnh Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bị phong ấn sinh ra tìm đến hoàng cung, cũng đủ khiến Hoàng đế nhức đầu một phen.

Nhậm Kiệt lựa chọn nơi này cũng không phải là váng đầu, mà là sớm biết sâu cạn, cộng thêm suy tính đến các loại cần thiết trước sau của chuyện này, lúc này mới đi tới nơi này.

Chính như hắn nói, vừa rồi khi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ phong ấn, quả thật động tĩnh không nhỏ, nhưng người chung quanh dò xét đến, người tuần tra không ai quá chú ý nơi này, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy trận pháp nơi này bị thúc giục, còn tưởng rằng là cung phụng nơi này trở về, ai có thể nghĩ tới có người lớn gan như vậy, công khai tiến vào hoàng cung thúc giục trận pháp trong phòng cung phụng, còn dám ở trong này làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Lời mặc dù nói như vậy, nhưng chiêu này cũng không phải là ai cũng có thể đùa, ai cũng dám đùa.

- Thằng nhãi điên nhà ngươi, ngươi còn điên cuồng hơn cha ngươi... Lão nhân mặt cười là đường đường Sát Thủ Chi Vương, thương thế tuy rằng không nhẹ, nhưng có dược phẩm của Nhậm Kiệt hắn cũng không đến mức lúc thúc giục dược phẩm không thể làm gì, lúc này nghe thấy Nhậm Kiệt giải thíchh, tim của hắn xem như tạm thời buông xuống, nhưng đồng thời cũng không nhịn được cảm khái.

Không có biện pháp không cảm khái, mỗi một lần gặp Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt đều sẽ mang đến cho hắn rung động khó thể tưởng tượng. Nguyên bản hắn cho rằng lần trước ở Ngọc Tuyền Sơn nhìn thấy Nhậm Kiệt đã đủ khủng bố, tốc độ tăng lên, trình độ biến hóa đã đủ nhanh.

Hiện tại mới phát hiện, lúc đó hiểu được quả thật quá ít, hoặc là nói, là Nhậm Kiệt này biến hóa quá nhanh.

- Còn nữa, ai cho ngươi học bổn vương làm ra mặt cười, ngươi không thể làm cái mặt lạnh hay sao. Tổ cha nó, còn làm cho... khoa trương như vậy... Biết Nhậm Kiệt hoàn toàn đã suy tính trước, đến hoàng cung này cũng không phải là đầu óc choáng váng, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, hết thảy sớm có chuẩn bị, lão nhân mặt cười cũng liền yên lòng. Một khi yên lòng, hắn cũng rốt cuộc trở nên buông lỏng buông lỏng sau khi tìm đường sống từ chỗ chết. Lại lần nữa nhìn về phía Nhậm Kiệt cùng với mặt cười dán chặt, đẹp đẽ khoa trương, không nhịn được nói.

- Hắc... Nhậm Kiệt cười nói: - Điều này khiến cho những người của Tàn Hồn kia vừa nhìn là biết, chúng ta là một nhóm. Ta thấy mặt cười kia của ngài thật sự không ra làm sao, nếu không lát nữa ta lại giúp người luyện chế lại một cái đi.

- Luyện chế cái rắm, nếu không phải là cha ngươi Nhậm Thiên Hành... Lão nhân mặt cười nói đến một nửa lập tức ngừng lại, lại lần nữa nhìn về phía Nhậm Kiệt nói: - Tuy nhiên ngươi về sau nếu là cùng Tàn Hồn có tiếp xúc, nhất định phải nhớ kỹ bảo mật thân phận. Ta đoạn thời gian này cũng không thể lại công khai tiếp xúc với Nhậm gia, hơn nữa Hoàng đế lần này bất kể là buông lỏng một mặt hay là cùng Tàn Hồn có giao dịch, ngươi đều phải cẩn thận nhiều hơn. Sau này tận lực ở bên cạnh lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo hoặc là tên nói nhiều kia, đừng tùy tiện một người ra ngoài. Tổ cha nó, ngươi nhớ kỹ cho ta, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ kia và Cửu Tự Sát Ấn cũng ngàn vạn chớ dùng bừa.

Nghe thấy vị Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười này nói những lời này, Nhậm Kiệt không khỏi trong lòng một trận ấm áp. Trên thực tế từ lúc mới đầu lão nhân mặt cười này tuy rằng mỗi lần đều bị mình dọa đến, bị kinh ngạc, nhưng lại một mực nghĩ biện pháp dạy mình.

