Cho nên Nhậm Kiệt căn dặn xong mập mạp, liền trực tiếp vào phòng, bởi vì chờ lâu như thế, ngày hôm nay sắp qua, lão nhân mặt cười vẫn không có tin tức, làm cho Nhậm Kiệt thật lo lắng.
Ban đêm, Nhậm Kiệt biết lão nhân mặt cười thích đến vào buổi tối, cho nên hắn phải đi tìm tin tức của lão nhân mặt cười, nếu như không có tin tức gì, hắn sẽ phải làm ra chuyện.
Mập mạp cũng nghe Nhậm Kiệt nhắc tới, cho nên dù hắn vẫn đầy hứng thú, nhưng cũng nói thêm với Nhậm Kiệt, mang theo Hổ Hổ rời đi.
- Hổ Hổ... Nói chơi gì thế, mình lại sợ nhóc con kia, kỳ quái... Lúc này, trong sân viện của Tề Thiên, hắn đang đi qua đi lại. Hắn đã bố trí lại trận pháp cùng cấm chế xung quanh, phòng ngừa người khác biết tình hình của mình lúc này.
Lúc này Tề Thiên nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn còn lúng túng, hắn chưa từng làm ra chuyện như thế.
Chính hắn sau đó cũng không hiểu được, con nhóc tí hon như thế, mình tùy tiện có thể ném ra, nhưng cố tình nó khóc nháo trong tay mình, mình liền trở nên luống cuống tay chân.
Hơn nữa nhớ lại nhóc con kia chạy trong lông tóc của mình, bò lên trên đầu, bám vào cổ áo, Tề Thiên càng không hiểu nổi.
Tại sao mình lại không một chưởng đập chết nó, như vậy quá ảnh hưởng tới hình tượng khí phách của mình. Năm đó mình đối mặt với bất kỳ địch thủ nào, cùng các huynh đệ bị đuổi giết, cũng luôn đánh ra đánh vào, chưa từng như thế này.
Mấu chốt nhất là mình không nhìn thấu nhóc con kia là gì, chẳng lẽ thật có liên hệ sâu xa với mình?
Không thể nào, mình bị trấn áp năm tháng xa xôi, ngay cả Yêu Thần cũng chết mấy chục lần, huống gì là nhóc con đó. Dù cho nhóc con này có thần kỳ, cũng không thể dính dáng tới mình, mình là ai chứ.
Nghĩ vỡ đầu, Tề Thiên cũng không nghĩ ra được nguyên cớ gì, cuối cùng đứt khoát bùm bùm cho mình hai đấm, sau đó trực tiếp lắc mình rời đi. Không được, tìm người tâm sự, bằng không tiếp tục như thế thì quả thật sẽ điên.
Có một số việc không thể nóng lòng tìm kiếm là được, cũng như Tề Thiên cùng Hổ Hổ, Nhậm Kiệt dứt khoát tạm thời bỏ đó, chỉ cần xác định bọn họ không có uy hiếp với mình và người bên cạnh, thậm chí còn trở thành bạn bè, vậy dưới tình huống không cần thiết, Nhậm Kiệt sẽ không điều tra gắt gao bí mặt đằng sau của bọn họ.
Bởi vì không chỉ bọn họ, mỗi người đều có bí mật của mình, mình có, mập mạp cũng có, lục thúc, lục thẩm, Tề Thiên, mỗi người đều có bí mật riêng. Dưới tình huống không ảnh hưởng người khác, hoàn toàn không cần phải nghiên cứu sâu.
Lúc này ở trong phòng Nhậm Kiệt, xung quanh người trôi nổi các dược phẩm bị chân hỏa bổn mạng của hắn luyện hóa, lúc này Nhậm Kiệt đang không ngừng ngưng luyện dược phẩm, thần thức của hắn tập trung chủ yếu vào luyện chế dược phẩm, một phần lớn đã tản ra. Thật ra cùng lúc luyện chế dược phẩm, thần thức c Nhậm Kiệt tỏa ra xung quanh, luôn chú ý biến đổi xung quanh. Một canh giờ trước khi luyện chế dược phẩm, Nhậm Kiệt còn thúc đẩy thần thức, cẩn thận tra xét toàn Ngọc Kinh Thành.