- Ừm, trong lòng ta có so đo, ngài cứ yên tâm đi. Nhậm Kiệt gật gật đầu, hắn không muốn nói nhiều cái gì, có một số việc không phải ngươi muốn tránh là có thể tránh được, giống như chuyện lần này. Tuy nhiên bất kể vị Sát Thủ Chi Vương này lợi hại cỡ nào, bên ngoài truyền thuyết khủng bố cỡ nào, nhưng Nhậm Kiệt tiếp xúc hắn đến nay, nhất là lần này sau khi cứu hắn ra, Nhậm Kiệt liền cảm nhận được, hắn quan tâm mình tựa như là một người già quan tâm vãn bối, cho nên Nhậm Kiệt cũng không dây dưa nhiều, tranh cãi nhiều cái gì ở mặt này.

- Đúng rồi, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này lúc ta thu phát hiện không có khống chế, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Còn nữa, ngài làm sao lại bị Tàn Hồn vây giết, cùng với Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Từ lần trước hạt châu Ngọc Tinh, Nhậm Kiệt liền phát hiện sự bất đồng của vị Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười này khi nhắc đến Tàn Hồn, tuy nhiên lúc đó hắn cũng không hỏi dồn, bởi vì hắn biết mình có biết hay không cũng không có ý nghĩa.

Nhưng hiện tại bất đồng, liên tiếp thu Cửu Tự Sát Ấn, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Nhậm Kiệt tuy rằng không bại lộ chính mình, nhưng hôm nay cũng xem như là cùng Tàn Hồn kết thù lớn, lúc này hắn phải hỏi cho rõ ràng.

Nhắc đến chuyện này, lão nhân mặt cười đều rất là kinh ngạc than thở nhìn Nhậm Kiệt nói: - Còn nói chuyện này chứ, hiện tại bổn vương thật sự có chút kỳ quái, làm sao loại chuyện này đều để ngươi đụng phải. Hạt châu Ngọc Tinh kia là bổn vương vô ý mà làm muốn cho ngươi kiến thức chém giết một chút, kết quả không ngờ ở loại địa phương nhỏ này đạt được loại bảo vật dó. Mà Cửu Tự Sát Ấn ngươi nói kia rồi lại có thể ở trên người sát thủ ám sát ngươi, Tàn Hồn còn không biết, cái này liền càng thêm cổ quái. Mà chủ nhân của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, là phó đường chủ nội đường Tàn Hồn, sớm nhất chính là hắn đánh lén bổn vương, kết quả lúc ấy chúng ta liều mạng lưỡng bại câu thương, người đó nếu là sớm dựa vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này ta cũng không phải là đối thủ của hắn, đáng tiếc hắn đoán sai lực lượng và thân pháp hiện giờ của bổn vương, kết quả đánh lén không thành ngược lại bị bổn vương làm thương nặng.

- Lúc ấy hắn dẫn theo ba người, vì không cho bổn vương chạy trốn, hắn lúc bị thương nặng còn bố trí thành trận pháp này, thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này, sau đó bản thân hắn hẳn là sống chết chưa biết bị thủ hạ mang đi cứu chữa, hai người còn lại này mới mượn đại trận muốn đánh chết bổn vương. Ta đoán Phó đường chủ kia còn chưa thanh tỉnh, nếu không chỉ cần với thần thức của hắn khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này, ngươi cũng không có khả năng thu lấy... Nhắc đến chuyện này, lão nhân mặt cười không khỏi rất là cảm xúc, nếu không phải là khéo thành như vậy, Nhậm Kiệt làm sao có thể không mất sức cướp được loại bảo vật này, nghĩ tới hắn hiện tại đều không nhịn được liên tục cảm khái.

Tuy nhiên hắn cũng chỉ là cảm khái, trên thực tế trong lòng hắn rất rõ ràng, chuyện đồng dạng bất kể đặt ở trên người hắn hay là những người khác cũng tuyệt đối sẽ không toát ra loại ý nghĩ điên cuồng, lớn gan như vậy, đi thu phục loại pháp bảo vật có chủ này để cứu người. Nếu như đối phương không phải đã chết hoặc là hôn mê bất tỉnh, đây tuyệt đối là hành vi tìm chết.

Thì ra là thế, Nhậm Kiệt vừa nghe cũng lập tức hiểu rõ. Móa, không trách mình dò xét không có người khống chế, điên cuồng lớn gan thu lấy vật này cũng không người để ý tới, thì ra là thế.

Trên thực tế Nhậm Kiệt cũng là bởi vì sau khi thần thức tăng cường, dò xét chung quanh, không cảm giác được một chút tăm hơi nào có người khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này mới có thể thử loại hành động điên cuồng mạo hiểm này, lại không nghĩ tới thật sự làm hắn nhặt được lợi lớn.