Dĩ nhiên, Ngọc Kinh Thành to lớn có vô số cấm chế, ngay cả thần thức của Nhậm Kiệt cũng không dám mở rộng tùy tiện đụng tới những cấm chế này, nhất là trước khi chưa có manh mối gì.
Sở dĩ hắn điều tra toàn diện nhìn như không có tác dng5 gì, chủ yếu là vì lão nhân mặt cười. Trên người Tôn Nhị có linh ngọc đặc thù mà mình luyện chế, tuy rằng dưới tình huống bọn họ không sử dụng, mình không thể trực tiếp xác định vị trí. Nhưng nếu như bọn họ xuất hiện trong phạm vi thần thức của mình, dù có cấm chế ngăn cản,bình thường thì Nhậm Kiệt vẫn có thể phát hiện ra.
Đáng tiếc, tra xét một lần cũng không tra ra gì, Nhậm Kiệt đành bỏ qua tạm thời tiếp tục chờ đợi, luyện chế dược phẩm.
Lực lượng tăng lên không ít, cộng thêm có kinh nghiệm luyện chế trước đó, nhất là tự mình dùng thử, Nhậm Kiệt càng nắm chắc dược phẩm luyện thể, luyện chế càng quen tay, càng thêm dễ dàng.
Dù là dễ dàng, nhưng luyện chế dược phẩm luyện thể có tác dụng cho cấp bậc như Tề Thiên, lục thúc, Kiếm Vương Long Ngạo, Đan Vương Ngọc Trường Không, độ khó khăn không thể tưởng tượng.
Dung hợp, không ngừng dung hợp, không ngừng nắm giữ hiệu quả các loại dược phẩm dung hợp, lần lượt biến đổi, cuối cùng hai tay Nhậm Kiệt khép lại, dưới bổn mạng chân hỏa rèn luyện, cuối cùng luyện chế xong một bộ dược phẩm.
- Phù! Nhậm Kiệt thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài đã sáng, một đêm lặng lẽ trôi qua, lão nhân mặt cười cũng không đến, Nhậm Kiệt thu hồi dược phẩm đã luyện chế xong, lúc này trong lòng càng thêm lo lắng.
Lão nhân mặt cười, Tôn Nhị rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao mà đi ra từ mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn liền đột nhiên biến mất. Vốn đã nói trước, hắn sẽ dẫn Tôn Nhị tới gặp mình, lão nhân mặt cười tuyệt đối không phải hạng người thất tín, bằng không lúc trước hắn đã hoàn toàn không cần phải để ý tới mình.
Nhưng mà tình hình Ngọc Kinh Thành đặc biệt, nếu như không có một chút manh mối, có các loại trận pháp chuyên ngăn cách, cộng thêm bản thân lão nhân mặt cười cũng trốn, ngay cả Nhậm Kiệt tăng cường thần thức cũng không có tác dụng bao lớn.
- Người đâu! Nhậm Kiệt ngẫm nghĩ, lớn tiếng gọi.
- Có! Ngoài cửa liền có thị vệ lên tiếng.
- Thông báo người của Mặc Hồng, Trường Nhạc Bang, điều tra gần đây trong Ngọc Kinh Thành, 500 dặm bên ngoài có chuyện gì khác thường, xảy ra chiến đấu kịch liệt, mau điều tra đưa tin tức đến đây. Nếu không có cách nào tốt hơn, vậy đành dùng phương thức mò kim biển rộng, xem thử có chỗ nào xảy ra vấn đề, có thể tìm đến lão nhân mặt cười trong trong những điều này.
Lúc này, Nhậm Kiệt cũng cảm thấy bản thân sơ sót, thực tế hắn căn bản không nghĩ nhiều, bởi vì hành tung của lão nhân mặt cười một mực quỷ bí, mỗi lần đều là hắn tới tìm mình.
Mà sau khi trở về, Nhậm Kiệt lại bắt đầu luyện chế dược phẩm, tu luyện, hơn nữa ban đầu lão nhân mặt cười không đến tìm mình, cũng là bởi hắn bị thương không nhẹ, có khả năng cần tĩnh dưỡng. Nhưng đã lâu như thế vẫn không có tin tức, Nhậm Kiệt liền phải nghĩ cách điều tra.
Đáng tiếc lão nhân mặt cười là Sát Thủ Vương, muốn tìm kiếm hắn thì tuyệt đối khó khăn, hắn không căn không cơ, không có gì vướng bận, Nhậm Kiệt chỉ tra xét ra tài liệu cực ít về hắn, đa số đều là nghe đồn, rất ít thứ dùng được.
Gọi người đi tra xét, Nhậm Kiệt lại ổn định tâm thần, tuy rằng đoán được rất có thể xảy ra chuyện, nhưng lúc này không có cách nào hơn, nóng nảy cũng vô dụng, chỉ có thể lẳng lặng chờ. Cho nên Nhậm Kiệt tiếp tục luyện chế dược phẩm, có thể làm hắn đầu nhập, thời gian trôi qua nhanh hơn, dù sao mọi người cũng đang cần. Mặt khác, trong quá trình luyện chế dược phẩm, cũng là một loại rèn luyện đối với Nhậm Kiệt.
Thời gian trôi qua từng chút, Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm không giống người khác, nếu xảy ra chuyện thì hắn có thể dừng lại tùy lúc, trừ khi đến lúc tổng hợp cuối cùng thì nhất định phải duy trì, còn không thì có thể dừng lại, sau này làm tiếp. Điểm này không giống luyện chế đan dược, luyện chế đan dược chú ý làm liền một mạch, hơi có vấn đề thì xong rồi. Còn Nhậm Kiệt thì hoàn thành từng bước, mỗi bước hoàn thành dung hợp một chút, ở giữa có thể dừng lại để sau tiếp tục.
Cho nên Nhậm Kiệt không lo trong quá trình luyện chế dược phẩm đột nhiên có tin tức của lão nhân mặt cười, ngược lại kỳ vọng mau có, đáng tiếc chỉ là kỳ vọng.
Khi Nhậm Kiệt lại sắp hoàn thành một bộ dược phẩm, lại đợi được tình báo, nhưng Nhậm Kiệt tra xong liền không có gì hay, đành tiếp tục luyện chế, tiếp tục chú ý tình huống Ngọc Kinh Thành. Dù sao nếu quả thật có lão nhân mặt cười giao chiến với người khác, dù có trận pháp, lực lượng che chắn, chỉ cần luôn chú ý thì sẽ có thể phát hiện ra điều gì.
Trong thời gian này, Nhậm Kiệt cũng phát hiện một chút dao động lực lượng, nhưng mạnh nhất cũng chỉ là lượng Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ năm bùng phát, sau đó nhanh chóng tiêu tán. Còn lại thì cũng chỉ là dưới Âm Dương Cảnh, lúc này Nhậm Kiệt không có lòng dạ chú ý.
Nhậm Kiệt biết, bất luận là Mặc Hồng hay Trường Nhạc Bang đều không phải vạn năng, bọn họ phải không ngừng tìm kiếm tin tức như thế, lại còn phải loại bỏ phần lớn, cho nên Nhậm Kiệt phải chờ.
Mặt trời lại lặn xuống, khi ráng đỏ xuất hiện, toàn bộ tin tức hai bên đều đưa đến. Dựa theo yêu cầu của Nhậm Kiệt, bọn họ đưa toàn bộ những nơi có động tĩnh gần đây ở Ngọc Kinh Thành, đồng thời có thêm các tin tức, chú giải.