- Về phần giữa ta và Tàn Hồn... Lão nhân mặt cười hơi khựng lại một chút, lập tức trầm giọng nói: - Nợ cũ năm xưa, xảy ra quá nhiều chuyện một hai câu cũng không thể nói rõ ràng. Quá nhiều khúc mắc, quá nhiều nguyên nhân. Tuy nhiên Sát Thủ Chi Vương này của bổn vương, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì lúc chống lại Tàn Hồn bị truyền ra ngoài, đường chủ nội đường Tàn Hồn năm đó từng tự mình đuổi giết bổn vương, bổn vương cũng là người duy nhất còn sống dưới sự đuổi giết của hắn. Tuy nhiên về sau nếu không phải cha ngươi trợ giúp, cũng không có biện pháp ứng phó đuổi giết vô cùng vô tận của bọn họ. Tóm lại khúc mắc quá nhiều.

- Thiên Địa Nhân, Cửu Sát chữ Nhân, chữ Địa là chuyện gì xảy ra? Nhậm Kiệt nhớ lại lời lúc trước mập mạp nói, nhìn về phía lão nhân mặt cười hỏi.

- Ừm, cái gì Thiên Địa Nhân? Lão nhân mặt cười cũng sửng sốt, kỳ quái nhìn về phía Nhậm Kiệt.

- Tàn Hồn chia ba bộ phận Thiên, Địa, Nhân. Cửu Sát chữ Nhân phụ trách Âm Dương Cảnh trở xuống, chữ Địa là cao tầng của Tàn Hồn, bộ chữ Thiên hẳn là tầng cao nhất. Nhìn thấy lão nhân mặt cười đầy vẻ kinh ngạc, Nhậm Kiệt cũng sững sờ, thầm nghĩ đây là chuyện gì xảy ra. Lão nhân mặt cười nhìn như phi thường hiểu biết Tàn Hồn, hơn nữa trải qua lần tranh đấu đó, nhưng giờ khắc này chính mình chỉ là tùy ý nghĩ tới lời lúc ấy mập mạp từng nói, nói một câu mà thôi, làm sao phản ứng lớn như vậy.

- Ngươi nghe ai nói? Lão nhân mặt cười đầy nghi hoặc nhìn về phía Nhậm Kiệt:

- Theo ta biết, Tàn Hồn chỉ có Cửu Sát chữ Nhân, chữ Địa ba đường. Cửu Sát chữ Nhân đúng như ngươi nói, là phụ trách chuyện Âm Dương Cảnh trở xuống, ba đường chữ Địa chia làm ngoại đường, nội đường, tổng đường. Đường chủ nội đường này năm đó đã không yếu hơn so với lão già Hải Vương kia bao nhiêu, hơn nữa càng thêm quỷ dị khủng bố. Về phẩn tổng đường kia đều là tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói là có người Thái Cực Cảnh trở lên tọa trấn, căn bản chưa từng nghe nói Tàn Hồn có bộ phận chữ Thiên.

Hả? Vừa nghe lời này của lão nhân mặt cười, Nhậm Kiệt cũng không khỏi sửng sốt, tuy nhiên trong lòng hắn lập tức đoán được là chuyện gì xảy ra.

- Có Nhân, có Địa, như vậy liền có Thiên thôi. Thật giả trước không đi hỏi hắn, ngài tiếp tục nói. Cái tên mập mạp này bối cảnh không phải tầm thường, điểm này Nhậm Kiệt sớm đã nhìn ra được. Nhưng dần dần phát hiện, tiểu nha đầu này còn đặc biệt hơn mình nghĩ. Nhưng bất kể ra sao, nàng không muốn biểulộ, như vậy liền để nàng tiếp tục làm mập mạp của nàng đi, lúc này mình đủ cường đại, có thể khiến nàng an tâm đối mặt với hết thảy, tin tưởng hết thảy tự nhiên sẽ hiểu.

- Không có khả năng có bộ chữ Thiên gì đó. Nên biết trong Tàn Hồn ba đường chữ Địa chỉ phân bốn cấp bậc tuần tra, trưởng lão, phó đường chủ và đường chủ. Đến cấp bậc đường chủ nội đường liền không yếu hơn 8 đại vương giả bao nhiêu. Tuy nhiên bọn họ không chỉ là giới hạn ở Minh Ngọc Hoàng Triều, hơn nữa ẩn giấu chưa từng bại lộ, cho nên không có người biết tình huống của bọn họ. Người của tổng đường kia ta cũng chưa từng gặp, nhưng ngươi nghĩ một chút cũng có thể biết, nếu như tổng đường cũng phân tuần tra, trưởng lão, phó đường chủ và đường chủ, như vậy đã khủng bố đến mức độ gì rồi. Nếu là bên trên lại có... không có khả năng!

Nói đến đây, lão nhân mặt cười đều không khỏi tự lắc đầu, bởi vì đây căn bản là chuyện không có khả năng. Nếu thật sự là như vậy, Tàn Hồn liền quá đáng sợ, hơn nữa hắn cùng Tàn Hồn tiếp xúc quá nhiều, năm đó...