Lúc này Nhậm Kiệt đã hoàn thành luyện chế dược phẩm, còn lại để mập mạp làm là được, Nhậm Kiệt gọi mập mạp tới giao dược phẩm cho hắn, để hắn tự mình chia cho mọi người. Nhắc nhở mọi người những điều cần chú ý, đồng thời giám sát toàn bộ quá trình tránh cho xảy ra vấn đề.
Còn Nhậm Kiệt thì nhanh chóng xem xét, Ngọc Kinh Thành lớn như vậy, còn phải tra xét mấy trăm dặm xung quanh, đã lâu như thế thì khẳng định xảy ra không ít chuyện. Hơn nữa bây giờ Nhậm Kiệt mò kim biển rộng, hạ lệnh như thế, người hai bên đều thu nhặt chuyện lớn chuyện nhỏ đưa đến đây.
Cho nên lúc này tập hợp ra nhiều khủng bố, từ lúc lão nhân mặt cười rời mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cho đến giờ, Ngọc Kinh Thành cùng xung quanh xảy ra các chuyện nhiều không đếm hết. Dù cho thông qua các nơi phát ra tin tức, hai bên so sánh, loại bỏ 80%, vẫn còn thừa ra mấy chục cái.
- Thành bắc, hai đại bang phải tranh đấu, đột nhiên có lực lượng âm thầm nhúng tay, ẩn giấu tiến vào tổng đường...
- Hướng tây nam có chấn động cỡ nhỏ, không phải vì chiến đấu ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, hoài nghi có chiến đấu kịch liệt trong rừng cây gần đó...
- Ngọc Kinh Thành quý phủ lục hoàng tử đột nhiên có phòng ốc sụp đổ, nói với bên ngoài là tu luyện đột phá gây ra, hoài nghi không phải, không có dữ liệu cụ thể, đang điều tra.
- 400 dặm bên ngoài....
Có đôi lúc, tìm kiếm tình báo chi tiết nguyên thủ nhất, chính là tìm kiếm đột phá trong những thứ rườm rà rối rắm nhất. Tình huống lão nhân mặt cười đặc thù, buộc Nhậm Kiệt phải dùng phương thức này, đầu tiên là hoàn toàn phát huy tất cả tài nguyên, nhân lực, võ lực của Mặc Hồng và Trường Nhạc Bang. Tiến hành tìm tòi tất cả động tĩnh đặc thù gần đây như mò kim đáy biển, thậm chí những chấn động nhỏ không rõ ràng cũng phải sưu tập, sau đó đi tra xét, xác định rồi mới loại trừ.
Cuối cùng tập hợp những cái không thể xác định đến chỗ Nhậm Kiệt, lúc này Nhậm Kiệt nhanh chóng lướt qua những thứ còn lại, nháy mắt thúc đẩy thần thức, oai lực thần thức dương hồn tầng thứ bảy vô cùng mạnh mẽ, đủ để nháy mắt bao phủ Ngọc Kinh Thành. Dĩ nhiên, nếu dưới tình huống không có mục đích như trước, dù có bao phủ Ngọc Kinh Thành cũng không phát hiện ra cái gì.
Nhưng giờ thì khác, trải qua chuẩn bị trước đó, Nhậm Kiệt có mục đích đi tra xét những chỗ trong tình báo của Mặc Hồng, Trường Nhạc Bang sưu tầm được.
"Ở xa mời một người Âm Dương Cảnh tầng thứ hai hỗ trợ, lại như đại gia, nhưng mà Âm Dương Cảnh âm hồn quả thật là tồn tại trên cao đối với người thế tục bình thường."
"Hướng tây nam có chấn động, à, chỗ này có dấu vết yêu khí, nhưng đã chui vào lòng đất, hẳn là yêu thú trình độ gần tới đại yêu hóa hình."
"Quý phủ lục hoàng tử, đệch, tiểu tử này đột phá chó má gì, đang luyện chế vật âm tà, trong hoàng tử quả nhiên cũng có hạng người đi đường tà môn."
Thần thức của Nhậm Kiệt hùng mạnh cỡ nào, ngồi trong nhà tra xét có mục đích, dù là những chỗ này có bố trí, trận pháp ngăn cản, hắn vẫn có thể đối phó. Dù có một số chuyện trôi qua đã lâu, nhưng động tĩnh có thể hoài nghi là cường giả siêu cấp chiến đấu, ít nhiều cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết, hoặc là căn cứ người nơi này nói chuyện, cũng có thể biết được xảy ra chuyện gì.
Nhậm Kiệt dùng phương thức này, lần lượt loại trừ, trước mắt đều không phải. Từ từ chỉ còn sót sáu bảy chuyện, có ba bốn cái là thế lực lớn trong Ngọc Kinh Thành, chính là thế lực lớn đi ngang các quốc gia, Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không dám tùy tiện đắc tội. Ví dụ như phòng đấu giá Ngọc Tinh, chỗ của môn phái ở Ngọc Kinh Thành, Nhậm Kiệt vừa xem qua, liền ấn theo khó dễ mà làm.
Bởi vì những chỗ này không bình thường, trận pháp, độ khó cũng càng cao, giống như chỗ mà Nhậm Kiệt đang tra xét, là chỗ một thế lực thần bí, thế lực này đã từng thể hiện thực lực nhất định, nhưng không ai biết bọn họ thuộc về cỗ thế lực nào. Bởi vì bọn họ không làm ra chuyện gì đặc biệt, cho nên bất luận là hoàng đế, các đại gia tộc, dù biết bọn họ tồn tại cũng chỉ yên lặng cho người chú ý, sẽ không ra tay đối phó. Bởi vì có không ít tồn tại như thế, không tất yếu lại tự dưng đi đắc tội thế lực mạnh mẽ nào đó, trừ khi xác định là địch không phải bạn mới lại ra tay.
"Đù! Trận pháp này không tệ, thực lực người bố trí ít nhất đạt tới cảnh giới dương hồn, khó trách các nơi đều biết chỗ này có chút đặc biệt, cũng không dám tùy tiện chọc tới. Nhưng mà, người bố trí trận pháp này rất kỳ quái, rõ ràng hắn am hiểu lực lượng thủy, nhưng cố tình dùng lực lượng hỏa bạo không am hiểu để bố trí..." Nhậm Kiệt thông qua thần thức tra xét, biết được tình huống trận pháp, với đại cảnh giới của hắn, dù là trận pháp của Âm Dương Cảnh dương hồn bố trí, tối đa cũng chỉ tiêu tốn một chút thời gian, đột phá chậm hơn mà thôi.
Dựa vào đại cảnh giới hiện tại, chẳng những xâm nhập rất nhanh, lại còn phát hiện bí mật nhỏ của người bày trận. Nhưng điều này dù là Trận Pháp Đại sư đỉnh cấp cũng không thể phát hiện, phải nắm giữ đối với trận pháp, lực lượng, từng chi tiết đến mức khủng bố mới phát hiện ra chuyện như thế.
- Thiếu chủ nói sẽ lập tức thành công, nghe nói nếu lần này thành công, tương lai không lâu sẽ ra tay, vậy chúng ta có thể không cần ở Minh Ngọc Hoàng Triều nữa. Lúc này tiến vào trận pháp, nhanh chóng phát hiện trong này không nhiều người, ở trong một phòng, có hai người vừa đi ra vừa nói.
- Hừ! Đến lúc đó còn có Minh Ngọc Hoàng Triều gì. Nhưng đừng nói nữa, lúc này chỗ chúng ta phải luôn cẩn thận, đến lúc đó chỉ cần chuyện đã thành, chúng ta chính là công thần tiên phong. Một người khác nói.
- Chuyện này ngươi yên tâm, chúng ta đều là người thiếu chủ tự dạy dỗ, làm sao mà kém được, cũng không biết rốt cuộc là đại sự gì, lại liên quan tới...
- Ừm? Người kia liền hừ một tiếng.
- Khụ! Xem miệng của ta, không nói, chúng ta đi.
Nhậm Kiệt vừa nghe liền không khỏi sửng sốt, tra xét không dưới 30 chỗ, dù nghe được vài thứ, nhưng lần này lại làm hắn thật bất ngờ. Chẳng lẽ đây là người đế quốc khác, nhưng nghe như không liên quan tới lão nhân mặt cười, Nhậm Kiệt chú ý chỗ này một chút, đến lúc đó cho người chú ý.
Tuy rằng hắn không phải hạng người vì nước vì dân, nhưng nếu có kẻ muốn diệt Minh Ngọc Hoàng Triều, hắn không thể mặc kệ. Huống gì người như thể ẩn nấp lâu như vậy còn không bị phát hiện, còn đưa ra môn phái tông phái che giấu, mê hoặc người khác, nói không chừng có thể kéo ra rất nhiều chuyện.
Nhậm Kiệt lại tra xét lần nữa, mấy chỗ cuối cùng thì rắc rối, chỗ thứ 6, gần hoàng lăng, chỗ thứ 3, hoàng cung.
Hoàng cung xếp hạng thứ ba, những chỗ khả nghi khác tuy rằng không biết tình huống cụ thể, nhưng Nhậm Kiệt ngẫm lại liền đau đầu. Nhưng chuyện đã thế này, má nó, làm thì làm đến cùng, dù không ta ra cũng phải xem những chỗ đặc biệt trong Ngọc Kinh Thành là thế nào.
Gần hoàng lăng, thần thức của Nhậm Kiệt lập tức tra xét, hoàng lăng cách hoàng cung 995 dặm, lăng tẩm hoàng gia Minh Ngọc Hoàng Triều tự nhiên không bình thường, xung quanh có bố trí cùng trận pháp cũng không bình thường. Nhậm Kiệt đã cảm giác được, vòng ngoài thì mình có thể tra xét, nhưng bên trong thì sợ là khó khăn.
Xem ra, bắt đầu từ đây, mình phải tiêu hao linh ngọc cho đoạn phim, mượn đại cảnh giới Thánh nhân luận đạo tăng cường thần thức tra xét.
Nếu để người khác biết có người đi tra xét hoàng lăng, hoàng cung, lại còn không hề do dự, vậy thì nhất định sẽ bị dọa, cũng giật mình, lá gan lớn cỡ nào mới dám làm thế.
Nếu phải vận dụng, Nhậm Kiệt trực tiếp mở ra đoạn phim, ầm ầm thúc đẩy, Nhậm Kiệt cảm nhận linh ngọc trong nhẫn trữ vật điên cuồng tiêu hao. Nhậm Kiệt không dám trễ nãi, vội vàng toàn diện tra xét, trước đó xung quanh hoàng lăng có chấn động, rốt cuộc có chuyện gì.
Oành....
Trận pháp tầng ngoài, không đáng kể đối với Nhậm Kiệt đang trong Thánh nhân luận đạo, thần thức không ngừng tăng cường. Nhưng mà vừa tiến vào trong, Nhậm Kiệt lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng dao động mạnh mẽ, trong còn còn có một cỗ hơi thở quen thuộc.
A! Nhậm Kiệt mừng rỡ, đó là hơi thở của lão nhân mặt cười, Sát Thủ Vương, thần thức khoảng khắc vọt tới quảng trưởng nhỏ ở bên phải hoàng lăng. Nơi này còn cách chủ địa hoàng lăng khoảng 95 dặm, nhưng nơi này là khu ngoài của trăm dặm cấm địa hoàng lăng, đã có những công trình hoành tráng.